[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 331:
Lăng Hựu Niên
04/09/2024
"Vệ đại nhân cứ trở về trước đi," An Thuận nói: "Sắp Tết rồi, hiện tại hoàng thượng cũng không có tâm trạng xử lý chuyện này, chờ sau năm mới đi."
Vệ Lâm nhất thời chân tay rụng rời.
Chờ sau năm mới?
Chờ sau năm mới nhà họ Vệ bọn họ liền thật sự xong đời rồi!
"An công công, An công công..."
An Thuận gạt tay Vệ Lâm ra, thần sắc rất bình tĩnh nói: "Ngoài Dục Hòa môn, Vệ đại nhân vẫn nên chú ý ảnh hưởng một chút thì hơn."
Cuối cùng ông nói: "Trở về đi."
Một câu "Trở về đi", rơi vào tai Vệ Lâm lại giống như "Về nhà chờ chết đi" vậy.
Chờ An Thuận mang theo người rời đi, Vệ Lâm trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Nhà họ Vệ bọn họ, xong rồi.
Chuyện của nhà họ Vệ, còn có chuyện bọn họ quỳ gối ở ngoài Dục Hòa môn cầu kiến, Ôn Yểu cũng không biết, nàng tuy có chút nghi ngờ Dung Tiễn trách phạt Tuệ phi như vậy, nhà họ Vệ nhất định sẽ bị liên lụy, nhưng cũng không suy nghĩ kỹ.
Trong sách, nhà họ Vệ và Tuệ phi mặc dù cũng bị thanh toán, nhưng là hai năm sau, cũng không phải là bây giờ.
Bởi vì quan hệ giữa nàng và Dung Tiễn đột nhiên trở nên kỳ quái, Ôn Yểu cũng không đặt quá nhiều tâm tư lên người Tuệ phi và nhà họ Vệ.
Tuy rằng Tuệ phi bị phế, tiền triều hậu cung chấn động không thôi, nhưng Tùng Thúy cung lại yên tĩnh đến kỳ lạ, thậm chí náo nhiệt vui vẻ đón năm mới.
Không nói đến những chuyện khác, hoàng thượng ở lại Tùng Thúy cung ăn Tết, tuy rằng ban thưởng không tính là phong phú, nhưng đối với Tùng Thúy cung mà nói, đã là vinh hạnh lớn nhất rồi.
Đặc biệt là hoàng thượng gần đây ngày nào cũng nghỉ lại Tùng Thúy cung, cung nhân Tùng Thúy cung vui mừng hớn hở mỗi ngày đều cười toe toét.
Chỉ là không ai biết, Ôn Yểu cũng không có biểu hiện vui vẻ như vậy —— Ngoại trừ Dung Tiễn.
Đặc biệt là mấy ngày nay, nàng đột nhiên phát hiện ra một chuyện, càng khiến nàng bất đắc dĩ lại nghẹt thở.
Kể từ sau đêm cung yến kia, mỗi tối Dung Tiễn đều muốn giày vò nàng, hoặc nhẹ hoặc nặng, hoặc nhiều hoặc ít, tóm lại chuyện đó nhất định là không thể thiếu.
Nhưng sau ngày hôm đó cãi nhau một trận với Dung Tiễn, liên tiếp mấy ngày, Dung Tiễn cũng không còn nhắc đến yêu cầu phương diện này nữa.
Lúc đầu nàng cho rằng trong lòng Dung Tiễn còn tức giận, không có hứng thú.
Nhưng mấy ngày nay, nàng vô ý chạm vào, liền lật đổ suy đoán "trong lòng còn tức giận" "không có hứng thú" trước đó.
Sau mùng sáu Tết, nàng gần như mỗi ngày đều chạm vào, phản ứng đó hoàn toàn không giống như không có hứng thú, Ôn Yểu lúc này mới phản ứng lại, hắn không phải là không có hứng thú, hắn đang nhịn!
