Làm Ruộng - Phú Nhị Đại Bị Bắt Làm Lại Từ Đầu
Chương 22: Đều Là Người Tốt
Ngụ Phong
27/08/2023
- Muốn cùng không? Muốn cùng không? Ngươi nói ngươi muốn cùng sao?
Tống Lục tát một cái lên đầu Cẩu Tử và Tiểu Nhị:
- Phế vật!
Hai người bọn họ bị đánh đến mức không ai dám lên tiếng.
Tống Lục:
- Hắn còn nói gì nữa?
Hai người tranh nhau nói hết những lời nói của Lư Hủ.
Tống Lục nghe xong, cầm lấy một viên ốc đồng mua từ chỗ của Lư Hủ, xem ra đã cắt sạch đuôi ốc.
Hắn nói thầm một tiếng:
- Ta nói nhà ta làm sao không có thịt nướng ngon đây.
Lại cẩn thận nhìn ốc đồng nhà mình, cái đầu không nhỏ, khe hở và miệng giống như là không sạch sẽ.
Tống Lục:
- ...
Hắn ném ốc đồng vào trong rương gỗ.
Tống Lục:
- thỏi vàng gì đó?
Cẩu tử nhỏ giọng:
- Lục gia, là bánh quẩy.
Tống Lục lại cho hắn một cái tát vào đầu:
- Gia thế có thể không biết?
Tiểu nhị vội vàng đưa bánh quẩy qua.
Tống Lục nhéo lên xem, không ăn qua, cắn một miếng, nhai nhai... Ừm... Lại ăn một miếng. Hắn trầm mặc ăn hết một đống bánh quẩy, càng ăn càng thấy buồn cười, mẹ nó tiểu tử trong nhà kia là nghĩ như thế nào ra ngoài làm những đồ ăn này?
- Ngày mai hắn phải bán bánh quẩy đúng không?
Cẩu tử, tiểu nhị gật đầu như chẻ tỏi.
Tống Lục trầm ngâm một tiếng:
- Hai người các ngươi, ngày mai đi mua một sọt.
Tiểu nhị bật thốt lên:
- Hả? Ta còn thăm hỏi sinh ý của hắn?
Tống Lục lại cho hắn một cái tát:
- Biết cái gì?
Cẩu tử:
- Đúng vậy, đại nhân nhà ta không nhớ tiểu nhân, có đồ ăn ngon làm sao không ăn
Tống Lục liên tục đánh vào đầu hắn mấy cái:
- Chỉ biết ăn, chỉ biết ăn! Mua trở về! Suy nghĩ xem nên làm như thế nào!
Hai người đều há hốc mồm:
- Hả?
Tống Lục:
- Hắn có thể làm được gì các ngươi mà không thể làm được? Hắn còn nhiều hơn các ngươi một cái đầu? Mua trở về đều cho ta nghĩ! Không đánh hắn ra khỏi Quan Dương ta thề không bỏ qua!
Tống Lục xoa xoa dầu mỡ trên tay, buồn bực nói:
- Làm sao ngươi có thể làm được chuyện này?
Lư Hủ để ốc đồng ở trong tửu lâu gửi bán, từ trong sọt lấy ra bánh quẩy và bánh chưng cho chưởng quỹ của tửu lâu.
Chưởng quỹ cao hứng:
- Tiểu tử ngươi có lòng, trả lại cho ta giữ.
Lư Hủ:
- Mỗi ngày được ngài chiếu cố sao có thể quên được.
Chưởng quỹ:
- Sau này ngươi còn bán ốc đồng à?
Chuyện chợ sáng hắn nghe nói, nếu là người khác giới thiệu, cho dù không thể ăn thì lấy giá thấp cùng với sự háo hức của hắn, buôn bán của Lư Hủ cũng sẽ không dễ làm.
