[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Chương 39: Bán Bán Bán, Mua Mua Mua 2
Ngữ Kiều Kiều
15/08/2024
Vốn dĩ Thủy Thanh muốn mọi người đi hết để nàng có thể nghiên cứu kỹ trung tâm mua sắm này. Nên khi nàng nghe nhị nhi nữ lo một mình nàng nấu nướng vất vả thì cười nói: “Không sao đâu, nấu cơm không mệt đâu.”
Nàng liếc nhìn phu quân trường thân ngọc lập bên cạnh thì mỉm cười phân phó: “Chàng đi cùng đi, còn có Giang Hà Hồ nữa, cũng đưa chúng theo đi.”
Nói đùa, một cân nấm là hai trăm đồng, chẳng phải khắp núi đồi ở đây toàn là nấm sao? Không, đó toàn là tiền.
Trong đôi mắt đen của Phạm Tiến chợt lóe lên tia hoang mang nhưng mà hắn cũng đồng ý nhưng vẫn không yên tâm mà dặn dò: “Một mình nàng làm cũng đừng làm quá nhiều, cẩn thận mệt.”
Đương nhiên Thủy Thanh sẽ không làm nhiều rồi, nàng chỉ muốn xem thử trung tâm mua sắm là thứ gì thôi.
Nàng vội vàng tìm hết rổ tre rồi sọt tre trong nhà ra, còn dặn dò nấm trúc già hay non gì cũng hái về rồi nhanh chóng đuổi sáu người họ đi.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng sáu người nữa thì Thủy Thanh mới để hình ảnh lúc nãy hiện ra trong đầu, rồi ấn vào nút “bán ra”.
Chỉ thấy nấm mối và nấm báo mưa trên mặt đất biến mất, thay vào đó là một tiếng “đinh” vang lên rồi tiếp theo đó là âm thanh nhắc nhỏ có tiền vui vẻ vang lên. Trên ô trống ở đầu khung hình, số 0 tròn trịa đã biến thành 615.8 đồng.
Thủy Thanh thở dài, may mà đã đuổi sáu người họ ra ngoài rồi, bằng không họ không thể nhìn thấy trung tâm mua sắm này nhưng lại thấy đồ vật tự nhiên biến mất giữa hư không thì sẽ sợ chết khiếp.
Thật ra nàng tin tưởng Phạm Tiến và hai nhi nữ nhưng mà tiểu hài tử không kín miệng, một khi bị lộ ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.
Đợi sau này lại nói.
Có tiền rồi thì Thủy Thanh vội vàng lựa chọn gạo, mười cân là 30 đồng, hai mươi cân là 50 đồng, 50 cân và 100 đồng.
Thủy Thanh ấn chọn 50 cân.
“Xác nhận mua?” Hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở.
Thủy Thanh quả quyết ấn xác nhận. Tiếp theo đó là âm thanh gạo chảy vào trong bao gạo do Thủy Thanh chỉ định.
Thủy Thanh lại đi xem chảo sắt. Trong nhà chỉ có một nồi đất nấu canh nên không cách nao xào rau được, cho dù hôm nay không mua được chảo sắt thì ngày mai lấy cớ đi lên trấn cũng có thể mua được.
Nàng lướt đến cuối trang cũng không nhìn thấy hình ảnh chảo sắt, Thủy Thanh ấn vào tìm kiếm nhưng kết quả tìm được là tất cả hình ảnh chảo sắt đều xám xịt.
Kỳ lạ, sao lại thế này?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng liếc nhìn phu quân trường thân ngọc lập bên cạnh thì mỉm cười phân phó: “Chàng đi cùng đi, còn có Giang Hà Hồ nữa, cũng đưa chúng theo đi.”
Nói đùa, một cân nấm là hai trăm đồng, chẳng phải khắp núi đồi ở đây toàn là nấm sao? Không, đó toàn là tiền.
Trong đôi mắt đen của Phạm Tiến chợt lóe lên tia hoang mang nhưng mà hắn cũng đồng ý nhưng vẫn không yên tâm mà dặn dò: “Một mình nàng làm cũng đừng làm quá nhiều, cẩn thận mệt.”
Đương nhiên Thủy Thanh sẽ không làm nhiều rồi, nàng chỉ muốn xem thử trung tâm mua sắm là thứ gì thôi.
Nàng vội vàng tìm hết rổ tre rồi sọt tre trong nhà ra, còn dặn dò nấm trúc già hay non gì cũng hái về rồi nhanh chóng đuổi sáu người họ đi.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng sáu người nữa thì Thủy Thanh mới để hình ảnh lúc nãy hiện ra trong đầu, rồi ấn vào nút “bán ra”.
Chỉ thấy nấm mối và nấm báo mưa trên mặt đất biến mất, thay vào đó là một tiếng “đinh” vang lên rồi tiếp theo đó là âm thanh nhắc nhỏ có tiền vui vẻ vang lên. Trên ô trống ở đầu khung hình, số 0 tròn trịa đã biến thành 615.8 đồng.
Thủy Thanh thở dài, may mà đã đuổi sáu người họ ra ngoài rồi, bằng không họ không thể nhìn thấy trung tâm mua sắm này nhưng lại thấy đồ vật tự nhiên biến mất giữa hư không thì sẽ sợ chết khiếp.
Thật ra nàng tin tưởng Phạm Tiến và hai nhi nữ nhưng mà tiểu hài tử không kín miệng, một khi bị lộ ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.
Đợi sau này lại nói.
Có tiền rồi thì Thủy Thanh vội vàng lựa chọn gạo, mười cân là 30 đồng, hai mươi cân là 50 đồng, 50 cân và 100 đồng.
Thủy Thanh ấn chọn 50 cân.
“Xác nhận mua?” Hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở.
Thủy Thanh quả quyết ấn xác nhận. Tiếp theo đó là âm thanh gạo chảy vào trong bao gạo do Thủy Thanh chỉ định.
Thủy Thanh lại đi xem chảo sắt. Trong nhà chỉ có một nồi đất nấu canh nên không cách nao xào rau được, cho dù hôm nay không mua được chảo sắt thì ngày mai lấy cớ đi lên trấn cũng có thể mua được.
Nàng lướt đến cuối trang cũng không nhìn thấy hình ảnh chảo sắt, Thủy Thanh ấn vào tìm kiếm nhưng kết quả tìm được là tất cả hình ảnh chảo sắt đều xám xịt.
Kỳ lạ, sao lại thế này?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.