(Làm Ruộng) Nông Gia Tiểu Phúc Bảo: Mang Theo Không Gian Vượng Cả Nhà
Chương 17: Cứ Chiều Chuộng Vậy! 1
Tam Quyển Bất Viên
15/10/2024
Vương Noãn Noãn trố mắt nhìn tổ mẫu. Một đấu ba, hạ đo ván luôn! Ha ha ha, thích tổ mẫu chiến đấu siêu mạnh mẽ này quá!
Điền lão thái dẫn hai nhi tức chạy ra ngoài, miệng vẫn lầm bầm chửi rủa.
Vương lão thái đuổi ba người nhà họ Điền ra khỏi cửa, rồi đóng sầm cửa lại: “Cút! Đừng đến nhà ta nữa!” Nói xong, bà ấy quay lại, như biến đổi sắc mặt, cười tủm tỉm nhìn cháu gái trong tay Vương Thiết Trụ: “Noãn nha đầu, không sợ chứ? Lại đây, để ta bế nào.”
Vương Thiết Trụ bình thản đưa Vương Noãn Noãn cho Vương lão thái. Nương hắn ta chưa bao giờ chịu thua ai.
Còn con gái hắn ta, hắn ta cứ tưởng con bé còn nhỏ sẽ sợ, nào ngờ cúi xuống thì thấy con bé đang trố mắt hóng hớt, chẳng biết nó hiểu được cái gì không.
Chớp mắt đã đến lúc kết thúc vụ gieo trồng mùa xuân, Vương Noãn Noãn cũng tròn một tháng tuổi. Vương lão thái muốn tổ chức tiệc đầy tháng cho Vương Noãn Noãn, nói là tiệc đầy tháng, kỳ thực cũng chỉ là mời bà con trong làng đến ăn bữa cơm cho thêm phần náo nhiệt.
Mọi người đến ăn cơm phần lớn đều mang theo giỏ trứng, miếng vải gì đó.
Vương lão thái nghĩ vậy, nên cũng nói thẳng trên bàn ăn, Tiền Cẩm Bình nhìn Vương Noãn Noãn đang nằm trong lòng Vương lão thái, trong lòng mềm nhũn.
Vương Noãn Noãn càng nhìn càng đáng yêu, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, mũm mĩm, đôi mắt to đen láy như hai hột nho đen, chiếc mũi nhỏ xinh, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn, tuy rằng còn bé, nhưng cũng có thể nhận ra là một tiểu mỹ nhân.
Nàng ấy huých nhẹ Vương Thiết Trụ đang ngồi cạnh, Vương Thiết Trụ nhìn nương mình: "Nương, mấy năm nay mất mùa, lương thực trồng được không đủ ăn, con và Cẩm Bình thương lượng rồi, thôi khỏi làm, đợi sau này nhà mình khá giả hơn rồi làm bù cho Noãn Noãn cũng được."
Vương lão thái không được vui, đứa cháu gái ngoan ngoãn đáng yêu của bà ấy cái gì cũng xứng đáng có được, nhưng bà ấy cũng biết con trai nói đúng, trong tay còn hai ba lượng bạc, nhưng số tiền này là để dành phòng khi bất trắc, bây giờ thời buổi khó khăn, một năm cũng chẳng để dành được mấy đồng.
Vương Noãn Noãn nhìn bà nội: "A, a, a." Không làm nữa, không làm nữa, sau này lớn rồi chúng ta làm bù nhé.
Vương lão đầu nhìn đứa cháu gái nhỏ, suy nghĩ một chút: "Noãn nha đầu hiểu chuyện, còn biết an ủi tổ mẫu, bây giờ thời buổi khó khăn, quả thực không thích hợp tổ chức linh đình, đợi sau này thời thế tốt hơn, chúng ta làm bù cho Noãn nha đầu."
Điền lão thái dẫn hai nhi tức chạy ra ngoài, miệng vẫn lầm bầm chửi rủa.
Vương lão thái đuổi ba người nhà họ Điền ra khỏi cửa, rồi đóng sầm cửa lại: “Cút! Đừng đến nhà ta nữa!” Nói xong, bà ấy quay lại, như biến đổi sắc mặt, cười tủm tỉm nhìn cháu gái trong tay Vương Thiết Trụ: “Noãn nha đầu, không sợ chứ? Lại đây, để ta bế nào.”
Vương Thiết Trụ bình thản đưa Vương Noãn Noãn cho Vương lão thái. Nương hắn ta chưa bao giờ chịu thua ai.
Còn con gái hắn ta, hắn ta cứ tưởng con bé còn nhỏ sẽ sợ, nào ngờ cúi xuống thì thấy con bé đang trố mắt hóng hớt, chẳng biết nó hiểu được cái gì không.
Chớp mắt đã đến lúc kết thúc vụ gieo trồng mùa xuân, Vương Noãn Noãn cũng tròn một tháng tuổi. Vương lão thái muốn tổ chức tiệc đầy tháng cho Vương Noãn Noãn, nói là tiệc đầy tháng, kỳ thực cũng chỉ là mời bà con trong làng đến ăn bữa cơm cho thêm phần náo nhiệt.
Mọi người đến ăn cơm phần lớn đều mang theo giỏ trứng, miếng vải gì đó.
Vương lão thái nghĩ vậy, nên cũng nói thẳng trên bàn ăn, Tiền Cẩm Bình nhìn Vương Noãn Noãn đang nằm trong lòng Vương lão thái, trong lòng mềm nhũn.
Vương Noãn Noãn càng nhìn càng đáng yêu, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, mũm mĩm, đôi mắt to đen láy như hai hột nho đen, chiếc mũi nhỏ xinh, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn, tuy rằng còn bé, nhưng cũng có thể nhận ra là một tiểu mỹ nhân.
Nàng ấy huých nhẹ Vương Thiết Trụ đang ngồi cạnh, Vương Thiết Trụ nhìn nương mình: "Nương, mấy năm nay mất mùa, lương thực trồng được không đủ ăn, con và Cẩm Bình thương lượng rồi, thôi khỏi làm, đợi sau này nhà mình khá giả hơn rồi làm bù cho Noãn Noãn cũng được."
Vương lão thái không được vui, đứa cháu gái ngoan ngoãn đáng yêu của bà ấy cái gì cũng xứng đáng có được, nhưng bà ấy cũng biết con trai nói đúng, trong tay còn hai ba lượng bạc, nhưng số tiền này là để dành phòng khi bất trắc, bây giờ thời buổi khó khăn, một năm cũng chẳng để dành được mấy đồng.
Vương Noãn Noãn nhìn bà nội: "A, a, a." Không làm nữa, không làm nữa, sau này lớn rồi chúng ta làm bù nhé.
Vương lão đầu nhìn đứa cháu gái nhỏ, suy nghĩ một chút: "Noãn nha đầu hiểu chuyện, còn biết an ủi tổ mẫu, bây giờ thời buổi khó khăn, quả thực không thích hợp tổ chức linh đình, đợi sau này thời thế tốt hơn, chúng ta làm bù cho Noãn nha đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.