Làm Ruộng - Phú Nhị Đại Bị Bắt Làm Lại Từ Đầu

Chương 6: Họp Chợ

Ngụ Phong

24/08/2023

Nhan mẫu cuốn chiếu lại, bó thật tốt, giúp Nhan Quân Tề đeo lên lưng.

Nhan Quân Tề mười lăm tuổi lập tức lại bị đè thấp một đoạn.

Nàng đau lòng, đôi mắt đỏ hồng, lại nhịn trở về:

- Thuận tiện chút cũng không sao, có thể bán được thì tốt rồi, trở về mua một cân muối, tiền dư lại ngươi mua chút bút mực.

Nhan Quân Tề gật đầu:

- Vâng, Nương.

Lư Hủ cõng cái sọt, cái rương đựng ốc đồng kia để ở trong khung, sáng sớm Nguyên Mạn Nương còn đi đến bờ sông túm lấy một ít lá đuôi to và rộng, làm túi sử dụng của hắn.

giỏ mây rất nặng, làm cho Lư Hủ ước lượng, rất hoài niệm là bao tải còn rắn chắc.

Hắn yên lặng thở dài, từ trong nhà đi ra.

Nguyên Mạn Nương đuổi theo phía sau hắn dặn dò:

- Nếu có thể bán được tiện nghi thì bán, bán không được thì mang về cũng không sao, xem như là tiền, trên đường cẩn thận, đừng bán quá muộn, trước trời tối phải cùng người kết bạn trở về.

- Đã rõ.

Lư Hủ nắm lấy dây thừng trên vai, đầu óc nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể nhẹ nhàng gật đầu, nhưng khi hắn vừa ra cửa nhìn thấy Nhan Quân Tề thì lập tức không nói ra lời.

Nhan Quân Tề đứng cũng lao lực, đi như thế nào?

Hắn vốn muốn hỏi Nhan mẫu, đây là xem con trai như gia súc à, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của nàng, hắn lại nuốt lời trở về. Cầm quyền, lại buông ra. Nhan Quân Tề cũng giống hắn, đã là trụ cột trong nhà.

Mẹ của hắn thấy hắn đi ra ngoài, không khỏi cũng dặn dò hắn chiếu cố Nhan Quân Tề.

Lư Hủ đáp.

Trước kia, Lư Hủ tốt xấu gì cũng đã từng đi qua huyện, cũng thường xuyên làm nông, Nhan Quân Tề từ nhỏ đã đọc sách, nào có chuyện nặng.

Hai người bọn họ đi ra khỏi cửa thôn, không nhìn thấy Nhan mẫu và Nguyên Mạn Nương, Lư Hủ hỏi:

- Có thể được không? Hai ta thay đổi?

Nhan Quân Tề lắc đầu.

Lư Hủ:

- Ngươi mệt mỏi như vậy rồi, xem bệnh càng tiêu tiền.

Mới đến cửa thôn, Nhan Quân Tề đã đầy đầu mồ hôi, hắn văn văn tĩnh tĩnh cười lên:

- Nếu như ta không thể đứng vững thì phiền ngươi hỗ trợ.

Lư Hủ bất đắc dĩ:

- Được rồi.

Hắn thấy Nhan Quân Tề cố gắng cũng không dám nói gì, trước kia, Lư Hủ và Nhan Quân Tề thật sự là không quá quen thuộc, Nhan Quân Tề đại khái mệt mỏi cũng ngại ngùng phiền phức hắn.

Lư Hủ đi sau một bước, từ phía sau nâng Nhan Quân Tề lên quét gió, Nhan Quân Tề trên vai chợt nhẹ một cái, quay đầu lại, không kiên nhẫn nhìn khuôn mặt của Lư Hủ.

Lư Hủ ngang tàng ngẩng đầu, chân thật đáng tin:

- Được!

Nhan Quân Tề gật đầu:

- Cảm ơn.

Bình thường mấy chục phút đi đường, hai người bọn họ đi gần hai giờ, tới chợ, vị trí tốt đã bị người chiếm gần hết, nếu chỉ có Lư Hủ, hắn có thể tùy tiện tìm khe hở của hai sạp để chen chúc, nhưng Nhan Quân Tề lại muốn nhường chỗ cho người ta để chọn lựa, tìm một khối đất trống chỉnh tề.

