[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 28:
Lăng Hựu Niên
17/07/2024
Lúc đến Hoa Dương cung, Tuệ phi đang cùng Mạnh Chiêu Nghi và hai vị Tiệp dư Giang, Ninh ở trong đình thưởng thức trà.
Thấy Ôn Yểu chủ động tới cửa, thần sắc bốn người khác nhau.
Tuệ phi cười bảo Ôn Yểu miễn lễ: "Ôn muội muội thân thể hiện tại tốt rồi? Hôm qua ta còn nói, mấy ngày nữa phải đi thăm Ôn muội muội.”
Đây chẳng qua là lời khách sáo, ngay cả Trúc Tinh hiện tại cũng có thể nghe hiểu, Ôn Yểu chỉ ngại ngùng cười: "Làm phiền Tuệ phi nương nương nhớ kỹ, hiện tại đã rất tốt, nghĩ hôm nay thời tiết tốt, lại sợ đến sớm quấy nhiễu nương nương thanh tịnh, liền lúc này tới thỉnh an nương nương, cám ơn nương nương chăm sóc bệnh tật của tần thiếp, còn có ý tốt của ba vị tỷ tỷ, tần thiếp cũng ở đây tạ ơn.”
Cảnh Chiêu Nghi và Ninh Tiệp Dư đều khách khí cười nói: "Tỷ muội nhà mình, không cần khách khí.”
Giang Tiệp dư ăn nhân hạch đào, cười một tiếng: "Ôn muội muội có thánh thượng quan tâm thương cảm, nghĩ đến khỏe cũng là chuyện sớm muộn, muội muội hôm nay tới nói lời cảm ơn Tuệ phi nương nương, chỉ là không biết đã từng cảm ơn thánh thượng chưa?"
Nàng ta nói xong, nụ cười càng thêm tươi đẹp: "Muội muội bị bệnh, Hoàng thượng cũng rất quan tâm.”
Ôn Yểu thở dài trong lòng, Giang Tiệp dư này lớn lên xinh đẹp như vậy, sao bụng dạ hẹp hòi như thế, còn hay ghen tị như vậy.
Dung Tiễn muốn đi thăm nàng, nàng ngăn được sao?
Mấu chốt, nàng dám ngăn sao?
Chuyện móng heo lớn làm, cũng có thể trách đến trên người nàng? Bộ dạng xinh đẹp như vậy, sao có thể không nói đạo lý như thế!
Trên mặt nàng làm bộ có hơi thụ sủng nhược kinh, cũng có chút không biết làm sao, nhưng ánh mắt rất thành khẩn: "Hoàng thượng chính vụ bận rộn, tần thiếp không dám đến quấy rầy.”
Nàng vốn có một khuôn mặt thanh thuần xuất trần, lại cố ý nhìn vào gương luyện ánh mắt, cho nên, giả bộ cực kì giống.
Vừa ngây thơ, lại đơn thuần, còn vô hại, làm cho người ta nhìn cũng không đành lòng trách móc nặng nề.
Quả nhiên, thấy nàng như vậy, lời Giang Tiệp dư chèn ép, liền không nói ra miệng nữa, chỉ là trong lòng không biết nói gì, Sa Lợi Vương đưa một nữ nhân như vậy vào cung, cũng không biết có chủ ý gì.
Nghĩ tới đây nàng ta lại nhìn Ôn Yểu một cái, không nhịn được khẽ thở dài trong lòng một tiếng, tính tình như vậy, ở trong cung này có thể đi được lâu dài sao?
Tuệ phi tiếp lời, đoan chính hiền lương thục đức: "Hoàng thượng chính vụ bận rộn, không thường tiến hậu cung, bổn cung cùng các vị muội muội tất nhiên là muốn lấy Hoàng thượng làm trọng, mọi người chung sống hài hòa, cũng miễn cho Hoàng thượng phiền nhiễu.
Mấy người đồng ý hai tiếng, Ôn Yểu cảm thấy thời cơ cũng đã tới, liền đứng dậy hành đại lễ với Tuệ phi: "Tuệ phi nương nương, tần thiếp có một thỉnh cầu, không biết có thể nói hay không.”
Trên mặt Tuệ phi có chút kinh ngạc, nhưng ngồi vững vàng không nhúc nhích, chỉ nhìn Ôn Yểu nói: "Ôn tài nhân đây là vì sao, mau đứng lên nói chuyện, chuyện gì, nhất định phải hành đại lễ như vậy.”
Nói xong nàng ý bảo Lan Hề đi đỡ.
Ôn Yểu không nhúc nhích.
Lan Hề cũng chỉ đỡ một chút, thấy không đỡ lên, liền mặc kệ, chỉ đứng một bên.
“Tần thiếp có hơi xấu hổ,” Ôn Yểu đỏ mặt nói: “Nhưng nghĩ, nương nương và chư vị tỷ tỷ đều đối xử tốt với tần thiếp như vậy, tần thiếp, tần thiếp......’
Ôn Yểu cố ý tách Tuệ phi và những người khác ra, quả nhiên lấy lòng Tuệ phi rất nhiều, Tuệ phi cười cười nói: "Ngươi cứ nói không sao, nếu có thỉnh cầu gì, bổn cung cũng tất nhiên hết sức thỏa mãn ngươi.”
