[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 6:
Lăng Hựu Niên
19/01/2024
Chén trà bị người ta đặt nặng trên bàn, Ôn Yểu cảm thấy cả đình đều khẩn trương theo, ngay cả tiếng hít thở nhẹ nhàng vừa rồi cũng không nghe thấy.
Có chuyện gì vậy?
Ôn Yểu mím môi, trong lòng tràn đầy nghi vấn, cũng không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trong lòng lẩm bẩm, sao đột nhiên bầu không khí kỳ quái như vậy?
Dung Tiễn không kiên nhẫn ném chén trà xuống, lạnh lùng quét về phía Tuệ phi cùng Cẩm Tần, nghe được hai trường âm lôi kéo mềm mềm mại mại--
'Làm sao vậy?'
'Sao đột nhiên không khí lại kỳ quái như vậy?'
Trong tiếng lòng của một đám người hoặc tính toán hoặc chua chát, tiếng lòng này cực kì đột ngột.
Mí mắt mỏng manh của hắn khẽ nhếch, tầm mắt chuẩn xác rơi xuống trên người Ôn Yểu đang phát ra hai nghi vấn này.
Ôn tài nhân Sa Lợi vừa đưa vào cung?
Nhìn quần áo đơn giản thuần khiết trên người nàng, sắc mặt âm trầm của Dung Tiễn thoáng hòa hoãn một chút.
Đúng, hắn đúng là có thể nghe được suy nghĩ trong lòng người khác.
Năm sáu tuổi ngã một cái ở ngự hoa viên, sau khi tỉnh lại, thì có loại thần lực này, mới đầu hắn cũng sợ không nhẹ, sau đó chậm rãi liền thành thói quen, lại về sau, hắn thông qua loại năng lực này, gặp nhiều người tâm khẩu bất đồng, bằng mặt không bằng lòng, mặt ngoài hiền lành, bên trong ác độc.
Giống như những thứ trong hậu cung của hắn này, một đám nữ nhân mảnh mai như hoa, lại dã tâm bừng bừng mỗi người đều mang quỷ ý.
Cũng bao gồm cả thái hậu xem hắn như con ruột.
Nghĩ đến vị Thọ Khang Cung kia, đáy mắt Dung Tiễn hiện lên một tia lãnh lệ.
'Eo đau quá, chân đau quá......'
Ôn Yểu vốn cả người đau nhức, ưỡn sống lưng ngồi bất động lâu như vậy, chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều đau, nàng cũng không dám động, lại càng không dám mở miệng, chỉ có thể yên lặng nói thầm trong lòng.
Thanh âm mềm mại kéo suy nghĩ Dung Tiễn về.
Ngay khi hắn muốn ngước mắt lên lần nữa...
'Ôn Yểu! Cô phải giữ vững tinh thần, ngồi yên, không được phạm sai lầm!'
Dung Tiễn: "......"
Ôn Yểu tinh lực không đủ, sợ mình sẽ không cẩn thận phạm sai lầm, chỉ có thể cắn đầu lưỡi, lấy đau đớn làm cho mình bảo trì thanh tỉnh.
'Mình không thể phạm sai lầm, không thể phạm sai lầm, không thể phạm sai lầm......'
Không biết tại sao, ý niệm linh tinh mang theo vài phần ý tứ nghiến răng nghiến lợi này, khiến lo lắng trong lòng Dung Tiễn giải tán không ít.
Là người, thì có dục vọng.
Từ lúc có thể nghe được tiếng lòng của người khác, ngày ngày đối mặt với các loại tính kế cùng âm mưu tiền triều hậu cung, cho dù ngẫu nhiên có người tâm tư tinh khiết một chút, cũng sẽ luôn mang theo hoặc nhiều hoặc ít mưu đồ.
Nhìn thấy hắn, đáy lòng còn đang lải nhải chuyện có hay không, thật đúng là...... người đầu tiên.
Hắn giương mắt, nhìn về phía thân ảnh màu xanh cuối cùng kia.
Mặc dù cúi đầu, nhưng thật ra ngồi rất chính trực.
Lúc thu hồi tầm mắt, ánh mắt hắn đã dịu đi không ít, cũng không so đo Tuệ phi và Cẩm Tần minh tranh ám đấu, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Vừa rồi đang nói gì, bầu không khí tốt như vậy?"
Mọi người vốn căng thẳng thần kinh, cho rằng Hoàng Thượng sẽ phát hỏa, trong lúc bất chợt ngữ khí lại hòa hoãn như vậy, nhất thời đều có hơi giật mình.
Tuệ phi hôm nay được thể diện to lớn, hơn nữa lúc này tâm tình Hoàng Thượng rõ ràng không tệ, nàng ta suy nghĩ một chút, cũng phụ họa theo một câu: "Đúng vậy, vừa mới cùng Hoàng Thượng tới đây, từ xa đã nghe được tiếng cười nói của các vị muội muội, xem xem là có chuyện thú vị gì, không ngại nói ra cùng vui."
Nói xong, nàng ta vô tình hay cố ý liếc nhìn Cẩm Tần một cái.
