[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 37:
Lăng Hựu Niên
19/07/2024
Dưa xanh ép không ngọt, đạo lý này nàng hiểu rất rõ, nhất là ở thâm cung, tình nguyện người hầu hạ ít một chút, cũng không thể để lại người không tình nguyện ở bên người, không tình nguyện thời gian lâu dễ sinh oán hận, nàng thầm nghĩ sống yên ổn qua ngày, không cần phải mạo hiểm như vậy, cho dù chỉ dẫn theo Trúc Tinh và Nam Xảo, các nàng cũng có thể sống tốt, dù sao cũng chỉ ba năm, hiện tại hoãn lại sự sợ hãi kia, tâm tính nàng rất ổn định.
Nàng dứt lời, trong phòng khách nhất thời yên tĩnh không nói gì, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc của gió đêm.
Ôn Yểu cũng không thúc giục, cầm một ly trà nóng nhẹ nhàng nhấp, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp vô hại.
Qua khoảng bốn năm hơi thở, Thu Văn tiến lên một bước, hành lễ nói: "Nô tỳ nguyện ý đi theo chủ tử."
Thu Văn nguyện ý ở lại, còn là người đầu tiên tỏ thái độ, làm cho Ôn Yểu có hơi kinh ngạc.
Nàng thật sự cảm thấy Thu Văn là một người thông minh ổn thỏa, đến cung nào, đều sẽ được trọng dụng, tất nhiên so với đi theo hậu phi phiên bang như nàng đi lãnh cung sẽ có tiền đồ hơn.
Không đợi nàng mở miệng, đại thái giám chưởng cung Tiểu Xuân Tử cũng tiến lên một bước, quỳ gối bên cạnh Thu Văn: "Nô tài cũng nguyện ý đi theo chủ tử."
Ngay sau đó, Vân Tâm, Tử Tình, Tiểu Nguyên Tử đồng loạt quỳ xuống: "Nô tỳ nguyện ý đi theo chủ tử."
"Nô tài nguyện ý đi theo chủ tử."
Lúc này Ôn Yểu hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Những cung nhân này là xảy ra chuyện gì?
Tùng Thúy cung là lãnh cung, nàng đi là có nguyên do, bọn họ đi theo làm gì?
Giật mình một lát, Ôn Yểu cảm thấy vẫn phải nói rõ ràng: "Nếu các ngươi không muốn, không cần miễn cưỡng, ta tuy rằng vào cung không lâu, nhưng cũng không phải kẻ cay nghiệt, các ngươi tự nhiên yên tâm là được."
Ý ở ngoài lời, không muốn ở, đi tìm đường khác, ta cũng sẽ không trả thù, yên tâm là được rồi.
Nàng vừa nói xong, mọi người lại nói: "Nô tỳ/nô tài là thật tâm muốn đi theo chủ tử!"
Ôn Yểu: "......"
Nàng có hơi không rõ, Tùng Thúy cung chính là lãnh cung, thế nào một hai người tự nguyện đi theo tới lãnh cung chứ?
Thu Văn lúc trước còn khuyên mình, thế nào hôm nay dẫn đầu muốn đi cùng?
Nàng không hé răng, nhìn Thu Văn đang quỳ ở phía trước.
Đúng lúc Thu Văn ngẩng đầu, tầm mắt hai người chạm nhau, Thu Văn cười với nàng, vẻ mặt càng thành khẩn.
Ôn Yểu: "....."
Nhìn ra vẻ khó hiểu trên mặt Ôn Yểu, Thu Văn chủ động nói: "Các nô tỳ thật lòng nguyện ý hầu hạ chủ tử, đi theo chủ tử. Tùng Thúy cung tuy xa xôi một chút, nhưng chủ tử nhân thiện, khoảng cách đó đối với nô tỳ mà nói, cũng không tính là gì."
Nàng ấy nói xong, Tiểu Xuân Tử và những người khác cũng đều cùng nhau phụ họa, giống như là sợ Ôn Yểu sẽ không dẫn theo bọn họ cùng đi.
Tuy rằng không hiểu, nhưng những người này nguyện ý ở lại theo mình, trong lòng Ôn Yểu vẫn rất vui vẻ.
"Đã như vậy, đều đứng lên đi," nàng cười cười: "Nếu khoảng cách không tính là gì, vậy mấy ngày nay, cần phải bận rộn, Hoàng thượng đã đồng ý, Tùng Thúy cung bên kia cũng bắt đầu xử lý, ít ngày nữa có thể dọn qua, từ ngày mai trở đi, chúng ta phải thu dọn đồ đạc."
"Nô tỳ/nô tài dựa vào chủ tử phân phó!"
Thấy bọn họ còn quỳ, Ôn Yểu giơ tay với bọn họ: "Đứng lên đi, đừng quỳ nữa, dưới đất lạnh lắm, còn muốn quỳ bị bệnh rồi lười biếng không làm việc sao?"
Một câu nói, mọi người nhất thời đều vui vẻ, tiếng cười vui vẻ quanh quẩn trong Trường Tín cung.