Muốn chính là những lời này.
Thấy Ôn Yểu chủ động tới cửa, thần sắc bốn người khác nhau.
Tuệ phi cười bảo Ôn Yểu miễn lễ: "Ôn muội muội thân thể hiện tại tốt rồi? Hôm qua ta còn nói, mấy ngày nữa phải đi thăm Ôn muội muội.”
Đây chẳng qua là lời khách sáo, ngay cả Trúc Tinh hiện tại cũng có thể nghe hiểu, Ôn Yểu chỉ ngại ngùng cười: "Làm phiền Tuệ phi nương nương nhớ kỹ, hiện tại đã rất tốt, nghĩ hôm nay thời tiết tốt, lại sợ đến sớm quấy nhiễu nương nương thanh tịnh, liền lúc này tới thỉnh an nương nương, cám ơn nương nương chăm sóc bệnh tật của tần thiếp, còn có ý tốt của ba vị tỷ tỷ, tần thiếp cũng ở đây tạ ơn.”
Cảnh Chiêu Nghi và Ninh Tiệp Dư đều khách khí cười nói: "Tỷ muội nhà mình, không cần khách khí.”
Giang Tiệp dư ăn nhân hạch đào, cười một tiếng: "Ôn muội muội có thánh thượng quan tâm thương cảm, nghĩ đến khỏe cũng là chuyện sớm muộn, muội muội hôm nay tới nói lời cảm ơn Tuệ phi nương nương, chỉ là không biết đã từng cảm ơn thánh thượng chưa?"
Nàng ta nói xong, nụ cười càng thêm tươi đẹp: "Muội muội bị bệnh, Hoàng thượng cũng rất quan tâm.”
Ôn Yểu thở dài trong lòng, Giang Tiệp dư này lớn lên xinh đẹp như vậy, sao bụng dạ hẹp hòi như thế, còn hay ghen tị như vậy.
Dung Tiễn muốn đi thăm nàng, nàng ngăn được sao?
Mấu chốt, nàng dám ngăn sao?
Chuyện móng heo lớn làm, cũng có thể trách đến trên người nàng? Bộ dạng xinh đẹp như vậy, sao có thể không nói đạo lý như thế!
Trên mặt nàng làm bộ có hơi thụ sủng nhược kinh, cũng có chút không biết làm sao, nhưng ánh mắt rất thành khẩn: "Hoàng thượng chính vụ bận rộn, tần thiếp không dám đến quấy rầy.”
Nàng vốn có một khuôn mặt thanh thuần xuất trần, lại cố ý nhìn vào gương luyện ánh mắt, cho nên, giả bộ cực kì giống.
Vừa ngây thơ, lại đơn thuần, còn vô hại, làm cho người ta nhìn cũng không đành lòng trách móc nặng nề.
Quả nhiên, thấy nàng như vậy, lời Giang Tiệp dư chèn ép, liền không nói ra miệng nữa, chỉ là trong lòng không biết nói gì, Sa Lợi Vương đưa một nữ nhân như vậy vào cung, cũng không biết có chủ ý gì.
Nghĩ tới đây nàng ta lại nhìn Ôn Yểu một cái, không nhịn được khẽ thở dài trong lòng một tiếng, tính tình như vậy, ở trong cung này có thể đi được lâu dài sao?
Tuệ phi tiếp lời, đoan chính hiền lương thục đức: "Hoàng thượng chính vụ bận rộn, không thường tiến hậu cung, bổn cung cùng các vị muội muội tất nhiên là muốn lấy Hoàng thượng làm trọng, mọi người chung sống hài hòa, cũng miễn cho Hoàng thượng phiền nhiễu.
Mấy người đồng ý hai tiếng, Ôn Yểu cảm thấy thời cơ cũng đã tới, liền đứng dậy hành đại lễ với Tuệ phi: "Tuệ phi nương nương, tần thiếp có một thỉnh cầu, không biết có thể nói hay không.”
Trên mặt Tuệ phi có chút kinh ngạc, nhưng ngồi vững vàng không nhúc nhích, chỉ nhìn Ôn Yểu nói: "Ôn tài nhân đây là vì sao, mau đứng lên nói chuyện, chuyện gì, nhất định phải hành đại lễ như vậy.”
Nói xong nàng ý bảo Lan Hề đi đỡ.
Ôn Yểu không nhúc nhích.
Lan Hề cũng chỉ đỡ một chút, thấy không đỡ lên, liền mặc kệ, chỉ đứng một bên.
“Tần thiếp có hơi xấu hổ,” Ôn Yểu đỏ mặt nói: “Nhưng nghĩ, nương nương và chư vị tỷ tỷ đều đối xử tốt với tần thiếp như vậy, tần thiếp, tần thiếp......’
Ôn Yểu cố ý tách Tuệ phi và những người khác ra, quả nhiên lấy lòng Tuệ phi rất nhiều, Tuệ phi cười cười nói: "Ngươi cứ nói không sao, nếu có thỉnh cầu gì, bổn cung cũng tất nhiên hết sức thỏa mãn ngươi.”
Muốn chính là những lời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.