Răng Cẩm Tần sắp cắn nát, trên mặt cũng chỉ có thể duy trì nụ cười khéo léo, nàng ta cười liếc mắt nhìn Diệp Tài Nhân một cái.
Có chuyện gì vậy?
Ôn Yểu mím môi, trong lòng tràn đầy nghi vấn, cũng không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trong lòng lẩm bẩm, sao đột nhiên bầu không khí kỳ quái như vậy?
Dung Tiễn không kiên nhẫn ném chén trà xuống, lạnh lùng quét về phía Tuệ phi cùng Cẩm Tần, nghe được hai trường âm lôi kéo mềm mềm mại mại--
'Làm sao vậy?'
'Sao đột nhiên không khí lại kỳ quái như vậy?'
Trong tiếng lòng của một đám người hoặc tính toán hoặc chua chát, tiếng lòng này cực kì đột ngột.
Mí mắt mỏng manh của hắn khẽ nhếch, tầm mắt chuẩn xác rơi xuống trên người Ôn Yểu đang phát ra hai nghi vấn này.
Ôn tài nhân Sa Lợi vừa đưa vào cung?
Nhìn quần áo đơn giản thuần khiết trên người nàng, sắc mặt âm trầm của Dung Tiễn thoáng hòa hoãn một chút.
Đúng, hắn đúng là có thể nghe được suy nghĩ trong lòng người khác.
Năm sáu tuổi ngã một cái ở ngự hoa viên, sau khi tỉnh lại, thì có loại thần lực này, mới đầu hắn cũng sợ không nhẹ, sau đó chậm rãi liền thành thói quen, lại về sau, hắn thông qua loại năng lực này, gặp nhiều người tâm khẩu bất đồng, bằng mặt không bằng lòng, mặt ngoài hiền lành, bên trong ác độc.
Giống như những thứ trong hậu cung của hắn này, một đám nữ nhân mảnh mai như hoa, lại dã tâm bừng bừng mỗi người đều mang quỷ ý.
Cũng bao gồm cả thái hậu xem hắn như con ruột.
Nghĩ đến vị Thọ Khang Cung kia, đáy mắt Dung Tiễn hiện lên một tia lãnh lệ.
'Eo đau quá, chân đau quá......'
Ôn Yểu vốn cả người đau nhức, ưỡn sống lưng ngồi bất động lâu như vậy, chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều đau, nàng cũng không dám động, lại càng không dám mở miệng, chỉ có thể yên lặng nói thầm trong lòng.
Thanh âm mềm mại kéo suy nghĩ Dung Tiễn về.
Ngay khi hắn muốn ngước mắt lên lần nữa...
'Ôn Yểu! Cô phải giữ vững tinh thần, ngồi yên, không được phạm sai lầm!'
Dung Tiễn: "......"
Ôn Yểu tinh lực không đủ, sợ mình sẽ không cẩn thận phạm sai lầm, chỉ có thể cắn đầu lưỡi, lấy đau đớn làm cho mình bảo trì thanh tỉnh.
'Mình không thể phạm sai lầm, không thể phạm sai lầm, không thể phạm sai lầm......'
Không biết tại sao, ý niệm linh tinh mang theo vài phần ý tứ nghiến răng nghiến lợi này, khiến lo lắng trong lòng Dung Tiễn giải tán không ít.
Là người, thì có dục vọng.
Từ lúc có thể nghe được tiếng lòng của người khác, ngày ngày đối mặt với các loại tính kế cùng âm mưu tiền triều hậu cung, cho dù ngẫu nhiên có người tâm tư tinh khiết một chút, cũng sẽ luôn mang theo hoặc nhiều hoặc ít mưu đồ.
Nhìn thấy hắn, đáy lòng còn đang lải nhải chuyện có hay không, thật đúng là...... người đầu tiên.
Hắn giương mắt, nhìn về phía thân ảnh màu xanh cuối cùng kia.
Mặc dù cúi đầu, nhưng thật ra ngồi rất chính trực.
Lúc thu hồi tầm mắt, ánh mắt hắn đã dịu đi không ít, cũng không so đo Tuệ phi và Cẩm Tần minh tranh ám đấu, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Vừa rồi đang nói gì, bầu không khí tốt như vậy?"
Mọi người vốn căng thẳng thần kinh, cho rằng Hoàng Thượng sẽ phát hỏa, trong lúc bất chợt ngữ khí lại hòa hoãn như vậy, nhất thời đều có hơi giật mình.
Tuệ phi hôm nay được thể diện to lớn, hơn nữa lúc này tâm tình Hoàng Thượng rõ ràng không tệ, nàng ta suy nghĩ một chút, cũng phụ họa theo một câu: "Đúng vậy, vừa mới cùng Hoàng Thượng tới đây, từ xa đã nghe được tiếng cười nói của các vị muội muội, xem xem là có chuyện thú vị gì, không ngại nói ra cùng vui."
Nói xong, nàng ta vô tình hay cố ý liếc nhìn Cẩm Tần một cái.
Răng Cẩm Tần sắp cắn nát, trên mặt cũng chỉ có thể duy trì nụ cười khéo léo, nàng ta cười liếc mắt nhìn Diệp Tài Nhân một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.