Nhan Quân Tề nhìn nhìn, mở miệng nói:

- Hủ ca ta tự mình đi tìm nơi ở.

Lư Hủ:

- Cùng nhau.

Hắn nói đến nghĩa khí, sao có thể để Nhan Quân Tề tự tìm chỗ ở được, đứa nhỏ này da mặt mỏng, tám phần là không mặc cả, hắn không nhìn còn không phải là bị lừa à?

Lư Hủ mang theo Nhan Quân Tề, tìm trái tìm phải, bày sạp ở trước một hiệu thuốc bắc.

Chưởng quỹ hiệu thuốc đứng ở sau quầy giương mắt nhìn về phía trước:

- Ai, ai, đừng chặn cửa!

Lư Hủ đáp lại một tiếng: Không thể, ngài yên tâm.

Giúp Nhan Quân Tề cởi dây thừng bày xong bàn, buông sọt, từ bình múc nửa chén xào ốc đồng vào hiệu thuốc.

- Tiểu thái tử nhà ta làm nhắm rượu, ngài nếm thử.

Chưởng quỹ hiệu thuốc vui vẻ, thầm nghĩ tiểu tử choai choai này thật biết làm người. Hắn cúi đầu nhìn thì thấy là ốc đồng, cũng không phải là thứ gì quý giá, vì vậy gọi tiểu nhị đi ra sau lấy một cái chén tới.

- Ngươi là tiểu tử của thôn nào, hình như trước đó ta chưa từng thấy ngươi.

- Thôn Lư gia, ta cũng là lần đầu tới bán, nhận ngài chiếu cố.

Chưởng quỹ gật đầu, cầm lấy ốc đồng lên ăn, vẻ mặt dừng lại, hắn lại cầm lấy một viên ăn:

- Ngươi đang ở đây làm ớt.

- Đúng vậy.

- Ngươi làm ra hương vị ớt này là như thế nào?

Lư Hủ cười:

- Bí phương độc nhất vô nhị, làm ớt này như thế nào, chúng ta độc nhất gia đình, không dối gạt ngài, chỉ vào cái này kiếm chút đỉnh tiền, nếu không, ngài lại mua một chút à?

Chưởng quỹ, một con ốc đồng còn thành bảo:

- Sao ngươi không nói đến chuyện Đại Kỳ chúng ta sẽ độc chết ngươi?

Lư Hủ dõng dạc:

- Có thể thật đúng là như vậy, nhưng mà ta phải khiêm tốn.

Chỉ vậy thôi mà còn khiêm tốn! Chưởng quỹ phân biệt rõ ràng đầu lưỡi, hắn đại khái có thể ăn ra nơi này đều bỏ cái gì vào, nhưng những thứ này lại nhiều loại giống thục du bình thường ăn không có tư vị, nhưng thục du làm sao có thể lẫn vào vị cay thơm tương thơm, hắn nhất thời không cân nhắc ra được, không biết tiểu tử này làm như thế nào.



- Có bao nhiêu tiền một chén không?

Lư Hủ trả lời rất rõ ràng:

- Năm văn, ngài giúp ta khai trương, ta sẽ cho ngài thêm nửa chén.

Chỉ là một cái bát nhỏ lớn như vậy, chưởng quỹ trầm ngâm một tiếng:

- Tới ba chén đi.

bút sinh ý đầu tiên của Lư Hủ là khai trương.

Nhưng chuyện sau đó sẽ không thuận lợi.

Hắn bán một phần công sức xào nấu ốc đồng, gần hiệu thuốc bắc cũng bày đầy các loại đồ ăn, bán lương thực, bán củi, đều kiếm được tiền vất vả, năm văn tiền một tô nhỏ ốc, ai cũng không nỡ ăn.

Hiện nay cái gì cũng đều tăng giá, một bó củi mới bán 30 đồng, một phen rau dại đều hái được 5 đồng.

- Một cân gạo lức mới mười văn, mua một cân mì mới mười lăm văn, ngươi bán nhà bằng vàng ròng à, dám bán đắt như vậy?

- Người ta bán cá ở bến tàu, cá tạp lớn hai ba đồng, cá tạp nhỏ một đồng, cá tạp nhỏ một đồng, còn có một đồng hai món, nấu tốt xấu có thịt, ngươi làm sao có thịt.

Lư Hủ chỉ cười:

- Không giống, ta đây sẽ nấu cơm cho Quý liêu, bí phương nhà ta, nơi khác ngài không ăn được.

