Làm Ruộng - Phú Nhị Đại Bị Bắt Làm Lại Từ Đầu
Chương 35: Té Ngã
Ngụ Phong
28/08/2023
Sau cơn mưa, đường núi lầy lội hơn ngày thường. Trên đường đi khắp nơi là những vũng nước nhỏ, đá và cỏ dại dính nước vừa ướt vừa trơn, đôi giầy của Lư Hủ ướt đẫm, đi vài bước là có thể giẫm ra một vũng nước từ đôi giầy.
Hắn đi ở phía trước dò đường, Nhan Quân Tề ở phía sau đi xe lăn.
- Cẩn thận vũng nước và tảng đá, Lư Hủ tránh thoát vũng nước, nhắc nhở Nhan Quân Tề:
- Nhìn thấy cây dâu tằm kia ở phía trước không, ta chính là ở đó ai, ngọa tào!
Lời còn chưa dứt lòng bàn chân của hắn đã trượt xuống, một mông ngồi xổm trên mặt đất, thật khéo nơi hắn ngã xuống có một khối đá lớn, vừa vặn cộm lên xương cùng, Lư Hủ thiếu chút nữa muốn khóc.
Nhan Quân Tề vội vàng buông xe lăn ra đỡ hắn, Lư Hủ đứng lên không nổi nữa, hắn thay đổi tư thế, tay ấn vào thân cây trên mặt đất, đứng lên, vẫy vẫy tay đỏ như máu trên tay, chống eo run rẩy kêu rên:
- Ta kháo...
- nặng lắm không?
Nhan Quân Tề đỡ hắn, lo lắng khom lưng nhìn nơi hắn đỡ, không ngờ thấy trên quần của Lư Hủ đều là đất đỏ, còn hiện ra hình dáng của mông, tròn vo và cả dấu tay vừa mới ấn bùn lên. Nhan Quân Tề không nhịn được, cười rộ lên.
Lư Hủ thẹn quá thành giận:
- Ngươi cười ta à.
Nhan Quân Tề cười ầm lên.
Lư Hủ xú mặt chống đỡ cây và vách tường nham thạch khập khiễng đi, quá mất mặt.
Nhan Quân Tề cố nén cười, điều chỉnh hô hấp thật tốt, đuổi theo:
- Ta đỡ ngươi.
Lư Hủ:
- Không cần, ngươi đi xe lăn đi.
Hắn hào khí mà nói, không chú ý đạp lên trên lá cây, lòng bàn chân đất đỏ cùng lá cỏ bóng loáng chạm vào nhau, thiếu chút nữa làm hắn lần nữa đảo lộn.
Lư Hủ giống như một đứa trẻ vừa mới lên mặt băng, hai chân trượt tứ chi múa may, thấy Nhan Quân Tề giống như là cọng rơm cứu mạng, vội vàng bắt lấy. Lại lần nữa kéo đến xương và cơ bắp gần đó, Lư Hủ đau đến mức cả thở cũng run lên.
Hắn không từ chối sự đỡ đỡ của Nhan Quân Tề, sự chú ý của hắn đều đánh vào cổ.
Nhan Quân Tề cúi đầu, từ từ đỡ hắn đi.
*Bạn đang đọc truyện được copy từ dtruyen . com
Lư Hủ tức giận:
- Muốn cười thì ngươi cứ cười!
Dù sao thì mặt mũi của hắn cũng quét rác, hình tượng của đại ca cũng không còn sót lại chút gì.
Nhan Quân Tề buồn bã cười, giúp hắn vãn bối:
- Đường quá trơn, sau này trời mưa vẫn không cần đi đường núi, sẽ rất nguy hiểm.
Lư Hủ trầm giọng kêu rên, trong lòng cuồng mắng Tống Lục và mười tám đời tổ tông trên mạn thuyền.
mông của hắn khẳng định đã bị phồng lên!
Cũng may là cách trong thôn không xa, Nhan Quân Tề dìu hắn một đoạn đường, lại trở về xe lăn, lại dìu hắn đi một đoạn đường, lại trở về xe lăn...
Cứ như vậy đi đi lại lại, mắt thấy sắp đến thôn của Lư gia.
Mắt Lư Hủ sáng lên:
- Lư Chu?
Lư Chu đang ở ngã tư nghe tiếng lớn tiếng đáp lại, liền chạy về phía bọn họ.
Lư Hủ vội vàng kêu:
- Chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận ngã xuống! Lỗ mãng, vững chắc!
Nhan Quân Tề rũ mắt nhìn vết bùn khô trên mông Lư Hủ, hình dạng còn ở đâu... Hắn ngẫm lại mặt mũi của đại ca quan trọng như Lư Hủ, giơ tay giúp hắn vỗ rớt.
Chân trước của Lư Hủ còn muốn dạy cho Lư Chu biết ngồi vững, sau lưng giống như mèo bị dẫm phải đuôi, cả người bốc khói, thiếu chút nữa thì một tiếng nhảy lên.
