Làm Ruộng - Phú Nhị Đại Bị Bắt Làm Lại Từ Đầu
Chương 24:
Ngụ Phong
27/08/2023
Lư Hủ bán bánh quẩy không khép miệng được.
Mỗi ngày bán khoảng hơn sáu trăm cái bánh quẩy, hơn một trăm cái bánh chưng, bình thường sáng sớm có thể bán hết! Một ngày hắn trả cho tam thẩm hai trăm văn tiền công, tam thẩm giảm giá, một ngày lao động làm việc cho đại gia đình trên một trăm thị trấn nhiều nhất mới được năm mươi văn, nàng có thể sống được bao nhiêu? Làm mặt tốt, chờ ủ bột xong còn có thể về nhà, xuống đất làm gia cảnh của mình sống, mặt mở một cái lúc nào không hay, có đôi khi Lư Hủ trở về sớm, còn làm cho nàng nghỉ ngơi một lát.
Tạc bánh quẩy thêm bao bánh chưng, nàng tính ra một ngày mới sống được nửa ngày, nhẹ nhàng không nói, còn lấy đồ ăn từ Lư Hủ gia, đây cũng không phải là ít tiền đâu! Ăn đến mặt Lư gia nhà bọn họ nhìn còn tốt hơn là để dành lại.
Đến Tam thẩm cũng ngại đi gặp lão Tứ gia, sợ bị lão thái thái mắng chiếm tiện nghi của cháu trai, nàng vốn chỉ định lấy hai mươi văn, nhưng Lư Hủ thật sự là quá đáng nói!
Nàng suy nghĩ kỹ lưỡng, nhà của hai mẹ con Lư Húc kia hỗ trợ thu nhận, chờ nhà hắn mua trâu, sau này tiền công sẽ giảm bớt.
Lư Hủ có tiền, mỗi ngày đều chạy về phía lò rèn.
Hắn đến định cái chảo sắt.
Một cái bánh quẩy, một cái rau xào!
Một cái bánh còn chưa nướng hết trên chảo đã ăn hết một cái bánh quẩy rồi.
Thợ rèn bị hắn đốc công đến không biết giận, chỗ tốt duy nhất chính là mua bánh chưng.
Nhà bọn họ đều thích đồ ngọt, nhà bọn họ lại không có ai làm, bánh chưng đường đỏ của Lư Hủ này rất không tệ! Nói với hắn cũng tốt, mỗi ngày Lư Hủ đều để lại cho hắn ba cái. Hai cha con và lão phu nhân, một người một cái.
Lô Hủ mua được cái nồi sắt thứ nhất, rốt cuộc thực hiện phương pháp tự do mỡ, gọi ra Lư Huy, Lư Hiên, tam thúc, tứ thúc cùng nhau mở rộng phòng bếp, mở một phòng bếp nông gia, chuyên mỡ cho dầu hỏa.
Từ khi tứ thúc gia làm ra một cái bàn gỗ siêu dài, có thể làm thớt, có thể làm ghế, phía dưới để lu trữ vật, trên ghế có bày các món ăn hấp và đồ ăn, sau đó đặt vào trong giỏ để nướng.
Bên kia bếp lò đang nấu cơm xào rau, hắn bình chảo sắt nhàn rỗi đi ra, Lư Hủ chuẩn bị chờ bánh quẩy bán quá nóng lại cân nhắc bán thêm chút bánh nướng áp chảo.
Lư Hủ rất hài lòng, trong nhà diện tích lớn chỗ tốt chính là tùy tiện lăn lộn!
Mặt khác bị làm phiền đến không biết giận chính là tiểu nhị của cửa hàng lương thực.
- Hôm nay lương giới tiện nghi không?
- Không thay đổi!
- À, còn cần năm cân gạo nếp, năm cân gạo, mặt 50 cân.
Chuyển thiên, vấn đề tương tự lặp lại một lần.
- Hôm nay lương giới tiện nghi không?
- Không thay đổi!
- À, còn cần năm cân gạo nếp, năm cân gạo, mặt 50 cân.
Lại chuyển chủ đề, còn hỏi.
Tiểu nhị bị hắn hỏi đến phiền không chịu nổi, chỉ cần Lư Hủ vừa vào cửa, không đợi hắn mở miệng, tiểu nhị lập tức trả lời trước:
- Không tiện nghi, giá cả không thay đổi.
- À...
Lư Hủ sờ sờ chóp mũi, hắn còn chưa nói gì mà nóng nảy như vậy?
Lư Hủ:
- Vậy còn cần năm cân gạo nếp, năm cân gạo, mặt 50 cân.
Tiểu nhị tức giận:
- Mỗi ngày đều có một ngày ngươi tới đây, ngươi cho rằng đây là cửa hàng tạp hoá sao? Ngươi không thể mua nhiều hơn một lần được à?
- Ta không có nhiều tiền như vậy, xe cũng không mua được!
Lư Hủ không ngại ngùng chút nào:
- Mỗi ngày ta tới đây, ngươi không thể tính là tiện nghi của ta à?
Tiểu nhị càng giận dữ:
- Ta còn mỗi ngày giúp ngươi nạp xe đây!
Người khác một đá mua một đá hắn cũng mặc kệ!
Lư Hủ lấy ra bánh rán đường còn lại cho hắn.
Cách làm bánh rán và bánh quẩy giống nhau, dùng mặt cùng nhau để ba bốn cái bánh quẩy, ở trên mặt bánh nướng hai miếng, không ngừng, mặt trên tô điểm đường đỏ, bỏ vào chảo dầu nướng một miếng, hình dạng giống như chữ BO bốn của tên mập mạp, mặt trên là một tầng đường mỏng, phía dưới giống như bánh quẩy, ăn vào vừa nhỏ vừa ngọt, đầu còn lớn.
Một con Lư Hủ này bán được 40 văn, người mua không nhiều lắm, một ngày đã nổ hai mươi con.
Tiểu nhị thích ăn, một ngày hắn được 80 văn tiền công, mà mỗi ngày cũng để lại cho hắn một cái bánh rán đường.
Tiểu nhị vỗ vỗ tay, cầm bánh mì ăn trong giấy dầu:
- Lần sau cho ta một cái lớn!
Lư Hủ:
- Ngày nào đó ta cũng sẽ lưu đại cho ngươi.
Lư Hủ buồn bực, mỗi ngày trồng một cây lúa mạch, lại có mười ngày là có thể thu, sao lương thực còn không tiện nghi hơn chứ?
Tiểu nhị:
- Ngươi đừng trông cậy vào, năm nay thu lương còn phải vận chuyển về hướng bắc. Cho dù lương tiện nghi thì ngươi muốn gạo nếp và gạo nếp cũng tiện nghi không nổi.
Ngược lại là càng ngày càng quý hơn.
Một cân gạo nếp đều chín mươi văn.Đ Lư Hủ mua gạo từ một ngày mỗi năm cân, đến một ngày mỗi lần mỗi lần mười cân, lại chuyển về năm cân.
Nhưng mà nửa tháng sau, trong huyện đã có người nấu ra bánh chưng tới.
Bộ dáng của Bao Chân có chút khác nhau, lớn nhỏ, giá cả đều không sai biệt lắm.