Tại sao lại nhịn, có thể nghĩ, Ôn Yểu chỉ cần nghĩ đến vấn đề này, da đầu liền tê dại.
Đặc biệt là theo số ngày "nhịn" càng ngày càng dài, Ôn Yểu kinh hãi phát hiện, phản ứng của Dung Tiễn cũng càng ngày càng đáng sợ.
Hắn là có ý gì?
Tối hôm đó, Ôn Yểu lại vô tình chạm vào, lông tơ toàn thân nàng trong nháy mắt liền dựng đứng.
Bộ dạng Dung Tiễn này, Ôn Yểu làm sao có thể ngủ được?
Nàng cố gắng trấn an chính mình, muốn ngủ, giả vờ như cái gì cũng không biết, nhưng căn bản vô dụng, nàng một chút buồn ngủ cũng không có.
Chẳng lẽ hắn đang chờ nàng chủ động sao?
Ôn Yểu phiền não không thôi, đầu óc hỗn loạn, trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy.
Tuy rằng kỳ quái, nhưng lại khiến nàng rất tin phục.
Tính tình của Dung Tiễn, thật sự rất có khả năng!
Ôn Yểu ngũ vị tạp trần, cắn răng thầm nghĩ, mặc kệ hắn, cứ coi như không biết, ngủ ngủ ngủ...
Cố gắng chịu đựng một lúc lâu, cuối cùng, Ôn Yểu vẫn từ bỏ giãy giụa.
Thôi vậy.
Nàng thở dài trong lòng, mở mắt ra trong bóng tối, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng có muốn thần thiếp hỗ trợ không?"
Dung Tiễn nghe xong tất cả những suy nghĩ và giãy giụa của nàng, nghe thấy nàng thở dài, mở miệng, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, nàng vẫn mềm lòng rồi.
Nhưng lời nói ra lại là: "Cái gì?"
Ôn Yểu xấu hổ đến mức tai đều đỏ bừng, may là hiện tại là đêm khuya cũng không nhìn thấy, nàng nói không nên lời, chỉ có thể trượt tay xuống.
"Như vậy?"
Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu.
Dung Tiễn: "!"
Vệ Lâm nhất thời chân tay rụng rời.
Chờ sau năm mới?
Chờ sau năm mới nhà họ Vệ bọn họ liền thật sự xong đời rồi!
"An công công, An công công..."
An Thuận gạt tay Vệ Lâm ra, thần sắc rất bình tĩnh nói: "Ngoài Dục Hòa môn, Vệ đại nhân vẫn nên chú ý ảnh hưởng một chút thì hơn."
Cuối cùng ông nói: "Trở về đi."
Một câu "Trở về đi", rơi vào tai Vệ Lâm lại giống như "Về nhà chờ chết đi" vậy.
Chờ An Thuận mang theo người rời đi, Vệ Lâm trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Nhà họ Vệ bọn họ, xong rồi.
Chuyện của nhà họ Vệ, còn có chuyện bọn họ quỳ gối ở ngoài Dục Hòa môn cầu kiến, Ôn Yểu cũng không biết, nàng tuy có chút nghi ngờ Dung Tiễn trách phạt Tuệ phi như vậy, nhà họ Vệ nhất định sẽ bị liên lụy, nhưng cũng không suy nghĩ kỹ.
Trong sách, nhà họ Vệ và Tuệ phi mặc dù cũng bị thanh toán, nhưng là hai năm sau, cũng không phải là bây giờ.
Bởi vì quan hệ giữa nàng và Dung Tiễn đột nhiên trở nên kỳ quái, Ôn Yểu cũng không đặt quá nhiều tâm tư lên người Tuệ phi và nhà họ Vệ.
Tuy rằng Tuệ phi bị phế, tiền triều hậu cung chấn động không thôi, nhưng Tùng Thúy cung lại yên tĩnh đến kỳ lạ, thậm chí náo nhiệt vui vẻ đón năm mới.