Nhan Quân Tề vội vàng thu tay lại:
- Có ấn bùn.
Lư Hủ:
- Cộp! Cộp! Mau chạy đi.
Lư Hủ hít thở, vừa chụp vừa thấp giọng dặn dò Nhan Quân Tề:
- Không được nói ta bị đánh ngã với người khác!
Nhan Quân Tề mỉm cười:
- Ừm.
Lư Chu nghe lời của đại ca hắn, chậm rãi trốn trong vũng nước đi tới:
- Đại ca, Quân Tề ca.
Lư Hủ nghiêm mặt bày ra dáng vẻ đại ca:
- Mới vừa hạ mưa xong ngươi một mình chạy đến đây làm gì? Phong hàn làm sao bây giờ, quăng ngã làm sao bây giờ?
Lư Chu đã quen với việc đại ca ra sức yếu, trên mặt không hiện, trong lòng ấm áp, hắn nghiêm trang nói:
- Ta đã trưởng thành rồi, nếu không phải có Lư Duệ thì sẽ không bị ngã.
Cho nên ca ca không cần lo lắng cho hắn!
Lư Hủ:
- ...
Muốn đánh đệ đệ!
Nguyên Mạn Nương ở nhà bên cạnh nhà có treo hoa thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, từ khi mưa đã tạnh, Lư Chu đã chạy ra ngoài mấy bức, cũng không biết Lư Hủ có hay không đang trốn mưa ở trong huyện.
Tịch Nguyệt đã bắt đầu học thêu thùa, nhưng hiển nhiên không phải là người có thiên phú, cho nàng một khối vải cũ để nàng luyện chế, trong chốc lát không nhìn thấy Tịch Nguyệt có thể cau mày khổ sở, thâm sâu mà buộc sợi chỉ thành một sợi chỉ, có thể nắm được cỡ nào chỉ cần nắm được cỡ đó.
Thuỷ tú hàng xóm đều có thể thêu một bông hoa nhỏ bằng phẳng, Tịch Nguyệt bọn họ vẫn đảo quanh tại chỗ, nếu như khi còn nhỏ nàng thêu thành như vậy thì đã sớm bởi vì lãng phí tuyến đường ăn rồi.
Nguyên Mạn Nương:
- Tịch Nguyệt, ngươi đi phòng bếp nhìn xem có lửa tắt không.
Lỗ tai Tịch Nguyệt dựng thẳng, miệng tươi cười rạng rỡ:
- Ta đi xem thử!
Nguyên Mạn Nương lắc đầu, mở ra đoàn người Tịch Nguyệt.
- Duệ nhi, ngươi không được ra ngoài chơi nữa, dựa gần nương chơi.
Lư Duệ ngồi trên bậc cửa, nhìn Nguyên Mạn Nương lại thu hồi cái chân đã bị bán đi. Hắn vừa mới ở trong sân chơi bùn, bị mẹ đánh vào mông, lúc này không dám nghịch ngợm.
Nguyên Mạn Nương nghe thấy tiếng càu nhàu, cửa viện bị đẩy ra, nàng thò đầu ra nhìn bên ngoài, thấy Nhan Quân Tề đỡ Lư Hủ, Lư Chu đẩy xe vào cửa, vội vàng buông tấm thảm thêu chạy ra:
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lư Hủ:
- Không có chuyện gì, khái một chút. Trên xe rất nhiều đồ vật đều hướng về, lấy ra phơi đi.
- Đang đi đang đi, Nguyên Mạn Nương giúp đỡ Nhan Quân Tề dìu hắn:
- Một thân bùn nhão này, Tịch Nguyệt, lấy khăn lông cho ca ca tới đây. Ta nấu canh gừng, Quân Tề cũng uống một chút đi.
Nhan Quân Tề:
- Được.
Tịch Nguyệt túm khăn lông khô chạy tới, Nguyên Mạn Nương chạy đến phòng bếp bưng canh gừng, Lư Chu bưng một chậu nước sạch tới, Lư Hủ và Nhan Quân Tề rửa tay sạch sẽ ngồi xuống uống sạch một chén canh gừng.
Nguyên Mạn Nương:
- Canh gừng còn nóng, rất có công dụng.
Tịch Nguyệt:
- Tịch Nguyệt châm lửa.
Lư Hủ xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nàng:
- Thật sự có thể làm.
Tịch Nguyệt thẹn thùng cười lớn.
Lư Hủ kêu Lư Chu mang đồ vật trên xe đến trên đất trống trong phòng lão, chia cho Nhan Quân Tề thứ tốt, sai phái Lư Chu giúp Nhan Quân Tề ôm trở về.
Lư Chu trở về hỏi Lư Hủ:
- Một chút thư tịch như vậy đều là của Quân Tề ca ca sao?
Lư Hủ:
- Ừm, còn có giấy, lát nữa Thiên Tình ngươi giúp Quân Tề mở ra lò luyện đan.
Lư Chu gật đầu:
- Ừm.