Lư Hủ vẫn nghe chưởng quỹ của tửu lâu nói mới biết được, nhưng lão vẫn luôn không gặp. Mãi đến ngày hôm đó lão thay Nguyên Mạn Nương và Nhan mẫu đi bán tú trang, mới nhìn thấy một tiểu hài tử mười bốn mười lăm tuổi vác giỏ đi bán ven đường.
giỏ đầy bánh chưng, nặng trĩu, hài tử kia cứ như vậy ngốc mà mang theo, cũng không biết kêu kêu.
Lư Hủ nhìn thấy hắn, hắn cũng nhìn thấy Lư Hủ, đứng thẳng bất động tại chỗ.
Lư Hủ gọi hắn, tiểu hài tử đã đỏ mặt, hắn cảm thấy đây là ăn trộm sinh ý của Lư Hủ, bị Lư Hủ bắt được cầm lấy giỏ cúi đầu, mặt căng đến đỏ bừng, cũng không dám nhìn hắn.
Trên đường quen biết, Lư Hủ đều nhìn xa xa, xem Lư Hủ giáo huấn tiểu tử này như thế nào.
Lư Hủ thấy tướng mạo và tính cách của hắn đều rất hàm hậu, một thân quần áo thô đánh mụn vá, đều là người nghèo khổ, hắn khi dễ người ta làm gì?
Lư Hủ lấy bánh quẩy đổi với đối phương một cái bánh chưng ăn thử.
Lư Hủ:
- Còn đồ ăn ngon, nhà ngươi ai làm?
Tiểu hài tử:
- Mẹ của ta.
Lư Hủ:
- Tay nghề của nương ngươi khá tốt.
Không ai dạy nhanh như vậy đã bắt chước ra được, hơn nữa bên trong cũng có trộn lẫn gạo nếp.
Lư Hủ hỏi:
- Ngươi là người của Quan Dương phải không?
Tiểu hài tử gật đầu.
Lư Hủ:
- Vậy sao ngươi không vội bán đi? Chợ sáng bán rất chạy.
Tiểu hài tử cho rằng Lư Hủ đang châm chọc hắn, mặt càng đỏ hơn, nghẹn a... vội vàng nói:
- Ta sẽ không cướp sinh ý của ngươi, mỗi ngày bán xong ta sẽ ra ngoài bán.
Lư Hủ giật mình, cười lớn:
- Chợ sáng không phải do nhà ta mở, ngươi bán ngươi, ta còn có thể đánh ngươi sao? Có thể học được là bản lĩnh của nhà ngươi, không cần trốn tránh ta.
Lư Hủ kéo hắn sang một bên, kề vai sát cánh thương lượng với hắn:
- Nhà ngươi ở đâu? Cách chợ sáng gần không? Hai ta cùng nhau mở hàng quán được không?
Tiểu hài tử mộng bức nhìn hắn:
- Đi cùng nhau?
Lư Hủ:
- Đúng rồi, nhà của ngươi gần đây, đi đến đó sớm một chút là có thể chiếm được vị trí tốt nhất, giúp ta cũng chiếm được, hai cái sạp lớn mục tiêu lớn, hai ta cùng nhau bán, ngày tháng lâu rồi, người khác sẽ biết sạp của chúng ta chuyên bán đồ ăn, muốn mua sẽ không rơi rớt chúng ta, thế nào?
Người trẻ con đều choáng váng.
Lư Hủ càng nghĩ càng có lời, thuê một sạp tốt ở chợ sáng, một tháng phải giao nửa lượng. Nếu mỗi ngày tiểu hài tử này đều có thể chiếm sạp hàng cố định, hai người bọn họ mỗi ngày một người mới ba văn tiền, cũng là vị trí tốt! Có người quen còn có thể chiếu cố hỗ trợ lẫn nhau.
Ở trong thành ở, cho dù không có hàng quán cũng tốt hơn là từ bên ngoài chạy tới!
Lư Hủ thấy hắn ngốc nghếch, vỗ vai người khác:
- Vậy thì nói tốt rồi, cứ như vậy đi!
Hắn nhanh nhẹn móc ba văn tiền cho đối phương:
- Ngày mai ngươi tới sớm một chút, tận lực chiếm hướng tây, ngày mai ta tới sẽ tìm ngươi. Ai, đúng rồi, huynh đệ ngươi tên là gì?
- Lục, Lục Dũng.
- Ngươi họ Lục? Ta họ Lư! Đây là duyên phận nha! Cái dũng nào? Dũng cảm hay là vĩnh viễn vĩnh viễn?
Lục Dũng không thể hiểu được đã làm cho tình hình trong nhà bị chấn động đến sạch sẽ, ngay cả nhà của mấy người bọn họ sống như thế nào, nhà ở đâu cũng đều nói rõ ràng, đợi đến khi Lư Hủ phất tay từ biệt với hắn, người khác còn chưa kịp phản ứng lại.
Cúi đầu nhìn ba văn tiền trong tay, Lục Dũng cảm thấy mình vẫn như cũ nằm mơ, mơ mơ hồ hồ.
Hắn bán xong bánh chưng về nhà, vẫn như cũ nắm chặt ba đồng tiền rối rắm.
Mẹ hắn ở nhà dệt vải, thấy Lục Dũng lông mày nhíu lại liền hỏi hắn:
- Chính là gặp phải chuyện gì?
Lục Dũng:
- Ta gặp được tên bán bánh quẩy kia, Lư Hủ.
Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, hỏi:
- Hắn không được bán bánh chưng cho chúng ta à?
Lục Dũng lắc đầu, giống như nói hết những lời của Lư Hủ. Mẹ hắn cũng rất lâu không phục hồi tinh thần lại:
- Vậy ngươi nghe lời hắn đi, ngày mai nhanh đi chiếm vị trí thượng thượng.
Lục Dũng
Lư Hủ hâm mộ hắn ở trong huyện, hắn cũng hâm mộ bọn họ ở trong thôn. Tự mình làm ruộng thì sẽ không thiếu lương thực chứ?
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Dũng đã đến buổi sáng sớm ở Thương Đằng.
Hắn tới sớm rồi, quản sự còn chưa tới, phố đông náo nhiệt trống rỗng, Lục Dũng nhìn người đẩy xe, cõng sọt, thoáng cái đã đầy đường, phố đông náo nhiệt hẳn lên.
- Có người chiếm rồi.
- Ngượng ngùng, có người chiếm, hắn lát nữa sẽ tới.
Lục Dũng biến đổi nói, tìm không thấy quầy hàng tốt cũng không được trừng mắt nhìn hắn, mãi đến khi thu tiền thuê, bọn họ mới không tình nguyện rời đi.
Lư Hủ không lừa hắn, chợ sáng quả nhiên bán rất tốt, một cái tô cháo gạo nấu nước, đã có phụ nhân và đại nương mua làm bữa sáng cho hài tử.
Hắn bán nhanh hơn một phần ba, Lô Hủ đã tới.
- Vị trí này thật không sai!
Lư Hủ tự nhiên quen thuộc chào hỏi hắn, cười đến vô cùng rạng rỡ, hắn xốc sọt lên, không nghỉ ngơi đã bắt đầu gào to.
Lục Dũng thấy hắn sáng sớm đã phe phẩy cây quạt, lại vừa thấy, áo ngắn của hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc này Lục Dũng mới ý thức được Lư Hủ nói ở trong huyện tiện nghi không phải là khen tặng, có lẽ Lư Hủ ra cửa sớm hơn hắn.
