[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 33:
Lăng Hựu Niên
19/07/2024
Lời nói chít chít mềm mại quanh quẩn bên tai, mi tâm Dung Tiễn khẽ nhúc nhích, cỗ lệ khí quanh quẩn trong lòng kia, bỗng nhiên liền tan.
Hắn nhìn một chút Ôn Yểu còn ngẩng đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, lại nhìn thiếp cung trong tay, không biết vì sao, đáy lòng hắn đột nhiên sinh ra một cảm xúc trước nay chưa từng có, quỷ dị là không phải rất vui vẻ, nhưng hắn lại không muốn giết nàng.
Đợi một hồi lâu, cũng không đợi Hoàng thượng nhận lời, Ôn Yểu đương nhiên rất lo lắng.
Vạn nhất Hoàng Thượng không đồng ý, nàng nên làm gì bây giờ?
Nghĩ vậy, trong lòng nàng thở dài:
‘Ai, thật sự rất muốn đi Tùng Thúy cung, cung điện bên kia lớn như vậy, lại cách mọi người xa như vậy...’
Một chút không vui cuối cùng cũng tiêu tán trong tiếng thở dài này, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt Dung Tiễn đã khôi phục trong trẻo nhưng lạnh lùng, không còn thấy một phần lệ khí cùng sát ý.
“Đứng lên đi.” Dung Tiễn thản nhiên nói.
Ôn Yểu: "...?”
Nàng cũng không lập tức động, nhưng ánh mắt đột nhiên sáng lên cũng đã tiết lộ tâm tình nàng lúc này.
‘Bảo nàng đứng lên, là đồng ý hay là không đồng ý?’
Chưa từng thấy hậu phi hướng tới lãnh cung như vậy, còn là chân thành hướng tới, sau khi khí thuận, Dung Tiễn liền có thêm phần tò mò đối với nàng.
Nghe nàng này thì thầm, vốn định trực tiếp cho nàng ăn thuốc an thần, nhưng cuối cùng hắn vẫn không lập tức thỏa mãn nàng, chỉ làm bộ gì cũng không nghe được: "Lại thích làm ruộng như vậy?"
Ôn Yểu: "... Vâng.”
‘Lúc đi học nàng đã theo giáo viên trồng lúa nước và khoai lang, trồng nhiều năm, kỹ năng trồng trọt của nàng rất tốt.’
Mi tâm Dung Tiễn lần nữa nhíu lại, mời lão sư gì thế này, dạy tiểu thư trồng lúa nước trồng khoai lang?
Nhìn Ôn Yểu im lặng quỳ ở đằng kia, lại tràn đầy kiêu ngạo ‘Làm ruộng rất tốt’, khóe mắt Dung Tiễn nhẹ nhàng co rút.
“Đứng lên đi,” Một lát sau, hắn nói: “Trẫm đồng ý.”
Ôn Yểu: "..." Thật tốt quá!
Tiếng "tốt quá" này thật sự quá vui vẻ, quá chân tình thực cảm, nghe mà Dung Tiễn cũng không biết nên cười hay là giận.
Ôn Yểu chân tâm thật ý hành lễ tạ ơn: "Thần thiếp tạ ơn ân điển của Hoàng thượng!”
Vừa dập đầu tạ ơn, vừa vui vẻ nghĩ: Hoàng thượng thật đúng là một người tốt.
Kế 'nhân mỹ tâm thiện' về sau, lại được khen ngợi 'người tốt', khóe miệng Dung Tiễn chậm rãi cong lên.
Tạ ơn xong, Ôn Yểu cũng không định ở nơi nguy hiểm này lâu, liền chủ động xin lui: "Hoàng thượng chính vụ bận rộn, thần thiếp sẽ không quấy rầy nữa..."
Suy nghĩ một lát, nàng lại bỏ thêm một câu: "Chỉ là triều chính bận rộn, Hoàng thượng cũng phải lo thân thể của mình, không nên quá mệt nhọc.”
Ai cũng thích nghe lời dễ nghe, được ân điển lớn như vậy, nói không chừng về sau cũng sẽ không gặp lại, để lại một nhân thiết hoàn mỹ vô khuyết cũng rất cần thiết.
Ngày thường nghe phi tần khác quan tâm hắn, luôn có thể nghe được các loại tính kế và mưu đồ, thế cho nên hắn đối với ân cần của người bên ngoài đều cực kì chán ghét.
Nhưng hôm nay lại không giống.
Tiểu tài nhân này, tuy rằng đầu óc không quá linh quang, trong lòng ngược lại thật sự không quá nhiều tạp niệm, hơn nữa, còn rất quan tâm hắn.
Rất nhiều năm không trải qua loại quan tâm thuần túy này, làm cho Dung Tiễn có hơi thất thần, một lát sau, hắn mới gật đầu: "Ừ, đứng lên đi.”
Lòng Ôn Yểu tràn đầy vui mừng đứng lên, lại cúi đầu nói "Thần thiếp cáo lui", liền lui ra ngoài.
Đến cửa, xoay người nhìn trời đất bao la bên ngoài, nàng hít sâu một hơi, nói ở trong lòng: ‘Thật tốt quá! Rốt cục có thể rời xa hoàng thượng!’
Dung Tiễn mới vừa lật ra tấu chương muốn tiếp tục phê tấu chương, nghe được tiếng lòng mềm mại lại lộ ra mừng như điên, ngẩng đầu liền nhìn lại cửa cung.