Tịch Nguyệt ngồi trên mặt đất đã phát hiện ra quả cầu nhỏ và quả bóng cao su nhỏ, hai món đồ chơi này nàng phải nhẫn nhịn, chờ đến khi Lư Hủ mang vải đến phòng bếp để nấu cơm và đồ ăn đã nấu chín, cuối cùng không nhịn được hỏi.
Vừa nhặt đồ ăn ướt vào trong giỏ, nghiêng đầu hỏi:
- Ca ca, đây là cái gì vậy?
Lư Hủ đưa quả cầu trúc nhỏ cho nàng:
- Đây là của ngươi.
Tịch Nguyệt không thể tin được mà khẩn cầu:
- Cho ta?
Lư Hủ:
- Cho ngươi. Cái này cho Lư Duệ.
- Cảm ơn ca ca!
Tịch Nguyệt lắc lắc tiểu trúc cầu, lại ôm tiểu trúc cầu cao hứng chạy ra ngoài tìm mẹ:
- Nương, ca ca mua cầu cho ta và Duệ nhi!
Là cho Lư Duệ à... Lư Chu nghiêng đầu nhìn, ánh mắt âm trầm.
Hắn nhịn xuống hâm mộ, lại tập trung chú ý vào đồ ăn để thôi miên bản thân, hắn đã là đứa trẻ, không thể lãng phí tiền mua đồ chơi được.
Bỗng nhiên đầu hắn trầm xuống, thứ gì đó rơi vào trên đầu hắn, hắn giơ tay lên đỡ, cẩn thận gỡ xuống, là một cái bình nhỏ bị rách.
Lư Hủ từ bên trong móc ra đường mòn, đưa bộ phận tay cho Lư Chu:
- À, ngươi, để tiền dùng đi.
Nhìn thấy một mảnh vải thật lớn bị ướt, Lư Hủ ngượng ngùng, dùng ngữ khí cường ngạnh nói:
- Đặt cửa sổ vào để phơi, phơi khô không ảnh hưởng đến việc sử dụng, hiểu không?
- Ừm!
Không phải vì lễ vật đã làm cho hắn không cao hứng, mà là Lư Chu đang nâng lò sưởi trong tay lên, giương mắt nhìn hắn, hai mắt sáng ngời, trong mắt đều là sự hài lòng và vui mừng, giống như được đến bình vàng.
Ngay cả trưởng thành cũng không trang điểm nổi nữa.
- Cảm ơn ca ca.
Hắn cẩn thận sờ sờ bên ngoài, lại xốc nắp lên nghiêng đầu nhìn vào bên trong, trước tiên buông cái tai gỗ trong tay xuống, đứng lên chạy đến bên cửa sổ, thổi thổi mặt đất trên cửa sổ, lại dùng tay lau lau, mới bắt tay vào lò tìm một chỗ có thể để xuống.
- Ca ca, ta đặt ở đây!
- Ừm.
Lư Hủ cắn cắn môi, nghĩ thầm, đệ đệ của Lư Hủ hắn nên có món đồ chơi không ăn hết, đồ ăn ngon không ăn được, tại sao chỉ vì một cái xác nhỏ làm từ vải mà cao hứng như vậy?
Trong lòng Lư Hủ đổ đổ, đưa rau khô cho Cổ Chu đi ra bên ngoài phơi, còn mình thì tự nấu nước tắm rửa trong phòng bếp.
Chỉ trong chốc lát, Lư Hủ mơ hồ nghe được âm thanh rơi xuống của cái gì đó, ngay sau đó trong nhà truyền đến tiếng khóc như giết heo của Lư Duệ, Lư Hủ kinh ngạc nhảy dựng, tròng quần áo chạy ra.
Con khỉ nhà bọn họ đã nằm sấp ở trong lòng Nguyên Man Nương gào khóc.
- Mẹ nói với con như thế nào?
Nguyên Mạn Nương ôm mông nhỏ của hắn, Tịch Nguyệt khom lưng nhặt kim chỉ trên mặt đất.
Lư Hủ hỏi:
- Sao vậy?
Tịch Nguyệt:
- Đệ đệ ăn trộm kim chỉ!
Thì ra là Lư Duệ được quả bóng cao su nhỏ muốn chơi, Nguyên Mạn Nương nói bên ngoài còn ướt, phải đợi bóng khô mới chơi. Nàng biết lau mặt xong rồi thì làm, bóng nhất định cũng vậy! Hắn thừa dịp Nguyên Mạn Nương, Lư Chu, Tịch Nguyệt đang nướng đồ ăn trong sân, điểm chân từ trên ghế kéo vải lụa thêu của Tịch Nguyệt xuống lau bóng, sau đó lật sọt, Nguyên Mạn Nương nghe thấy động tĩnh chạy vào phòng thấy trên vải còn cắm châm, cách móng vuốt của Lư Duệ không đến một tấc! Nàng túm vải lụa, bắt lấy mông của Lư Duệ.
