[Làm Ruộng] Ta Nỗ Lực Trồng Trọt Trước Mạt Thế
Chương 49:
Lý Hồng Ngư
05/01/2024
Kỷ Phi khinh thường nói: “Cô tự mình mang một siêu thị đến còn được một siêu thị khác làm quà. Chậc, sao cô không nói rằng tất cả siêu thị ở Kim Thành đều là của mình!”
Cổ Y không nhìn hắn ta mà nhìn chằm chằm vào đội trưởng.
“Thế nào? Không được thì tôi đi tìm nhà tiếp theo.”
“Giống như một ông nhà giàu gả con gái mình vậy.” Kỷ Phi cười muốn chết.
Hắn ta không ngờ, đội trưởng của mình lại đồng ý.
“Đội trưởng!” Kỷ Phi hét lên.
Đội trưởng ra hiệu cho hắn ta đừng lo lắng, sau đó không nhanh không chậm nói với Cổ Y: “Điều kiện tiên quyết là cô phải thật sự có được một siêu thị cung cấp vật tư.”
Cổ Y mỉm cười, đội trưởng này có thể nói chuyện được.
Mọi người phía sau còn nói thêm: “Nếu không cô có thể đi tìm nhà khác.”
Hắn ta bỏ qua câu cuối, ý tứ rất rõ ràng – mặc kệ cô có siêu thị hay không, hắn ta cũng sẽ nuôi một cô bé bị bỏ rơi.
Mấy ngày nay cô quan sát không sai, nhóm người này mặc dù có chút kỳ lạ nhưng vẫn rất tốt bụng, ngày thường đi tìm kiếm vật tư cũng sẽ cứu được một số người sống sót.
“Siêu thị bên kia đường tôi đã dọn dẹp sạch sẽ các người rồi. Sau khi dọn xong bên này cứ trực tiếp đi vào dọn.” Cổ Y nhìn vật tư dưới chân họ còn chưa dọn xong, trong đầu tính toán thời gian.
Bọn họ có thể đến đó trong khoảng hai mươi phút.
“Kéo đi.”
“Tôi giúp hai người dọn.”
Cổ Y trực tiếp khiêng hai chiếc hai hộp trên vai, tay trái lại nhấc lên một cái rương.
“Các người làm nhanh lên.”
Thân hình nhỏ nhắn đứng không tới cằm họ, khiêng ba cái rương vững vàng bước chân nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Một nhóm anh em: “…”
Họ chỉ mang tối đa được hai hộp!
Kỷ Phi hét lên: “Cô ta không phải đang muốn cướp đồ của chúng ta chứ!”
Hắn ta đuổi theo, mở mắt nhìn thấy cô mang theo ba rương từ khoang hành lý của xe buýt sau đó đi về hướng nhà kho.
Kỷ Phi: “…”
Dương Tử trên nóc xe hỏi Kỷ Phi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao cô ấy lại giúp chúng ta chuyển đồ?”
Kỷ Phi khoát tay: “Trở về nói sau.”
Liền đi theo cô đi vào nhà kho.
Cổ Y không nhìn hắn ta mà nhìn chằm chằm vào đội trưởng.
“Thế nào? Không được thì tôi đi tìm nhà tiếp theo.”
“Giống như một ông nhà giàu gả con gái mình vậy.” Kỷ Phi cười muốn chết.
Hắn ta không ngờ, đội trưởng của mình lại đồng ý.
“Đội trưởng!” Kỷ Phi hét lên.
Đội trưởng ra hiệu cho hắn ta đừng lo lắng, sau đó không nhanh không chậm nói với Cổ Y: “Điều kiện tiên quyết là cô phải thật sự có được một siêu thị cung cấp vật tư.”
Cổ Y mỉm cười, đội trưởng này có thể nói chuyện được.
Mọi người phía sau còn nói thêm: “Nếu không cô có thể đi tìm nhà khác.”
Hắn ta bỏ qua câu cuối, ý tứ rất rõ ràng – mặc kệ cô có siêu thị hay không, hắn ta cũng sẽ nuôi một cô bé bị bỏ rơi.
Mấy ngày nay cô quan sát không sai, nhóm người này mặc dù có chút kỳ lạ nhưng vẫn rất tốt bụng, ngày thường đi tìm kiếm vật tư cũng sẽ cứu được một số người sống sót.
“Siêu thị bên kia đường tôi đã dọn dẹp sạch sẽ các người rồi. Sau khi dọn xong bên này cứ trực tiếp đi vào dọn.” Cổ Y nhìn vật tư dưới chân họ còn chưa dọn xong, trong đầu tính toán thời gian.
Bọn họ có thể đến đó trong khoảng hai mươi phút.
“Kéo đi.”
“Tôi giúp hai người dọn.”
Cổ Y trực tiếp khiêng hai chiếc hai hộp trên vai, tay trái lại nhấc lên một cái rương.
“Các người làm nhanh lên.”
Thân hình nhỏ nhắn đứng không tới cằm họ, khiêng ba cái rương vững vàng bước chân nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Một nhóm anh em: “…”
Họ chỉ mang tối đa được hai hộp!
Kỷ Phi hét lên: “Cô ta không phải đang muốn cướp đồ của chúng ta chứ!”
Hắn ta đuổi theo, mở mắt nhìn thấy cô mang theo ba rương từ khoang hành lý của xe buýt sau đó đi về hướng nhà kho.
Kỷ Phi: “…”
Dương Tử trên nóc xe hỏi Kỷ Phi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao cô ấy lại giúp chúng ta chuyển đồ?”
Kỷ Phi khoát tay: “Trở về nói sau.”
Liền đi theo cô đi vào nhà kho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.