Không nói đến những chuyện khác, hoàng thượng ở lại Tùng Thúy cung ăn Tết, tuy rằng ban thưởng không tính là phong phú, nhưng đối với Tùng Thúy cung mà nói, đã là vinh hạnh lớn nhất rồi.
Đặc biệt là hoàng thượng gần đây ngày nào cũng nghỉ lại Tùng Thúy cung, cung nhân Tùng Thúy cung vui mừng hớn hở mỗi ngày đều cười toe toét.
Chỉ là không ai biết, Ôn Yểu cũng không có biểu hiện vui vẻ như vậy —— Ngoại trừ Dung Tiễn.
Đặc biệt là mấy ngày nay, nàng đột nhiên phát hiện ra một chuyện, càng khiến nàng bất đắc dĩ lại nghẹt thở.
Kể từ sau đêm cung yến kia, mỗi tối Dung Tiễn đều muốn giày vò nàng, hoặc nhẹ hoặc nặng, hoặc nhiều hoặc ít, tóm lại chuyện đó nhất định là không thể thiếu.
Nhưng sau ngày hôm đó cãi nhau một trận với Dung Tiễn, liên tiếp mấy ngày, Dung Tiễn cũng không còn nhắc đến yêu cầu phương diện này nữa.
Lúc đầu nàng cho rằng trong lòng Dung Tiễn còn tức giận, không có hứng thú.
Nhưng mấy ngày nay, nàng vô ý chạm vào, liền lật đổ suy đoán "trong lòng còn tức giận" "không có hứng thú" trước đó.
Sau mùng sáu Tết, nàng gần như mỗi ngày đều chạm vào, phản ứng đó hoàn toàn không giống như không có hứng thú, Ôn Yểu lúc này mới phản ứng lại, hắn không phải là không có hứng thú, hắn đang nhịn!
Tại sao lại nhịn, có thể nghĩ, Ôn Yểu chỉ cần nghĩ đến vấn đề này, da đầu liền tê dại.
Đặc biệt là theo số ngày "nhịn" càng ngày càng dài, Ôn Yểu kinh hãi phát hiện, phản ứng của Dung Tiễn cũng càng ngày càng đáng sợ.
Hắn là có ý gì?
Tối hôm đó, Ôn Yểu lại vô tình chạm vào, lông tơ toàn thân nàng trong nháy mắt liền dựng đứng.
Bộ dạng Dung Tiễn này, Ôn Yểu làm sao có thể ngủ được?
Nàng cố gắng trấn an chính mình, muốn ngủ, giả vờ như cái gì cũng không biết, nhưng căn bản vô dụng, nàng một chút buồn ngủ cũng không có.
Chẳng lẽ hắn đang chờ nàng chủ động sao?
Ôn Yểu phiền não không thôi, đầu óc hỗn loạn, trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy.
Tuy rằng kỳ quái, nhưng lại khiến nàng rất tin phục.
Tính tình của Dung Tiễn, thật sự rất có khả năng!
Ôn Yểu ngũ vị tạp trần, cắn răng thầm nghĩ, mặc kệ hắn, cứ coi như không biết, ngủ ngủ ngủ...
Cố gắng chịu đựng một lúc lâu, cuối cùng, Ôn Yểu vẫn từ bỏ giãy giụa.
Thôi vậy.
Nàng thở dài trong lòng, mở mắt ra trong bóng tối, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng có muốn thần thiếp hỗ trợ không?"
Dung Tiễn nghe xong tất cả những suy nghĩ và giãy giụa của nàng, nghe thấy nàng thở dài, mở miệng, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, nàng vẫn mềm lòng rồi.
Nhưng lời nói ra lại là: "Cái gì?"
Ôn Yểu xấu hổ đến mức tai đều đỏ bừng, may là hiện tại là đêm khuya cũng không nhìn thấy, nàng nói không nên lời, chỉ có thể trượt tay xuống.
"Như vậy?"
Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu.
Dung Tiễn: "!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.