Lư Hủ cũng hiểu đạo lý này, giá thấp nhất định sẽ chiếm lợi lớn, nhưng tinh phẩm cũng không phải không thể làm, lão thản nhiên nói:
- Bán! Sao lại không bán! Mỗi ngày ta thấy ngài bán rượu cũng học được một chút môn đạo, tốt nhất bán chính là pha lẫn rượu nhạt, ít lãi, tiêu thụ mạnh, có tiền hay không có tiền cũng có thể uống được. Nhưng luôn có khách nhân chú ý muốn uống rượu ngon thì phải tinh khiết, thị trường không thể làm thứ cấp chiếm tiện nghi, người ta tiện nghi, giống như vậy pha lẫn rượu nhạt, tiện nghi còn có thể ăn được thịt ốc, mọi người đều thích, ta cũng giống như rượu ngon, ta cũng chỉ đảm bảo mùi vị, giữ gìn tốt những khách nhân chọn mùi vị tốt là được.
Chưởng quỹ cười ha ha chỉ vào hắn:
- Ta đây không có rượu lẫn nước! Tiểu tử ngươi có thể thắng được sư tôn, cũng không thể nói bừa!
Lư Hủ liên tục cười làm lành:
- Ta chỉ nói bừa, đánh cái khác.
Chưởng quỹ:
- Thị trường không thể là một vụ cướp, lời này nói rất đúng, ngươi chỉ cần nhớ kỹ bảo vệ tâm không lòng tham, thành thật dựa vào tay nghề làm tốt, đừng giả dối đừng chơi trá, đại phú đại quý không dám nói, không tới mấy năm ngươi khẳng định có thể dừng bước ở Quan Dương, chờ ngươi bàn thượng cửa hàng, ta đến lúc đó sẽ đưa ngươi một khối biển.
Lư Hủ trịnh trọng nói cảm ơn:
- Vậy ta cảm ơn ngài trước.
Bọn họ không thân cũng không quen, hôm nay có người cạnh tranh với hắn, chưởng quỹ liền nguyện ý đề điểm hắn, hắn tạ ơn.
Đợi Lư Hủ đi tới, khách nhân tới đánh rượu đã trở thành trò cười:
- Chỉ biết ngươi bán rượu pha lẫn nước, không biết ngươi vẫn là người tốt đấy.
Chưởng quỹ cười mắng:
- Ta đã trộn lẫn nước bao lâu rồi? Tin khẩu nói bậy!
Khách nhân cười:
- Đều nói ngươi khôn khéo keo kiệt, ngươi đối với tiểu tử này thật ra không tệ.
Chưởng quỹ:
- Cũng có người, cũng giống như con cháu trong quê ta, nhà hắn đến tìm ta, ta gọi hắn ở lại cửa hàng đánh một cái tạp, hắn ngược lại, ỷ vào là thân thích của ta gian dối khi dễ tiểu nhị, ta ôn tồn nói với hắn mấy lần cũng không nghe, ta mời hắn về quê nhà đi, liền đến chỗ nói ta nghiêm khắc với hắn.
Chưởng quỹ không được lắc đầu:
- Còn cho ta một thanh danh keo kiệt khắc nghiệt.
- Lại nói tiểu tử này, từ ngày đầu tới đã đưa ốc đồng ăn cho ta và tiểu nhị, gửi bán ở đây cũng là một sọt ngon, bán bao nhiêu tiền, hắn cũng không hỏi, cho bao nhiêu tiền, hắn cũng không có số, há miệng câm miệng đều là chịu ta chiếu cố, hôm nay bánh quẩy và bánh chưng đi, ta nghe nói có người xếp hàng muốn, hắn còn nhớ lưu cho ta một phần, có tâm nha.
Chưởng quỹ cười chỉ chỉ bánh quẩy:
- hài tử có lòng thì ai không thích?
Khách nhân:
- Vậy hắn chính là chỉ mượn ngươi để kiếm tiền.
Chưởng quỹ cười ha hả:
- Vậy ta sẽ thưởng thức ánh mắt của hắn khi nhìn thấy trường học!
Muốn Lư Hủ nghe thấy, thì phải ngượng ngùng, cái gì ánh mắt nhìn về phía trường, hắn chẳng qua là ai đối tốt với hắn thì hắn đối tốt với người đó thôi.
Lư Hủ từ trong tửu lâu đi ra, lòng nóng như lửa đốt, chỉ cảm thấy dân phong của Quan Dương bọn họ thật sự không tệ, phía trước có tửu lâu, phía sau có chưởng quỹ của tửu lâu, hắn không những không đuổi hắn đi mà còn nguyện ý giúp hắn, chỉ điểm hắn. Đều là người tốt nha!