Nguyên Mạn Nương cũng nước mắt lưng tròng.
Bình thường cô đều rất chú ý đến việc cắt kim chỉ đao đến nơi mà Lư Duệ và Tịch Nguyệt không thể đến, chỉ một cái sơ ý mà cô đã suýt chút nữa đâm phải cô.
Tịch Nguyệt liên tục cáo trạng:
- Đệ đệ trời mưa còn lăn một thân bùn.
Mới vừa rồi trời mưa Nguyên Mạn Nương từ ngoài ruộng chạy về, Tịch Nguyệt giúp đỡ lấy khăn lông, nhất thời không chú ý, Lư Duệ đã tự mình chạy đến trong viện dẫm lên vũng nước chơi, Văn Trinh đi bắt hắn, hắn còn lôi kéo Văn Trinh cùng nhau trảo bùn chơi, Văn Trinh không chơi, hắn đã ném người ta một thân bùn.
Lư Hủ ôm Lư Duệ đi, điểm vào cái mũi nhỏ của hắn:
- Ngươi còn khóc, ngươi còn chọc mẹ khóc còn khóc, ngươi khóc đi, chờ làm cho chúng ta không cao hứng, xem ai chơi với ngươi.
Lư Duệ nằm sấp vào trong lòng hắn khóc lóc:
- Ngươi.
Lư Hủ bị hắn chọc cười:
- Ta không chơi với ngươi đâu.
Hắn chạy trốn nhanh lại kéo đến miệng vết thương, buông Lư Duệ ra lặng lẽ sờ vào xương cùng, tám phần là sưng lên, đau sinh, đau sinh, Lư Hủ buông Lư Duệ ra, khập khiễng dịch về phòng nằm bò, làm bộ là tóc tai.
Nguyên Mạn Nương cho rằng hắn mệt nhọc, giúp hắn đóng cửa phòng lại dặn dò Lư Duệ và Tịch Nguyệt không được làm phiền ca ca, lại lần nữa vác cuốc đi ra ngoài ruộng.
Khi Lư Hủ sắp ngủ, Nhan Quân Tề cầm thuốc tới.
Trên mặt Lư Hủ đỏ lên, nghĩ lại ngày mai còn phải đi Quan Dương bán rau trộn, để Nhan Quân Tề đóng cửa lại.
xương và máu của hắn đều đã sưng lên, đắp thuốc lên sẽ mát hơn một chút.
Nhan Quân Tề giúp hắn đắp băng gạc lên:
- Ngày mai nghỉ ngơi một ngày đi?
Lư Hủ:
- Không được, ta và Lục Dũng đều nói tốt, nếu như ta không đi, những đậu hủ kia của hắn bán không hết, ngày nhà bọn họ sẽ càng khổ sở hơn.
Nghe nói mẹ và tỷ tỷ của hắn mỗi ngày sáng sớm đi đào rau dại, về nhà phải đi dệt vải, lúc rảnh còn phải giúp người khác giặt quần áo, thân thể của hắn không tốt nên đã bắt đầu giúp phường Đậu Hủ nhóm lửa nhặt đậu. Bởi vì thuê phòng ở cho bọn họ nên quan hệ cũng không tệ lắm, phường Đậu Hủ mới nguyện ý cho Lục Dũng bán đậu hủ.
Nếu như Lục Dũng nhiều nợ đậu hủ lại không bán được, sau này sẽ không còn món nợ nào tốt nữa.
Đang nói, cửa phòng bị đẩy ra một khe hở rất nhỏ, Lư Duệ ôm quả cầu nhỏ của hắn đứng ở giữa cửa, cười ngâm ngâm kêu:
Hắn còn nhớ muốn chơi với Lư Hủ.
- Không ai chơi với ngươi nhớ tới ta đúng không?
Lư Hủ kêu Nhan Quân Tề ôm Lư Duệ lên giường, để cho Lư Duệ cởi giày ra rồi lăn quả cầu chơi ở bên trong.
giường đất ba bên cạnh dựa sát vào tường, một bên trên dưới một bên bị Lư Hủ chống đỡ, Lư Duệ ở bên trong yên tâm lớn mật chơi, bò tới lăn đi, còn không có thầy dạy cũng hiểu biết địa học biết chơi bóng.
Hắn chạy tới gần, Lư Hủ đã cào cào lên gót chân nhỏ của hắn, Lư Duệ đã bộc phát ra một trận cười khanh khách, lui về phía sau chân, không trong chốc lát lại đưa qua, ngã trên người Lư Hủ một trận loạn cả lên.
Lư Hủ phành phạch về phía cái đuôi nhỏ của Lư Duệ, đột nhiên thở dài nói:
- Quân Tề ngươi có loại cảm giác này sao, có lúc cảm thấy mình làm đã rất không tệ, có lúc lại cảm thấy còn kém thật sự xa.
