Chương 6
Kiều Sách
04/08/2021
Nàng chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bất tri bất giác đã đi tới trước mặt Tạ Thanh Dung.
Hắn cười cười, hỏi: "Thế nào? Không tự tin sao?"
Lận Bắc thu dọn tâm tình, nhẹ giọng đáp: "Đã nắm chắc được tình hình, biện pháp cũng đã rõ, chỉ thiếu một vị thuốc mà thôi."
Hắn nhíu mày: "Thuốc?"
" Nấm ve sầu thiên tử." nàng nói.
Nấm ve sầu thiên tử? Đây là thuốc gì? Tạ Thanh Dung chưa từng nghe tới.
Lận Bắc giải thích: "Cái này là một loại nấm thường mọc trong rừng trúc, nửa là trùng nửa là nấm, chính là một loại nấm mọc ra từ lưng ve sầu, là một phương thuốc trị trẻ nhỏ khóc dạ đề rất tốt, gọi là nấm ve sầu thiên tử."
Thứ này là một loại thảo dược, tựa như nấm, lại tựa như ve sầu, chia làm hai phần, dưới gốc là thân ve sầu, từ trên lưng ve sầu lại mọc ra một loại nấm, cũng có nhiều màu sắc khác nhau, thông thường chỉ có ở những rừng trúc trên núi cao hơn sáu trăm thước.
Tạ Thanh Dung hỏi tiếp: "Rừng trúc? Vậy ngươi định đi vào rừng trúc sao?"
Lận Bắc gật đầu, điều đương nhiên không phải sao?
"Để ta giúp ngươi."
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lận Bắc, hắn nói buồn cười nói: "Sao lại nhìn ta như thế? Ngươi biết rừng trúc ở đâu quanh đây sao? Lại còn muốn lừa mình dối người à?"
Lận Bắc:....
Đúng là nàng đối với trấn nhỏ này có chút không quen thuộc, cũng không biết rừng trúc ở đâu thật, nếu còn ở trong núi như lúc trước, nàng đương nhiên sẽ biết không ít rừng trúc cao hơn sáu, bảy trăm mét nha. Bất quá nàng không tin Tạ Thanh Dung thoạt nhìn "Cửa không rời, cổng không mở" kia lại biết rừng trúc ở nơi nào. Thi thoảng tốt xấu gì hắn cũng phải đến tửu phường mua chút rượu, kể từ sau khi nàng tới, Tạ Thanh Dung là hoàn toàn không ra khỏi cửa nữa rồi.
Tạ Thanh Dung nhìn vẻ mặt không tin của nàng, cũng chẳng buồn giải thích, lười biếng ngáp một cái: "Đừng nhìn ta, ta cũng không biết. Chuyện cần người biết thì nên giao cho người biết chuyện, ta còn bận, cứ vậy đi."
Lận Bắc:...
Ngày hôm sau Lận Bắc liền thấy được "người biết chuyện". Nàng chưa từng gặp qua, mặt mũi ngăm đen, y phục rách rưới, khuôn mặt gầy gò, liếm liếm môi khô, thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt về phía mấy món đang bày trên bàn.
Tạ Thanh Dung chưa động đũa: "Thế nào? Ổn không?"
"Đương nhiên." Người ăn xin không ngừng gật đầu.
"Đã tìm được người thì toàn bộ chỗ này là cho ngươi."
Khất cái liền tiến đến vui vẻ ăn, Tạ Thanh Dung nói: "Được rồi, cẩn thận nghẹn, cũng không ai giành với ngươi. Là người này sao?"
Ngu Tử Dã vẫn luôn lẳng lặng nhìn Tạ Thanh Dung, cũng không màn liếc mắt tới bàn cơm, nghe nói tới mình cũng chỉ động đậy môi, không nói gì. Lận Bắc vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc khi thấy Ngu Tử Dã. Nàng xác thực không ngờ Tạ Thanh Dung lại đem Ngu Tử Dã gọi tới, xem ra bọn họ đã rất lâu rồi không gặp nhau. Nàng quay đầu nhìn lại, Tạ Thanh Dung đã vặn eo bẻ cổ đứng lên, lười nhác phất tay, để lại mấy chữ: "Không cần cảm tạ."
