[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 40:
Lăng Hựu Niên
19/07/2024
Không đợi nàng hỏi ra miệng, Thu Văn đã mang theo tiểu cung nữ đi vào bày bữa.
"Phòng bếp nhỏ sáng sớm đã chuẩn bị xong món chủ tử thích ăn," Thu Văn vừa dọn cơm vừa nói với Ôn Yểu: "Luôn hâm nóng trên bếp, chỉ sợ chủ tử từ Thừa Càn cung trở về đói bụng không kịp, thật sự trùng hợp."
Ôn Yểu căn bản không cười nổi, nhưng nàng đói bụng cũng là thật, nhất là ở Thừa Càn cung bị dọa một trận, hơn nữa vừa rồi... Lúc này chỉ cảm thấy cả người đều có hơi hư ảo.
Phải ăn no bụng, mới có tinh thần ứng đối thật tốt.
Cho dù thật sự phải chết, nàng cũng phải làm một con quỷ chết no!
Ôm ý nghĩ này, Ôn Yểu ăn bữa cơm này cực kì thơm, so với ngày xưa nhiều hơn nửa chén cơm.
Nhưng cho dù nàng ăn như thế nào, ăn bao nhiêu, lại không hề động đĩa măng hầm được thưởng kia.
Thu Văn ở một bên hầu hạ, thấy chủ tử không động đĩa măng xuân kia, do dự một lát, đề nghị nói: "Chủ tử cũng nếm thử món ăn Hoàng thượng ban thưởng này..."
Nàng ấy nói xong liền muốn giúp đỡ thêm món.
"Đứng yên!"
Chiếc đũa trong tay nàng ấy vừa vươn ra còn chưa đụng tới đĩa măng xuân kia, đã bị Ôn Yểu gọi lại.
Thu Văn khó hiểu, bình tĩnh nhìn nàng: "Chủ tử?"
Ôn Yểu cực kỳ hoảng hốt, cũng may nàng vẫn duy trì vẻ rụt rè trên mặt, chỉ là lời này có hơi kỳ quái, khiến vẻ nghi ngờ trên mặt Thu Văn càng thêm nồng đậm.
Thu Văn chần chừ một lát, nói: "Chủ tử, đồ ăn nguội rồi mới ăn, sẽ tổn thương dạ dày."
Dung Tiễn nếu ban thức ăn, nàng nếu không ăn, truyền ra ngoài, đó chính là không biết tốt xấu.
Ôn Yểu cầm đũa, lực lớn đến mức sắp bóp đứt đũa, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nàng nói: "Đây là Hoàng thượng ban cho, ta không nỡ ăn, liền giữ lại, cung lên, mỗi ngày nhìn, cũng luôn ghi nhớ ân điển của Hoàng thượng.
Thu Văn sửng sốt, sau đó cười nói: "Vẫn là chủ tử nghĩ chu toàn."
Có những lời này, liền không ai khuyên Ôn Yểu ăn đĩa măng hầm kia, chẳng những không ai khuyên, còn cảm thấy nàng đối với ân điển của Hoàng thượng càng sùng kính.
Cung lên, mỗi ngày nhìn, thời khắc ghi nhớ, thật có tâm!
Dùng xong bữa tối, Ôn Yểu bảo Nam Xảo bưng đĩa măng hầm này vào tẩm điện của nàng - - dù sao có lời vừa rồi, cũng không ai hoài nghi hành động này có gì không ổn.
Vào trong điện, Nam Xảo vừa đặt đĩa xuống, liền thấy chủ tử nhìn chằm chằm đĩa măng hầm, mi tâm nhíu chặt, vẻ mặt ngưng trọng.
"Chủ tử," Nàng ấy hạ thấp giọng nói: "Ngài vừa mới nói chuyện này... là chuyện gì xảy ra a?"
Trúc Tinh không thông minh như Nam Xảo, nhưng hành động này của chủ tử quá mức khác thường, tuy rằng lời kia rất có lý, nhưng sự ăn ý giữa chủ tớ, vẫn làm cho nàng ấy cảm thấy, chuyện không đơn giản, thấy hai người các nàng nhỏ giọng nói chuyện, cũng vội vàng lại gần, nín thở lắng nghe.
Ôn Yểu nhìn ra ngoài, nàng không mở miệng, chỉ chỉ đĩa thức ăn trên án, lại giơ tay làm động tác cắt cổ trên cổ mình.
Mặc dù không nói một lời, nhưng động tác đơn giản này đã nói lên tất cả.
Trong thức ăn có độc.
Nam Xảo và Trúc Tinh đều trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn đĩa thức ăn xanh mơn mởn kia.
Nam Xảo vẫn ổn, Trúc Tinh không ổn định, trực tiếp bị cả kinh "A" một tiếng.
Thanh âm còn có hơi lớn, Ôn Yểu vội vàng nhìn nàng ấy làm thủ thế im lặng, Trúc Tinh phục hồi tinh thần giơ tay che miệng mình lại, trừng to mắt, không dám phát ra âm thanh nữa.
