[Làm Ruộng] Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Dựa Vào Livestream Làm Ruộng Bạo Hồng
Chương 18: Bán Hàng Trên Mạng (2)
Thanh Thanh Kết Ngạnh
26/03/2024
Tạ Ninh cươi: “Được, được, bây giờ tôi nói chuyện với mọi người đây. Vì đây là rau tươi nên sợ nếu gửi đi xa quá sẽ dễ bị hỏng, nên chỉ mở cửa hàng giới hạn bán cho mọi người cùng tỉnh thành. Ở ngoài cửa hàng bán với giá 10 tệ, nếu muốn mua trên mạng bán với giá 11 tệ, bao gồm cả phí đóng hàng, mua ít nhất 5 cân trở lên mới gửi đi. Nếu ai vừa ý thì có thể mua, không vừa ý cũng không sao cả.”
Nói xong, Tạ Ninh lại liên tục giải thích, sợ mới đầu ít người mua nên chỉ hái trước 200 cân.
Giá cả là Tạ Ninh và người nhà tối qua bàn bạc định ra, bán ở cửa hàng là 10 tệ, ở trên mạng là 11 tệ.
10 tệ một cân so với cải thìa bình thường thì khá đắt, nhưng so với cải thìa hữu cơ thì giá lại rẻ hơn. Đây không phải nói rau nhà bọn họ kém rau hữu cơ, mà là cả Tạ gia nhất trí cảm thấy cho dù là bán cái gì, bọn họ đều không phải vì kiếm nhiều tiền lời, hy vọng nhiều người có thể ăn đồ bọn họ trồng ra, ăn được nông sản tốt.
Mua qua mạng lấy thêm 1 tệ là suy xét đến phí đóng hàng, nhân công, rau gửi đi muốn được tươi phải có màng bọc giữ tươi, bọc chống sóc.
Tạ Ninh tuy trói định với hệ thống nhưng cũng không muốn dựa vào nó trở thành nhà giàu số một, đi lên đỉnh cao nhân sinh. Nói thật, ở nhà hơn một tháng nay, cô thật sự hưởng thụ loại sinh hoạt nông thôn này, yên tĩnh, ấm áp, nhân gian nói cười, thế nên tính cách cô càng trở lên có chút phật hệ.
Nếu hệ thống của cô cao cấp một chút, có thể lấy ra vật phẩm khoa học kỹ thuật to lớn nào đó, nói không chừng cô đã nộp cho nhà nước. Về phần hệ thống điền viên này, ừm, có thể giúp xây dựng thôn Thanh Thuỷ trở nên tốt hơn?
Định giá 10 tệ và 11 tệ là vừa vặn hợp lý, nếu có thể bán được thì tốt còn không thì…Không, cô tin tưởng nông sản tốt như vậy khẳng định có thể bán chạy, sau này từ từ sẽ có khách quen.
[ Một cân 10 tệ? Chị gái nhỏ, siêu thị dưới tầng nhà tôi có mấy tệ một cân thôi. ]
[ Tôi ở quê thì càng rẻ hơn, 2 tệ một cân. ]
[ Vốn dĩ thích chị gái ở nhà làm nông, không nghĩ lại định ăn chặn của chúng tôi, thoát phòng thôi. ]
[ Trên mạng 11 tệ cũng không quá đắt, vừa rồi nhìn rau cải chị gái quay cho cũng khá tốt, dù sao tôi cũng mua. ]
”Được rồi, tạm thời tôi sẽ xuống phòng để mang rau lên thị trấn, chờ tôi lên đến nơi sẽ lại mở phòng.”
Dứt lời, Tạ Ninh tắt phòng phát sóng đi.
Cô vừa rồi nhìn thấy trong bình luận, có người mắng chửi, có người rời phòng, cũng có người mua nhưng bản thân Tạ Ninh rất bình tĩnh. Cô tin tưởng chỉ cần ăn thử nông sản của cô, nông sản chất lượng thì 11 tệ không đắt.
“Tiểu miêu thích ăn cá” là id của Triệu Huyên Linh, cả hai lần Tạ Ninh phát sóng cô ấy đều xem, một tháng trước cô ấy chỉ vô tình vào xem còn lần do nhận được thông báo.