Lận Bắc cảm kích nhìn theo thân ảnh tựa vân đạm phong kinh kia rời đi, ánh mắt lại chuyển về phía Ngu Tử Dã. Sau trận sinh bệnh lần đó hắn đã gầy đi rất nhiều, hiện tại tình trạng của hắn xem ra chưa khôi phục hoàn toàn, bất quá chuyển biến rất tốt.
Nàng mừng rõ hỏi: "Thân thể của ngươi thế nào rồi?"
Ngu Tử Dã gãi đầu, thói quen cũng đã lâu không thay đổi: "Ổn hơn nhiều."
"Thật tốt rồi.", nàng cười. Ngu Tử Dã nhìn lúm đồng tiền ẩn hiện của nàng, miệng định hỏi nhưng cũng không nói ra, nhìn thoáng qua quán trọ, đổi đề tài: "Ngươi định bao giờ thì trở về?"
Khất cái bên cạnh ăn đến quên trời quên đất, đột nhiên sặc một cái. Lận Bắc vội vã rót cho hắn chén nước, còn giúp hắn vỗ lưng.
Tiểu tử kia nghẹn đến đỏ bừng, khó khăn một hồi mới có thể rụt rè hỏi: "Tỷ tỷ... Ta có thể đem chỗ còn thừa về không? Ta có một bằng hữu nữa, hắn chưa bao giờ được ăn ngon thế này, ta muốn chia cho hắn."
Lận Bắc dừng vỗ lưng cho hắn, nhẹ giọng nói: "Được thôi."
"Đa tạ tỷ tỷ."
Ngu Tử Dã nói: "Đem toàn bộ cho hắn sao?".Lận Bắc nhìn sang, chỉ thấy hắn lộ ra vài phần thương hại, lại nghe hắn nói: "Hưng hay vong, đều là bách tín khổ."
Lời này cũng là đại bất kính rồi.
E rằng mấy chữ kia là muốn thăm dò nàng, xem nàng biết gì về thân phận hắn sao?
Lận Bắc làm bộ không có nghe được, đem toàn bộ thức ăn trên bàn cùng mấy cái bánh điểm tâm nàng mới làm gói lại, đưa cho tiểu khất cái, nhìn hắn vui vẻ chạy đi. Phần điểm tâm còn lại nàng đẩy tới trước mặt Ngu Tử Dã: "Lúc này ngươi có tính toán gì không?"
Ngu Tử Dã nhìn thẳng vào mắt Lận Bắc, không đáp. Giữa bọn họ còn vô số vấn đề cần nói tới, tỷ như sao ngày ấy Ngu Tử Dã vì sao lại chịu thương nặng như vậy, tỷ như hắn cũng không biết được Lận Bắc có nhìn thấy ấn ký tử tù trên người hắn không. Cuối cùng, hắn lựa chọn hỏi ngược lại nàng: "Ngươi muốn lưu lại đây?"
Lận Bắc vô ý giấu giếm: "Đúng"
"Bao lâu?"
Lận Bắc nhìn ra phía ngoài: "Không biết."
Ngu Tử Dã nghe vậy cũng dừng một chút, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Hắn có thể tin cậy được không?"
Lận Bắc biết hắn là lo lắng cho nàng, muốn hỏi xem Tạ Thanh Dung có khinh bạc nàng hay không, dù gì nàng cũng chỉ là một cô nương, lưu lại đây cũng không phải chuyện tốt.
Thật ra cũng không có gì phải lo lắng. Mặt ngoài, hai người bọn họ liền lấy thân phận biểu huynh muội, là nàng từ xa tới, cho nên cũng không có mấy người biết sự thật. Còn bên trong...