Người khác lại không ăn bộ dáng của hắn, há miệng liền trách hắn:

- Người ta bán bánh bao thịt bên bến tàu, một cái mới năm văn.

Lư Hủ nói:

- Ngài mua 5 văn tiền phòng, thịt khẳng định nhiều hơn bánh bao.

- Người ta là thịt heo!

- Đúng vậy, thịt ốc trong sông càng nhiều thì càng không cần tiền!

Lư Hủ cười khổ nghe bọn họ nói chuyện, cũng không tức giận.

Hắn vốn chính là tới để xem tình hình, bọn họ nguyện ý tính toán, hắn nguyện ý nghe, còn chưa đến giờ ngọ hắn đã không nóng nảy, còn rất có tâm tình giúp Nhan Quân Tề bán vé.

- Đại nương, con của ngươi nhỏ thịt mềm, ta chọn cho ngươi một tấm mềm, ngươi xem không một chút gờ, trải giường chiếu thích hợp nhất.

- Vậy ngươi chọn cái nào rắn chắc, tấm này được không?

- dựng lều ngươi mua thật kỹ càng, mặt trên trải rơm rạ phòng mưa.

Nhan Quân Tề nhìn đến sững sờ, đều là cha hắn biên tịch, sao hắn lại không biết còn có phân biệt được giữa mềm cứng dày mỏng chứ?

Nhưng lời nói của Lư Hủ chính là chuyện như vậy, mua tịch đại nương chọn càng giống chuyện như vậy, một hai phải xem mỗi một tấm, chọn cái nào khẩn thật.

Nhan Quân Tề:

- ...

Nhìn thấy đại nương một mực mang vẻ mặt như kiếm được cuốn sách rời đi, Nhan Quân Tề còn hoảng hốt.

Lư Hủ nói chuyện với hắn:

- Một tấm bảng lớn như vậy mới cần 80 văn nha, 80 văn bây giờ có thể mua cái gì cũng không mua được hai cân muối, đổi thành ta thúc tới, ra giá đều phải nhiều hơn năm văn còn không cho chọn, miệng đệ đệ của ta sẽ không ra giá, cho dù giá thấp cũng không trả giá, còn tùy tiện ngươi chọn lựa!

Cũng không phải là, cha hắn cảm thấy hắn biên tịch đều giống nhau, có gì để chọn?

Lư Hủ nói một hồi lung tung, tới mua ghế còn càng ngày càng nhiều, ngươi xem ta cũng xem, ngươi chọn lựa ta cũng chọn, sợ bị người khác cướp đi, không đến giữa trưa, hắn đã bán sáu cái!

Tới giờ ăn cơm rồi, chưởng quỹ hiệu thuốc bắc đến hậu đường ăn cơm, gọi tiểu nhị lại mua hai chén ốc đồng cho Lư Hủ. Quầy gần đây có chút tò mò, đồ ăn ngon thật như vậy à? Đều là năm chén.

Lư Hủ thấy thời gian cũng sắp đến rồi, liền đặt sọt vào trước ngực dặn dò Nhan Quân Tề:

- Ta đi đến bến tàu kia bán, Quân Tề ngươi ở đây bán, cứ theo giá bán vừa rồi, không trả giá biết không?

Nhan Quân Tề gật đầu, hiện tại trong đầu hắn chỉ toàn là lời nói lung tung của Lư Hủ.

Hai tay Lư Hủ nâng giỏ, vừa đến bên cạnh bến tàu đã bắt đầu rao hàng:

- Bí chế ốc đồng, hàm hương cay tiên, ăn ngon ăn với cơm, phối rượu càng thơm nhắm rượu bí chế ốc đồng

Hắn chậm rãi đi về phía cửa hàng bánh bao, mua hai miếng bánh bao thịt:

- Ngài thử đi, không thể ăn không mua không cần tiền.

Người mua bánh bao sững sờ, theo bản năng nhận lấy.

Lư Hủ:

- Miệng vừa mút thịt đã đi ra ngoài.

Người nọ nghi ngờ đưa tay lên miệng thử một chút, bị cay mà ho khan một trận:

- Rất đắt! Ngươi bán ốc đồng này thế nào?

Lư Hủ:

- Gia vị bí chế tổ truyền, nơi khác cũng không có hương vị này, năm văn một chén, ngài tới nhiều ít?

