Làm Ruộng - Phú Nhị Đại Bị Bắt Làm Lại Từ Đầu

Chương 18: Gào Khóc

Ngụ Phong

25/08/2023

Lư Hủ hấp tấp về nhà, gọi Nguyên Mạn Nương thẳng đến nhà của Nhan Quân Tề.

Hắn mua một đống hệ thống màu sắc bất đồng, màu xanh dương và màu xanh lá, lại sắp xếp theo chiều sâu. Trải qua màu sắc của bản vẽ, hắn không ngừng giới thiệu về việc thay đổi như thế nào, kết cấu như thế nào, động thái như thế nào, lưu trắng như thế nào.

- Chúng ta còn có thể lợi dụng ánh sáng, mẹ, thẩm các ngươi xem.

Lư Hủ túm lá cây phóng ra dưới ánh mặt trời:

- Ánh sáng vừa lên, ta dùng tay che đi bóng dáng, sau đó lại tối. Các ngươi nhìn cây ở cửa kia đi, có phải là có bóng hay không, có bóng có bóng, các ngươi lại nghĩ, có phải là buổi sáng, giữa trưa, chạng vạng đều có màu sắc không giống nhau hay không? Màu sắc khác nhau, chúng ta đều có thể dùng chỉ để thay đổi màu sắc, như vậy, người khác vừa thấy, sẽ biết chúng ta thêu chính là cây buổi sáng, cây buổi chiều, cây đầy mây hay là cây trời nắng.

Nguyên Mạn Nương, Nhan mẫu khiếp sợ.

Lư Hủ tiếp tục oanh tạc:

- Các ngươi xem, ngọn núi này của chúng ta, gần nhìn thấy rõ, nhưng ở phía xa lại là một mảnh mông lung, nếu nhìn thấy rõ thì chỉ cần tinh tế, không nhìn thấy rõ thì chỉ cần thêu hình dáng đại khái. Đồng dạng là phiến lá cây này ở trước mắt nó lớn, ở phía xa nó nhìn thấy thì nhỏ.

Nguyên Mạn Nương, Nhan mẫu nghe vậy đồng thời cũng hoa chân lá cây.

- Còn có những đường chỉ hữu dụng khác, cũng là lông chim, lông tơ, dùng dây nhỏ, cánh thì dùng những đường chỉ thô.

Cái này thì hiểu rồi, các nàng gật đầu.

- Còn về kết cấu và màu trắng bạc... Lư Hủ gãi đầu, dùng nhánh cây vẽ ra một cái quạt thật nhỏ trên mặt đất:

- Không sai biệt lắm chỉ lớn như vậy, khi chúng ta đang thêu thì đã cho rằng đây là một bức tranh, không thể chiếm trọn được nó, quá hoàn mỹ khó coi. Cũng không thể quá nhỏ, quá coi thường không nhìn thấy. Nếu như ta vẽ nơi này thành núi, gần chỗ vẽ hoa, tiêu tốn còn không bằng một con bướm, con bướm từ trong bụi cỏ bay ra xa, đẹp hơn so với chỉ thêu một con bướm lớn.

Lư Hủ vẽ trên mặt đất mấy nét bút đơn giản, chính mình nhìn thấy rất mất mặt, lấy chân phủi đi:

- Đại khái chính là ý này, nếu như các ngươi không muốn ra ngoài... Hắn túm lấy Nhan Quân Tề:

- Để Quân Tề làm hình vẽ cho các ngươi trên giấy!

Nhan Quân Tề:

- ...

Hắn, hắn cũng sẽ không!

Nhưng một hai lần Lư Hủ muốn hắn vẽ, hắn nghĩ đến Nhan mẫu đã thêu hoa cỏ trước đó, lấy nhánh cây trên mặt đất câu vẽ, thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn cây cối và núi non bên ngoài, đại khái vẽ ra Sơn, Hoa, Con bướm mà Lư Hủ vừa nhắc tới.

Lư Hủ vừa nhìn thấy, lại cảm thấy rất là có chuyện!

- Có thể, có thể, cứ như vậy mà vẽ!

