[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Chương 1: Mặc Thành Biệt Khuất Con Dâu (1)
Ngữ Kiều Kiều
07/09/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đói quá.
Thủy Thanh tỉnh lại trong cơn đau đớn cũng như chiếc bụng đói.
Không phải nàng đã chết rồi sao?
Là một nữ cường nhân biết phấn đấu, nàng có sự nghiệp thành công nhưng không có con cái lại thêm bệnh tật triền miên.
Trước khi chết, nàng quyên tặng toàn bộ tài sản của mình cho các bé gái khó khăn ở miền núi, giúp các bé hoàn thành việc học của mình.
Người đã chết rồi sao mà còn cảm nhận được cơn đau sau gáy với cơn đói bụng được chứ?
"Nương, đại tỷ nấu cơm lén mang đến một cái bánh bao không nhân này, người mau ăn đi kẻo bị a nãi với đại bá mẫu phát hiện."
Một giọng nói khe khẽ truyền đến, cùng với đó là bàn tay đen nhẻm đưa đến trước mặt nàng.
Cánh tay mảnh gầy như cọc gỗ nhám.
Đôi mắt đen láy trên gương mặt gầy gò trông cực kỳ to.
Quần áo trên người cũng đen thùi lùi.
Mảnh vá chồng chất mảnh vá.
Cùng với đó là trang phục thời cổ đại!
Gương mặt Thủy Thanh đầy ngơ ngác.
Nàng đang mặc cái gì vậy?
Rõ ràng đứa bé trước mặt không được ăn uống đầy đủ, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm bánh bao không nhân đó mà nuốt nước bọt ừng ực.
Nhưng dù bụng đói đến mức nào đi chăng nữa, dù thèm đồ ăn nóng ra sao thì bé gái ấy vẫn không chạm vào.
Đứa bé nhìn về phía "Nương" của mình, đôi mắt đầy nỗi xót xa và lo lắng.
Thấy mẹ chậm chạp mãi không chịu nhận lấy bánh bao, Nhị Nha hơi nóng vội, đại tỷ đã dặn dò là cho mẹ ăn để bồi bổ thân thể.
Nhị Nha nhét bánh bao vào tay của mẹ mình, lo lắng khuyên nhủ: "Nương, sau ót người chảy nhiều máu lắm, người ăn chút đồ ăn bồi bổ đi."
Thủy Thanh nhìn bánh bao trong bàn tay đen thùi lùi của mình, nóng hổi đến mức phỏng tay, tất nhiên là vừa ra lò không lâu.
Bụng nàng kêu ọt ọt rất lớn, tay chân không còn chút sức lực.
Nàng nuốt nước miếng một cái, cắn thật to.
Trong nháy mắt đó, nước mắt của Thủy Thanh suýt chút nữa trào ra.
Khó ăn quá đi mất!
Bánh bao trông cũng trắng chỉ hơi khác màu một chút, nhưng ăn vào một miếng thì vị lại khác hoàn toàn, cứng ngắc không mềm chút nào cả.
Bên trong còn trộn lẫn mạch cám nữa, ở Trung Quốc thì cái này cho heo ăn mà!
Không, heo còn ăn ngon hơn cái món này nữa!
Nàng cô gắng nuốt xuống, chỉ cảm thấy mấy mảnh vụn đọng lại trong cổ họng.
Nhị Nha thấy Thủy Thanh ứa nước mắt mà kích động, đau lòng nói: "Ăn ngon lắm đúng không, nương ăn từ từ thôi, đừng vội."
Thủy Thanh:... Nàng có nghe lầm không, như vậy gọi là ngon sao?
Đói quá.
Thủy Thanh tỉnh lại trong cơn đau đớn cũng như chiếc bụng đói.
Không phải nàng đã chết rồi sao?
Là một nữ cường nhân biết phấn đấu, nàng có sự nghiệp thành công nhưng không có con cái lại thêm bệnh tật triền miên.
Trước khi chết, nàng quyên tặng toàn bộ tài sản của mình cho các bé gái khó khăn ở miền núi, giúp các bé hoàn thành việc học của mình.
Người đã chết rồi sao mà còn cảm nhận được cơn đau sau gáy với cơn đói bụng được chứ?
"Nương, đại tỷ nấu cơm lén mang đến một cái bánh bao không nhân này, người mau ăn đi kẻo bị a nãi với đại bá mẫu phát hiện."
Một giọng nói khe khẽ truyền đến, cùng với đó là bàn tay đen nhẻm đưa đến trước mặt nàng.
Cánh tay mảnh gầy như cọc gỗ nhám.
Đôi mắt đen láy trên gương mặt gầy gò trông cực kỳ to.
Quần áo trên người cũng đen thùi lùi.
Mảnh vá chồng chất mảnh vá.
Cùng với đó là trang phục thời cổ đại!
Gương mặt Thủy Thanh đầy ngơ ngác.
Nàng đang mặc cái gì vậy?
Rõ ràng đứa bé trước mặt không được ăn uống đầy đủ, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm bánh bao không nhân đó mà nuốt nước bọt ừng ực.
Nhưng dù bụng đói đến mức nào đi chăng nữa, dù thèm đồ ăn nóng ra sao thì bé gái ấy vẫn không chạm vào.
Đứa bé nhìn về phía "Nương" của mình, đôi mắt đầy nỗi xót xa và lo lắng.
Thấy mẹ chậm chạp mãi không chịu nhận lấy bánh bao, Nhị Nha hơi nóng vội, đại tỷ đã dặn dò là cho mẹ ăn để bồi bổ thân thể.
Nhị Nha nhét bánh bao vào tay của mẹ mình, lo lắng khuyên nhủ: "Nương, sau ót người chảy nhiều máu lắm, người ăn chút đồ ăn bồi bổ đi."
Thủy Thanh nhìn bánh bao trong bàn tay đen thùi lùi của mình, nóng hổi đến mức phỏng tay, tất nhiên là vừa ra lò không lâu.
Bụng nàng kêu ọt ọt rất lớn, tay chân không còn chút sức lực.
Nàng nuốt nước miếng một cái, cắn thật to.
Trong nháy mắt đó, nước mắt của Thủy Thanh suýt chút nữa trào ra.
Khó ăn quá đi mất!
Bánh bao trông cũng trắng chỉ hơi khác màu một chút, nhưng ăn vào một miếng thì vị lại khác hoàn toàn, cứng ngắc không mềm chút nào cả.
Bên trong còn trộn lẫn mạch cám nữa, ở Trung Quốc thì cái này cho heo ăn mà!
Không, heo còn ăn ngon hơn cái món này nữa!
Nàng cô gắng nuốt xuống, chỉ cảm thấy mấy mảnh vụn đọng lại trong cổ họng.
Nhị Nha thấy Thủy Thanh ứa nước mắt mà kích động, đau lòng nói: "Ăn ngon lắm đúng không, nương ăn từ từ thôi, đừng vội."
Thủy Thanh:... Nàng có nghe lầm không, như vậy gọi là ngon sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.