[Làm Ruộng] Sau Khi Bị Người Nhà Bán Đi, Ta Trở Thành Đoàn Sủng Trong Núi
Chương 1: Ta Sẽ Cưới Cô Nương Này (1)
Nguyễn Khinh Phong
19/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mùa hè năm thứ 32 Đại Lương, thôn Tiểu Đãng.
Hôm nay là ngày tốt lành Diệp gia gả con gái, nhưng bây giờ nhà bọn họ lại loạn thành một đoàn.
Nam nữ già trẻ trong thôn đều vây quanh Diệp gia, nghe bên trong truyền ra những tiếng chửi rủa liên tiếp.
“Trước đây nhà ta định rõ là đại cô nương nhà các ngươi, vậy mà bây giờ lại muốn gả nhị cô nương thay, đúng là kẻ vô tâm, rõ ràng là các người đang khinh người quá đáng!”
Tiêu gia chủ mẫu dùng một tay chống nạnh, chỉ thẳng một ngón tay vào phụ nhân ở phía đối diện hét lên.
Trâu thị tóc tai rối bời ở phía đối diện cũng rống cổ hét: “Ngươi cho rằng ta muốn như vậy sao? Nếu không phải do nhà ngươi nghèo quá thì Thanh Thanh nhà ta cũng không đến nỗi trốn đi. Nhị cô nương thì thế nào? Tóm lại là chỉ cần cưới một người trở về, Tiêu gia các ngươi cũng không thiệt thòi.”
“Mẹ kiếp cái thứ thối tha!”
Sắc mặt Từ Chính Hương khó coi: "Nếu không phải là do Diệp Thanh thanh nhà ngươi có chút danh tiếng phúc tinh thì chúng ta sẽ tiêu năm mươi lượng bạc đính hôn sao? Ngươi ra ngoài hỏi thăm một chút, toàn bộ thôn Tiểu Đãng, có con gái nhà ai có thể nhận đến 50 lượng bạc lễ hỏi, số tiền này cũng đã đủ cưới hai người vợ rồi.”
“Khá lắm, 50 lượng đấy!”
“Diệp gia này sinh ra nữ nhi tốt, chỉ sợ sẽ bán như cục vàng!”
Người trong thôn vừa hóng hớt vừa xì xào bàn tán.
Lý Chính cũng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi thì hắn ta vội vàng mở miệng khuyên nhủ:
“Diệp gia tẩu tử, ta thấy là ngươi liền bảo Diệp Thanh Thanh mau chóng trở về đi, dù sao thì mối hôn sự này cũng qua huyện nha nha môn, cho dù các ngươi muốn thì cũng không ỷ lại được.”
Sau khi nghe thấy lời này thì Trâu thị vỗ đùi khóc lên: “Cái mạng này của ta thật khổ mà, đứa con gái đang tốt lành tự dưng không thấy tăm hơi, vậy mà các ngươi còn ép ta đi bắt người, đây là các ngươi muốn ép ta chết sao!”
Trâu thị khóc trầm bồng du dương, mọi người vây xem đều nghị luận ầm ĩ.
Trong đám hỗn loạn, Tiêu Mộc trông thấy một người mặc áo cưới gầy nhỏ dán vào chân tường chạy ra bên ngoài cho nên liền yên lặng không tiếng động đi theo.
Không lâu sau, một thôn dân vô cùng lo lắng chạy vào: “Không xong, không xong rồi, Diệp gia nhị cô nương nhảy sông!”
Câu nói này giống như một đạo chú ngữ khiến tất cả mọi người ở đây đều im lặng.
Những người quen của Diệp gia đều biết Diệp Lạc Hân là người đáng thương.
Cha nàng xuất thân cử nhân cho nên đã cưới được tiểu thư trong đại hộ của kinh đại, nhớ năm đó, ở trong thôn Tiểu Đãng của bọn họ thì đây chính là… Phần vinh quang độc nhất.
Mùa hè năm thứ 32 Đại Lương, thôn Tiểu Đãng.
Hôm nay là ngày tốt lành Diệp gia gả con gái, nhưng bây giờ nhà bọn họ lại loạn thành một đoàn.
Nam nữ già trẻ trong thôn đều vây quanh Diệp gia, nghe bên trong truyền ra những tiếng chửi rủa liên tiếp.
“Trước đây nhà ta định rõ là đại cô nương nhà các ngươi, vậy mà bây giờ lại muốn gả nhị cô nương thay, đúng là kẻ vô tâm, rõ ràng là các người đang khinh người quá đáng!”
Tiêu gia chủ mẫu dùng một tay chống nạnh, chỉ thẳng một ngón tay vào phụ nhân ở phía đối diện hét lên.
Trâu thị tóc tai rối bời ở phía đối diện cũng rống cổ hét: “Ngươi cho rằng ta muốn như vậy sao? Nếu không phải do nhà ngươi nghèo quá thì Thanh Thanh nhà ta cũng không đến nỗi trốn đi. Nhị cô nương thì thế nào? Tóm lại là chỉ cần cưới một người trở về, Tiêu gia các ngươi cũng không thiệt thòi.”
“Mẹ kiếp cái thứ thối tha!”
Sắc mặt Từ Chính Hương khó coi: "Nếu không phải là do Diệp Thanh thanh nhà ngươi có chút danh tiếng phúc tinh thì chúng ta sẽ tiêu năm mươi lượng bạc đính hôn sao? Ngươi ra ngoài hỏi thăm một chút, toàn bộ thôn Tiểu Đãng, có con gái nhà ai có thể nhận đến 50 lượng bạc lễ hỏi, số tiền này cũng đã đủ cưới hai người vợ rồi.”
“Khá lắm, 50 lượng đấy!”
“Diệp gia này sinh ra nữ nhi tốt, chỉ sợ sẽ bán như cục vàng!”
Người trong thôn vừa hóng hớt vừa xì xào bàn tán.
Lý Chính cũng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi thì hắn ta vội vàng mở miệng khuyên nhủ:
“Diệp gia tẩu tử, ta thấy là ngươi liền bảo Diệp Thanh Thanh mau chóng trở về đi, dù sao thì mối hôn sự này cũng qua huyện nha nha môn, cho dù các ngươi muốn thì cũng không ỷ lại được.”
Sau khi nghe thấy lời này thì Trâu thị vỗ đùi khóc lên: “Cái mạng này của ta thật khổ mà, đứa con gái đang tốt lành tự dưng không thấy tăm hơi, vậy mà các ngươi còn ép ta đi bắt người, đây là các ngươi muốn ép ta chết sao!”
Trâu thị khóc trầm bồng du dương, mọi người vây xem đều nghị luận ầm ĩ.
Trong đám hỗn loạn, Tiêu Mộc trông thấy một người mặc áo cưới gầy nhỏ dán vào chân tường chạy ra bên ngoài cho nên liền yên lặng không tiếng động đi theo.
Không lâu sau, một thôn dân vô cùng lo lắng chạy vào: “Không xong, không xong rồi, Diệp gia nhị cô nương nhảy sông!”
Câu nói này giống như một đạo chú ngữ khiến tất cả mọi người ở đây đều im lặng.
Những người quen của Diệp gia đều biết Diệp Lạc Hân là người đáng thương.
Cha nàng xuất thân cử nhân cho nên đã cưới được tiểu thư trong đại hộ của kinh đại, nhớ năm đó, ở trong thôn Tiểu Đãng của bọn họ thì đây chính là… Phần vinh quang độc nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.