Lận Bắc nhớ tới dáng vẻ mỗi ngày của Tạ Thanh Dung, nói "tin cậy" thì cũng là làm khó nàng rồi.
Đang ngẫm nghĩ định giải thích, nàng đã nghe Ngu Tử Dã nói: "Quên đi... Ngươi ở nơi này cũng tốt."
- -----------------------------------------------------------
Đã mấy ngày nay, Lận Bắc thường ghé thăm một sạp nhỏ gần quán trọ.
Đó là sạp của một cụ già râu bạc, chuyên viết đối làm thơ. Đáng tiếc ở nơi thôn dã xa xôi này, sinh khí đương nhiên là không được mấy đồng. Lận Bắc ngẫu nhiêu nhìn qua mấy câu thơ câu đối bày trên sạp, liền nảy sinh hảo cảm mà cùng lão nhân hàn huyên một chút. Hàn huyên mấy lần, phát hiện vị nhân gia này cực kỳ quen thuộc với địa phương này, núi non đồng ruộng, khí hậu địa hình, vụ mùa vụ gặt đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Lận Bắc vừa hỏi, hắn cười ha ha, vuốt vuốt râu bạc: "Tiểu cô nương, ta đã ở nơi này hơn sáu mươi năm rồi!"
Lần đó nàng hỏi chuyện xong, trở về Quá Khách Cư đã thấy Tạ Thanh Dung đứng gần cửa. Lận Bắc chủ động chào hỏi, giọng nói nhẹ nhàng tư thế cung kính, đang chuẩn bị đi làm bữa trưa, chỉ thấy hắn nhàn nhã nhắc nhở: "Ngươi đừng quên ngươi chỉ còn 3 ngày."
- -----------------------------------------------
Huhu mọi người ơi tôi vừa up một lèo 6 chương và không thấy một ai đi ngang qua đây cả:<
Bây giờ tôi phải làm sao đây?:<
Ai đó hãy cho tôi chút động lực để edit tiếp với nào:<
Hắn cười cười, hỏi: "Thế nào? Không tự tin sao?"
Lận Bắc thu dọn tâm tình, nhẹ giọng đáp: "Đã nắm chắc được tình hình, biện pháp cũng đã rõ, chỉ thiếu một vị thuốc mà thôi."
Hắn nhíu mày: "Thuốc?"
" Nấm ve sầu thiên tử." nàng nói.
Nấm ve sầu thiên tử? Đây là thuốc gì? Tạ Thanh Dung chưa từng nghe tới.
Lận Bắc giải thích: "Cái này là một loại nấm thường mọc trong rừng trúc, nửa là trùng nửa là nấm, chính là một loại nấm mọc ra từ lưng ve sầu, là một phương thuốc trị trẻ nhỏ khóc dạ đề rất tốt, gọi là nấm ve sầu thiên tử."
Thứ này là một loại thảo dược, tựa như nấm, lại tựa như ve sầu, chia làm hai phần, dưới gốc là thân ve sầu, từ trên lưng ve sầu lại mọc ra một loại nấm, cũng có nhiều màu sắc khác nhau, thông thường chỉ có ở những rừng trúc trên núi cao hơn sáu trăm thước.
Tạ Thanh Dung hỏi tiếp: "Rừng trúc? Vậy ngươi định đi vào rừng trúc sao?"
Lận Bắc gật đầu, điều đương nhiên không phải sao?
"Để ta giúp ngươi."
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lận Bắc, hắn nói buồn cười nói: "Sao lại nhìn ta như thế? Ngươi biết rừng trúc ở đâu quanh đây sao? Lại còn muốn lừa mình dối người à?"
Lận Bắc:....