Nếu như tương lai hắn phát đạt, nhìn thấy người khác có khó khăn, có sức lực thì hắn cũng nhất định sẽ hỗ trợ!
Nhưng trước mắt, hắn phải đi kiếm tiền, trả nợ, nuôi gia đình.
Ốc đồng thì không thể nấu nhiều như vậy được, cho dù không ai đánh giá thấp hắn, bán lâu như vậy cũng không có gì mới mẻ. Cũng may hắn ý thức được những thứ này kịp thời, vừa vặn dạy tam thẩm làm bánh quẩy, nếu không hôm nay khẳng định không bán hết hôm nay.
Chờ đến khi rơi vào bị động lại nghĩ cách làm cho người ta khó chịu, đến lúc đó khách hàng mà hắn cực khổ bồi dưỡng bị người khác cướp đi thì chắc chắn sẽ hoảng sợ.
Lư Hủ nghĩ lại mà sợ.
Tam thẩm của hắn nói đúng, bánh quẩy chính là lợi ích!
Lư Hủ cân nhắc, bánh chưng cũng không bán được, thứ này dễ bắt chước, cho dù người ta không thể chế tạo thành hình dạng như vậy, nhưng nếu như nhà hắn ở trong thị trấn còn có thể bán được với giá thấp thì từ trong thôn bán lại cũng có chút không đáng giá.
Hay là đến bán bánh quẩy.
Chờ đại chảo sắt làm xong, hắn còn phải làm thêm chuyện khác.
Quyết định chủ ý, Lư Hủ đi thẳng đến tiệm lương.
Cửa hàng ngũ cốc tạp hoá là có thể mua, muốn mua gạo và mì còn phải tới cửa hàng lương thực của quan doanh. Có nha môn đốc quản giá cả vừa phải, đồ vật cũng đầy đủ, khuyết điểm duy nhất chính là chạy trước mắt thời tiết này luôn là thiếu lương thực.
Đặc biệt là khi dân chúng bình thường ăn đồ ăn thô, mỗi ngày đều phải chạy tới cướp.
Nếu như Lư Hủ muốn mua mì trắng, mễ, thì không cần vội, thứ bán không tốt nhất chính là lương thực trân quý nhất và lương thực tiện nghi nhất.
Vừa mới đi được một lúc, tiểu nhị đang ngủ gật ở cửa hàng, nghe thấy tiếng động liền giương mắt nhìn hắn ăn mặc, vội vàng đứng lên nói:
- Hạt kê mặt đất của gạo lức đều không có, ngày mai phải đi gấp.
Lư Hủ hỏi:
- Có gạo nếp không?
Lúc này, Tiểu Nhị mới đưa mắt nhìn hắn:
- Ngươi muốn gạo nếp?
Lư Hủ:
- Đúng vậy, nhưng mà ta không có nhiều cơ hội.
Tiểu nhị phân biệt rõ ràng, vẫy tay để Lư Hủ đi qua.
Hắn cởi túi vải bố ra cho Lư Hủ xem:
- Phía nam mới vận chuyển tới gạo nếp, cửa hàng điểm tâm trong huyện, mấy vị đại nhân gia đều ăn gạo nếp này, tám lượng bạc một thạch, dùng lương thực đổi cũng được, ngươi muốn bao nhiêu?
Trong lòng Lư Hủ nói: Ngươi thấy ta lớn lên giống như có tám lượng bạc sao?
- Ta chỉ cần năm cân.
Tiểu nhị có chút không kiên nhẫn.
Lư Hủ lại nói:
- Nhưng mà ta còn muốn năm cân tinh mễ, 50 cân tế mặt, muốn tế một chút!
Tiểu nhị vừa định mắng: Không có tiền thì đừng ăn đồ ăn ngon, nghe thấy âm thanh 50 cân, lại nuốt lời nói xuống.
- Tinh mễ 50 văn một cân, Tế Mạc 60 văn một cân, gạo nếp... gạo nếp thì 85 văn đi.
