[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Chương 17: Có Thể Văn Có Thể Võ, Mẹ Con Được Gọi Là Văn Võ Song Toàn 3
Ngữ Kiều Kiều
15/08/2024
Nàng không ngốc, làm mấy chuyện liên minh vô ích như thế làm gì?
Nàng chỉ cần chăm sóc tốt người nhà của mình là được.
Mẹ Phạm ngồi bệt xuống đất, vỗ đùi rồi gào lên: “Ôi trời ơi, nữ nhi của ngươi không được ăn thì ngươi cũng không cho chúng ta ăn sao.”
Thủy Thanh nhìn mẹ chồng đang khóc lóc gào thét, cũng không có ý định kéo bà ta dậy.
Nàng thờ ơ lên tiếng: “Nếu như nữ nhi của ta không được ngồi vào bàn ăn, vậy thì các người cũng đừng ăn nữa!”
Mẹ Phạm không ngờ tiểu tức phụ bị bị bà ta nắm thóp lại làm ra chuyện như vậy, hành động của bà ta càng lúc càng thái quá hơn, tiếng gào càng lúc càng to hơn.
Trên mặt đất thì bừa bộn còn mọi người đều chịu đói.
Mẹ Phạm, Tôn Kim Hoa, Đại Trụ và những người khác vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy Hồ Thủy Thanh cầm dao, họ sợ đến mức quên cả đói, mà bây giờ muốn ăn cũng không ăn được.
Nếu so sánh thì bây giờ lợi thế đang nghiêng về phía Thủy Thanh.
Dù sao trước đó Thủy Thanh cũng đã ăn được nửa cái bánh bao đen, tuy rằng bụng chưa no nhưng ít nhất cũng không đói nữa.
Đại Nha và Nhị Nha nhân cơ hội đã sớm uống một ngụm cháo loãng vào bụng, ban đầu họ cũng chưa ăn bao nhiêu, nên một bát cháo loãng cũng đã bổ sung thể lực.
Phạm Giang và những người khác không hề sợ hãi khi nhìn thấy mẹ mình cầm con dao làm bếp, ngược lại họ lại cảm thấy mẹ mình rất cừ.
Mẹ Phạm đói bụng, bụng sôi ùng ục, giận dữ hét ầm lên: "Hồ Thị! Ngươi dám lật bàn ăn của mẹ chồng ngươi sao? Trên đời này có tức phụ nhi nào ác độc như ngươi không.”
Tôn Kim Hoa đói bụng nhưng khi nhìn thấy đệ muội đắc tội với mẹ chồng thì trong lòng thầm vui mừng chứ không cảm thấy quá tức giận.
Nàng ta thu lại nụ cười trên môi, nhắc nhở Thủy Thanh: “Đệ muội, ngươi không tôn trọng nương, đợi tiểu thúc tử từ trong thành về sẽ xử lý ngươi thế nào?”
Mẹ Phạm nghe tới tiểu nhi tử thì như bắt được xương sống, bà ta đã vỗ đùi rồi gào to hơn: "Hồ Thị, ngươi chờ đó! Đợi Tiến Nhi về thì hắn sẽ đánh chết ngươi.”
“Vậy thì xem thử ai bị giết trước đã.” Thủy Thanh tiếp tục nói,
Mẹ Phạm nhìn con dao sáng ngời trong tay nàng, trong nháy mắt lửa giận giảm đi một nửa
Nhi tử của bà ta, thật là mệnh khổ mà, sao lại cưới về một con hổ cái chứ?
Mẹ Phạm không còn gào nữa, Thủy Thanh cảm thấy tai mình cuối cùng cũng được thoải mái.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng chỉ cần chăm sóc tốt người nhà của mình là được.
Mẹ Phạm ngồi bệt xuống đất, vỗ đùi rồi gào lên: “Ôi trời ơi, nữ nhi của ngươi không được ăn thì ngươi cũng không cho chúng ta ăn sao.”
Thủy Thanh nhìn mẹ chồng đang khóc lóc gào thét, cũng không có ý định kéo bà ta dậy.
Nàng thờ ơ lên tiếng: “Nếu như nữ nhi của ta không được ngồi vào bàn ăn, vậy thì các người cũng đừng ăn nữa!”
Mẹ Phạm không ngờ tiểu tức phụ bị bị bà ta nắm thóp lại làm ra chuyện như vậy, hành động của bà ta càng lúc càng thái quá hơn, tiếng gào càng lúc càng to hơn.
Trên mặt đất thì bừa bộn còn mọi người đều chịu đói.
Mẹ Phạm, Tôn Kim Hoa, Đại Trụ và những người khác vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy Hồ Thủy Thanh cầm dao, họ sợ đến mức quên cả đói, mà bây giờ muốn ăn cũng không ăn được.
Nếu so sánh thì bây giờ lợi thế đang nghiêng về phía Thủy Thanh.
Dù sao trước đó Thủy Thanh cũng đã ăn được nửa cái bánh bao đen, tuy rằng bụng chưa no nhưng ít nhất cũng không đói nữa.
Đại Nha và Nhị Nha nhân cơ hội đã sớm uống một ngụm cháo loãng vào bụng, ban đầu họ cũng chưa ăn bao nhiêu, nên một bát cháo loãng cũng đã bổ sung thể lực.
Phạm Giang và những người khác không hề sợ hãi khi nhìn thấy mẹ mình cầm con dao làm bếp, ngược lại họ lại cảm thấy mẹ mình rất cừ.
Mẹ Phạm đói bụng, bụng sôi ùng ục, giận dữ hét ầm lên: "Hồ Thị! Ngươi dám lật bàn ăn của mẹ chồng ngươi sao? Trên đời này có tức phụ nhi nào ác độc như ngươi không.”
Tôn Kim Hoa đói bụng nhưng khi nhìn thấy đệ muội đắc tội với mẹ chồng thì trong lòng thầm vui mừng chứ không cảm thấy quá tức giận.
Nàng ta thu lại nụ cười trên môi, nhắc nhở Thủy Thanh: “Đệ muội, ngươi không tôn trọng nương, đợi tiểu thúc tử từ trong thành về sẽ xử lý ngươi thế nào?”
Mẹ Phạm nghe tới tiểu nhi tử thì như bắt được xương sống, bà ta đã vỗ đùi rồi gào to hơn: "Hồ Thị, ngươi chờ đó! Đợi Tiến Nhi về thì hắn sẽ đánh chết ngươi.”
“Vậy thì xem thử ai bị giết trước đã.” Thủy Thanh tiếp tục nói,
Mẹ Phạm nhìn con dao sáng ngời trong tay nàng, trong nháy mắt lửa giận giảm đi một nửa
Nhi tử của bà ta, thật là mệnh khổ mà, sao lại cưới về một con hổ cái chứ?
Mẹ Phạm không còn gào nữa, Thủy Thanh cảm thấy tai mình cuối cùng cũng được thoải mái.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.