Hắn chạy tới nhảy ra khỏi tranh chữ không biết tên của tiểu thiếu gia mượn cho hắn:

- Quân Tề học nhiều hơn nữa, sao một phần của bức tranh cũng có thể làm được!

Sao có thể như vậy được chứ? Nhan Quân Tề ôm bảng chữ mẫu trở về thư phòng sửa chữa.

Hắn chưa từng vẽ qua, chỉ thấy người khác vẽ tranh bán tranh ở thị trấn và châu phủ trước kia, nhớ đến một hồi lý luận của Lư Hủ, tham khảo tranh trước mắt, hắn dùng bút chấm nước trên bàn vẽ ra bản thảo, xúc cảm chín, hắn đến viện bên cạnh chiết một nhánh trúc, bắt đầu đối với tranh.

Vẫn luyện một ngày, cảm thấy được rồi, mới vẽ mấy nhánh sơ ảnh ngang dọc trên giấy.

Bản vẽ đơn giản, Nguyên Mạn Nương cũng có thể tự tay làm, cuối cùng nàng cũng tìm được chút an ủi, mỗi ngày cầm kim chỉ đi đến phòng bên cạnh tìm Nhan mẫu thương lượng, phối hợp màu sắc như thế nào, phối hợp phẩm chất như thế nào, biểu hiện nông cạn và ánh sáng như thế nào, cảm thấy làm không đúng, nàng mới phá đi một lần nữa.

Các nàng còn gọi là Lư Chu, chiết cỏ lau cắm bình, qua lại khoa tay múa chân đùa nghịch tìm góc độ, xem như thế nào mới thêu đẹp. Công việc thêu của Nguyên Mạn Nương không bằng Nhan mẫu, nàng không học được kỹ xảo như thế nào. Nàng không thể nhìn thấy cây cỏ lau có thể thêu sang tháng, mẫu đơn, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận quan sát hoa cỏ trước mắt có thể thấy, nàng gọi là Tịch Nguyệt và Lư Chu, cả ba người cùng nhau xem con bướm vỗ cánh như thế nào.

Sau khi lén khóc vài lần, Nguyên Mạn Nương cũng dần dần giống như được mô phỏng.

Ngày hôm đó, khi Lư Hủ trở về nhà đã phát hiện nàng không thầy dạy cũng hiểu dùng than củi đốt lên trên vải vẽ bản nháp, có lẽ bị bút của hắn dẫn dắt, thêu vẫn là bức tranh đứa trẻ phác điệp, trên bản vẽ lộ ra hình một tiểu hài tử, vừa nhìn thấy chính là Lư Duệ, động tác mở hai tay ra bắt được giống như đúc, con bướm bay lượn bởi vì xen lẫn chỉ thêu tinh tế, dưới ánh sáng còn lóe lên ánh sáng, thật sự giống như.

Lư Hủ kính nể buông tấm thảm, hoài nghi tiểu nương kế của hắn ít nhiều có chút thiên phú nghệ thuật khó lường ở trên người.

Phải biết rằng, nữ hài ở đây học thêu sống đều là dựa vào giáo sư đời đời của trưởng bối.

Mẹ làm sao mà thêu, con gái làm sao mà thêu, cho nên Nhan mẫu mới thêu đến mức không thay đổi.

Bắt chước và sáng tác cũng không phải là một chuyện, Nguyên Mạn Nương một chút mỹ thuật cũng chưa học qua, hắn tùy tiện dạy dỗ, có thể thể ngộ thành như vậy, này, làm không tốt cũng là một thiên tài!

Nguyên Mạn Nương nắm khăn tay, thấp thỏm hỏi hắn:

- Hủ nhi, ngươi thấy ta tú thương thế nào?

Lư Hủ:



- Được! Rất tốt! Ta cảm thấy tốt hơn cả Nhan gia tú!

Nguyên Mạn Nương giật mình, đôi mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống.

Lư Hủ:

Nguyên Mạn Nương che khăn tay lại khóc đến chảy nước mắt:

- Ô, ta tổng thêu không được, ta cái gì cũng không làm được, làm cơm không được, làm ruộng không được, thêu cũng không được, không có cha của ngươi, ta cái gì cũng không làm được, ta sao lại ngu ngốc, ô ô, ta rốt cuộc học xong rồi, ô ô...