Hàng quán bán đồ ăn bán quả ở phố đông, có lẽ đều ra cửa sớm hơn hắn.
- Ăn bánh đường không?
Lư Hủ cầm bánh đường mới làm hôm nay hỏi Lục Dũng.
Mới sáng sớm mà hắn đã thình lình quay đầu lại, nhìn thấy nước mắt lưng tròng của Lục Dũng đang nhìn hắn.
Có phải giọng của hắn quá lớn hay không thì người khác cũng chưa chú ý đến Lục Dũng, Lục Dũng bán bánh chưng không được à?
Nếu không thì giúp hắn gào thét lên?
Lư Hủ tìm một người có khoảng không suy bụng ta ra bụng dạy Lục Dũng:
- Ngươi bán không được, ngươi đến nói chuyện, người khác tới quán của ta mua bánh quẩy, ngươi muốn hỏi bọn họ có muốn bánh chưng hay không.
Lục Dũng chớp mắt, hồi phục lại tinh thần lại lia lịa:
- A a a!
Nhưng hắn vừa gào vừa nói một câu:
- bánh chưng! Ngươi muốn bánh chưng hay không?
Lư Hủ nhụt chí, Nhan Quân Tề bán ghế còn có thể nói hơn là Lục Dũng!
Lư Hủ bẻ nửa cái bánh đường cho hắn, giúp đỡ Lục Dũng thét to hai câu:
- Tiểu huynh đệ này cũng bán bánh chưng, nếu ngươi muốn trực tiếp ăn hắn, hắn còn nóng, ta lạnh, đến nóng.
Chưa đến buổi sáng khi chợ sáng kết thúc, Lục Dũng đã bán hết bánh chưng, Lư Hủ tặng hắn hai chiếc bánh quẩy ngắn ngủi.
- Ngươi về nhà trước đi, ta đi bán một lát.
- Lư Hủ, cảm ơn ngươi, ngươi là người tốt.
Lục Dũng cúi người vái chào hắn rồi mới mang theo giỏ đi.
Làm cho Lư Hủ xem đến ngây ngẩn cả người.
Sao đứa nhỏ này lại giống như Lư Chu nhà bọn họ, quái đến doạ người!
Nhưng ngày hôm sau, Lư Hủ lại phát hiện ra đứa con ngoan này thật sự rất tốt, Lục Dũng đẩy cái bình nước ấm tới, cho Lư Hủ vào trong ấm.
Lư Hủ cũng cảm động, không phải đệ đệ mà là đệ đệ!
Lư Hủ nói chuyện phiếm với hắn:
- Ngươi nói thuê phòng ở nhà ngươi có một cái máy xay đậu hủ đúng không?
Lục Dũng gật đầu.
Lư Hủ:
- Hắn có hứng thú đi bán sữa đậu nành với chúng ta không?
Lục Dũng:?
Hắn cắn bánh giật mình:
- Ta hỏi ngươi một chút?
Lư Hủ:
- Hỏi thử xem!
Nhưng ngày hôm sau, Lục Dũng đã nói với hắn đối phương không có hứng thú.
Lục Dũng xoa tay:
- Hắn làm đậu hủ đưa đến khách điếm trong tửu lâu, còn thừa bán cho hàng xóm, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối muộn, nói không muốn phiền phức.
Lư Hủ chỉ đành tạm thời nghỉ ngơi và mở sạp sớm một chút.
Hắn và Lục Dũng cộng sự đã bán bánh quẩy và bánh chưng mấy ngày nay, vào buổi sáng ba ngày trước khi trời vào thu Nguyên Mạn Nương đã giúp Lư Hủ thêu xong, nàng vui vẻ nói:
- Hủ nhi, chúng ta chỉ thiếu nửa lượng là đủ trả nợ.
Lư Hủ ngẩn ra một lúc lâu.
Hắn thỉnh thoảng giao tiền cho Nguyên Mạn Nương, trên tay mình cũng thường để lại chút đồ dùng hàng ngày dùng để mua gạo và mì, còn mua ba nồi nấu, mỗi ngày ra ra vào vào mình cũng không biết kiếm lời bao nhiêu tiền.
Thì ra, chỉ còn lại một nửa Nguyên Mạn Nương tồn đã.
Bọn họ có thể trả hết nợ.
- Hủ nhi?
Nguyên Mạn Nương thấy hắn đứng sững sờ trong viện, thu ý cười hỏi:
- Nhưng mà còn có chỗ nào phải bỏ tiền chứ?
Nàng chỉ biết ba cái chảo sắt trong nhà rất đắt, Lư Hủ còn nhắc đến việc muốn thuê người làm tương vừng, nàng cũng không biết phải tốn bao nhiêu, chẳng lẽ Lư Hủ còn cần tiêu dùng cái gì quan trọng nữa?
Thấy Nguyên Mạn Nương muốn đi lấy tiền, Lư Hủ vội vàng gọi nàng lại:
- Không cần, trên tay ta còn có tiền, hôm nay ngươi nghỉ ngơi cho tam thẩm đi, không làm lại, chờ thu hoạch xong lúa mạch chúng ta lại tiếp tục bán.
Nguyên Mạn Nương:
- Không bán?
Lư Hủ:
- Không bán, không được nghỉ!
Một ngày này, Lư Hủ và tất cả khách quen nói phải về nhà vào vụ hè, ngày mai sẽ không tới.
- Vậy ngày nào đó trở về nha?
- Giao lương nộp thuế là được rồi.
Khách quen mà tính toán, vậy chẳng phải là gần nửa tháng không ăn được bánh quẩy sao?
Mau chạy đi!
Có người oán giận:
- Sao ngươi không nói sớm một chút đi?
Lư Hủ:
- Thật xin lỗi, hôm nay mua mười cái bánh quẩy tặng một cái, bánh chưng cũng vậy, coi như là bồi tội với mọi người.
Người khác cũng chỉ là thuận miệng oán giận, mỗi năm vào mùa, trên đường không có một nửa là sáng sớm ở phố đông, hàng năm đều như vậy.
- Ngươi đưa như vậy còn có lợi nhuận sao?
- Không tiễn cũng không sao.
Lư Hủ:
- tiễn, nếu tiễn thì hôm nay thật cao hứng!
Người khác cũng không biết hắn cao hứng cái gì, nhưng hôm nay vội mua bánh quẩy đều cao hứng.
Người tới chậm phía sau chính là không cướp!
Lục Dũng giúp hắn làm gần nửa canh, hỏi Lư Hủ:
- Sạp còn chiếm không?
- Chiếm!
Lư Hủ đào 60 văn cho Lục Dũng.
- Ngươi dùng trước đi, nếu không nhàn rỗi cũng được, không thể để người khác nghĩ rằng ta không làm.
Lục Dũng đáp.
Lư Hủ chia đều ba phần bánh chưng được chia đều ở tầng cao nhất, chia đều cho Lục Dũng, chưởng quỹ quán rượu, chưởng quỹ thư cục và chưởng quỹ tú trang, hắn đi từ chợ sáng đến chỗ Lưu Du Tử gia ở Nam Khang phường, tặng cho Lưu Du Tử một phần.
Hắn vừa vào cửa, Lưu Du Tử đã nhảy dựng lên muốn tránh.