Lư Hủ nhảy ra khỏi nhà lấy ra một cái túi tiền để trả lương.
Thôn của Lư gia có nơi xay bột, nhưng ma đến mặt không đủ tế, hoặc là đến chính mình đi ma, mua còn phải đợi đến lúc xuất hiện ma, tính ra cũng không tiện nghi hơn so với trong huyện bao nhiêu, Lư Hủ dứt khoát mua cùng.
Hắn quay đầu lại cửa hàng tạp hoá mua táo và đường đỏ, bánh bao đỏ có màu sắc khác nhau, còn có thể nướng đường, nướng đường.
Khi đến mua mì, trên tay Lư Hủ không dư thừa tiền, một bên đau lòng vì mì, một bên đột nhiên nhớ tới: mì, dầu vừng!
Hắn chỉ thấy dầu vừng, chưa từng thấy tương vừng!
Lư Hủ lập tức hỏi chưởng quỹ trong huyện có nơi xay bột bằng dầu mè hay không.
Chưởng quỹ:
- Có, ngươi đi Nam Khang phường vẫn luôn hướng đông đi, hỏi thăm Lưu lão đầu gia, ngươi đến nhà hắn mua giống như cửa hàng của ta.
Lư Hủ:
- Ta không phải mua dầu, muốn mua điểm khác.
Chưởng quỹ hiểu rõ:
- Mua ruộng màu mỡ của ruộng lúa mì đi? Vậy ngươi đến xem đi, chỗ hắn thường có người thu.
Lư Hủ cảm ơn một đường hỏi thăm tìm Lưu lão đầu gia.
phố Nam Khang nằm ở ngã ba phố Đông Nam, đều là tiểu viện tử, có không ít tiểu hài tử chơi đùa trong ngõ nhỏ, trên đường Lư Hủ đến đây còn nhìn phường Đậu Hủ và phường Ào Lợi của gia tộc.
Đều là làm hàng bên đường, mặt sau là bố cục nhà cửa.
Lư Hủ hỏi qua đây, xa xa đã nghe thấy tiếng du hương.
Lưu lão đầu tên là lão nhân, tuổi tác không quá lớn, nhìn cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, gia tộc của hắn có mấy đời dầu vừng cũng không biết tương vừng.
Lư Hủ vừa nói xong, đối phương đã nhíu mày:
- Đó không phải là tóp mỡ sao?
Lư Hủ:
- Không phải tóp mỡ! Là tương! Muốn ăn!
Hắn cũng không biết làm tương vừng như thế nào, đại khái chỉ biết độ ấm không giống nhau, mà phương thức nấu cũng không giống.
Hắn nói chuyện mình biết đến một hồi, Lưu lão đầu nghe xong rất không vui.
Một cái du tương của hắn cũng không biết làm ra để người khác mua sao?
Lư Hủ:
- Chỉ cần ngươi làm ra được, ta sẽ lấy hết!
Nói xong, hắn vội vàng nói:
- Nhưng mà ngươi đừng có làm cho ta một lu, nếu không ta đây.
Lưu lão đầu liền cười.
Lư Hủ:
- Ta đảm bảo một tháng cần mười cân, ngươi thấy thế nào?
Thấy hắn vẫn còn do dự,
Lư Hủ cắn răng một cái:
- Được, ta đây bao trọn, ngươi muốn bao nhiêu thì ngươi ra giá cho ta.
Lúc này, Lưu lão đầu mới nói:
- Nghe không khó, ta suy nghĩ một chút đi.
Lư Hủ:
- Được.
Lưu lão đầu:
- Hạt vừng, dầu mè, một cân 300 văn, ngươi nói xem ta thu một cân 150 văn, như thế nào?
Lư Hủ:
- ...
Hắn chịu phục, hắn thu hồi Quan Dương đều là người tốt, Lư Hủ vén tay áo:
- Đến đây, hai ta lập một chứng từ!
Đến tiền còn không thèm, hắn còn không tin, một ngày một đêm một lão già có thể cho bao nhiêu tương vừng? Chờ hắn làm mì lạnh, rau trộn dưa mở rộng, giá tương xem hắn có hối hận hay không! Đến lúc đó, khóc đi thôi!