"Phòng bếp nhỏ sáng sớm đã chuẩn bị xong món chủ tử thích ăn," Thu Văn vừa dọn cơm vừa nói với Ôn Yểu: "Luôn hâm nóng trên bếp, chỉ sợ chủ tử từ Thừa Càn cung trở về đói bụng không kịp, thật sự trùng hợp."
Ôn Yểu căn bản không cười nổi, nhưng nàng đói bụng cũng là thật, nhất là ở Thừa Càn cung bị dọa một trận, hơn nữa vừa rồi... Lúc này chỉ cảm thấy cả người đều có hơi hư ảo.
Phải ăn no bụng, mới có tinh thần ứng đối thật tốt.
Cho dù thật sự phải chết, nàng cũng phải làm một con quỷ chết no!
Ôm ý nghĩ này, Ôn Yểu ăn bữa cơm này cực kì thơm, so với ngày xưa nhiều hơn nửa chén cơm.
Nhưng cho dù nàng ăn như thế nào, ăn bao nhiêu, lại không hề động đĩa măng hầm được thưởng kia.
Thu Văn ở một bên hầu hạ, thấy chủ tử không động đĩa măng xuân kia, do dự một lát, đề nghị nói: "Chủ tử cũng nếm thử món ăn Hoàng thượng ban thưởng này..."
Nàng ấy nói xong liền muốn giúp đỡ thêm món.
"Đứng yên!"
Chiếc đũa trong tay nàng ấy vừa vươn ra còn chưa đụng tới đĩa măng xuân kia, đã bị Ôn Yểu gọi lại.
Thu Văn khó hiểu, bình tĩnh nhìn nàng: "Chủ tử?"
Ôn Yểu cực kỳ hoảng hốt, cũng may nàng vẫn duy trì vẻ rụt rè trên mặt, chỉ là lời này có hơi kỳ quái, khiến vẻ nghi ngờ trên mặt Thu Văn càng thêm nồng đậm.
Thu Văn chần chừ một lát, nói: "Chủ tử, đồ ăn nguội rồi mới ăn, sẽ tổn thương dạ dày."
Dung Tiễn nếu ban thức ăn, nàng nếu không ăn, truyền ra ngoài, đó chính là không biết tốt xấu.
Ôn Yểu cầm đũa, lực lớn đến mức sắp bóp đứt đũa, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nàng nói: "Đây là Hoàng thượng ban cho, ta không nỡ ăn, liền giữ lại, cung lên, mỗi ngày nhìn, cũng luôn ghi nhớ ân điển của Hoàng thượng.
Thu Văn sửng sốt, sau đó cười nói: "Vẫn là chủ tử nghĩ chu toàn."
Có những lời này, liền không ai khuyên Ôn Yểu ăn đĩa măng hầm kia, chẳng những không ai khuyên, còn cảm thấy nàng đối với ân điển của Hoàng thượng càng sùng kính.
Cung lên, mỗi ngày nhìn, thời khắc ghi nhớ, thật có tâm!
Dùng xong bữa tối, Ôn Yểu bảo Nam Xảo bưng đĩa măng hầm này vào tẩm điện của nàng - - dù sao có lời vừa rồi, cũng không ai hoài nghi hành động này có gì không ổn.
Vào trong điện, Nam Xảo vừa đặt đĩa xuống, liền thấy chủ tử nhìn chằm chằm đĩa măng hầm, mi tâm nhíu chặt, vẻ mặt ngưng trọng.
"Chủ tử," Nàng ấy hạ thấp giọng nói: "Ngài vừa mới nói chuyện này... là chuyện gì xảy ra a?"
Trúc Tinh không thông minh như Nam Xảo, nhưng hành động này của chủ tử quá mức khác thường, tuy rằng lời kia rất có lý, nhưng sự ăn ý giữa chủ tớ, vẫn làm cho nàng ấy cảm thấy, chuyện không đơn giản, thấy hai người các nàng nhỏ giọng nói chuyện, cũng vội vàng lại gần, nín thở lắng nghe.
Ôn Yểu nhìn ra ngoài, nàng không mở miệng, chỉ chỉ đĩa thức ăn trên án, lại giơ tay làm động tác cắt cổ trên cổ mình.
Mặc dù không nói một lời, nhưng động tác đơn giản này đã nói lên tất cả.
Trong thức ăn có độc.
Nam Xảo và Trúc Tinh đều trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn đĩa thức ăn xanh mơn mởn kia.
Nam Xảo vẫn ổn, Trúc Tinh không ổn định, trực tiếp bị cả kinh "A" một tiếng.
Thanh âm còn có hơi lớn, Ôn Yểu vội vàng nhìn nàng ấy làm thủ thế im lặng, Trúc Tinh phục hồi tinh thần giơ tay che miệng mình lại, trừng to mắt, không dám phát ra âm thanh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.