Lư Hủ:
- Ta đều nhìn thấy ngươi!
Lưu Du tử không tình nguyện dừng lại:
- Không làm ra! Mỗi ngày ngươi tới ta làm không được thì làm không được.
Lư Hủ bĩu môi:
- Ai mỗi ngày đều tới?
Nhiều lắm thì hắn chỉ đi được ba ngày.
Lư Hủ đưa bánh quẩy bánh chưng cho con trai của hắn:
- Ta về nhà bận rộn với vụ mùa hè, đại khái nửa tháng mới trở về, ngươi chậm rãi suy nghĩ đi.
Lưu Du Tử nghe xong, nhất thời vui vẻ:
- Được được được, ngươi lại đến đây ta đảm bảo làm ra!
Hắn ăn thử đồ ăn mới nhất cho Lư Hủ, Lư Hủ ăn một miếng, lông mày nhíu lại:
- Thật khổ!
- Ta biết khổ!
Không phải hắn không ăn, Lưu Du Tử rút bánh quẩy chấm tương vừng:
- Ta đã suy nghĩ kỹ lưỡng, lần sau ngươi tới ta bảo đảm...
- Được được được.
Lư Hủ lại đào thêm nửa lượng bạc:
- Nếu như ta không làm ra khoản tiền này thì sẽ là tiền thưởng, nếu như không làm ra được thì sau này sẽ là tương đương với tiền tệ.
Lưu Du Tử nói thầm một câu: Làm không được nữa ta sẽ mệt rồi" không tình nguyện thu tiền.
Lư Hủ:
- Ngươi trang điểm cái này cho ta.
Lưu Du Tử:
- Không biết khổ à?
Lư Hủ:
- Làm thì làm, ta bỏ thêm chút muối, chắp vá ăn đi.
Đợi đến khi Lư Hủ vừa đi, Lưu Du Tử lập tức nhảy lên, lấy ra nửa lượng bạc cho con trai của lão:
- Đi lấy nửa cân rượu!
- Cha, con của hắn muốn nói lại thôi:
- Ngươi làm ra không khổ, sao còn cho hắn ăn khổ?
- Vậy thì ai ăn khổ được? Ngươi ăn?
Lưu Du Tử bĩu môi:
- Ai bảo tiểu tử kia mỗi ngày tới thúc giục ta, thúc giục đến ta ngủ cũng ngủ không được.
Lư Hủ từ Lưu Du Tử gia đi ra, đi thẳng đến cửa hàng bánh nhân thịt Tô Ký!
Hắn còn nhớ rõ lần trước đứng ở cửa Tô Ký rất lâu, từ chỗ đó về sau, mỗi lần đi ngang qua Tô Ký, hắn đều bước nhanh qua.
Lư Hủ đứng ở cửa, ngửi thấy trong cửa hàng có mùi thơm ngọt, cầm quyền, mới nhấc chân đi vào Tô Ký.
- Muốn cái gì?
Lư Hủ ở quầy nhìn kỹ điểm tâm, chọn chiêu bài tô da gạo nếp bánh hoa quế:
- Ta muốn sáu khối này, lại muốn một khối tiểu hài tử một tuổi có thể ăn, lại muốn hai cân toái.
Hắn, Lư Chu, Tịch Nguyệt, Lư Duệ, Nguyên Mạn Nương, Lư Cát, còn có mẹ ruột mà hắn chưa từng gặp qua và cũng không nhớ rõ ràng, mỗi người đều phải có một khối điểm tâm hoàn chỉnh.
Lư Hủ cẩn thận để điểm tâm vào, lại đi cửa hàng tạp hoá mua đường, cửa hàng thịt mua mười cân thịt ba chỉ, một miếng xương sườn, đến quán rượu tặng lễ, lại mua một vò rượu ngon.
Chưởng quỹ của tửu lâu thu lễ, nghe nói hắn phải về nhà trồng trọt vụ hè, nên đã chọn cho hắn rượu tốt nhất.
Lư Hủ lại đến bán tú trang để Nguyên Mạn Nương và Nhan mẫu mới may.
Chưởng quỹ không ngờ hắn lại còn có thể nhận được lễ quay đầu, cầm bánh quẩy và bánh chưng trong bao giấy dầu, người ngu ngốc.
Chưởng quỹ của thư cục cũng đồng dạng ngây ngốc:
- Ngẫu nhiên nửa ngày là ngươi bán đấy! Lão gia tử nhà ta mua mỗi ngày!
Lư Hủ cũng không biết:
- Vậy lần sau ngài làm lão thái gia báo danh cho ta, ta coi như tiện nghi chút.
Chưởng quỹ vui vẻ:
- Vậy thì tốt rồi.
Lư Hủ lại mua thêm chút giấy mặc ổn định, chưởng quỹ cho hắn giảm giá trước.
Cuối cùng, Lư Hủ chia nhau ra đi đến cửa hàng thợ rèn và cửa hàng tiểu nhị, cửa hàng lương thực nghe nói hắn mười ngày nửa tháng không tới nên nhất thời còn có chút không nỡ.
- Gia tộc ngươi thu giao lương, nếu như ở trên trấn các ngươi bán không thượng giới thì tới ta bán, bảo đảm cho ngươi công đạo giá.
Lư Hủ nói cảm tạ lại hỏi thăm đại khái lương giới, đến nha môn lưu lại lễ cho La Thận mới ra khỏi thành.
Hắn cũng chưa quên binh lính cửa thành và binh sĩ mua hai con cá trắm cỏ tươi từ trên xe lăn ở trên bến tàu.
Lư Hủ một đường hát ca về nhà.
Trên đường núi trống không không người cao giọng cất cao giọng ca.
Lư Hủ chia thịt và xương sườn thành ba phần, bao đường và một chút điểm tâm vụn và để Tam thúc và Tứ thúc gia đi.
Bà nội ăn điểm tâm hắn mang đi, nhớ tới con trai lớn, không ngăn được mà rơi lệ.
- Không năm không tiết, ta lại không vội mà tiêu, ngươi buôn bán sao có thể không có tiền dùng được?
Tứ thúc đẩy không cần, khi Ngũ Đế lại nói, Lư Hủ nói hắn có tiền, lão gia tử làm chủ để tứ thúc nhận lấy, hắn mới thu.
Tứ thúc và tứ thẩm đưa hắn ra cửa:
- Nếu ngươi muốn dùng tiền thì tới tứ thúc gia lấy.
Lư Hủ:
- Yên tâm, nếu ta thiếu tiền thì nhất định sẽ tìm các ngươi để mượn!
Tam thúc gia không nhiều chối từ, Tam thẩm muốn mua trâu, cũng biết hắn kiếm tiền, chỉ là không cần thịt và lễ của hắn:
- Người trong nhà chúng ta không cần những thứ này, ngươi đi thuyền đi, Tịch Nguyệt để dành ăn đi.
Lư Hủ:
- Trong nhà vẫn còn giữ.
Bọn họ thoái thác một phen, Tam thẩm ở lại, rất vui mừng muốn ngày mai Tam thúc và Lư Huy đi xem trâu.
Lư Hủ từ khi Tam thúc gia trở về chưa bao giờ đi lại trên đường nhẹ nhàng như vậy.
Hắn nhìn đồng ruộng lúa mạch màu vàng xa xa, lại nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
- Xong rồi!
Nguyên Mạn Nương cũng nói:
- Xong rồi!
Mỗi ngày bán khoảng hơn sáu trăm cái bánh quẩy, hơn một trăm cái bánh chưng, bình thường sáng sớm có thể bán hết! Một ngày hắn trả cho tam thẩm hai trăm văn tiền công, tam thẩm giảm giá, một ngày lao động làm việc cho đại gia đình trên một trăm thị trấn nhiều nhất mới được năm mươi văn, nàng có thể sống được bao nhiêu? Làm mặt tốt, chờ ủ bột xong còn có thể về nhà, xuống đất làm gia cảnh của mình sống, mặt mở một cái lúc nào không hay, có đôi khi Lư Hủ trở về sớm, còn làm cho nàng nghỉ ngơi một lát.
Tạc bánh quẩy thêm bao bánh chưng, nàng tính ra một ngày mới sống được nửa ngày, nhẹ nhàng không nói, còn lấy đồ ăn từ Lư Hủ gia, đây cũng không phải là ít tiền đâu! Ăn đến mặt Lư gia nhà bọn họ nhìn còn tốt hơn là để dành lại.
Đến Tam thẩm cũng ngại đi gặp lão Tứ gia, sợ bị lão thái thái mắng chiếm tiện nghi của cháu trai, nàng vốn chỉ định lấy hai mươi văn, nhưng Lư Hủ thật sự là quá đáng nói!
Nàng suy nghĩ kỹ lưỡng, nhà của hai mẹ con Lư Húc kia hỗ trợ thu nhận, chờ nhà hắn mua trâu, sau này tiền công sẽ giảm bớt.
Lư Hủ có tiền, mỗi ngày đều chạy về phía lò rèn.
Hắn đến định cái chảo sắt.
Một cái bánh quẩy, một cái rau xào!
Một cái bánh còn chưa nướng hết trên chảo đã ăn hết một cái bánh quẩy rồi.
Thợ rèn bị hắn đốc công đến không biết giận, chỗ tốt duy nhất chính là mua bánh chưng.
Nhà bọn họ đều thích đồ ngọt, nhà bọn họ lại không có ai làm, bánh chưng đường đỏ của Lư Hủ này rất không tệ! Nói với hắn cũng tốt, mỗi ngày Lư Hủ đều để lại cho hắn ba cái. Hai cha con và lão phu nhân, một người một cái.
Lô Hủ mua được cái nồi sắt thứ nhất, rốt cuộc thực hiện phương pháp tự do mỡ, gọi ra Lư Huy, Lư Hiên, tam thúc, tứ thúc cùng nhau mở rộng phòng bếp, mở một phòng bếp nông gia, chuyên mỡ cho dầu hỏa.
Từ khi tứ thúc gia làm ra một cái bàn gỗ siêu dài, có thể làm thớt, có thể làm ghế, phía dưới để lu trữ vật, trên ghế có bày các món ăn hấp và đồ ăn, sau đó đặt vào trong giỏ để nướng.
Bên kia bếp lò đang nấu cơm xào rau, hắn bình chảo sắt nhàn rỗi đi ra, Lư Hủ chuẩn bị chờ bánh quẩy bán quá nóng lại cân nhắc bán thêm chút bánh nướng áp chảo.
Lư Hủ rất hài lòng, trong nhà diện tích lớn chỗ tốt chính là tùy tiện lăn lộn!
Mặt khác bị làm phiền đến không biết giận chính là tiểu nhị của cửa hàng lương thực.
- Hôm nay lương giới tiện nghi không?
- Không thay đổi!
- À, còn cần năm cân gạo nếp, năm cân gạo, mặt 50 cân.
Chuyển thiên, vấn đề tương tự lặp lại một lần.
- Hôm nay lương giới tiện nghi không?
- Không thay đổi!
- À, còn cần năm cân gạo nếp, năm cân gạo, mặt 50 cân.
Lại chuyển chủ đề, còn hỏi.
Tiểu nhị bị hắn hỏi đến phiền không chịu nổi, chỉ cần Lư Hủ vừa vào cửa, không đợi hắn mở miệng, tiểu nhị lập tức trả lời trước:
- Không tiện nghi, giá cả không thay đổi.
- À...
Lư Hủ sờ sờ chóp mũi, hắn còn chưa nói gì mà nóng nảy như vậy?
Lư Hủ:
- Vậy còn cần năm cân gạo nếp, năm cân gạo, mặt 50 cân.
Tiểu nhị tức giận:
- Mỗi ngày đều có một ngày ngươi tới đây, ngươi cho rằng đây là cửa hàng tạp hoá sao? Ngươi không thể mua nhiều hơn một lần được à?
- Ta không có nhiều tiền như vậy, xe cũng không mua được!
Lư Hủ không ngại ngùng chút nào:
- Mỗi ngày ta tới đây, ngươi không thể tính là tiện nghi của ta à?
Tiểu nhị càng giận dữ:
- Ta còn mỗi ngày giúp ngươi nạp xe đây!
Người khác một đá mua một đá hắn cũng mặc kệ!
Lư Hủ lấy ra bánh rán đường còn lại cho hắn.
Cách làm bánh rán và bánh quẩy giống nhau, dùng mặt cùng nhau để ba bốn cái bánh quẩy, ở trên mặt bánh nướng hai miếng, không ngừng, mặt trên tô điểm đường đỏ, bỏ vào chảo dầu nướng một miếng, hình dạng giống như chữ BO bốn của tên mập mạp, mặt trên là một tầng đường mỏng, phía dưới giống như bánh quẩy, ăn vào vừa nhỏ vừa ngọt, đầu còn lớn.
Một con Lư Hủ này bán được 40 văn, người mua không nhiều lắm, một ngày đã nổ hai mươi con.
Tiểu nhị thích ăn, một ngày hắn được 80 văn tiền công, mà mỗi ngày cũng để lại cho hắn một cái bánh rán đường.
Tiểu nhị vỗ vỗ tay, cầm bánh mì ăn trong giấy dầu:
- Lần sau cho ta một cái lớn!
Lư Hủ:
- Ngày nào đó ta cũng sẽ lưu đại cho ngươi.
Lư Hủ buồn bực, mỗi ngày trồng một cây lúa mạch, lại có mười ngày là có thể thu, sao lương thực còn không tiện nghi hơn chứ?
Tiểu nhị:
- Ngươi đừng trông cậy vào, năm nay thu lương còn phải vận chuyển về hướng bắc. Cho dù lương tiện nghi thì ngươi muốn gạo nếp và gạo nếp cũng tiện nghi không nổi.
Ngược lại là càng ngày càng quý hơn.
Một cân gạo nếp đều chín mươi văn.Đ Lư Hủ mua gạo từ một ngày mỗi năm cân, đến một ngày mỗi lần mỗi lần mười cân, lại chuyển về năm cân.
Nhưng mà nửa tháng sau, trong huyện đã có người nấu ra bánh chưng tới.
Bộ dáng của Bao Chân có chút khác nhau, lớn nhỏ, giá cả đều không sai biệt lắm.