Tác giả có lời muốn nói:
Lư Hủ: Lại có người không biết xấu hổ hơn ta à?
Tống Lục tát một cái lên đầu Cẩu Tử và Tiểu Nhị:
- Phế vật!
Hai người bọn họ bị đánh đến mức không ai dám lên tiếng.
Tống Lục:
- Hắn còn nói gì nữa?
Hai người tranh nhau nói hết những lời nói của Lư Hủ.
Tống Lục nghe xong, cầm lấy một viên ốc đồng mua từ chỗ của Lư Hủ, xem ra đã cắt sạch đuôi ốc.
Hắn nói thầm một tiếng:
- Ta nói nhà ta làm sao không có thịt nướng ngon đây.
Lại cẩn thận nhìn ốc đồng nhà mình, cái đầu không nhỏ, khe hở và miệng giống như là không sạch sẽ.
Tống Lục:
- ...
Hắn ném ốc đồng vào trong rương gỗ.
Tống Lục:
- thỏi vàng gì đó?
Cẩu tử nhỏ giọng:
- Lục gia, là bánh quẩy.
Tống Lục lại cho hắn một cái tát vào đầu:
- Gia thế có thể không biết?
Tiểu nhị vội vàng đưa bánh quẩy qua.
Tống Lục nhéo lên xem, không ăn qua, cắn một miếng, nhai nhai... Ừm... Lại ăn một miếng. Hắn trầm mặc ăn hết một đống bánh quẩy, càng ăn càng thấy buồn cười, mẹ nó tiểu tử trong nhà kia là nghĩ như thế nào ra ngoài làm những đồ ăn này?
- Ngày mai hắn phải bán bánh quẩy đúng không?
Cẩu tử, tiểu nhị gật đầu như chẻ tỏi.
Tống Lục trầm ngâm một tiếng:
- Hai người các ngươi, ngày mai đi mua một sọt.
Tiểu nhị bật thốt lên:
- Hả? Ta còn thăm hỏi sinh ý của hắn?
Tống Lục lại cho hắn một cái tát:
- Biết cái gì?
Cẩu tử:
- Đúng vậy, đại nhân nhà ta không nhớ tiểu nhân, có đồ ăn ngon làm sao không ăn
Tống Lục liên tục đánh vào đầu hắn mấy cái:
- Chỉ biết ăn, chỉ biết ăn! Mua trở về! Suy nghĩ xem nên làm như thế nào!
Hai người đều há hốc mồm:
- Hả?
Tống Lục:
- Hắn có thể làm được gì các ngươi mà không thể làm được? Hắn còn nhiều hơn các ngươi một cái đầu? Mua trở về đều cho ta nghĩ! Không đánh hắn ra khỏi Quan Dương ta thề không bỏ qua!
Tống Lục xoa xoa dầu mỡ trên tay, buồn bực nói:
- Làm sao ngươi có thể làm được chuyện này?
Lư Hủ để ốc đồng ở trong tửu lâu gửi bán, từ trong sọt lấy ra bánh quẩy và bánh chưng cho chưởng quỹ của tửu lâu.
Chưởng quỹ cao hứng:
- Tiểu tử ngươi có lòng, trả lại cho ta giữ.
Lư Hủ:
- Mỗi ngày được ngài chiếu cố sao có thể quên được.
Chưởng quỹ:
- Sau này ngươi còn bán ốc đồng à?
Chuyện chợ sáng hắn nghe nói, nếu là người khác giới thiệu, cho dù không thể ăn thì lấy giá thấp cùng với sự háo hức của hắn, buôn bán của Lư Hủ cũng sẽ không dễ làm.
Lư Hủ cũng hiểu đạo lý này, giá thấp nhất định sẽ chiếm lợi lớn, nhưng tinh phẩm cũng không phải không thể làm, lão thản nhiên nói:
- Bán! Sao lại không bán! Mỗi ngày ta thấy ngài bán rượu cũng học được một chút môn đạo, tốt nhất bán chính là pha lẫn rượu nhạt, ít lãi, tiêu thụ mạnh, có tiền hay không có tiền cũng có thể uống được. Nhưng luôn có khách nhân chú ý muốn uống rượu ngon thì phải tinh khiết, thị trường không thể làm thứ cấp chiếm tiện nghi, người ta tiện nghi, giống như vậy pha lẫn rượu nhạt, tiện nghi còn có thể ăn được thịt ốc, mọi người đều thích, ta cũng giống như rượu ngon, ta cũng chỉ đảm bảo mùi vị, giữ gìn tốt những khách nhân chọn mùi vị tốt là được.