Người nọ nghĩ nghĩ:

- Trước tới một chén đi.

Lư Hủ dùng cỏ lau lá diệp để trang bị cho hắn.

Người khác tò mò, Lư Hủ từng người phát hai viên hương vị ăn, ở cửa hàng bán mười mấy chén.

Lão bản cửa hàng bánh bao:

- ...

Lư Hủ cười hì hì nói:

- Ta muốn hai đồ ăn bánh bao và một cái bánh bao thịt.

bánh bao trong nhà này rất lớn, nhìn vừa mềm vừa trơn, chắc chắn ngon hơn nhiều so với bánh bao của mẹ kế hắn!

Lúc này, vẻ mặt lão bản mới tốt hơn một chút.

Lư Hủ lấy lòng bánh bao, thấy thường ngày thuê cửa hàng bán hàng hoá ngày hôm nay đều chen chúc ở bên cạnh khu nhà tạm, mà hai cái lều lớn nhất hình như là đang thu hàng.



Lư Hủ cắn bánh bao hỏi lão bản:

- Đại thúc, bên kia thu cái gì?

Lão bản:

- Thu lương.

Lư Hủ kinh ngạc:

- Thu lương lúc này à?

Đúng là thời kỳ giáp hạt, lúc này nhà ai cũng không dư thừa lương thực, ai còn bán lương thực?

Lại nói, mắt thấy là vụ hè rồi, đó mới là thu hoạch lương thực chân chính, ai lại không chờ được?

Lư Hủ buồn bực:

- Hoạ ở đâu?

Lão bản lắc đầu:

- Không nghe nói.

Dựa vào tri thức Cổ Đại và trí nhớ của Lư Hủ, Lư Hủ đã dùng hết sức mình để nghĩ ra cách duy nhất mà lão có thể nghĩ ra, đó chính là đánh giặc!

Lão bản tiệm bánh bao lo lắng sốt ruột xoa mặt, không nói nhiều.

Lư Hủ bưng sọt đến gần nhìn, hắn mới đi đến bên cạnh trướng bồng thì nghe tiếng người ta kêu:

- Bán ốc đồng kia, lại đây.

Lư Hủ nâng sọt qua, nhìn thấy nửa bao ốc đồng trên bàn, người vừa mới mua ốc đồng của hắn đang ngồi ở chỗ đó chia nhau năm bát, chưởng quỹ mặc một thân vải mịn mua hắn.

Cái lều thu lương kia nghe thấy động tĩnh, phái người đến gọi Lư Hủ đi, Lư Hủ thấy bọn họ cao lớn, nói chuyện cũng không phải khẩu âm của bọn họ, càng thêm xác định suy đoán của hắn. Bọn họ lần đầu tiên ăn ốc, mua hơn phân nửa vại của Lư Hủ. Không để Lư Hủ ấn chén múc, mà là trực tiếp cho hắn nửa lượng bạc.

Lời lớn! Lư Hủ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra còn rất văn minh, vừa rồi hắn còn sợ bọn họ ăn không trả tiền.

Lư Hủ đánh bạo hỏi:

- Ngài lần tới còn ở đây thu lương không?

Gọi người chia ốc đồng:

- Không ở. Nhà ngươi có thừa lương không, gọi người lấy tới bán, một thạch 5000 đồng.

Lư Hủ lắp bắp kinh hãi.

Hiện tại một cân Tinh mễ mới 50 văn, bọn họ sản xuất chủ yếu là lúa mạch, hiện tại mấy năm liên tục tăng giá, cao nhất một thạch mới 4000 văn!

Lư Hủ lắc đầu:

- Nhà ta chỉ có hai mẫu ruộng, không có gì để tồn lương.

Tuy nhà hắn không lương thực, nhưng Tam thúc và tứ thúc gia thì có! Đặc biệt là Tạp Đậu.

Đối phương trầm ngâm một lát:

- Thu, ngươi là người thôn nào?

Lư Hủ đáp:

- Thôn Lư gia.

Đối phương gật đầu:

- Ngày mai ta sẽ ở lại một ngày, gọi các ngươi bán lương thực tới đây tìm ta.

Lư Hủ:

- Được.

Lư Hủ ở bên cạnh bến tàu rao hàng trong chốc lát, Đế nhi còn thừa một tầng, liền nâng sọt đến bên kia công nhân dỡ hàng hỏi bọn họ có muốn mua hay không.