Lư Hủ vẫn nghe chưởng quỹ của tửu lâu nói mới biết được, nhưng lão vẫn luôn không gặp. Mãi đến ngày hôm đó lão thay Nguyên Mạn Nương và Nhan mẫu đi bán tú trang, mới nhìn thấy một tiểu hài tử mười bốn mười lăm tuổi vác giỏ đi bán ven đường.
giỏ đầy bánh chưng, nặng trĩu, hài tử kia cứ như vậy ngốc mà mang theo, cũng không biết kêu kêu.
Lư Hủ nhìn thấy hắn, hắn cũng nhìn thấy Lư Hủ, đứng thẳng bất động tại chỗ.
Lư Hủ gọi hắn, tiểu hài tử đã đỏ mặt, hắn cảm thấy đây là ăn trộm sinh ý của Lư Hủ, bị Lư Hủ bắt được cầm lấy giỏ cúi đầu, mặt căng đến đỏ bừng, cũng không dám nhìn hắn.
Trên đường quen biết, Lư Hủ đều nhìn xa xa, xem Lư Hủ giáo huấn tiểu tử này như thế nào.
Lư Hủ thấy tướng mạo và tính cách của hắn đều rất hàm hậu, một thân quần áo thô đánh mụn vá, đều là người nghèo khổ, hắn khi dễ người ta làm gì?
Lư Hủ lấy bánh quẩy đổi với đối phương một cái bánh chưng ăn thử.
Lư Hủ:
- Còn đồ ăn ngon, nhà ngươi ai làm?
Tiểu hài tử:
- Mẹ của ta.
Lư Hủ:
- Tay nghề của nương ngươi khá tốt.
Không ai dạy nhanh như vậy đã bắt chước ra được, hơn nữa bên trong cũng có trộn lẫn gạo nếp.
Lư Hủ hỏi:
- Ngươi là người của Quan Dương phải không?
Tiểu hài tử gật đầu.
Lư Hủ:
- Vậy sao ngươi không vội bán đi? Chợ sáng bán rất chạy.
Tiểu hài tử cho rằng Lư Hủ đang châm chọc hắn, mặt càng đỏ hơn, nghẹn a... vội vàng nói:
- Ta sẽ không cướp sinh ý của ngươi, mỗi ngày bán xong ta sẽ ra ngoài bán.
Lư Hủ giật mình, cười lớn:
- Chợ sáng không phải do nhà ta mở, ngươi bán ngươi, ta còn có thể đánh ngươi sao? Có thể học được là bản lĩnh của nhà ngươi, không cần trốn tránh ta.
Lư Hủ kéo hắn sang một bên, kề vai sát cánh thương lượng với hắn:
- Nhà ngươi ở đâu? Cách chợ sáng gần không? Hai ta cùng nhau mở hàng quán được không?
Tiểu hài tử mộng bức nhìn hắn:
- Đi cùng nhau?
Lư Hủ:
- Đúng rồi, nhà của ngươi gần đây, đi đến đó sớm một chút là có thể chiếm được vị trí tốt nhất, giúp ta cũng chiếm được, hai cái sạp lớn mục tiêu lớn, hai ta cùng nhau bán, ngày tháng lâu rồi, người khác sẽ biết sạp của chúng ta chuyên bán đồ ăn, muốn mua sẽ không rơi rớt chúng ta, thế nào?
Người trẻ con đều choáng váng.
Lư Hủ càng nghĩ càng có lời, thuê một sạp tốt ở chợ sáng, một tháng phải giao nửa lượng. Nếu mỗi ngày tiểu hài tử này đều có thể chiếm sạp hàng cố định, hai người bọn họ mỗi ngày một người mới ba văn tiền, cũng là vị trí tốt! Có người quen còn có thể chiếu cố hỗ trợ lẫn nhau.
Ở trong thành ở, cho dù không có hàng quán cũng tốt hơn là từ bên ngoài chạy tới!
Lư Hủ thấy hắn ngốc nghếch, vỗ vai người khác:
- Vậy thì nói tốt rồi, cứ như vậy đi!
Hắn nhanh nhẹn móc ba văn tiền cho đối phương:
- Ngày mai ngươi tới sớm một chút, tận lực chiếm hướng tây, ngày mai ta tới sẽ tìm ngươi. Ai, đúng rồi, huynh đệ ngươi tên là gì?
- Lục, Lục Dũng.
- Ngươi họ Lục? Ta họ Lư! Đây là duyên phận nha! Cái dũng nào? Dũng cảm hay là vĩnh viễn vĩnh viễn?
Lục Dũng không thể hiểu được đã làm cho tình hình trong nhà bị chấn động đến sạch sẽ, ngay cả nhà của mấy người bọn họ sống như thế nào, nhà ở đâu cũng đều nói rõ ràng, đợi đến khi Lư Hủ phất tay từ biệt với hắn, người khác còn chưa kịp phản ứng lại.
Cúi đầu nhìn ba văn tiền trong tay, Lục Dũng cảm thấy mình vẫn như cũ nằm mơ, mơ mơ hồ hồ.
Hắn bán xong bánh chưng về nhà, vẫn như cũ nắm chặt ba đồng tiền rối rắm.
Mẹ hắn ở nhà dệt vải, thấy Lục Dũng lông mày nhíu lại liền hỏi hắn:
- Chính là gặp phải chuyện gì?
Lục Dũng:
- Ta gặp được tên bán bánh quẩy kia, Lư Hủ.
Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, hỏi:
- Hắn không được bán bánh chưng cho chúng ta à?
Lục Dũng lắc đầu, giống như nói hết những lời của Lư Hủ. Mẹ hắn cũng rất lâu không phục hồi tinh thần lại:
- Vậy ngươi nghe lời hắn đi, ngày mai nhanh đi chiếm vị trí thượng thượng.
Lục Dũng
Lư Hủ hâm mộ hắn ở trong huyện, hắn cũng hâm mộ bọn họ ở trong thôn. Tự mình làm ruộng thì sẽ không thiếu lương thực chứ?
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Dũng đã đến buổi sáng sớm ở Thương Đằng.
Hắn tới sớm rồi, quản sự còn chưa tới, phố đông náo nhiệt trống rỗng, Lục Dũng nhìn người đẩy xe, cõng sọt, thoáng cái đã đầy đường, phố đông náo nhiệt hẳn lên.
- Có người chiếm rồi.
- Ngượng ngùng, có người chiếm, hắn lát nữa sẽ tới.
Lục Dũng biến đổi nói, tìm không thấy quầy hàng tốt cũng không được trừng mắt nhìn hắn, mãi đến khi thu tiền thuê, bọn họ mới không tình nguyện rời đi.
Lư Hủ không lừa hắn, chợ sáng quả nhiên bán rất tốt, một cái tô cháo gạo nấu nước, đã có phụ nhân và đại nương mua làm bữa sáng cho hài tử.
Hắn bán nhanh hơn một phần ba, Lô Hủ đã tới.
- Vị trí này thật không sai!
Lư Hủ tự nhiên quen thuộc chào hỏi hắn, cười đến vô cùng rạng rỡ, hắn xốc sọt lên, không nghỉ ngơi đã bắt đầu gào to.
Lục Dũng thấy hắn sáng sớm đã phe phẩy cây quạt, lại vừa thấy, áo ngắn của hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc này Lục Dũng mới ý thức được Lư Hủ nói ở trong huyện tiện nghi không phải là khen tặng, có lẽ Lư Hủ ra cửa sớm hơn hắn.