Lư Hủ:

- ...

Tịch Nguyệt và Lư Chu nghe thấy động tĩnh chạy tới, ở trên chiếu chơi đùa mà Lư Duệ đều ném bố cầu lóe lên rồi bổ nhào vào trong lòng Nguyên Mạn Nương, ngửa đầu nhìn nàng.

Tịch Nguyệt thấy mẹ của nàng khóc, đi theo cũng khóc, Lô Duệ cũng khóc, đôi mắt của Lư Chu cũng muốn khóc, người của Lư Hủ đều choáng váng, hắn rất khiếp sợ, hắn cũng không biết áp lực của Nguyên Man Nương lớn như vậy!

Lư Hủ đứng ngây ngốc ở bên cạnh, cũng không biết khuyên bảo thế nào, hắn đi cũng không được, ở lại cũng không xong, dứt khoát kéo ghế ngồi xuống, yên lặng nhìn bọn họ khóc.

Chờ Nguyên Mạn Nương phát tiết xong bắt đầu dỗ dành hài tử, Lư Hủ mới nói:

- Mẹ, ta cảm thấy ngươi rất lợi hại, thật sự.

Hắn bắt đầu bẻ ngón tay ra hiệu cho Nguyên Man Nương:

Nguyên Mạn Nương ngơ ngẩn nhìn hắn:

- Ngươi không chê Nương vô dụng sao?

- Ta cảm thấy ngươi rất tốt nha.

Lư Hủ nghiêm túc nói:

- Tuy ngươi không phải là mẹ ruột của ta và Lư Chu, nhưng ta cảm thấy, nếu mẹ ruột của chúng ta ở đây thì đại khái cũng sẽ không làm được tốt hơn ngươi.

Nguyên Mạn Nương lại muốn khóc:

- Ngươi, trước kia ngươi vẫn muốn đuổi ta đi.

Lư Hủ ném cái nồi:

- Đó là trước kia ta không biết tốt xấu!

Trước kia, Lư Hủ có liên quan gì đến hắn? Không phải lúc đó ta không hiểu chuyện sao, cũng không phải thật sự làm cho ngươi đi, chính là nói khí mà thôi.

Lư Chu cũng gật đầu thật mạnh.

Nguyên Mạn Nương nước mắt lưng tròng nhìn hai huynh đệ bọn họ, ôm Lư Chu, nghẹn ngào nói:

- Ta đáp ứng với a ba của ngươi phải nuôi các ngươi thật tốt, sau khi a ba của các ngươi đi rồi, ta không còn thân nhân bên cạnh, đời này của ta cũng chỉ có mấy người các ngươi!

Tịch Nguyệt nhào vào trong lòng ngực của nàng khóc lóc tưởng cha. Hai mắt của Lư Chu lại đỏ lên, ngạnh hai tiếng, lấy tay áo không tiếng động gạt lệ.

Lư Hủ sờ sờ đầu hắn, không tiếng động nỉ non, hắn cũng chỉ có bọn họ mà.

Đám trẻ đáng thương, cô nhi quả phụ này chỉ có thể dựa vào lẫn nhau...

Cả nhà khóc lớn một hồi, cảm tình giống như được gột rửa tinh lọc qua, thay đổi tốt một cách kỳ diệu.

Nguyên Mạn Nương khóc một hồi trước bọn họ, hai ngày đều rất ngượng ngùng, chờ đợi đến đây, trưởng bối lại hạ thấp nàng không ít, nàng vốn không có tính khí gì, đối với con cái cũng không uy nghiêm, lúc này càng giống như tỷ tỷ.

Nàng nấu cơm do dự, kêu Tịch Nguyệt và Lư Chu tới giúp nàng xem:

- Có muốn ở lại một lát hay không?

Lư Chu:

- Ngao thôi, đại ca yêu thích uống một chút.

Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút:

- Tận dụng thời cơ đi, tận dụng chút đường đi!



Nguyên Mạn Nương rải chút hạnh bô ti, ném một khối đường, cả nhà đều cao hứng.

