Làm Ruộng-Tiệm Tạp Hóa Thời Cổ Đại: Vương Gia Ta Dưỡng Đăng Cơ Rồi!
Chương 25: Thỏi Vàng Trị Giá Hơn Mười Triệu 3
Huyễn Tưởng Ngư
28/10/2024
Tang Giác Thiển mở menu một quán ăn sang trọng, thêm hết những món mình muốn ăn vào giỏ hàng.
Đang định đặt, nàng bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn Lý Quân Diễn: “Ngươi cũng chưa ăn tối đúng không? Ta gọi thêm, ngươi thử đồ ăn bên ta xem.”
Nói rồi, Tang Giác Thiển nhìn những người đang xếp hàng chờ lấy nước, nàng bèn đặt thêm nhiều phần đồ ăn nữa.
Không chọn loại món, chỉ cần nhiều phần.
Gọi xong đồ ăn, nàng đặt điện thoại xuống, cầm con dao trên bàn bắt đầu mở thùng giấy.
“Đồ ăn đặt xong sẽ mất khoảng hơn hai mươi phút mới tới, trong lúc đó, để ta mang cho ngươi ít gạo trước.”
Dù nàng có đặt nhiều đồ ăn đến đâu, cũng chỉ đủ trong chốc lát, muốn cho dân chúng Đình Châu có cái ăn lâu dài thì vẫn cần có gạo.
Trong lòng Lý Quân Diễn cảm thấy phức tạp, nhưng cũng chỉ đành nói: “Làm phiền cô nương rồi!”
Nếu có thể trèo qua cửa sổ, chắc chắn hắn sẽ không để nàng một mình khuân vác nhiều gạo thế này.
Nhưng chiều nay hắn đã thử rồi, dường như có một bức tường vô hình trên cửa sổ, tay hắn không thể xuyên qua được.
Tên thuộc hạ Từ Tam, Lâm Thất cũng đã thử, tay họ có thể xuyên qua cửa sổ, thậm chí có thể nhảy qua được, nhưng lại chỉ nhảy vào một sân nhà hoang tàn, không cùng nơi với Tang Giác Thiển.
Lý Quân Diễn còn đang suy nghĩ phức tạp thì Tang Giác Thiển đã xách hai bao gạo tới gần.
Nàng đặt hai bao gạo lên khung cửa, để chúng trượt xuống, rơi gọn trên bàn của Lý Quân Diễn.
Không đợi hắn nói gì, Tang Giác Thiển đã quay lưng, lại tiếp tục xách thêm gạo.
Trong thư phòng, những người dân đang xếp hàng chờ lấy nước bỗng nghe thấy hai tiếng bịch bịch, như có vật nặng vừa rơi xuống bàn.
Dân chúng nghe tiếng liền nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy trên chiếc bàn gần cửa sổ có thêm hai túi vật lạ.
Nhìn kỹ, đó là hai chiếc túi có hình dáng cổ quái, bên trong chứa đầy những hạt gạo tròn đầy, trắng tinh.
Dù cách một lớp túi nhưng họ vẫn có thể thấy rõ từng hạt gạo óng ánh và căng mọng.
Đừng nói là suốt ba năm đại hạn vừa qua, ngay cả trước đó thì họ cũng chưa từng thấy loại gạo trắng trẻo thế này.
Chỉ cần nhìn thôi đã tưởng như ngửi thấy hương thơm thoang thoảng.
So với những người dân ấy, Lý Quân Diễn và Lâm Thất lại bình tĩnh hơn nhiều.
Đang định đặt, nàng bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn Lý Quân Diễn: “Ngươi cũng chưa ăn tối đúng không? Ta gọi thêm, ngươi thử đồ ăn bên ta xem.”
Nói rồi, Tang Giác Thiển nhìn những người đang xếp hàng chờ lấy nước, nàng bèn đặt thêm nhiều phần đồ ăn nữa.
Không chọn loại món, chỉ cần nhiều phần.
Gọi xong đồ ăn, nàng đặt điện thoại xuống, cầm con dao trên bàn bắt đầu mở thùng giấy.
“Đồ ăn đặt xong sẽ mất khoảng hơn hai mươi phút mới tới, trong lúc đó, để ta mang cho ngươi ít gạo trước.”
Dù nàng có đặt nhiều đồ ăn đến đâu, cũng chỉ đủ trong chốc lát, muốn cho dân chúng Đình Châu có cái ăn lâu dài thì vẫn cần có gạo.
Trong lòng Lý Quân Diễn cảm thấy phức tạp, nhưng cũng chỉ đành nói: “Làm phiền cô nương rồi!”
Nếu có thể trèo qua cửa sổ, chắc chắn hắn sẽ không để nàng một mình khuân vác nhiều gạo thế này.
Nhưng chiều nay hắn đã thử rồi, dường như có một bức tường vô hình trên cửa sổ, tay hắn không thể xuyên qua được.
Tên thuộc hạ Từ Tam, Lâm Thất cũng đã thử, tay họ có thể xuyên qua cửa sổ, thậm chí có thể nhảy qua được, nhưng lại chỉ nhảy vào một sân nhà hoang tàn, không cùng nơi với Tang Giác Thiển.
Lý Quân Diễn còn đang suy nghĩ phức tạp thì Tang Giác Thiển đã xách hai bao gạo tới gần.
Nàng đặt hai bao gạo lên khung cửa, để chúng trượt xuống, rơi gọn trên bàn của Lý Quân Diễn.
Không đợi hắn nói gì, Tang Giác Thiển đã quay lưng, lại tiếp tục xách thêm gạo.
Trong thư phòng, những người dân đang xếp hàng chờ lấy nước bỗng nghe thấy hai tiếng bịch bịch, như có vật nặng vừa rơi xuống bàn.
Dân chúng nghe tiếng liền nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy trên chiếc bàn gần cửa sổ có thêm hai túi vật lạ.
Nhìn kỹ, đó là hai chiếc túi có hình dáng cổ quái, bên trong chứa đầy những hạt gạo tròn đầy, trắng tinh.
Dù cách một lớp túi nhưng họ vẫn có thể thấy rõ từng hạt gạo óng ánh và căng mọng.
Đừng nói là suốt ba năm đại hạn vừa qua, ngay cả trước đó thì họ cũng chưa từng thấy loại gạo trắng trẻo thế này.
Chỉ cần nhìn thôi đã tưởng như ngửi thấy hương thơm thoang thoảng.
So với những người dân ấy, Lý Quân Diễn và Lâm Thất lại bình tĩnh hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.