Hàng quán bán đồ ăn bán quả ở phố đông, có lẽ đều ra cửa sớm hơn hắn.
- Ăn bánh đường không?
Lư Hủ cầm bánh đường mới làm hôm nay hỏi Lục Dũng.
Mới sáng sớm mà hắn đã thình lình quay đầu lại, nhìn thấy nước mắt lưng tròng của Lục Dũng đang nhìn hắn.
Có phải giọng của hắn quá lớn hay không thì người khác cũng chưa chú ý đến Lục Dũng, Lục Dũng bán bánh chưng không được à?
Nếu không thì giúp hắn gào thét lên?
Lư Hủ tìm một người có khoảng không suy bụng ta ra bụng dạy Lục Dũng:
- Ngươi bán không được, ngươi đến nói chuyện, người khác tới quán của ta mua bánh quẩy, ngươi muốn hỏi bọn họ có muốn bánh chưng hay không.
Lục Dũng chớp mắt, hồi phục lại tinh thần lại lia lịa:
- A a a!
Nhưng hắn vừa gào vừa nói một câu:
- bánh chưng! Ngươi muốn bánh chưng hay không?
Lư Hủ nhụt chí, Nhan Quân Tề bán ghế còn có thể nói hơn là Lục Dũng!
Lư Hủ bẻ nửa cái bánh đường cho hắn, giúp đỡ Lục Dũng thét to hai câu:
- Tiểu huynh đệ này cũng bán bánh chưng, nếu ngươi muốn trực tiếp ăn hắn, hắn còn nóng, ta lạnh, đến nóng.
Chưa đến buổi sáng khi chợ sáng kết thúc, Lục Dũng đã bán hết bánh chưng, Lư Hủ tặng hắn hai chiếc bánh quẩy ngắn ngủi.
- Ngươi về nhà trước đi, ta đi bán một lát.
- Lư Hủ, cảm ơn ngươi, ngươi là người tốt.
Lục Dũng cúi người vái chào hắn rồi mới mang theo giỏ đi.
Làm cho Lư Hủ xem đến ngây ngẩn cả người.
Sao đứa nhỏ này lại giống như Lư Chu nhà bọn họ, quái đến doạ người!
Nhưng ngày hôm sau, Lư Hủ lại phát hiện ra đứa con ngoan này thật sự rất tốt, Lục Dũng đẩy cái bình nước ấm tới, cho Lư Hủ vào trong ấm.
Lư Hủ cũng cảm động, không phải đệ đệ mà là đệ đệ!
Lư Hủ nói chuyện phiếm với hắn:
- Ngươi nói thuê phòng ở nhà ngươi có một cái máy xay đậu hủ đúng không?
Lục Dũng gật đầu.
Lư Hủ:
- Hắn có hứng thú đi bán sữa đậu nành với chúng ta không?
Lục Dũng:?
Hắn cắn bánh giật mình:
- Ta hỏi ngươi một chút?
Lư Hủ:
- Hỏi thử xem!
Nhưng ngày hôm sau, Lục Dũng đã nói với hắn đối phương không có hứng thú.
Lục Dũng xoa tay:
- Hắn làm đậu hủ đưa đến khách điếm trong tửu lâu, còn thừa bán cho hàng xóm, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối muộn, nói không muốn phiền phức.
Lư Hủ chỉ đành tạm thời nghỉ ngơi và mở sạp sớm một chút.
Hắn và Lục Dũng cộng sự đã bán bánh quẩy và bánh chưng mấy ngày nay, vào buổi sáng ba ngày trước khi trời vào thu Nguyên Mạn Nương đã giúp Lư Hủ thêu xong, nàng vui vẻ nói:
- Hủ nhi, chúng ta chỉ thiếu nửa lượng là đủ trả nợ.
Lư Hủ ngẩn ra một lúc lâu.
Hắn thỉnh thoảng giao tiền cho Nguyên Mạn Nương, trên tay mình cũng thường để lại chút đồ dùng hàng ngày dùng để mua gạo và mì, còn mua ba nồi nấu, mỗi ngày ra ra vào vào mình cũng không biết kiếm lời bao nhiêu tiền.
Thì ra, chỉ còn lại một nửa Nguyên Mạn Nương tồn đã.
Bọn họ có thể trả hết nợ.
- Hủ nhi?
Nguyên Mạn Nương thấy hắn đứng sững sờ trong viện, thu ý cười hỏi:
- Nhưng mà còn có chỗ nào phải bỏ tiền chứ?
Nàng chỉ biết ba cái chảo sắt trong nhà rất đắt, Lư Hủ còn nhắc đến việc muốn thuê người làm tương vừng, nàng cũng không biết phải tốn bao nhiêu, chẳng lẽ Lư Hủ còn cần tiêu dùng cái gì quan trọng nữa?
Thấy Nguyên Mạn Nương muốn đi lấy tiền, Lư Hủ vội vàng gọi nàng lại:
- Không cần, trên tay ta còn có tiền, hôm nay ngươi nghỉ ngơi cho tam thẩm đi, không làm lại, chờ thu hoạch xong lúa mạch chúng ta lại tiếp tục bán.
Nguyên Mạn Nương:
- Không bán?
Lư Hủ:
- Không bán, không được nghỉ!
Một ngày này, Lư Hủ và tất cả khách quen nói phải về nhà vào vụ hè, ngày mai sẽ không tới.
- Vậy ngày nào đó trở về nha?
- Giao lương nộp thuế là được rồi.
Khách quen mà tính toán, vậy chẳng phải là gần nửa tháng không ăn được bánh quẩy sao?
Mau chạy đi!
Có người oán giận:
- Sao ngươi không nói sớm một chút đi?
Lư Hủ:
- Thật xin lỗi, hôm nay mua mười cái bánh quẩy tặng một cái, bánh chưng cũng vậy, coi như là bồi tội với mọi người.
Người khác cũng chỉ là thuận miệng oán giận, mỗi năm vào mùa, trên đường không có một nửa là sáng sớm ở phố đông, hàng năm đều như vậy.
- Ngươi đưa như vậy còn có lợi nhuận sao?
- Không tiễn cũng không sao.
Lư Hủ:
- tiễn, nếu tiễn thì hôm nay thật cao hứng!
Người khác cũng không biết hắn cao hứng cái gì, nhưng hôm nay vội mua bánh quẩy đều cao hứng.
Người tới chậm phía sau chính là không cướp!
Lục Dũng giúp hắn làm gần nửa canh, hỏi Lư Hủ:
- Sạp còn chiếm không?
- Chiếm!
Lư Hủ đào 60 văn cho Lục Dũng.
- Ngươi dùng trước đi, nếu không nhàn rỗi cũng được, không thể để người khác nghĩ rằng ta không làm.
Lục Dũng đáp.
Lư Hủ chia đều ba phần bánh chưng được chia đều ở tầng cao nhất, chia đều cho Lục Dũng, chưởng quỹ quán rượu, chưởng quỹ thư cục và chưởng quỹ tú trang, hắn đi từ chợ sáng đến chỗ Lưu Du Tử gia ở Nam Khang phường, tặng cho Lưu Du Tử một phần.
Hắn vừa vào cửa, Lưu Du Tử đã nhảy dựng lên muốn tránh.
Lư Hủ:
- Ta đều nhìn thấy ngươi!
