[Làm Ruộng-Đại Thanh] Sau Khi Thôn Nữ Vào Thành
Chương 1: Chân Đất Hai Hòm 1
Trúc Duẩn Quân
16/12/2024
Năm Khang Hy thứ ba mươi tư, mùa hè.
Trời còn chưa sáng rõ, ngõ Hoàng Mễ đã lác đác xuất hiện nhiều người ăn mặc quần áo mới, dắt díu cả nhà, trong đó không ít người Hán.
Từ năm Thuận Trị thứ năm, nội thành thuộc về Bát Kỳ, người Hán dời ra ngoại thành, người Mãn và người Hán không được thông hôn, ngõ Hoàng Mễ đã lâu lắm rồi không nhộn nhịp như vậy.
Hôm nay là ngày vui đại hỷ của Đỗ gia, Chính Bạch Kỳ, nhi tử út Đỗ Dung Hòa thành thân, những người này không phải đến gây rối mà là đến dự tiệc.
Trong nhà ngoài ngõ đều đang bàn tán về chuyện gây chú ý nhất trong hôn lễ - của hồi môn củatân nương.
"Sở gia nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt, không ngờ gia cảnh cũng có chút khá giả."
"Ta thấy còn có cả hòm quần áo mùa đông, cả tấm da sóc xám, không rẻ đâu!"
Sở Vận trùm khăn voan ngồi trong phòng tân hôn, nghe tiếng khách khứa trò chuyện rôm rả ngoài sân thì nhớ lại hồi ở quê Thiểm Tây, mình cũng từng theo bà đi ăn cỗ cưới, thấy không ít của hồi môn của người dân thường.
Nhà khá giả thì có một hộp trang sức, một cái chậu rửa mặt, hai bộ quần áo để thay, còn nghèo hơn thì chỉ có tân nương đến nhà chồng tay không.
Dù Sở Vận là người xuyên không đến, kiếp trước cũng từng chứng kiến không ít hôn lễ xa hoa, nhưng nhìn của hồi môn ngoài sân vẫn phải nói - những thứ này thật sự đều là đồ tốt.
Đáng tiếc, đồ tốt mấy cũng không phải của nàng.
Bên tai Sở Vận vang lên lời tẩu tẩu Kha thị nói trước khi nàng xuất giá.
Kha thị: "Đừng thấy Đỗ gia là kỳ nhân, nói cho cùng cũng chỉ là Bao y nô tài, tuy có tôn quý hơn nhà ta một chút, nhưng ra ngoài cũng chẳng là gì, nhà họ không kén của hồi môn của con dâu đâu."
Nếu Sở Vận không phải là người xuyên không đến thì chắc chắn đã bị họ lừa gạt rồi.
Kỳ nhân hay Hán nhân gì, từ xưa đến nay, nhà chồng nào mà chẳng để ý đến của hồi môn của con dâu mới.
Tẩu tẩu nàng nói vậy, chỉ có một ý nghĩa - nhà không có tiền sắm sửa của hồi môn cho nàng, nàng đừng mơ tưởng nữa.
Từ sau khi cha mẹ Sở Vận qua đời thì Sở gia không còn tiền, đây là sự thật.
Sở Vận xuyên không đến đây đã năm sáu năm, vẫn luôn cùng Sở nãi nãi ở quê làm ruộng, thêu thùa kiếm sống, dù là thời đại của người Mãn cũng vẫn coi trọng hiếu đạo. Sở Đại bất chấp tiếng bất hiếu cũng muốn đưa nãi nãi và thân muội muội về quê, đủ thấy túi tiền của hắn ta rỗng tuếch.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trời còn chưa sáng rõ, ngõ Hoàng Mễ đã lác đác xuất hiện nhiều người ăn mặc quần áo mới, dắt díu cả nhà, trong đó không ít người Hán.
Từ năm Thuận Trị thứ năm, nội thành thuộc về Bát Kỳ, người Hán dời ra ngoại thành, người Mãn và người Hán không được thông hôn, ngõ Hoàng Mễ đã lâu lắm rồi không nhộn nhịp như vậy.
Hôm nay là ngày vui đại hỷ của Đỗ gia, Chính Bạch Kỳ, nhi tử út Đỗ Dung Hòa thành thân, những người này không phải đến gây rối mà là đến dự tiệc.
Trong nhà ngoài ngõ đều đang bàn tán về chuyện gây chú ý nhất trong hôn lễ - của hồi môn củatân nương.
"Sở gia nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt, không ngờ gia cảnh cũng có chút khá giả."
"Ta thấy còn có cả hòm quần áo mùa đông, cả tấm da sóc xám, không rẻ đâu!"
Sở Vận trùm khăn voan ngồi trong phòng tân hôn, nghe tiếng khách khứa trò chuyện rôm rả ngoài sân thì nhớ lại hồi ở quê Thiểm Tây, mình cũng từng theo bà đi ăn cỗ cưới, thấy không ít của hồi môn của người dân thường.
Nhà khá giả thì có một hộp trang sức, một cái chậu rửa mặt, hai bộ quần áo để thay, còn nghèo hơn thì chỉ có tân nương đến nhà chồng tay không.
Dù Sở Vận là người xuyên không đến, kiếp trước cũng từng chứng kiến không ít hôn lễ xa hoa, nhưng nhìn của hồi môn ngoài sân vẫn phải nói - những thứ này thật sự đều là đồ tốt.
Đáng tiếc, đồ tốt mấy cũng không phải của nàng.
Bên tai Sở Vận vang lên lời tẩu tẩu Kha thị nói trước khi nàng xuất giá.
Kha thị: "Đừng thấy Đỗ gia là kỳ nhân, nói cho cùng cũng chỉ là Bao y nô tài, tuy có tôn quý hơn nhà ta một chút, nhưng ra ngoài cũng chẳng là gì, nhà họ không kén của hồi môn của con dâu đâu."
Nếu Sở Vận không phải là người xuyên không đến thì chắc chắn đã bị họ lừa gạt rồi.
Kỳ nhân hay Hán nhân gì, từ xưa đến nay, nhà chồng nào mà chẳng để ý đến của hồi môn của con dâu mới.
Tẩu tẩu nàng nói vậy, chỉ có một ý nghĩa - nhà không có tiền sắm sửa của hồi môn cho nàng, nàng đừng mơ tưởng nữa.
Từ sau khi cha mẹ Sở Vận qua đời thì Sở gia không còn tiền, đây là sự thật.
Sở Vận xuyên không đến đây đã năm sáu năm, vẫn luôn cùng Sở nãi nãi ở quê làm ruộng, thêu thùa kiếm sống, dù là thời đại của người Mãn cũng vẫn coi trọng hiếu đạo. Sở Đại bất chấp tiếng bất hiếu cũng muốn đưa nãi nãi và thân muội muội về quê, đủ thấy túi tiền của hắn ta rỗng tuếch.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.