Khi hắn còn nhỏ, trong nhà nghèo nhất cũng không ít lần ăn không ngừng, không hợp khẩu không hợp mắt toàn bộ đều chơi cho vui, nào giống như hai người bọn họ, có một món đồ chơi ướt nhẹp lại có thể cao hứng thành như vậy.
- Sau này ta nhất định phải làm cho mấy người Lư Chu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn làm gì thì làm!
Hắn đi ở phía trước dò đường, Nhan Quân Tề ở phía sau đi xe lăn.
- Cẩn thận vũng nước và tảng đá, Lư Hủ tránh thoát vũng nước, nhắc nhở Nhan Quân Tề:
- Nhìn thấy cây dâu tằm kia ở phía trước không, ta chính là ở đó ai, ngọa tào!
Lời còn chưa dứt lòng bàn chân của hắn đã trượt xuống, một mông ngồi xổm trên mặt đất, thật khéo nơi hắn ngã xuống có một khối đá lớn, vừa vặn cộm lên xương cùng, Lư Hủ thiếu chút nữa muốn khóc.
Nhan Quân Tề vội vàng buông xe lăn ra đỡ hắn, Lư Hủ đứng lên không nổi nữa, hắn thay đổi tư thế, tay ấn vào thân cây trên mặt đất, đứng lên, vẫy vẫy tay đỏ như máu trên tay, chống eo run rẩy kêu rên:
- Ta kháo...
- nặng lắm không?
Nhan Quân Tề đỡ hắn, lo lắng khom lưng nhìn nơi hắn đỡ, không ngờ thấy trên quần của Lư Hủ đều là đất đỏ, còn hiện ra hình dáng của mông, tròn vo và cả dấu tay vừa mới ấn bùn lên. Nhan Quân Tề không nhịn được, cười rộ lên.
Lư Hủ thẹn quá thành giận:
- Ngươi cười ta à.
Nhan Quân Tề cười ầm lên.
Lư Hủ xú mặt chống đỡ cây và vách tường nham thạch khập khiễng đi, quá mất mặt.
Nhan Quân Tề cố nén cười, điều chỉnh hô hấp thật tốt, đuổi theo:
- Ta đỡ ngươi.
Lư Hủ:
- Không cần, ngươi đi xe lăn đi.
Hắn hào khí mà nói, không chú ý đạp lên trên lá cây, lòng bàn chân đất đỏ cùng lá cỏ bóng loáng chạm vào nhau, thiếu chút nữa làm hắn lần nữa đảo lộn.
Lư Hủ giống như một đứa trẻ vừa mới lên mặt băng, hai chân trượt tứ chi múa may, thấy Nhan Quân Tề giống như là cọng rơm cứu mạng, vội vàng bắt lấy. Lại lần nữa kéo đến xương và cơ bắp gần đó, Lư Hủ đau đến mức cả thở cũng run lên.
Hắn không từ chối sự đỡ đỡ của Nhan Quân Tề, sự chú ý của hắn đều đánh vào cổ.
Nhan Quân Tề cúi đầu, từ từ đỡ hắn đi.
*Bạn đang đọc truyện được copy từ dtruyen . com
Lư Hủ tức giận:
- Muốn cười thì ngươi cứ cười!
Dù sao thì mặt mũi của hắn cũng quét rác, hình tượng của đại ca cũng không còn sót lại chút gì.
Nhan Quân Tề buồn bã cười, giúp hắn vãn bối:
- Đường quá trơn, sau này trời mưa vẫn không cần đi đường núi, sẽ rất nguy hiểm.
Lư Hủ trầm giọng kêu rên, trong lòng cuồng mắng Tống Lục và mười tám đời tổ tông trên mạn thuyền.
mông của hắn khẳng định đã bị phồng lên!
Cũng may là cách trong thôn không xa, Nhan Quân Tề dìu hắn một đoạn đường, lại trở về xe lăn, lại dìu hắn đi một đoạn đường, lại trở về xe lăn...
Cứ như vậy đi đi lại lại, mắt thấy sắp đến thôn của Lư gia.
Mắt Lư Hủ sáng lên:
- Lư Chu?
Lư Chu đang ở ngã tư nghe tiếng lớn tiếng đáp lại, liền chạy về phía bọn họ.
Lư Hủ vội vàng kêu:
- Chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận ngã xuống! Lỗ mãng, vững chắc!
Nhan Quân Tề rũ mắt nhìn vết bùn khô trên mông Lư Hủ, hình dạng còn ở đâu... Hắn ngẫm lại mặt mũi của đại ca quan trọng như Lư Hủ, giơ tay giúp hắn vỗ rớt.
Chân trước của Lư Hủ còn muốn dạy cho Lư Chu biết ngồi vững, sau lưng giống như mèo bị dẫm phải đuôi, cả người bốc khói, thiếu chút nữa thì một tiếng nhảy lên.
Nhan Quân Tề vội vàng thu tay lại:
- Có ấn bùn.
Lư Hủ:
- Cộp! Cộp! Mau chạy đi.
Lư Hủ hít thở, vừa chụp vừa thấp giọng dặn dò Nhan Quân Tề:
- Không được nói ta bị đánh ngã với người khác!