Lưu Du tử không tình nguyện dừng lại:
- Không làm ra! Mỗi ngày ngươi tới ta làm không được thì làm không được.
Lư Hủ bĩu môi:
- Ai mỗi ngày đều tới?
Nhiều lắm thì hắn chỉ đi được ba ngày.
Lư Hủ đưa bánh quẩy bánh chưng cho con trai của hắn:
- Ta về nhà bận rộn với vụ mùa hè, đại khái nửa tháng mới trở về, ngươi chậm rãi suy nghĩ đi.
Lưu Du Tử nghe xong, nhất thời vui vẻ:
- Được được được, ngươi lại đến đây ta đảm bảo làm ra!
Hắn ăn thử đồ ăn mới nhất cho Lư Hủ, Lư Hủ ăn một miếng, lông mày nhíu lại:
- Thật khổ!
- Ta biết khổ!
Không phải hắn không ăn, Lưu Du Tử rút bánh quẩy chấm tương vừng:
- Ta đã suy nghĩ kỹ lưỡng, lần sau ngươi tới ta bảo đảm...
- Được được được.
Lư Hủ lại đào thêm nửa lượng bạc:
- Nếu như ta không làm ra khoản tiền này thì sẽ là tiền thưởng, nếu như không làm ra được thì sau này sẽ là tương đương với tiền tệ.
Lưu Du Tử nói thầm một câu: Làm không được nữa ta sẽ mệt rồi" không tình nguyện thu tiền.
Lư Hủ:
- Ngươi trang điểm cái này cho ta.
Lưu Du Tử:
- Không biết khổ à?
Lư Hủ:
- Làm thì làm, ta bỏ thêm chút muối, chắp vá ăn đi.
Đợi đến khi Lư Hủ vừa đi, Lưu Du Tử lập tức nhảy lên, lấy ra nửa lượng bạc cho con trai của lão:
- Đi lấy nửa cân rượu!
- Cha, con của hắn muốn nói lại thôi:
- Ngươi làm ra không khổ, sao còn cho hắn ăn khổ?
- Vậy thì ai ăn khổ được? Ngươi ăn?
Lưu Du Tử bĩu môi:
- Ai bảo tiểu tử kia mỗi ngày tới thúc giục ta, thúc giục đến ta ngủ cũng ngủ không được.
Lư Hủ từ Lưu Du Tử gia đi ra, đi thẳng đến cửa hàng bánh nhân thịt Tô Ký!
Hắn còn nhớ rõ lần trước đứng ở cửa Tô Ký rất lâu, từ chỗ đó về sau, mỗi lần đi ngang qua Tô Ký, hắn đều bước nhanh qua.
Lư Hủ đứng ở cửa, ngửi thấy trong cửa hàng có mùi thơm ngọt, cầm quyền, mới nhấc chân đi vào Tô Ký.
- Muốn cái gì?
Lư Hủ ở quầy nhìn kỹ điểm tâm, chọn chiêu bài tô da gạo nếp bánh hoa quế:
- Ta muốn sáu khối này, lại muốn một khối tiểu hài tử một tuổi có thể ăn, lại muốn hai cân toái.
Hắn, Lư Chu, Tịch Nguyệt, Lư Duệ, Nguyên Mạn Nương, Lư Cát, còn có mẹ ruột mà hắn chưa từng gặp qua và cũng không nhớ rõ ràng, mỗi người đều phải có một khối điểm tâm hoàn chỉnh.
Lư Hủ cẩn thận để điểm tâm vào, lại đi cửa hàng tạp hoá mua đường, cửa hàng thịt mua mười cân thịt ba chỉ, một miếng xương sườn, đến quán rượu tặng lễ, lại mua một vò rượu ngon.
Chưởng quỹ của tửu lâu thu lễ, nghe nói hắn phải về nhà trồng trọt vụ hè, nên đã chọn cho hắn rượu tốt nhất.
Lư Hủ lại đến bán tú trang để Nguyên Mạn Nương và Nhan mẫu mới may.
Chưởng quỹ không ngờ hắn lại còn có thể nhận được lễ quay đầu, cầm bánh quẩy và bánh chưng trong bao giấy dầu, người ngu ngốc.
Chưởng quỹ của thư cục cũng đồng dạng ngây ngốc:
- Ngẫu nhiên nửa ngày là ngươi bán đấy! Lão gia tử nhà ta mua mỗi ngày!
Lư Hủ cũng không biết:
- Vậy lần sau ngài làm lão thái gia báo danh cho ta, ta coi như tiện nghi chút.
Chưởng quỹ vui vẻ:
- Vậy thì tốt rồi.
Lư Hủ lại mua thêm chút giấy mặc ổn định, chưởng quỹ cho hắn giảm giá trước.
Cuối cùng, Lư Hủ chia nhau ra đi đến cửa hàng thợ rèn và cửa hàng tiểu nhị, cửa hàng lương thực nghe nói hắn mười ngày nửa tháng không tới nên nhất thời còn có chút không nỡ.
- Gia tộc ngươi thu giao lương, nếu như ở trên trấn các ngươi bán không thượng giới thì tới ta bán, bảo đảm cho ngươi công đạo giá.
Lư Hủ nói cảm tạ lại hỏi thăm đại khái lương giới, đến nha môn lưu lại lễ cho La Thận mới ra khỏi thành.
Hắn cũng chưa quên binh lính cửa thành và binh sĩ mua hai con cá trắm cỏ tươi từ trên xe lăn ở trên bến tàu.
Lư Hủ một đường hát ca về nhà.
Trên đường núi trống không không người cao giọng cất cao giọng ca.
Lư Hủ chia thịt và xương sườn thành ba phần, bao đường và một chút điểm tâm vụn và để Tam thúc và Tứ thúc gia đi.
Bà nội ăn điểm tâm hắn mang đi, nhớ tới con trai lớn, không ngăn được mà rơi lệ.
- Không năm không tiết, ta lại không vội mà tiêu, ngươi buôn bán sao có thể không có tiền dùng được?
Tứ thúc đẩy không cần, khi Ngũ Đế lại nói, Lư Hủ nói hắn có tiền, lão gia tử làm chủ để tứ thúc nhận lấy, hắn mới thu.
Tứ thúc và tứ thẩm đưa hắn ra cửa:
- Nếu ngươi muốn dùng tiền thì tới tứ thúc gia lấy.
Lư Hủ:
- Yên tâm, nếu ta thiếu tiền thì nhất định sẽ tìm các ngươi để mượn!
Tam thúc gia không nhiều chối từ, Tam thẩm muốn mua trâu, cũng biết hắn kiếm tiền, chỉ là không cần thịt và lễ của hắn:
- Người trong nhà chúng ta không cần những thứ này, ngươi đi thuyền đi, Tịch Nguyệt để dành ăn đi.
Lư Hủ:
- Trong nhà vẫn còn giữ.
Bọn họ thoái thác một phen, Tam thẩm ở lại, rất vui mừng muốn ngày mai Tam thúc và Lư Huy đi xem trâu.
Lư Hủ từ khi Tam thúc gia trở về chưa bao giờ đi lại trên đường nhẹ nhàng như vậy.
Hắn nhìn đồng ruộng lúa mạch màu vàng xa xa, lại nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
- Xong rồi!
Nguyên Mạn Nương cũng nói:
- Xong rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.