Chưởng quỹ cười ha ha chỉ vào hắn:
- Ta đây không có rượu lẫn nước! Tiểu tử ngươi có thể thắng được sư tôn, cũng không thể nói bừa!
Lư Hủ liên tục cười làm lành:
- Ta chỉ nói bừa, đánh cái khác.
Chưởng quỹ:
- Thị trường không thể là một vụ cướp, lời này nói rất đúng, ngươi chỉ cần nhớ kỹ bảo vệ tâm không lòng tham, thành thật dựa vào tay nghề làm tốt, đừng giả dối đừng chơi trá, đại phú đại quý không dám nói, không tới mấy năm ngươi khẳng định có thể dừng bước ở Quan Dương, chờ ngươi bàn thượng cửa hàng, ta đến lúc đó sẽ đưa ngươi một khối biển.
Lư Hủ trịnh trọng nói cảm ơn:
- Vậy ta cảm ơn ngài trước.
Bọn họ không thân cũng không quen, hôm nay có người cạnh tranh với hắn, chưởng quỹ liền nguyện ý đề điểm hắn, hắn tạ ơn.
Đợi Lư Hủ đi tới, khách nhân tới đánh rượu đã trở thành trò cười:
- Chỉ biết ngươi bán rượu pha lẫn nước, không biết ngươi vẫn là người tốt đấy.
Chưởng quỹ cười mắng:
- Ta đã trộn lẫn nước bao lâu rồi? Tin khẩu nói bậy!
Khách nhân cười:
- Đều nói ngươi khôn khéo keo kiệt, ngươi đối với tiểu tử này thật ra không tệ.
Chưởng quỹ:
- Cũng có người, cũng giống như con cháu trong quê ta, nhà hắn đến tìm ta, ta gọi hắn ở lại cửa hàng đánh một cái tạp, hắn ngược lại, ỷ vào là thân thích của ta gian dối khi dễ tiểu nhị, ta ôn tồn nói với hắn mấy lần cũng không nghe, ta mời hắn về quê nhà đi, liền đến chỗ nói ta nghiêm khắc với hắn.
Chưởng quỹ không được lắc đầu:
- Còn cho ta một thanh danh keo kiệt khắc nghiệt.
- Lại nói tiểu tử này, từ ngày đầu tới đã đưa ốc đồng ăn cho ta và tiểu nhị, gửi bán ở đây cũng là một sọt ngon, bán bao nhiêu tiền, hắn cũng không hỏi, cho bao nhiêu tiền, hắn cũng không có số, há miệng câm miệng đều là chịu ta chiếu cố, hôm nay bánh quẩy và bánh chưng đi, ta nghe nói có người xếp hàng muốn, hắn còn nhớ lưu cho ta một phần, có tâm nha.
Chưởng quỹ cười chỉ chỉ bánh quẩy:
- hài tử có lòng thì ai không thích?
Khách nhân:
- Vậy hắn chính là chỉ mượn ngươi để kiếm tiền.
Chưởng quỹ cười ha hả:
- Vậy ta sẽ thưởng thức ánh mắt của hắn khi nhìn thấy trường học!
Muốn Lư Hủ nghe thấy, thì phải ngượng ngùng, cái gì ánh mắt nhìn về phía trường, hắn chẳng qua là ai đối tốt với hắn thì hắn đối tốt với người đó thôi.
Lư Hủ từ trong tửu lâu đi ra, lòng nóng như lửa đốt, chỉ cảm thấy dân phong của Quan Dương bọn họ thật sự không tệ, phía trước có tửu lâu, phía sau có chưởng quỹ của tửu lâu, hắn không những không đuổi hắn đi mà còn nguyện ý giúp hắn, chỉ điểm hắn. Đều là người tốt nha!