Triệu Huyên Linh làm trong một công ty nhỏ, sau khi tốt nghiệp đại học bắt đầu làm, đã được hai năm.
Chỉ là mấy năm Triệu Huyên Linh ở công ty trải qua không quá tốt, đồng nghiệp lục đục với nhau, giám đốc cũng thường xuyên bắt bẻ, thỉnh thoảng lại ác ý cắt xén tiền lương.
Thật ra đây không phải công việc Triệu Huyên Linh yêu thích, nhưng tốt nghiệp xong vì không có kinh nghiệm nên cô ấy vẫn đến đây, cũng bỏ ra vô vàn nỗ lực.
Chỉ là không nghĩ đến chịu nhiều nghẹn khuất như vậy, một tháng trước mới phát hiện ra những thành quả từ trước đến giờ của cô ấy đều bị giám đốc đưa cho cháu gái ông ta.
Triệu Huyên Linh không thể nhẫn nhịn được nữa, trực tiếp xông lên cãi nhau với ông ta. Cuối cùng muốn tự mình mở tiệm Hán phục, tự bản thân làm người mẫu.
Cũng không hiểu mấy người đồng nghiệp cũ tại sao lại biết được, bọn họ cười nhạo cô ấy, nói cô ấy béo giống như heo còn muốn làm người mẫu, chỉ sợ người khác nhìn thấy cô ấy mặc Hán phục liền không dám mua nữa.
Lúc đi ra khỏi công ty, Triệu Huyên Linh đã chịu đả kích lớn, bị vũ nhục phải ngồi xổm ở ven đường hẻo lánh khóc lớn, chính mình tự lâm vào tự ti và sợ hãi tột độ, thậm chí còn một chút chán nản với cuộc sống này.
Cũng chính là khi đó cô ấy ấn nhầm vào kênh phát sóng trực tiếp của ‘Điền viên giai vị’.
Chờ đến khi phòng phát sóng trực tiếp kết thúc cô ấy mới thoát ra, đã là hơn một giờ sau.
Điều thần kỳ chính là, trạng thái của cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, chán đời cái gì, tự ti cái gì, bi thương cái gì đó hoàn toàn không còn tồn tại, cảm xúc tồi tệ, áp lực dường như một khắc chưa từng tồn tại, chỉ có động lực tràn đầy.
Vì thế, cô ấy liền quyết đoán cùng bạn thân bắt đầu gây dựng sự nghiệp mở bán Hán phục, chính cô ấy cũng đảm nhiệm vai trò người mẫu, dáng người hơi béo lại không được cao của cô ấy bất ngờ nhận được yêu thích của mọi người.
Nói xong, Tạ Ninh lại liên tục giải thích, sợ mới đầu ít người mua nên chỉ hái trước 200 cân.
Giá cả là Tạ Ninh và người nhà tối qua bàn bạc định ra, bán ở cửa hàng là 10 tệ, ở trên mạng là 11 tệ.
10 tệ một cân so với cải thìa bình thường thì khá đắt, nhưng so với cải thìa hữu cơ thì giá lại rẻ hơn. Đây không phải nói rau nhà bọn họ kém rau hữu cơ, mà là cả Tạ gia nhất trí cảm thấy cho dù là bán cái gì, bọn họ đều không phải vì kiếm nhiều tiền lời, hy vọng nhiều người có thể ăn đồ bọn họ trồng ra, ăn được nông sản tốt.
Mua qua mạng lấy thêm 1 tệ là suy xét đến phí đóng hàng, nhân công, rau gửi đi muốn được tươi phải có màng bọc giữ tươi, bọc chống sóc.
Tạ Ninh tuy trói định với hệ thống nhưng cũng không muốn dựa vào nó trở thành nhà giàu số một, đi lên đỉnh cao nhân sinh. Nói thật, ở nhà hơn một tháng nay, cô thật sự hưởng thụ loại sinh hoạt nông thôn này, yên tĩnh, ấm áp, nhân gian nói cười, thế nên tính cách cô càng trở lên có chút phật hệ.
Nếu hệ thống của cô cao cấp một chút, có thể lấy ra vật phẩm khoa học kỹ thuật to lớn nào đó, nói không chừng cô đã nộp cho nhà nước. Về phần hệ thống điền viên này, ừm, có thể giúp xây dựng thôn Thanh Thuỷ trở nên tốt hơn?
Định giá 10 tệ và 11 tệ là vừa vặn hợp lý, nếu có thể bán được thì tốt còn không thì…Không, cô tin tưởng nông sản tốt như vậy khẳng định có thể bán chạy, sau này từ từ sẽ có khách quen.
[ Một cân 10 tệ? Chị gái nhỏ, siêu thị dưới tầng nhà tôi có mấy tệ một cân thôi. ]
[ Tôi ở quê thì càng rẻ hơn, 2 tệ một cân. ]
[ Vốn dĩ thích chị gái ở nhà làm nông, không nghĩ lại định ăn chặn của chúng tôi, thoát phòng thôi. ]
[ Trên mạng 11 tệ cũng không quá đắt, vừa rồi nhìn rau cải chị gái quay cho cũng khá tốt, dù sao tôi cũng mua. ]
”Được rồi, tạm thời tôi sẽ xuống phòng để mang rau lên thị trấn, chờ tôi lên đến nơi sẽ lại mở phòng.”
Dứt lời, Tạ Ninh tắt phòng phát sóng đi.
Cô vừa rồi nhìn thấy trong bình luận, có người mắng chửi, có người rời phòng, cũng có người mua nhưng bản thân Tạ Ninh rất bình tĩnh. Cô tin tưởng chỉ cần ăn thử nông sản của cô, nông sản chất lượng thì 11 tệ không đắt.
“Tiểu miêu thích ăn cá” là id của Triệu Huyên Linh, cả hai lần Tạ Ninh phát sóng cô ấy đều xem, một tháng trước cô ấy chỉ vô tình vào xem còn lần do nhận được thông báo.
Triệu Huyên Linh làm trong một công ty nhỏ, sau khi tốt nghiệp đại học bắt đầu làm, đã được hai năm.
Chỉ là mấy năm Triệu Huyên Linh ở công ty trải qua không quá tốt, đồng nghiệp lục đục với nhau, giám đốc cũng thường xuyên bắt bẻ, thỉnh thoảng lại ác ý cắt xén tiền lương.
Thật ra đây không phải công việc Triệu Huyên Linh yêu thích, nhưng tốt nghiệp xong vì không có kinh nghiệm nên cô ấy vẫn đến đây, cũng bỏ ra vô vàn nỗ lực.
Chỉ là không nghĩ đến chịu nhiều nghẹn khuất như vậy, một tháng trước mới phát hiện ra những thành quả từ trước đến giờ của cô ấy đều bị giám đốc đưa cho cháu gái ông ta.
Triệu Huyên Linh không thể nhẫn nhịn được nữa, trực tiếp xông lên cãi nhau với ông ta. Cuối cùng muốn tự mình mở tiệm Hán phục, tự bản thân làm người mẫu.
Cũng không hiểu mấy người đồng nghiệp cũ tại sao lại biết được, bọn họ cười nhạo cô ấy, nói cô ấy béo giống như heo còn muốn làm người mẫu, chỉ sợ người khác nhìn thấy cô ấy mặc Hán phục liền không dám mua nữa.
Lúc đi ra khỏi công ty, Triệu Huyên Linh đã chịu đả kích lớn, bị vũ nhục phải ngồi xổm ở ven đường hẻo lánh khóc lớn, chính mình tự lâm vào tự ti và sợ hãi tột độ, thậm chí còn một chút chán nản với cuộc sống này.
Cũng chính là khi đó cô ấy ấn nhầm vào kênh phát sóng trực tiếp của ‘Điền viên giai vị’.
Chờ đến khi phòng phát sóng trực tiếp kết thúc cô ấy mới thoát ra, đã là hơn một giờ sau.
Điều thần kỳ chính là, trạng thái của cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, chán đời cái gì, tự ti cái gì, bi thương cái gì đó hoàn toàn không còn tồn tại, cảm xúc tồi tệ, áp lực dường như một khắc chưa từng tồn tại, chỉ có động lực tràn đầy.
Vì thế, cô ấy liền quyết đoán cùng bạn thân bắt đầu gây dựng sự nghiệp mở bán Hán phục, chính cô ấy cũng đảm nhiệm vai trò người mẫu, dáng người hơi béo lại không được cao của cô ấy bất ngờ nhận được yêu thích của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.