Trúc Tinh và Nam Xảo cũng bước lên đỡ mọi người.
Lúc An Thuận dẫn theo người cầm theo hộp thức ăn đi vào, nghe được chính là tiếng cười tràn ngập vui sướng.
Ông ấy thoáng giật mình, sau đó cũng nở nụ cười.
Nàng dứt lời, trong phòng khách nhất thời yên tĩnh không nói gì, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc của gió đêm.
Ôn Yểu cũng không thúc giục, cầm một ly trà nóng nhẹ nhàng nhấp, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp vô hại.
Qua khoảng bốn năm hơi thở, Thu Văn tiến lên một bước, hành lễ nói: "Nô tỳ nguyện ý đi theo chủ tử."
Thu Văn nguyện ý ở lại, còn là người đầu tiên tỏ thái độ, làm cho Ôn Yểu có hơi kinh ngạc.
Nàng thật sự cảm thấy Thu Văn là một người thông minh ổn thỏa, đến cung nào, đều sẽ được trọng dụng, tất nhiên so với đi theo hậu phi phiên bang như nàng đi lãnh cung sẽ có tiền đồ hơn.
Không đợi nàng mở miệng, đại thái giám chưởng cung Tiểu Xuân Tử cũng tiến lên một bước, quỳ gối bên cạnh Thu Văn: "Nô tài cũng nguyện ý đi theo chủ tử."
Ngay sau đó, Vân Tâm, Tử Tình, Tiểu Nguyên Tử đồng loạt quỳ xuống: "Nô tỳ nguyện ý đi theo chủ tử."
"Nô tài nguyện ý đi theo chủ tử."
Lúc này Ôn Yểu hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Những cung nhân này là xảy ra chuyện gì?
Tùng Thúy cung là lãnh cung, nàng đi là có nguyên do, bọn họ đi theo làm gì?
Giật mình một lát, Ôn Yểu cảm thấy vẫn phải nói rõ ràng: "Nếu các ngươi không muốn, không cần miễn cưỡng, ta tuy rằng vào cung không lâu, nhưng cũng không phải kẻ cay nghiệt, các ngươi tự nhiên yên tâm là được."
Ý ở ngoài lời, không muốn ở, đi tìm đường khác, ta cũng sẽ không trả thù, yên tâm là được rồi.
Nàng vừa nói xong, mọi người lại nói: "Nô tỳ/nô tài là thật tâm muốn đi theo chủ tử!"
Ôn Yểu: "......"
Nàng có hơi không rõ, Tùng Thúy cung chính là lãnh cung, thế nào một hai người tự nguyện đi theo tới lãnh cung chứ?
Thu Văn lúc trước còn khuyên mình, thế nào hôm nay dẫn đầu muốn đi cùng?
Nàng không hé răng, nhìn Thu Văn đang quỳ ở phía trước.
Đúng lúc Thu Văn ngẩng đầu, tầm mắt hai người chạm nhau, Thu Văn cười với nàng, vẻ mặt càng thành khẩn.
Ôn Yểu: "....."
Nhìn ra vẻ khó hiểu trên mặt Ôn Yểu, Thu Văn chủ động nói: "Các nô tỳ thật lòng nguyện ý hầu hạ chủ tử, đi theo chủ tử. Tùng Thúy cung tuy xa xôi một chút, nhưng chủ tử nhân thiện, khoảng cách đó đối với nô tỳ mà nói, cũng không tính là gì."
Nàng ấy nói xong, Tiểu Xuân Tử và những người khác cũng đều cùng nhau phụ họa, giống như là sợ Ôn Yểu sẽ không dẫn theo bọn họ cùng đi.
Tuy rằng không hiểu, nhưng những người này nguyện ý ở lại theo mình, trong lòng Ôn Yểu vẫn rất vui vẻ.
"Đã như vậy, đều đứng lên đi," nàng cười cười: "Nếu khoảng cách không tính là gì, vậy mấy ngày nay, cần phải bận rộn, Hoàng thượng đã đồng ý, Tùng Thúy cung bên kia cũng bắt đầu xử lý, ít ngày nữa có thể dọn qua, từ ngày mai trở đi, chúng ta phải thu dọn đồ đạc."
"Nô tỳ/nô tài dựa vào chủ tử phân phó!"
Thấy bọn họ còn quỳ, Ôn Yểu giơ tay với bọn họ: "Đứng lên đi, đừng quỳ nữa, dưới đất lạnh lắm, còn muốn quỳ bị bệnh rồi lười biếng không làm việc sao?"
Một câu nói, mọi người nhất thời đều vui vẻ, tiếng cười vui vẻ quanh quẩn trong Trường Tín cung.
Trúc Tinh và Nam Xảo cũng bước lên đỡ mọi người.
Lúc An Thuận dẫn theo người cầm theo hộp thức ăn đi vào, nghe được chính là tiếng cười tràn ngập vui sướng.
Ông ấy thoáng giật mình, sau đó cũng nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.