Nếu như tương lai hắn phát đạt, nhìn thấy người khác có khó khăn, có sức lực thì hắn cũng nhất định sẽ hỗ trợ!
Nhưng trước mắt, hắn phải đi kiếm tiền, trả nợ, nuôi gia đình.
Ốc đồng thì không thể nấu nhiều như vậy được, cho dù không ai đánh giá thấp hắn, bán lâu như vậy cũng không có gì mới mẻ. Cũng may hắn ý thức được những thứ này kịp thời, vừa vặn dạy tam thẩm làm bánh quẩy, nếu không hôm nay khẳng định không bán hết hôm nay.
Chờ đến khi rơi vào bị động lại nghĩ cách làm cho người ta khó chịu, đến lúc đó khách hàng mà hắn cực khổ bồi dưỡng bị người khác cướp đi thì chắc chắn sẽ hoảng sợ.
Lư Hủ nghĩ lại mà sợ.
Tam thẩm của hắn nói đúng, bánh quẩy chính là lợi ích!
Lư Hủ cân nhắc, bánh chưng cũng không bán được, thứ này dễ bắt chước, cho dù người ta không thể chế tạo thành hình dạng như vậy, nhưng nếu như nhà hắn ở trong thị trấn còn có thể bán được với giá thấp thì từ trong thôn bán lại cũng có chút không đáng giá.
Hay là đến bán bánh quẩy.
Chờ đại chảo sắt làm xong, hắn còn phải làm thêm chuyện khác.
Quyết định chủ ý, Lư Hủ đi thẳng đến tiệm lương.
Cửa hàng ngũ cốc tạp hoá là có thể mua, muốn mua gạo và mì còn phải tới cửa hàng lương thực của quan doanh. Có nha môn đốc quản giá cả vừa phải, đồ vật cũng đầy đủ, khuyết điểm duy nhất chính là chạy trước mắt thời tiết này luôn là thiếu lương thực.
Đặc biệt là khi dân chúng bình thường ăn đồ ăn thô, mỗi ngày đều phải chạy tới cướp.
Nếu như Lư Hủ muốn mua mì trắng, mễ, thì không cần vội, thứ bán không tốt nhất chính là lương thực trân quý nhất và lương thực tiện nghi nhất.
Vừa mới đi được một lúc, tiểu nhị đang ngủ gật ở cửa hàng, nghe thấy tiếng động liền giương mắt nhìn hắn ăn mặc, vội vàng đứng lên nói:
- Hạt kê mặt đất của gạo lức đều không có, ngày mai phải đi gấp.
Lư Hủ hỏi:
- Có gạo nếp không?
Lúc này, Tiểu Nhị mới đưa mắt nhìn hắn:
- Ngươi muốn gạo nếp?
Lư Hủ:
- Đúng vậy, nhưng mà ta không có nhiều cơ hội.
Tiểu nhị phân biệt rõ ràng, vẫy tay để Lư Hủ đi qua.
Hắn cởi túi vải bố ra cho Lư Hủ xem:
- Phía nam mới vận chuyển tới gạo nếp, cửa hàng điểm tâm trong huyện, mấy vị đại nhân gia đều ăn gạo nếp này, tám lượng bạc một thạch, dùng lương thực đổi cũng được, ngươi muốn bao nhiêu?
Trong lòng Lư Hủ nói: Ngươi thấy ta lớn lên giống như có tám lượng bạc sao?
- Ta chỉ cần năm cân.
Tiểu nhị có chút không kiên nhẫn.
Lư Hủ lại nói:
- Nhưng mà ta còn muốn năm cân tinh mễ, 50 cân tế mặt, muốn tế một chút!
Tiểu nhị vừa định mắng: Không có tiền thì đừng ăn đồ ăn ngon, nghe thấy âm thanh 50 cân, lại nuốt lời nói xuống.
- Tinh mễ 50 văn một cân, Tế Mạc 60 văn một cân, gạo nếp... gạo nếp thì 85 văn đi.
Lư Hủ nhảy ra khỏi nhà lấy ra một cái túi tiền để trả lương.
