Làm Ruộng Nuôi Con: Nữ Phụ Ác Độc Bị Cả Nhà Tranh Nhau Sủng
Chương 23
Hoảng Nhược Thần Hi
11/04/2024
“Ta nghe thấy các ngươi nói chuyện ở của nên ra xem.” Nương của Thiết Đản lập tức sát lại gần: “Ban đầu thấy Lý Mộ Mộ ở nhà cả ngày không ra ngoài, ta còn cho rằng nàng ta là người an phận, hôm nay nhìn thấy, chậc chậc…”
Vương thị cười chế nhạo: “Ngươi nhìn eo của Lý Mộ Mộ vặn vẹo như thế nào kìa, đâu giống người chịu yên phận.”
“Cố Thượng Khanh không có ở nhà, người nhìn nàng ta ăn mặc kiểu gì kia.” Lý đại thẩm lắc đầu: “Ta sợ khi Cố Thượng Khanh trở về, trên đầu đã đội một chiếc nón xanh* rồi!”
*Đội nón xanh: Nghĩa là bị cắm sừng.
“Có điều, tại sao ta thấy quan hệ của Lý Mộ Mộ và Vương Thúy Trân có vẻ khá tốt nhỉ?” Nương của Thiết Đản nói.
“Được lợi gì đó chứ còn sao nữa? Vương Thúy Trân ghê gớm như vậy, cả ngày ở nhà đánh gà mắng chó, ngay cả nam nhân cao lớn thô kệch của nàng ta cũng bị nàng ta dạy cho ngoan ngoãn dễ bảo.” Vương thị nói: “Nhị tẩu nhà hắn cũng là người rất tính toán, cái gì cũng tính rõ ràng rành mạch. Chỉ có nàng ta chiếm lợi của người khác, đừng ai mơ tưởng có thể chiếm được lợi trong tay nàng ta. Nam nhân của Lý Mộ Mộ không ở nhà, không có ai che chở nàng ta, nàng ta muốn sống yên ổn ở Cố gia cũng không phải là chuyện dễ dàng, chẳng lẽ còn không vội vàng lấy lòng hai tẩu tử sao?”
“Ngươi còn quên mất một người, thật ra người lợi hại nhất trong nhà hắn chính là Cố đại nương. Các ngươi thấy đó, đại tẩu, nhị tẩu nhà hắn lợi hại như vậy nhưng vẫn không dám giở trò gì trước mặt Cố đại nương, có thể thấy Cố đại nương ghê gớm đến mức nào.” Lý đại thẩm cười hai tiếng giống như xem kịch vui: “Cuộc sống của Lý Mộ Mộ ở Cố gia thú vị đây.”
Lời bàn tán của ba người giống như mọc chân, chưa đến một canh giờ đã lan truyền khắp thôn Vĩnh An.
Tất nhiên cũng truyền đến tai người của Cố gia.
Vương Thúy Trân tức giận phỉ nhổ: “Đám người đó không chịu được khi thấy người khác tốt! Ta nhổ vào! Thượng Khanh ra chiến trường, Mộ Mộ vốn đã không dễ dàng, bọn họ còn nói xấu sau lưng như vậy, ta nhổ vào!”
Cố mẫu cũng vì những lời ra tiếng vào đó mà đanh mặt lại, bà nói với Lý Mộ Mộ: “Con đừng để ý đến những lời lẽ không hay đó, cuộc sống của chúng ta trải qua như thế nào tự chúng ta biết.”
Lý Mộ Mộ mỗi ngày đều ở nhà dạy hài tử đọc sách, gần như không bước chân ra khỏi cửa một bước, không an phận chỗ nào?
Nàng quả thực xinh đẹp hơn rất nhiều so với lúc mới lấy chồng.
Nhưng Cố mẫu lại cảm thấy đó là vì cuộc sống của Lý Mộ Mộ hồi ở nhà mẹ đẻ không được tốt.
Ngay cả đọc sách viết chữ cũng phải lén lén lút lút, không dám để cho người trong nhà biết, có thể thấy tình huống lúc đó của nàng là như thế nào.
Sau khi đến nhà chồng, ngày ngày Lý Mộ Mộ uống cùng một nguồn nước, ăn cùng một loại thức ăn với người trong nhà.
Ngày thường Lý Mộ Mộ làm gì cả nhà đều nhìn ở trong mắt, lý do trở nên xinh đẹp hơn chỉ có thể nói là vì cuộc sống bên này thoải mái hơn.
Sau khi Lý Mộ Mộ đến Cố gia thì chung sống rất hòa hợp với mọi người trong nhà, không tranh không giành bất cứ việc gì, còn nghiên cứu ra món ngon nấu cho cả nhà ăn.
Sự thay đổi của mấy đứa nhỏ là rõ rệt nhất.
Cố Tú Tú của ngày trước sống rất nội tâm và dễ xấu hổ.