Nhan Quân Tề mỉm cười:
- Ừm.
Lư Chu nghe lời của đại ca hắn, chậm rãi trốn trong vũng nước đi tới:
- Đại ca, Quân Tề ca.
Lư Hủ nghiêm mặt bày ra dáng vẻ đại ca:
- Mới vừa hạ mưa xong ngươi một mình chạy đến đây làm gì? Phong hàn làm sao bây giờ, quăng ngã làm sao bây giờ?
Lư Chu đã quen với việc đại ca ra sức yếu, trên mặt không hiện, trong lòng ấm áp, hắn nghiêm trang nói:
- Ta đã trưởng thành rồi, nếu không phải có Lư Duệ thì sẽ không bị ngã.
Cho nên ca ca không cần lo lắng cho hắn!
Lư Hủ:
- ...
Muốn đánh đệ đệ!
Nguyên Mạn Nương ở nhà bên cạnh nhà có treo hoa thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, từ khi mưa đã tạnh, Lư Chu đã chạy ra ngoài mấy bức, cũng không biết Lư Hủ có hay không đang trốn mưa ở trong huyện.
Tịch Nguyệt đã bắt đầu học thêu thùa, nhưng hiển nhiên không phải là người có thiên phú, cho nàng một khối vải cũ để nàng luyện chế, trong chốc lát không nhìn thấy Tịch Nguyệt có thể cau mày khổ sở, thâm sâu mà buộc sợi chỉ thành một sợi chỉ, có thể nắm được cỡ nào chỉ cần nắm được cỡ đó.
Thuỷ tú hàng xóm đều có thể thêu một bông hoa nhỏ bằng phẳng, Tịch Nguyệt bọn họ vẫn đảo quanh tại chỗ, nếu như khi còn nhỏ nàng thêu thành như vậy thì đã sớm bởi vì lãng phí tuyến đường ăn rồi.
Nguyên Mạn Nương:
- Tịch Nguyệt, ngươi đi phòng bếp nhìn xem có lửa tắt không.
Lỗ tai Tịch Nguyệt dựng thẳng, miệng tươi cười rạng rỡ:
- Ta đi xem thử!
Nguyên Mạn Nương lắc đầu, mở ra đoàn người Tịch Nguyệt.
- Duệ nhi, ngươi không được ra ngoài chơi nữa, dựa gần nương chơi.
Lư Duệ ngồi trên bậc cửa, nhìn Nguyên Mạn Nương lại thu hồi cái chân đã bị bán đi. Hắn vừa mới ở trong sân chơi bùn, bị mẹ đánh vào mông, lúc này không dám nghịch ngợm.
Nguyên Mạn Nương nghe thấy tiếng càu nhàu, cửa viện bị đẩy ra, nàng thò đầu ra nhìn bên ngoài, thấy Nhan Quân Tề đỡ Lư Hủ, Lư Chu đẩy xe vào cửa, vội vàng buông tấm thảm thêu chạy ra:
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lư Hủ:
- Không có chuyện gì, khái một chút. Trên xe rất nhiều đồ vật đều hướng về, lấy ra phơi đi.
- Đang đi đang đi, Nguyên Mạn Nương giúp đỡ Nhan Quân Tề dìu hắn:
- Một thân bùn nhão này, Tịch Nguyệt, lấy khăn lông cho ca ca tới đây. Ta nấu canh gừng, Quân Tề cũng uống một chút đi.
Nhan Quân Tề:
- Được.
Tịch Nguyệt túm khăn lông khô chạy tới, Nguyên Mạn Nương chạy đến phòng bếp bưng canh gừng, Lư Chu bưng một chậu nước sạch tới, Lư Hủ và Nhan Quân Tề rửa tay sạch sẽ ngồi xuống uống sạch một chén canh gừng.
Nguyên Mạn Nương:
- Canh gừng còn nóng, rất có công dụng.
Tịch Nguyệt:
- Tịch Nguyệt châm lửa.
Lư Hủ xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nàng:
- Thật sự có thể làm.
Tịch Nguyệt thẹn thùng cười lớn.
Lư Hủ kêu Lư Chu mang đồ vật trên xe đến trên đất trống trong phòng lão, chia cho Nhan Quân Tề thứ tốt, sai phái Lư Chu giúp Nhan Quân Tề ôm trở về.
Lư Chu trở về hỏi Lư Hủ:
- Một chút thư tịch như vậy đều là của Quân Tề ca ca sao?
Lư Hủ:
- Ừm, còn có giấy, lát nữa Thiên Tình ngươi giúp Quân Tề mở ra lò luyện đan.
Lư Chu gật đầu:
- Ừm.
Tịch Nguyệt ngồi trên mặt đất đã phát hiện ra quả cầu nhỏ và quả bóng cao su nhỏ, hai món đồ chơi này nàng phải nhẫn nhịn, chờ đến khi Lư Hủ mang vải đến phòng bếp để nấu cơm và đồ ăn đã nấu chín, cuối cùng không nhịn được hỏi.
Vừa nhặt đồ ăn ướt vào trong giỏ, nghiêng đầu hỏi:
- Ca ca, đây là cái gì vậy?
Lư Hủ đưa quả cầu trúc nhỏ cho nàng:
- Đây là của ngươi.
Tịch Nguyệt không thể tin được mà khẩn cầu:
- Cho ta?
Lư Hủ:
- Cho ngươi. Cái này cho Lư Duệ.
- Cảm ơn ca ca!
Tịch Nguyệt lắc lắc tiểu trúc cầu, lại ôm tiểu trúc cầu cao hứng chạy ra ngoài tìm mẹ:
- Nương, ca ca mua cầu cho ta và Duệ nhi!
Là cho Lư Duệ à... Lư Chu nghiêng đầu nhìn, ánh mắt âm trầm.
Hắn nhịn xuống hâm mộ, lại tập trung chú ý vào đồ ăn để thôi miên bản thân, hắn đã là đứa trẻ, không thể lãng phí tiền mua đồ chơi được.
Bỗng nhiên đầu hắn trầm xuống, thứ gì đó rơi vào trên đầu hắn, hắn giơ tay lên đỡ, cẩn thận gỡ xuống, là một cái bình nhỏ bị rách.
Lư Hủ từ bên trong móc ra đường mòn, đưa bộ phận tay cho Lư Chu:
- À, ngươi, để tiền dùng đi.
Nhìn thấy một mảnh vải thật lớn bị ướt, Lư Hủ ngượng ngùng, dùng ngữ khí cường ngạnh nói:
- Đặt cửa sổ vào để phơi, phơi khô không ảnh hưởng đến việc sử dụng, hiểu không?
- Ừm!
Không phải vì lễ vật đã làm cho hắn không cao hứng, mà là Lư Chu đang nâng lò sưởi trong tay lên, giương mắt nhìn hắn, hai mắt sáng ngời, trong mắt đều là sự hài lòng và vui mừng, giống như được đến bình vàng.
Ngay cả trưởng thành cũng không trang điểm nổi nữa.
- Cảm ơn ca ca.
Hắn cẩn thận sờ sờ bên ngoài, lại xốc nắp lên nghiêng đầu nhìn vào bên trong, trước tiên buông cái tai gỗ trong tay xuống, đứng lên chạy đến bên cửa sổ, thổi thổi mặt đất trên cửa sổ, lại dùng tay lau lau, mới bắt tay vào lò tìm một chỗ có thể để xuống.
- Ca ca, ta đặt ở đây!
- Ừm.
Lư Hủ cắn cắn môi, nghĩ thầm, đệ đệ của Lư Hủ hắn nên có món đồ chơi không ăn hết, đồ ăn ngon không ăn được, tại sao chỉ vì một cái xác nhỏ làm từ vải mà cao hứng như vậy?
Trong lòng Lư Hủ đổ đổ, đưa rau khô cho Cổ Chu đi ra bên ngoài phơi, còn mình thì tự nấu nước tắm rửa trong phòng bếp.
Chỉ trong chốc lát, Lư Hủ mơ hồ nghe được âm thanh rơi xuống của cái gì đó, ngay sau đó trong nhà truyền đến tiếng khóc như giết heo của Lư Duệ, Lư Hủ kinh ngạc nhảy dựng, tròng quần áo chạy ra.
Con khỉ nhà bọn họ đã nằm sấp ở trong lòng Nguyên Man Nương gào khóc.
- Mẹ nói với con như thế nào?
Nguyên Mạn Nương ôm mông nhỏ của hắn, Tịch Nguyệt khom lưng nhặt kim chỉ trên mặt đất.
Lư Hủ hỏi:
- Sao vậy?
Tịch Nguyệt:
- Đệ đệ ăn trộm kim chỉ!
Thì ra là Lư Duệ được quả bóng cao su nhỏ muốn chơi, Nguyên Mạn Nương nói bên ngoài còn ướt, phải đợi bóng khô mới chơi. Nàng biết lau mặt xong rồi thì làm, bóng nhất định cũng vậy! Hắn thừa dịp Nguyên Mạn Nương, Lư Chu, Tịch Nguyệt đang nướng đồ ăn trong sân, điểm chân từ trên ghế kéo vải lụa thêu của Tịch Nguyệt xuống lau bóng, sau đó lật sọt, Nguyên Mạn Nương nghe thấy động tĩnh chạy vào phòng thấy trên vải còn cắm châm, cách móng vuốt của Lư Duệ không đến một tấc! Nàng túm vải lụa, bắt lấy mông của Lư Duệ.
Nguyên Mạn Nương cũng nước mắt lưng tròng.
Bình thường cô đều rất chú ý đến việc cắt kim chỉ đao đến nơi mà Lư Duệ và Tịch Nguyệt không thể đến, chỉ một cái sơ ý mà cô đã suýt chút nữa đâm phải cô.