Thôn của Lư gia có nơi xay bột, nhưng ma đến mặt không đủ tế, hoặc là đến chính mình đi ma, mua còn phải đợi đến lúc xuất hiện ma, tính ra cũng không tiện nghi hơn so với trong huyện bao nhiêu, Lư Hủ dứt khoát mua cùng.
Hắn quay đầu lại cửa hàng tạp hoá mua táo và đường đỏ, bánh bao đỏ có màu sắc khác nhau, còn có thể nướng đường, nướng đường.
Khi đến mua mì, trên tay Lư Hủ không dư thừa tiền, một bên đau lòng vì mì, một bên đột nhiên nhớ tới: mì, dầu vừng!
Hắn chỉ thấy dầu vừng, chưa từng thấy tương vừng!
Lư Hủ lập tức hỏi chưởng quỹ trong huyện có nơi xay bột bằng dầu mè hay không.
Chưởng quỹ:
- Có, ngươi đi Nam Khang phường vẫn luôn hướng đông đi, hỏi thăm Lưu lão đầu gia, ngươi đến nhà hắn mua giống như cửa hàng của ta.
Lư Hủ:
- Ta không phải mua dầu, muốn mua điểm khác.
Chưởng quỹ hiểu rõ:
- Mua ruộng màu mỡ của ruộng lúa mì đi? Vậy ngươi đến xem đi, chỗ hắn thường có người thu.
Lư Hủ cảm ơn một đường hỏi thăm tìm Lưu lão đầu gia.
phố Nam Khang nằm ở ngã ba phố Đông Nam, đều là tiểu viện tử, có không ít tiểu hài tử chơi đùa trong ngõ nhỏ, trên đường Lư Hủ đến đây còn nhìn phường Đậu Hủ và phường Ào Lợi của gia tộc.
Đều là làm hàng bên đường, mặt sau là bố cục nhà cửa.
Lư Hủ hỏi qua đây, xa xa đã nghe thấy tiếng du hương.
Lưu lão đầu tên là lão nhân, tuổi tác không quá lớn, nhìn cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, gia tộc của hắn có mấy đời dầu vừng cũng không biết tương vừng.
Lư Hủ vừa nói xong, đối phương đã nhíu mày:
- Đó không phải là tóp mỡ sao?
Lư Hủ:
- Không phải tóp mỡ! Là tương! Muốn ăn!
Hắn cũng không biết làm tương vừng như thế nào, đại khái chỉ biết độ ấm không giống nhau, mà phương thức nấu cũng không giống.
Hắn nói chuyện mình biết đến một hồi, Lưu lão đầu nghe xong rất không vui.
Một cái du tương của hắn cũng không biết làm ra để người khác mua sao?
Lư Hủ:
- Chỉ cần ngươi làm ra được, ta sẽ lấy hết!
Nói xong, hắn vội vàng nói:
- Nhưng mà ngươi đừng có làm cho ta một lu, nếu không ta đây.
Lưu lão đầu liền cười.
Lư Hủ:
- Ta đảm bảo một tháng cần mười cân, ngươi thấy thế nào?
Thấy hắn vẫn còn do dự,
Lư Hủ cắn răng một cái:
- Được, ta đây bao trọn, ngươi muốn bao nhiêu thì ngươi ra giá cho ta.
Lúc này, Lưu lão đầu mới nói:
- Nghe không khó, ta suy nghĩ một chút đi.
Lư Hủ:
- Được.
Lưu lão đầu:
- Hạt vừng, dầu mè, một cân 300 văn, ngươi nói xem ta thu một cân 150 văn, như thế nào?
Lư Hủ:
- ...
Hắn chịu phục, hắn thu hồi Quan Dương đều là người tốt, Lư Hủ vén tay áo:
- Đến đây, hai ta lập một chứng từ!
Đến tiền còn không thèm, hắn còn không tin, một ngày một đêm một lão già có thể cho bao nhiêu tương vừng? Chờ hắn làm mì lạnh, rau trộn dưa mở rộng, giá tương xem hắn có hối hận hay không! Đến lúc đó, khóc đi thôi!
Tác giả có lời muốn nói:
Lư Hủ: Lại có người không biết xấu hổ hơn ta à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.