[Làm Ruộng-Đại Thanh] Sau Khi Thôn Nữ Vào Thành
Chương 4: Chân Đất Hai Hòm 4
Trúc Duẩn Quân
16/12/2024
Còn về Sở Đại, thấy thái độ của Đỗ gia như sợ kết oán, đương nhiên cũng không dám đụng đến của hồi môn này, thậm chí còn phá lệ bỏ ra hai lượng bạc làm của riêng cho Sở Vận.
Sở Vận nghe ca ca tỷ tỷ kể chuyện này thì chỉ biết cười ra nước mắt, cách làm này giống hệt với cách Sở nãi nãi đề phòng cháu trai lấy trộm của hồi môn của cháu gái.
Trước khi Sở Đại cõng nàng lên kiệu hoa còn càu nhàu, bà đối xử với thân tôn tử quá lạnh lùng, không chừa lại chút gì cho tôn tử.
Theo Sở Vận, dù lấy phải người lạnh lùng thì cũng tốt hơn lấy người hồ đồ.
Vì vậy, dù chỉ gặp Đỗ Dung Hòa một lần, nhưng trong lòng nàng đã phần nào hiểu được tính tình của nam nhân này.
Ngoài sân, sau khi nữ quyến Đỗ gia tiễn khách thì cùng nhau kiểm kê từng món đồ trong sân, chỉ muốn xem Sở gia có giấu diếm thứ gì không.
Đây là lo lắng thừa, Sở gia đối với Đỗ gia, chẳng khác nào trứng chọi đá, Kha thị không dám lấy một hạt gạo nào.
Mấy tỷ muội kiểm tra hai lần, không thấy thiếu thứ gì thì lúc này mới ngồi ăn bánh bao, uống trà trong sân.
Mẫn thị không đến nỗi tham lam chút đồ này, nhưng nghĩ đến việc Đỗ gia phải bỏ tiền ra cưới vợ cho tiểu thúc tử liền nói với đại cô tỷ Đỗ Lạc: "Hoa lệ thế này, nhìn thật vui mắt."
Đỗ Lạc đảo mắt, vừa cắn hạt dưa vừa than thở: "Cha quá thật thà, con nhỏ nhà quê này cha mẹ chết đã bao nhiêu năm rồi, không chịu hủy hôn, chẳng lẽ Sở gia còn dám nói gì? Cứ thích làm người tốt. Ông ấy thì thành người tốt rồi. Khổ thân đệ đệ ta lấy phải con nhà nghèo khó. Sở gia là loại người gì chứ, của hồi môn ít ỏi vậy mà cũng không cho nữ nhi mang theo!"
Lúc đó, người đến Sở gia đòi danh sách của hồi môn là nhị tẩu Ngụy Giai thị. Ngụy Giai thị bị tờ giấy cầm đồ mà Sở Vận đưa ra làm cho giật mình! Nàng ta chưa từng thấy cô nương nào gan dạ như vậy! Lúc này nói: "Tuy của hồi môn của đệ muội ít, nhưng biết đâu lại khiến Tam đệ cưới đúng người, nhà ta có ruộng đất, ai sinh ra cũng có cơm ăn, không chết đói cũng không cần gì ở nàng, chỉ cần là người biết điều."
"Ai nói không phải, may mà đệ muội út khôn khéo, nếu không ngay cả chút đồ này cũng không mang ra được." Mẫn thị cũng nói.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sở Vận nghe ca ca tỷ tỷ kể chuyện này thì chỉ biết cười ra nước mắt, cách làm này giống hệt với cách Sở nãi nãi đề phòng cháu trai lấy trộm của hồi môn của cháu gái.
Trước khi Sở Đại cõng nàng lên kiệu hoa còn càu nhàu, bà đối xử với thân tôn tử quá lạnh lùng, không chừa lại chút gì cho tôn tử.
Theo Sở Vận, dù lấy phải người lạnh lùng thì cũng tốt hơn lấy người hồ đồ.
Vì vậy, dù chỉ gặp Đỗ Dung Hòa một lần, nhưng trong lòng nàng đã phần nào hiểu được tính tình của nam nhân này.
Ngoài sân, sau khi nữ quyến Đỗ gia tiễn khách thì cùng nhau kiểm kê từng món đồ trong sân, chỉ muốn xem Sở gia có giấu diếm thứ gì không.
Đây là lo lắng thừa, Sở gia đối với Đỗ gia, chẳng khác nào trứng chọi đá, Kha thị không dám lấy một hạt gạo nào.
Mấy tỷ muội kiểm tra hai lần, không thấy thiếu thứ gì thì lúc này mới ngồi ăn bánh bao, uống trà trong sân.
Mẫn thị không đến nỗi tham lam chút đồ này, nhưng nghĩ đến việc Đỗ gia phải bỏ tiền ra cưới vợ cho tiểu thúc tử liền nói với đại cô tỷ Đỗ Lạc: "Hoa lệ thế này, nhìn thật vui mắt."
Đỗ Lạc đảo mắt, vừa cắn hạt dưa vừa than thở: "Cha quá thật thà, con nhỏ nhà quê này cha mẹ chết đã bao nhiêu năm rồi, không chịu hủy hôn, chẳng lẽ Sở gia còn dám nói gì? Cứ thích làm người tốt. Ông ấy thì thành người tốt rồi. Khổ thân đệ đệ ta lấy phải con nhà nghèo khó. Sở gia là loại người gì chứ, của hồi môn ít ỏi vậy mà cũng không cho nữ nhi mang theo!"
Lúc đó, người đến Sở gia đòi danh sách của hồi môn là nhị tẩu Ngụy Giai thị. Ngụy Giai thị bị tờ giấy cầm đồ mà Sở Vận đưa ra làm cho giật mình! Nàng ta chưa từng thấy cô nương nào gan dạ như vậy! Lúc này nói: "Tuy của hồi môn của đệ muội ít, nhưng biết đâu lại khiến Tam đệ cưới đúng người, nhà ta có ruộng đất, ai sinh ra cũng có cơm ăn, không chết đói cũng không cần gì ở nàng, chỉ cần là người biết điều."
"Ai nói không phải, may mà đệ muội út khôn khéo, nếu không ngay cả chút đồ này cũng không mang ra được." Mẫn thị cũng nói.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.