Ở bãi dỡ hàng ở bến tàu một ngày mới kiếm được 30 đồng, bỏ tiền ra mua bánh bao ở cửa hàng bánh bao, phần lớn đều là tự bị màn thầu bột ngô ăn sạch sẽ rồi mang cơm trưa đi, càng không nỡ tiêu tiền ăn ốc đồng xào này.

Sức lực tiêu phí trên người trấn cũng chỉ như vậy, cho dù là chưởng quỹ hiệu thuốc bắc cũng là lần đầu tiên mua cái mới mẻ, nhưng lâu rồi cũng sẽ không mua năm chén một lần.

Lư Hủ nghĩ nghĩ, khẽ ngắt lấy lá cây, đề nghị nói:

- Một chén không được ba đâu, một chén hai văn, các ngươi thì sao?

Có mấy người động tâm:

- Có thể thử không?

- Có thể nha.

Mỗi người bọn họ đều bị Lư Hủ bắt hai con.

Khi bột màn cửa nhai nuốt xuống, bọn họ ăn quả nhiên ngon, bỏ tiền mua một chén, cũng có làm một chén cho Lư Hủ ăn, về nhà đưa cho hài tử ăn.

Sau khi bán xong, chỉ còn lại mấy viên, hắn lại trở về hiệu thuốc tìm Nhan Quân Tề để ăn.

Giữa trưa ít người, Nhan Quân Tề chỉ bán được một tờ báo.

Lư Hủ từ trong khung lấy ra hai cái bánh bao bao lá sen đưa cho Nhan Quân Tề, bánh bao thịt bẻ ra, một người một nửa, bánh bao chay cũng đưa cho Nhan Quân Tề:

- Ta ăn bánh bao kia, cái này cho ngươi.

Nhan Quân Tề phải trả tiền, Lư Hủ không cần, Nhan Quân Tề nghĩ nghĩ, lại bẻ nửa cái bánh bao chay cho Lư Hủ, Lư Hủ nhận, ba lượng ăn nuốt xuống.

Hắn mua bánh bao thật ra cũng chỉ là muốn ăn thử bánh bao thịt năm đồng tiền, hai đồng tiền tiền ăn chay ăn ngon không, thật ra mà nói, bánh bao này kém xa bánh bao của nãi nãi hắn, so với bánh bao này, Lư Hủ lại cảm thấy hắn một chén ốc đồng mới bán năm đồng tiền quả thực mệt lớn.

Quá trưa Nhan Quân Tề lại bán một tờ, hai tờ còn lại không có ý định bán nữa, Lư Hủ chạy tới hiệu thuốc mua chút gia vị tiêu ngân hồi hương, bọn họ có người nấu thịt nấu tương cũng sẽ bỏ hương liệu vào dược liệu, chưởng quỹ cũng không cảm thấy hiếm lạ.

Hai tờ còn lại bọn họ bỏ vào 50 văn ở bến tàu một tờ, hai người một thân thoải mái đi mua dầu muối.

muối từ 50 văn tăng tới 60 văn, dầu từ 100 văn tăng tới 120 văn, Lư Hủ cắn răng mua hai cân muối một cân dầu, lại mua một cân rượu tiện nghi, hai mươi văn, một bình dấm, mười lăm văn, hai cân nước tương, 30 văn.

Nhan Quân Tề mua muối, lại mua cho đệ đệ bao đường mạch nha, cùng Lư Hủ đi thư cục mua giấy mực.

Giấy kém cỏi nhất, độ dày không đều, có nơi còn thấu lỗ, một đao phải mất hai trăm văn, một khối phải mất ba trăm văn, một khối phải mất năm trăm văn, một khối phải mất mười mấy lượng bạc một khối!

Trên mặt Lư Hủ không biểu tình mà tính, bao nhiêu ốc đồng mới đáng một khối? Thảo nào Nhan Quân Tề luôn lấy nhánh cây viết chữ ở trong sân.

Về nhà lại đi ngang qua bến tàu, Lư Hủ đi vào cửa hàng cá, bỏ ra hai mươi văn tiền mua một nửa tô cá tạp. Tuy lớn nhất không đến nửa thước, nhưng tóm lại là thịt, nấu về nhà, nấu nát, nấu dưa muối ăn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Làm Ruộng - Phú Nhị Đại Bị Bắt Làm Lại Từ Đầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook