[Làm Ruộng] Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Dựa Vào Livestream Làm Ruộng Bạo Hồng
Chương 13: Bà Cháu (2)
Thanh Thanh Kết Ngạnh
25/03/2024
Bởi vì bà Thái là người nhà liệt sĩ, tính tình cũng tốt, đối xử với trẻ nhỏ trong thôn rất tốt, kể chuyện xưa, cho bọn chúng ăn kẹo, bà ấy cũng là người đọc sách, có văn hoá, có khí chất. Trẻ nhỏ rất thích bà Thái, người trong thôn có thứ gì cũng sẽ mang cho bà, họ biết ơn, kính trọng bà, vì khi bà Thái còn trẻ đã giúp họ rất nhiều.
Đi được ba phút đã đến cửa nhà bà Thái.
Nhà bà Thái giống nhà nông bình thường, trong vườn có trồng ít rau dưa phát triển khá tốt, đứng bên ngoài có thể nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện.
”Bà Thái, Hiểu Minh~” Tạ Ninh gọi to.
Tiếng nói chuyện trong phòng ngừng lại, một lúc sau có người đi ra.
Bà lão tóc đã hoa râm, chống gậy, bên cạnh là thiếu niên nhỏ đang tự đẩy xe lăn.
”Là ai tới vậy?” Bà Thái vì hồi trẻ khóc nhiều, đôi mắt trở nên không tốt, nhìn cái gì cũng không còn rõ.
Nhưng Hiểu Minh liếc mắt một cái đã nhận ra Tạ Ninh, đôi mắt bỗng sáng ngời, “Bà nội, là chị Ninh Ninh.”
Bà Thái như mới bừng tỉnh, kề mặt sát vào mới miễn cưỡng nhìn rõ mặt Tạ Ninh, liền giữ lấy tay cô: “Là Ninh Ninh sao, thiếu nữ lớn lên ngày càng xinh đẹp.”
Tạ Ninh cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình tiều tụy, gầy khô, mang theo nếp nhăn nhưng lại rất ấm áp, cô không rút tay về ngược lại nắm lấy, buông rổ rau xuống ôm chặt bà lão.
”Đúng vậy, bà Thái, cháu đã trở về, về sau sẽ ở lại trong thôn phát triển.”
”Phải không? Vậy cũng được, chỉ cần có trí, ở nơi nào cũng có thể phát triển.” Bà Thái cười ra đầy vết nhăn, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô.
”Chị Ninh Ninh.”
Ôm bà Thái xong, nhìn thấy đôi mắt đầy mong chờ của cậu nhóc, Tạ Ninh cũng cười, khom lưng nhẹ nhàng ôm thiếu niên, khiến cậu đầy kích động cùng hưng phấn.
Tạ Ninh theo thói quen sờ đầu cậu, thiếu niên thẹn thùng ngượng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Chị Ninh Ninh, em không còn nhỏ nữa.”
Trước kia Hiểu Minh vẫn còn là một đứa nhỏ, thích ngồi trên xe lăn đi theo sau Tạ Ninh, khi đó Tạ Ninh rất thích cái đầu nhỏ đầy tóc xoăn của cậu, luôn thích xoa xoa.
Tạ Ninh khẽ hừ nhẹ: “Ở trong mắt chị, cho dù em có lớn như thế nào vẫn là đứa nhóc thích theo sau lưng chị. Chị cứ thích sờ tóc em đấy, sao nào, nếu em không cho chị chạm vào, chị đây về sau…”
”Cho.” Thiếu niên nhỏ sốt ruột, khẽ cắn môi nói, “Chị sờ, chị muốn xoa đầu thì xoa.”
Tuy bản thân bị tàn tật nhưng Hiểu Minh cũng không tự ti, khi còn nhỏ, trong thôn có mấy đứa trẻ hay chỉ chỉ trỏ trỏ cậu, thậm chí không muốn chơi với cậu, khi đó cậu rất khổ sở, có một lần còn bị một đứa trẻ đùa dai đẩy vào vũng bùn.
Cậu vĩnh viễn nhớ rõ, khi đó cậu dính đầy bùn bẩn hề hề được Tạ Ninh bế lên.
Chị Ninh Ninh không ghét bỏ cậu, không khinh thường cậu, không cười nhạo mà đối xử với cậu rất ôn hoà.
Tuy rằng ở chung có mấy năm, sau đó chị Ninh Ninh lại đến nơi khác học, cũng lại làm việc ở bên ngoài rất ít khi trở về.
Hiểu Minh cũng dần dần lớn lên, trở thành học sinh cấp hai còn có một chút dễ thẹn thùng của thiếu niên, nhưng cậu cũng chưa từng quên Tạ Ninh.
Bà Thái là bà của cậu, Tạ Ninh là chị gái của cậu.
Tạ Ninh cười, lại tiếp tục xoa đầu cậu nhóc.
”Hiểu Minh vừa mới chuẩn bị làm cơm chiều, nếu không tối nay cháu ở lại ăn cơm?” Mắt bà Thái nhìn không rõ lắm, Hiểu Minh sau khi lớn bắt đầu tiếp nhận việc trong phòng bếp, chỉ cần ở nhà sẽ đều là cậu nấu cơm.
”Không được rồi ạ, cháu qua đây là muốn đưa rau cho bà và Hiểu Minh, đây là cải thìa do cháu tự trồng, hôm nay vừa đến lúc có thể hái liền hái không ít, muốn mang cho hai người. Hai người giúp cháu nếm thử xem có ngon không, nếu ăn ngon về sau mới có thể mang bán ra bên ngoài.”
”Rau này phát triển thật tốt.” Hiểu Minh nhận lấy, nhìn một màu xanh mượt thì kinh ngạc.
Chẳng lẽ vì chị Ninh Ninh xinh đẹp, cho nên rau cô trồng ra cũng đẹp như vậy?
”Bà Thái, Hiểu Minh, vậy cháu về đây.”
”Chị Ninh Ninh về sau sẽ ở lại thôn thật sao?” Hiểu Minh nhỏ giọng hỏi, mang theo một tia chờ đợi.
”Sẽ.”
”Thật tốt quá.” Như vậy về sau cậu có thể thường xuyên gặp chị Ninh Ninh.
Tạ Ninh vẫy tay chào hai người, xoay người về nhà.
Trên đường trở về, cô suy nghĩ, những đồ đổi ra từ thẻ bài đều không tầm thường, ví dụ sẽ có thêm những công dụng như dược liệu giống rau sam và cải thìa. Về sau đổi thẻ bài, có cái nào có thể chữa đôi mắt cho bà Thái hoặc là đôi chân cho Hiểu Minh không? Nếu có thật thì quá tốt rồi.
Đi được ba phút đã đến cửa nhà bà Thái.
Nhà bà Thái giống nhà nông bình thường, trong vườn có trồng ít rau dưa phát triển khá tốt, đứng bên ngoài có thể nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện.
”Bà Thái, Hiểu Minh~” Tạ Ninh gọi to.
Tiếng nói chuyện trong phòng ngừng lại, một lúc sau có người đi ra.
Bà lão tóc đã hoa râm, chống gậy, bên cạnh là thiếu niên nhỏ đang tự đẩy xe lăn.
”Là ai tới vậy?” Bà Thái vì hồi trẻ khóc nhiều, đôi mắt trở nên không tốt, nhìn cái gì cũng không còn rõ.
Nhưng Hiểu Minh liếc mắt một cái đã nhận ra Tạ Ninh, đôi mắt bỗng sáng ngời, “Bà nội, là chị Ninh Ninh.”
Bà Thái như mới bừng tỉnh, kề mặt sát vào mới miễn cưỡng nhìn rõ mặt Tạ Ninh, liền giữ lấy tay cô: “Là Ninh Ninh sao, thiếu nữ lớn lên ngày càng xinh đẹp.”
Tạ Ninh cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình tiều tụy, gầy khô, mang theo nếp nhăn nhưng lại rất ấm áp, cô không rút tay về ngược lại nắm lấy, buông rổ rau xuống ôm chặt bà lão.
”Đúng vậy, bà Thái, cháu đã trở về, về sau sẽ ở lại trong thôn phát triển.”
”Phải không? Vậy cũng được, chỉ cần có trí, ở nơi nào cũng có thể phát triển.” Bà Thái cười ra đầy vết nhăn, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô.
”Chị Ninh Ninh.”
Ôm bà Thái xong, nhìn thấy đôi mắt đầy mong chờ của cậu nhóc, Tạ Ninh cũng cười, khom lưng nhẹ nhàng ôm thiếu niên, khiến cậu đầy kích động cùng hưng phấn.
Tạ Ninh theo thói quen sờ đầu cậu, thiếu niên thẹn thùng ngượng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Chị Ninh Ninh, em không còn nhỏ nữa.”
Trước kia Hiểu Minh vẫn còn là một đứa nhỏ, thích ngồi trên xe lăn đi theo sau Tạ Ninh, khi đó Tạ Ninh rất thích cái đầu nhỏ đầy tóc xoăn của cậu, luôn thích xoa xoa.
Tạ Ninh khẽ hừ nhẹ: “Ở trong mắt chị, cho dù em có lớn như thế nào vẫn là đứa nhóc thích theo sau lưng chị. Chị cứ thích sờ tóc em đấy, sao nào, nếu em không cho chị chạm vào, chị đây về sau…”
”Cho.” Thiếu niên nhỏ sốt ruột, khẽ cắn môi nói, “Chị sờ, chị muốn xoa đầu thì xoa.”
Tuy bản thân bị tàn tật nhưng Hiểu Minh cũng không tự ti, khi còn nhỏ, trong thôn có mấy đứa trẻ hay chỉ chỉ trỏ trỏ cậu, thậm chí không muốn chơi với cậu, khi đó cậu rất khổ sở, có một lần còn bị một đứa trẻ đùa dai đẩy vào vũng bùn.
Cậu vĩnh viễn nhớ rõ, khi đó cậu dính đầy bùn bẩn hề hề được Tạ Ninh bế lên.
Chị Ninh Ninh không ghét bỏ cậu, không khinh thường cậu, không cười nhạo mà đối xử với cậu rất ôn hoà.
Tuy rằng ở chung có mấy năm, sau đó chị Ninh Ninh lại đến nơi khác học, cũng lại làm việc ở bên ngoài rất ít khi trở về.
Hiểu Minh cũng dần dần lớn lên, trở thành học sinh cấp hai còn có một chút dễ thẹn thùng của thiếu niên, nhưng cậu cũng chưa từng quên Tạ Ninh.
Bà Thái là bà của cậu, Tạ Ninh là chị gái của cậu.
Tạ Ninh cười, lại tiếp tục xoa đầu cậu nhóc.
”Hiểu Minh vừa mới chuẩn bị làm cơm chiều, nếu không tối nay cháu ở lại ăn cơm?” Mắt bà Thái nhìn không rõ lắm, Hiểu Minh sau khi lớn bắt đầu tiếp nhận việc trong phòng bếp, chỉ cần ở nhà sẽ đều là cậu nấu cơm.
”Không được rồi ạ, cháu qua đây là muốn đưa rau cho bà và Hiểu Minh, đây là cải thìa do cháu tự trồng, hôm nay vừa đến lúc có thể hái liền hái không ít, muốn mang cho hai người. Hai người giúp cháu nếm thử xem có ngon không, nếu ăn ngon về sau mới có thể mang bán ra bên ngoài.”
”Rau này phát triển thật tốt.” Hiểu Minh nhận lấy, nhìn một màu xanh mượt thì kinh ngạc.
Chẳng lẽ vì chị Ninh Ninh xinh đẹp, cho nên rau cô trồng ra cũng đẹp như vậy?
”Bà Thái, Hiểu Minh, vậy cháu về đây.”
”Chị Ninh Ninh về sau sẽ ở lại thôn thật sao?” Hiểu Minh nhỏ giọng hỏi, mang theo một tia chờ đợi.
”Sẽ.”
”Thật tốt quá.” Như vậy về sau cậu có thể thường xuyên gặp chị Ninh Ninh.
Tạ Ninh vẫy tay chào hai người, xoay người về nhà.
Trên đường trở về, cô suy nghĩ, những đồ đổi ra từ thẻ bài đều không tầm thường, ví dụ sẽ có thêm những công dụng như dược liệu giống rau sam và cải thìa. Về sau đổi thẻ bài, có cái nào có thể chữa đôi mắt cho bà Thái hoặc là đôi chân cho Hiểu Minh không? Nếu có thật thì quá tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.