Tịch Nguyệt liên tục cáo trạng:
- Đệ đệ trời mưa còn lăn một thân bùn.
Mới vừa rồi trời mưa Nguyên Mạn Nương từ ngoài ruộng chạy về, Tịch Nguyệt giúp đỡ lấy khăn lông, nhất thời không chú ý, Lư Duệ đã tự mình chạy đến trong viện dẫm lên vũng nước chơi, Văn Trinh đi bắt hắn, hắn còn lôi kéo Văn Trinh cùng nhau trảo bùn chơi, Văn Trinh không chơi, hắn đã ném người ta một thân bùn.
Lư Hủ ôm Lư Duệ đi, điểm vào cái mũi nhỏ của hắn:
- Ngươi còn khóc, ngươi còn chọc mẹ khóc còn khóc, ngươi khóc đi, chờ làm cho chúng ta không cao hứng, xem ai chơi với ngươi.
Lư Duệ nằm sấp vào trong lòng hắn khóc lóc:
- Ngươi.
Lư Hủ bị hắn chọc cười:
- Ta không chơi với ngươi đâu.
Hắn chạy trốn nhanh lại kéo đến miệng vết thương, buông Lư Duệ ra lặng lẽ sờ vào xương cùng, tám phần là sưng lên, đau sinh, đau sinh, Lư Hủ buông Lư Duệ ra, khập khiễng dịch về phòng nằm bò, làm bộ là tóc tai.
Nguyên Mạn Nương cho rằng hắn mệt nhọc, giúp hắn đóng cửa phòng lại dặn dò Lư Duệ và Tịch Nguyệt không được làm phiền ca ca, lại lần nữa vác cuốc đi ra ngoài ruộng.
Khi Lư Hủ sắp ngủ, Nhan Quân Tề cầm thuốc tới.
Trên mặt Lư Hủ đỏ lên, nghĩ lại ngày mai còn phải đi Quan Dương bán rau trộn, để Nhan Quân Tề đóng cửa lại.
xương và máu của hắn đều đã sưng lên, đắp thuốc lên sẽ mát hơn một chút.
Nhan Quân Tề giúp hắn đắp băng gạc lên:
- Ngày mai nghỉ ngơi một ngày đi?
Lư Hủ:
- Không được, ta và Lục Dũng đều nói tốt, nếu như ta không đi, những đậu hủ kia của hắn bán không hết, ngày nhà bọn họ sẽ càng khổ sở hơn.
Nghe nói mẹ và tỷ tỷ của hắn mỗi ngày sáng sớm đi đào rau dại, về nhà phải đi dệt vải, lúc rảnh còn phải giúp người khác giặt quần áo, thân thể của hắn không tốt nên đã bắt đầu giúp phường Đậu Hủ nhóm lửa nhặt đậu. Bởi vì thuê phòng ở cho bọn họ nên quan hệ cũng không tệ lắm, phường Đậu Hủ mới nguyện ý cho Lục Dũng bán đậu hủ.
Nếu như Lục Dũng nhiều nợ đậu hủ lại không bán được, sau này sẽ không còn món nợ nào tốt nữa.
Đang nói, cửa phòng bị đẩy ra một khe hở rất nhỏ, Lư Duệ ôm quả cầu nhỏ của hắn đứng ở giữa cửa, cười ngâm ngâm kêu:
Hắn còn nhớ muốn chơi với Lư Hủ.
- Không ai chơi với ngươi nhớ tới ta đúng không?
Lư Hủ kêu Nhan Quân Tề ôm Lư Duệ lên giường, để cho Lư Duệ cởi giày ra rồi lăn quả cầu chơi ở bên trong.
giường đất ba bên cạnh dựa sát vào tường, một bên trên dưới một bên bị Lư Hủ chống đỡ, Lư Duệ ở bên trong yên tâm lớn mật chơi, bò tới lăn đi, còn không có thầy dạy cũng hiểu biết địa học biết chơi bóng.
Hắn chạy tới gần, Lư Hủ đã cào cào lên gót chân nhỏ của hắn, Lư Duệ đã bộc phát ra một trận cười khanh khách, lui về phía sau chân, không trong chốc lát lại đưa qua, ngã trên người Lư Hủ một trận loạn cả lên.
Lư Hủ phành phạch về phía cái đuôi nhỏ của Lư Duệ, đột nhiên thở dài nói:
- Quân Tề ngươi có loại cảm giác này sao, có lúc cảm thấy mình làm đã rất không tệ, có lúc lại cảm thấy còn kém thật sự xa.
Khi hắn còn nhỏ, trong nhà nghèo nhất cũng không ít lần ăn không ngừng, không hợp khẩu không hợp mắt toàn bộ đều chơi cho vui, nào giống như hai người bọn họ, có một món đồ chơi ướt nhẹp lại có thể cao hứng thành như vậy.
- Sau này ta nhất định phải làm cho mấy người Lư Chu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn làm gì thì làm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.