Nhìn thân ảnh tinh tế đơn bạc kia quy củ đi ra ngoài, Dung Tiễn lần đầu tiên sinh ra hoài nghi đối với thần lực của mình - - hắn nghe lầm?
Hắn nhìn một chút Ôn Yểu còn ngẩng đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, lại nhìn thiếp cung trong tay, không biết vì sao, đáy lòng hắn đột nhiên sinh ra một cảm xúc trước nay chưa từng có, quỷ dị là không phải rất vui vẻ, nhưng hắn lại không muốn giết nàng.
Đợi một hồi lâu, cũng không đợi Hoàng thượng nhận lời, Ôn Yểu đương nhiên rất lo lắng.
Vạn nhất Hoàng Thượng không đồng ý, nàng nên làm gì bây giờ?
Nghĩ vậy, trong lòng nàng thở dài:
‘Ai, thật sự rất muốn đi Tùng Thúy cung, cung điện bên kia lớn như vậy, lại cách mọi người xa như vậy...’
Một chút không vui cuối cùng cũng tiêu tán trong tiếng thở dài này, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt Dung Tiễn đã khôi phục trong trẻo nhưng lạnh lùng, không còn thấy một phần lệ khí cùng sát ý.
“Đứng lên đi.” Dung Tiễn thản nhiên nói.
Ôn Yểu: "...?”
Nàng cũng không lập tức động, nhưng ánh mắt đột nhiên sáng lên cũng đã tiết lộ tâm tình nàng lúc này.
‘Bảo nàng đứng lên, là đồng ý hay là không đồng ý?’
Chưa từng thấy hậu phi hướng tới lãnh cung như vậy, còn là chân thành hướng tới, sau khi khí thuận, Dung Tiễn liền có thêm phần tò mò đối với nàng.
Nghe nàng này thì thầm, vốn định trực tiếp cho nàng ăn thuốc an thần, nhưng cuối cùng hắn vẫn không lập tức thỏa mãn nàng, chỉ làm bộ gì cũng không nghe được: "Lại thích làm ruộng như vậy?"
Ôn Yểu: "... Vâng.”
‘Lúc đi học nàng đã theo giáo viên trồng lúa nước và khoai lang, trồng nhiều năm, kỹ năng trồng trọt của nàng rất tốt.’
Mi tâm Dung Tiễn lần nữa nhíu lại, mời lão sư gì thế này, dạy tiểu thư trồng lúa nước trồng khoai lang?
Nhìn Ôn Yểu im lặng quỳ ở đằng kia, lại tràn đầy kiêu ngạo ‘Làm ruộng rất tốt’, khóe mắt Dung Tiễn nhẹ nhàng co rút.
“Đứng lên đi,” Một lát sau, hắn nói: “Trẫm đồng ý.”
Ôn Yểu: "..." Thật tốt quá!
Tiếng "tốt quá" này thật sự quá vui vẻ, quá chân tình thực cảm, nghe mà Dung Tiễn cũng không biết nên cười hay là giận.
Ôn Yểu chân tâm thật ý hành lễ tạ ơn: "Thần thiếp tạ ơn ân điển của Hoàng thượng!”
Vừa dập đầu tạ ơn, vừa vui vẻ nghĩ: Hoàng thượng thật đúng là một người tốt.
Kế 'nhân mỹ tâm thiện' về sau, lại được khen ngợi 'người tốt', khóe miệng Dung Tiễn chậm rãi cong lên.
Tạ ơn xong, Ôn Yểu cũng không định ở nơi nguy hiểm này lâu, liền chủ động xin lui: "Hoàng thượng chính vụ bận rộn, thần thiếp sẽ không quấy rầy nữa..."
Suy nghĩ một lát, nàng lại bỏ thêm một câu: "Chỉ là triều chính bận rộn, Hoàng thượng cũng phải lo thân thể của mình, không nên quá mệt nhọc.”
Ai cũng thích nghe lời dễ nghe, được ân điển lớn như vậy, nói không chừng về sau cũng sẽ không gặp lại, để lại một nhân thiết hoàn mỹ vô khuyết cũng rất cần thiết.
Ngày thường nghe phi tần khác quan tâm hắn, luôn có thể nghe được các loại tính kế và mưu đồ, thế cho nên hắn đối với ân cần của người bên ngoài đều cực kì chán ghét.
Nhưng hôm nay lại không giống.
Tiểu tài nhân này, tuy rằng đầu óc không quá linh quang, trong lòng ngược lại thật sự không quá nhiều tạp niệm, hơn nữa, còn rất quan tâm hắn.
Rất nhiều năm không trải qua loại quan tâm thuần túy này, làm cho Dung Tiễn có hơi thất thần, một lát sau, hắn mới gật đầu: "Ừ, đứng lên đi.”
Lòng Ôn Yểu tràn đầy vui mừng đứng lên, lại cúi đầu nói "Thần thiếp cáo lui", liền lui ra ngoài.
Đến cửa, xoay người nhìn trời đất bao la bên ngoài, nàng hít sâu một hơi, nói ở trong lòng: ‘Thật tốt quá! Rốt cục có thể rời xa hoàng thượng!’
Dung Tiễn mới vừa lật ra tấu chương muốn tiếp tục phê tấu chương, nghe được tiếng lòng mềm mại lại lộ ra mừng như điên, ngẩng đầu liền nhìn lại cửa cung.
Nhìn thân ảnh tinh tế đơn bạc kia quy củ đi ra ngoài, Dung Tiễn lần đầu tiên sinh ra hoài nghi đối với thần lực của mình - - hắn nghe lầm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.