Ngay cả với người nhà cũng ngại ngùng khi phải nói nhiều.
Cô bé thường bị người trong làng chế nhạo là thẹn thùng ít nói, mỗi lần như vậy chỉ biết đỏ mặt chứ không biết phải đáp lại như thế nào.
Vương thị cười chế nhạo: “Ngươi nhìn eo của Lý Mộ Mộ vặn vẹo như thế nào kìa, đâu giống người chịu yên phận.”
“Cố Thượng Khanh không có ở nhà, người nhìn nàng ta ăn mặc kiểu gì kia.” Lý đại thẩm lắc đầu: “Ta sợ khi Cố Thượng Khanh trở về, trên đầu đã đội một chiếc nón xanh* rồi!”
*Đội nón xanh: Nghĩa là bị cắm sừng.
“Có điều, tại sao ta thấy quan hệ của Lý Mộ Mộ và Vương Thúy Trân có vẻ khá tốt nhỉ?” Nương của Thiết Đản nói.
“Được lợi gì đó chứ còn sao nữa? Vương Thúy Trân ghê gớm như vậy, cả ngày ở nhà đánh gà mắng chó, ngay cả nam nhân cao lớn thô kệch của nàng ta cũng bị nàng ta dạy cho ngoan ngoãn dễ bảo.” Vương thị nói: “Nhị tẩu nhà hắn cũng là người rất tính toán, cái gì cũng tính rõ ràng rành mạch. Chỉ có nàng ta chiếm lợi của người khác, đừng ai mơ tưởng có thể chiếm được lợi trong tay nàng ta. Nam nhân của Lý Mộ Mộ không ở nhà, không có ai che chở nàng ta, nàng ta muốn sống yên ổn ở Cố gia cũng không phải là chuyện dễ dàng, chẳng lẽ còn không vội vàng lấy lòng hai tẩu tử sao?”
“Ngươi còn quên mất một người, thật ra người lợi hại nhất trong nhà hắn chính là Cố đại nương. Các ngươi thấy đó, đại tẩu, nhị tẩu nhà hắn lợi hại như vậy nhưng vẫn không dám giở trò gì trước mặt Cố đại nương, có thể thấy Cố đại nương ghê gớm đến mức nào.” Lý đại thẩm cười hai tiếng giống như xem kịch vui: “Cuộc sống của Lý Mộ Mộ ở Cố gia thú vị đây.”
Lời bàn tán của ba người giống như mọc chân, chưa đến một canh giờ đã lan truyền khắp thôn Vĩnh An.
Tất nhiên cũng truyền đến tai người của Cố gia.
Vương Thúy Trân tức giận phỉ nhổ: “Đám người đó không chịu được khi thấy người khác tốt! Ta nhổ vào! Thượng Khanh ra chiến trường, Mộ Mộ vốn đã không dễ dàng, bọn họ còn nói xấu sau lưng như vậy, ta nhổ vào!”
Cố mẫu cũng vì những lời ra tiếng vào đó mà đanh mặt lại, bà nói với Lý Mộ Mộ: “Con đừng để ý đến những lời lẽ không hay đó, cuộc sống của chúng ta trải qua như thế nào tự chúng ta biết.”
Lý Mộ Mộ mỗi ngày đều ở nhà dạy hài tử đọc sách, gần như không bước chân ra khỏi cửa một bước, không an phận chỗ nào?
Nàng quả thực xinh đẹp hơn rất nhiều so với lúc mới lấy chồng.
Nhưng Cố mẫu lại cảm thấy đó là vì cuộc sống của Lý Mộ Mộ hồi ở nhà mẹ đẻ không được tốt.
Ngay cả đọc sách viết chữ cũng phải lén lén lút lút, không dám để cho người trong nhà biết, có thể thấy tình huống lúc đó của nàng là như thế nào.
Sau khi đến nhà chồng, ngày ngày Lý Mộ Mộ uống cùng một nguồn nước, ăn cùng một loại thức ăn với người trong nhà.
Ngày thường Lý Mộ Mộ làm gì cả nhà đều nhìn ở trong mắt, lý do trở nên xinh đẹp hơn chỉ có thể nói là vì cuộc sống bên này thoải mái hơn.
Sau khi Lý Mộ Mộ đến Cố gia thì chung sống rất hòa hợp với mọi người trong nhà, không tranh không giành bất cứ việc gì, còn nghiên cứu ra món ngon nấu cho cả nhà ăn.
Sự thay đổi của mấy đứa nhỏ là rõ rệt nhất.
Cố Tú Tú của ngày trước sống rất nội tâm và dễ xấu hổ.
Ngay cả với người nhà cũng ngại ngùng khi phải nói nhiều.
Cô bé thường bị người trong làng chế nhạo là thẹn thùng ít nói, mỗi lần như vậy chỉ biết đỏ mặt chứ không biết phải đáp lại như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.