Đúng là nàng đối với trấn nhỏ này có chút không quen thuộc, cũng không biết rừng trúc ở đâu thật, nếu còn ở trong núi như lúc trước, nàng đương nhiên sẽ biết không ít rừng trúc cao hơn sáu, bảy trăm mét nha. Bất quá nàng không tin Tạ Thanh Dung thoạt nhìn "Cửa không rời, cổng không mở" kia lại biết rừng trúc ở nơi nào. Thi thoảng tốt xấu gì hắn cũng phải đến tửu phường mua chút rượu, kể từ sau khi nàng tới, Tạ Thanh Dung là hoàn toàn không ra khỏi cửa nữa rồi.
Tạ Thanh Dung nhìn vẻ mặt không tin của nàng, cũng chẳng buồn giải thích, lười biếng ngáp một cái: "Đừng nhìn ta, ta cũng không biết. Chuyện cần người biết thì nên giao cho người biết chuyện, ta còn bận, cứ vậy đi."
Lận Bắc:...
Ngày hôm sau Lận Bắc liền thấy được "người biết chuyện". Nàng chưa từng gặp qua, mặt mũi ngăm đen, y phục rách rưới, khuôn mặt gầy gò, liếm liếm môi khô, thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt về phía mấy món đang bày trên bàn.
Tạ Thanh Dung chưa động đũa: "Thế nào? Ổn không?"
"Đương nhiên." Người ăn xin không ngừng gật đầu.
"Đã tìm được người thì toàn bộ chỗ này là cho ngươi."
Khất cái liền tiến đến vui vẻ ăn, Tạ Thanh Dung nói: "Được rồi, cẩn thận nghẹn, cũng không ai giành với ngươi. Là người này sao?"
Ngu Tử Dã vẫn luôn lẳng lặng nhìn Tạ Thanh Dung, cũng không màn liếc mắt tới bàn cơm, nghe nói tới mình cũng chỉ động đậy môi, không nói gì. Lận Bắc vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc khi thấy Ngu Tử Dã. Nàng xác thực không ngờ Tạ Thanh Dung lại đem Ngu Tử Dã gọi tới, xem ra bọn họ đã rất lâu rồi không gặp nhau. Nàng quay đầu nhìn lại, Tạ Thanh Dung đã vặn eo bẻ cổ đứng lên, lười nhác phất tay, để lại mấy chữ: "Không cần cảm tạ."
Lận Bắc cảm kích nhìn theo thân ảnh tựa vân đạm phong kinh kia rời đi, ánh mắt lại chuyển về phía Ngu Tử Dã. Sau trận sinh bệnh lần đó hắn đã gầy đi rất nhiều, hiện tại tình trạng của hắn xem ra chưa khôi phục hoàn toàn, bất quá chuyển biến rất tốt.
Nàng mừng rõ hỏi: "Thân thể của ngươi thế nào rồi?"
Ngu Tử Dã gãi đầu, thói quen cũng đã lâu không thay đổi: "Ổn hơn nhiều."
"Thật tốt rồi.", nàng cười. Ngu Tử Dã nhìn lúm đồng tiền ẩn hiện của nàng, miệng định hỏi nhưng cũng không nói ra, nhìn thoáng qua quán trọ, đổi đề tài: "Ngươi định bao giờ thì trở về?"
Khất cái bên cạnh ăn đến quên trời quên đất, đột nhiên sặc một cái. Lận Bắc vội vã rót cho hắn chén nước, còn giúp hắn vỗ lưng.
Tiểu tử kia nghẹn đến đỏ bừng, khó khăn một hồi mới có thể rụt rè hỏi: "Tỷ tỷ... Ta có thể đem chỗ còn thừa về không? Ta có một bằng hữu nữa, hắn chưa bao giờ được ăn ngon thế này, ta muốn chia cho hắn."
Lận Bắc dừng vỗ lưng cho hắn, nhẹ giọng nói: "Được thôi."
"Đa tạ tỷ tỷ."
Ngu Tử Dã nói: "Đem toàn bộ cho hắn sao?".Lận Bắc nhìn sang, chỉ thấy hắn lộ ra vài phần thương hại, lại nghe hắn nói: "Hưng hay vong, đều là bách tín khổ."