Nguyên Mạn Nương thêm củi vào lửa, kêu Lư Chu:

- Chu nhi, ngươi đi xem ca ca ngươi đã trở về chưa?

Lư Chu vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Tam thẩm đang tức giận.

Hắn ngẩn người, đi ra cửa:

- Tam thẩm, Nương, Tam thẩm đến rồi.

Nguyên Mạn Nương ngẩn ra từ trong phòng bếp:

- Tam tẩu đến đây bằng cách nào, ăn rồi à?

Tam thẩm tức giận:

- Trong nhà làm cơm à, Mạn Nương, con bé đã trở về rồi sao?

Lư Hủ còn chưa biết tình hình trong nhà ra sao, theo ước định thì sẽ đến lò rèn.

Lão thợ rèn nhìn hắn buông búa xuống, kêu tiểu nhi tử đi lấy chảo sắt ra đây.

Trước tiên Lư Hủ thấy cái chảo.

So với dự định lớn hơn của hắn một vòng, có cái lỗ sâu hai tấc, có thể thấy vết tích đấm đấm, không biết làm thế nào mà rất trơn. Lư Nữu rất hài lòng, tuy rằng gọi là xào nồi lớn, gọi là bánh nướng áp chảo vẫn rất hoàn mỹ.

khuyết điểm duy nhất, đại khái chính là dùng nhiều để tăng tiền...

Lão thợ rèn sở trường khăn lau mồ hôi, áy náy nói:

- Bình Đế cho ngươi trước, cái nồi to kia chờ một chút, ta sẽ suy nghĩ thêm.

Lư Hủ không có ý kiến.

Lần đầu làm khẳng định phải thử sai, hắn hỏi:

- Ta khi nào tới lấy?

Lão thợ rèn trầm ngâm nói:

- Chờ thêm một tuần nữa.

Lư Hủ ngẫm nghĩ:

- Được.

Không được thì cũng phải làm, hắn lại không tìm được cửa hàng thợ rèn khác.

Cái chảo này thanh toán năm lượng bạc, thợ rèn bởi vì nấu quá hạn, thiếu hắn nửa lượng tiền công, đại thiết chảo này phỏng chừng phải bỏ ra hai mươi lượng.

Tiểu thợ rèn hỗ trợ đặt chảo sắt lên xe lăn, Lư Hủ không trì hoãn đẩy về nhà.

Lư Hủ đẩy xe mới đến nhà, đã thấy mẹ kế nhỏ của hắn cùng với tam thẩm của hắn đang ở nhà hắn ngồi vá áo, tam thẩm của hắn nhìn vẫn còn rất không cao hứng.

Lư Hủ buồn bực, hay là tam thẩm nghe nói hắn trả nợ cho cô cô gia trước đó nên đến thúc giục trả nợ? Tam thẩm muốn mua trâu, muốn mua về trước khi đuổi gieo hạt, hắn muốn trả nợ, nhưng đặt trước cái chảo sắt, đặt trước tiền phó nồi, cái nồi này giá còn hơn mong đợi.

Lư Hủ lại nhìn tam thẩm, trong lòng có chút chột dạ, nghĩ thầm làm người thật sự không thể làm chuyện trái với lương tâm.

Hắn tự biết mình thiếu nợ, thái độ đoan chính hạ thấp tư thái, chuẩn bị mắng ai, buông xe lăn xuống ngoan ngoãn gọi người:

- Tam thẩm.

Tam thẩm rất cấp bách, vội vàng rống rống hỏi hắn:

- Hủ oa tử, là ngươi ra chủ ý bán bánh bao cho Tam Nãi Nãi bên cạnh à?

Lư Hủ:

- Hả?

Tác giả có lời muốn nói:

Cả nhà khóc lớn, Lư Hủ mộng bức, Lư Hủ khiếp sợ, Lư Hủ sám hối, có phải hắn không hợp đàn hay không? Có phải hắn cũng nên cùng nhau khóc (có phải hay không)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Làm Ruộng - Phú Nhị Đại Bị Bắt Làm Lại Từ Đầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook