[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Chương 8: Nhưng Tôn Tử Thừa Kế Hương Hỏa 1
Ngữ Kiều Kiều
15/08/2024
Thủy Thanh bước lên phía trước chặn bàn tay định véo người của bà ta lại, mỉm cười dịu dàng nói: “Nương à, để ta nói nhé, sao một đứa trẻ lại có thể nói rõ được.”
Mẹ Phạm, Tôn Kim Hoa cùng những người khác không biết tại sao ma khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của người trước mặt lại có cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Liệu Hồ Thủy Thanh nàng nói rõ cho họ hay không?
Nếu là ngày trước thì mẹ Phạm không hề cảm thấy sợ nhưng kể từ khi Hồ Thủy Thanh bị va vào đầu tỉnh lại thì từ tận đáy lòng bà ta cảm thấy tiểu tức phục này rất khó quản lý.
Ánh mắt của bà ta nhìn về phía hai cô bé, một nửa uy hiếp một nửa lừa gạt mà mỉa mai nói: “Thủy Thanh à, ngươi là người hiểu lý lẽ mà, ngươi nói với mọi người đi, nhất định phải khiến mọi người xóa bỏ đi suy nghĩ Phạm gia chúng ta bán tôn nữ để cưới vợ cho tôn tử, mọi người đều là người đơn giản lương thiện mà, nào có ai làm ra chuyện xấu xa như vậy chứ?”
Đại Nha và Nhị Nha lo lắng nắm lấy góc áo của nương mình, đôi mắt đẫm lệ cầu cứu nàng.
Đột nhiên chúng cảm thấy rất sợ, sợ nương của mình sẽ nói giúp cho nãi nãi và đại bá nương để lừa gạt mọi người chuyện này.
Người sợ nhất là Phạm Đại Nha, suy cho cùng thì sau khi nương biết nãi nãi và đại bá nương tìm cách bán mình đi thì chỉ cảm thấy bất mãn vì họ định bán cô bé để dùng số tiền đó cưới vợ cho Đại Trụ ca, mà không phải bất mãn vì chuyện họ bán cô bé đi.
Nương đã bị nãi nãi và đại bá nương chèn ép hơn chục năm nay rồi…
Hồ Thủy Thanh có thể nói thay mẹ chồng và đại tẩu nhưng nàng sẽ không làm vậy.
Nàng cau mày rồi chậm rãi lên tiếng: “Hai đứa nhỏ vẫn còn nhỏ thì làm sao phân biệt được đâu là thật đâu là giả.”
Trái tim của Phạm Đại Nha và Phạm Nhị Nha đập thình thịch, nó chìm xuống.
Ngay lập tức khuôn mặt u ám của mẹ Phạm và Tôn Kim Hoa chuyển sang tươi sáng, ngay lập tức nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt, cơ thể cũng đứng thẳng lên.
Có mẹ chồng quở trách thì cuối cùng trái tim bất an của Tôn Kim Hoa cũng có thể lắng xuống.
Làm sao người nhu nhược hơn hai mươi năm như Hồ Thủy Thanh lại có thể mạnh mẽ như vậy sau một lần vấp ngã được?
Cho dù không sợ hãi hay tôn trọng mẹ chồng và đại tẩu như nàng ta, hoặc là bất chấp cả thanh danh của Phạm gia thì Hồ Thanh Thủy cũng buộc phải che giấu loại chuyện này.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mẹ Phạm, Tôn Kim Hoa cùng những người khác không biết tại sao ma khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của người trước mặt lại có cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Liệu Hồ Thủy Thanh nàng nói rõ cho họ hay không?
Nếu là ngày trước thì mẹ Phạm không hề cảm thấy sợ nhưng kể từ khi Hồ Thủy Thanh bị va vào đầu tỉnh lại thì từ tận đáy lòng bà ta cảm thấy tiểu tức phục này rất khó quản lý.
Ánh mắt của bà ta nhìn về phía hai cô bé, một nửa uy hiếp một nửa lừa gạt mà mỉa mai nói: “Thủy Thanh à, ngươi là người hiểu lý lẽ mà, ngươi nói với mọi người đi, nhất định phải khiến mọi người xóa bỏ đi suy nghĩ Phạm gia chúng ta bán tôn nữ để cưới vợ cho tôn tử, mọi người đều là người đơn giản lương thiện mà, nào có ai làm ra chuyện xấu xa như vậy chứ?”
Đại Nha và Nhị Nha lo lắng nắm lấy góc áo của nương mình, đôi mắt đẫm lệ cầu cứu nàng.
Đột nhiên chúng cảm thấy rất sợ, sợ nương của mình sẽ nói giúp cho nãi nãi và đại bá nương để lừa gạt mọi người chuyện này.
Người sợ nhất là Phạm Đại Nha, suy cho cùng thì sau khi nương biết nãi nãi và đại bá nương tìm cách bán mình đi thì chỉ cảm thấy bất mãn vì họ định bán cô bé để dùng số tiền đó cưới vợ cho Đại Trụ ca, mà không phải bất mãn vì chuyện họ bán cô bé đi.
Nương đã bị nãi nãi và đại bá nương chèn ép hơn chục năm nay rồi…
Hồ Thủy Thanh có thể nói thay mẹ chồng và đại tẩu nhưng nàng sẽ không làm vậy.
Nàng cau mày rồi chậm rãi lên tiếng: “Hai đứa nhỏ vẫn còn nhỏ thì làm sao phân biệt được đâu là thật đâu là giả.”
Trái tim của Phạm Đại Nha và Phạm Nhị Nha đập thình thịch, nó chìm xuống.
Ngay lập tức khuôn mặt u ám của mẹ Phạm và Tôn Kim Hoa chuyển sang tươi sáng, ngay lập tức nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt, cơ thể cũng đứng thẳng lên.
Có mẹ chồng quở trách thì cuối cùng trái tim bất an của Tôn Kim Hoa cũng có thể lắng xuống.
Làm sao người nhu nhược hơn hai mươi năm như Hồ Thủy Thanh lại có thể mạnh mẽ như vậy sau một lần vấp ngã được?
Cho dù không sợ hãi hay tôn trọng mẹ chồng và đại tẩu như nàng ta, hoặc là bất chấp cả thanh danh của Phạm gia thì Hồ Thanh Thủy cũng buộc phải che giấu loại chuyện này.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.