Lời này cũng là đại bất kính rồi.
E rằng mấy chữ kia là muốn thăm dò nàng, xem nàng biết gì về thân phận hắn sao?
Lận Bắc làm bộ không có nghe được, đem toàn bộ thức ăn trên bàn cùng mấy cái bánh điểm tâm nàng mới làm gói lại, đưa cho tiểu khất cái, nhìn hắn vui vẻ chạy đi. Phần điểm tâm còn lại nàng đẩy tới trước mặt Ngu Tử Dã: "Lúc này ngươi có tính toán gì không?"
Ngu Tử Dã nhìn thẳng vào mắt Lận Bắc, không đáp. Giữa bọn họ còn vô số vấn đề cần nói tới, tỷ như sao ngày ấy Ngu Tử Dã vì sao lại chịu thương nặng như vậy, tỷ như hắn cũng không biết được Lận Bắc có nhìn thấy ấn ký tử tù trên người hắn không. Cuối cùng, hắn lựa chọn hỏi ngược lại nàng: "Ngươi muốn lưu lại đây?"
Lận Bắc vô ý giấu giếm: "Đúng"
"Bao lâu?"
Lận Bắc nhìn ra phía ngoài: "Không biết."
Ngu Tử Dã nghe vậy cũng dừng một chút, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Hắn có thể tin cậy được không?"
Lận Bắc biết hắn là lo lắng cho nàng, muốn hỏi xem Tạ Thanh Dung có khinh bạc nàng hay không, dù gì nàng cũng chỉ là một cô nương, lưu lại đây cũng không phải chuyện tốt.
Thật ra cũng không có gì phải lo lắng. Mặt ngoài, hai người bọn họ liền lấy thân phận biểu huynh muội, là nàng từ xa tới, cho nên cũng không có mấy người biết sự thật. Còn bên trong...
Lận Bắc nhớ tới dáng vẻ mỗi ngày của Tạ Thanh Dung, nói "tin cậy" thì cũng là làm khó nàng rồi.
Đang ngẫm nghĩ định giải thích, nàng đã nghe Ngu Tử Dã nói: "Quên đi... Ngươi ở nơi này cũng tốt."
- -----------------------------------------------------------
Đã mấy ngày nay, Lận Bắc thường ghé thăm một sạp nhỏ gần quán trọ.
Đó là sạp của một cụ già râu bạc, chuyên viết đối làm thơ. Đáng tiếc ở nơi thôn dã xa xôi này, sinh khí đương nhiên là không được mấy đồng. Lận Bắc ngẫu nhiêu nhìn qua mấy câu thơ câu đối bày trên sạp, liền nảy sinh hảo cảm mà cùng lão nhân hàn huyên một chút. Hàn huyên mấy lần, phát hiện vị nhân gia này cực kỳ quen thuộc với địa phương này, núi non đồng ruộng, khí hậu địa hình, vụ mùa vụ gặt đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Lận Bắc vừa hỏi, hắn cười ha ha, vuốt vuốt râu bạc: "Tiểu cô nương, ta đã ở nơi này hơn sáu mươi năm rồi!"
Lần đó nàng hỏi chuyện xong, trở về Quá Khách Cư đã thấy Tạ Thanh Dung đứng gần cửa. Lận Bắc chủ động chào hỏi, giọng nói nhẹ nhàng tư thế cung kính, đang chuẩn bị đi làm bữa trưa, chỉ thấy hắn nhàn nhã nhắc nhở: "Ngươi đừng quên ngươi chỉ còn 3 ngày."
- -----------------------------------------------
Huhu mọi người ơi tôi vừa up một lèo 6 chương và không thấy một ai đi ngang qua đây cả:<
Bây giờ tôi phải làm sao đây?:<
Ai đó hãy cho tôi chút động lực để edit tiếp với nào:<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.