[Làm Ruộng] Xuyên Đến Năm Mất Mùa Liên Miên, Nông Phụ Hiên Ngang Kiếm Máu
Chương 2: Bị Cướp? (2)
Nguyệt Quang Vi Lương
05/01/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ngươi lại dám mắng ta? Xem ta có xé nát cái miệng ngươi ra không!”
Tạ Ngọc Kiều nói rồi liều lao đến túm lấy mặt của Tạ Ngọc Thù, nhưng bị Tạ Ngọc Thù nhanh tay nhanh mắt chặn lại, sau đó tiến lên cho nàng ta hai cái bạt tai vào mặt, theo sau là một phát đạp cho nàng ta ngã lăn ra đất, nghĩ tới những ức hiếp mà nguyên chủ phải chịu, nàng lại tiến lên tát cho nàng ta thêm hai cái nữa.
“Tạ Ngọc Kiều, trước đây ta không tính toán với ngươi là vì nể chúng ta cùng tộc, lại là tỷ tỷ nên nhường ngươi.
Bình thường ngươi đố kỵ với người khác thì cũng không nói làm gì, những hôm nay ngươi lại cướp nước của ta, lại làm ra tay độc ác với ta, tình cảm tỷ muội của chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, nếu như ngươi còn động tay với ta nữa thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
“Ngươi, ngươi dám đánh ta, ta là tỷ tỷ cùng tộc với ngươi đấy, tốt nhất là bây giờ người cúi đầu nhận sai cho ta, sau đó để cho ta đánh lại, nếu không thì ngươi cứ chờ ăn dậy đi!”
“Tạ Ngọc Kiều, ngươi vẫn còn muốn dùng gia gia tộc trưởng của ngươi để chèn ép ta à! Đáng tiếc bây giờ chúng ta đều là con dâu của Tiêu gia, gia pháp Tạ gia không liên quan gì đến Tiêu gia.”
Tạ Ngọc Kiều kêu gào ầm ĩ.
“Ngươi đừng quên, người đàn ông của ta là tú tài, ngươi dám đánh nương tử của tú tài, bà bà cũng sẽ không tha cho ngươi!”
“Hừ! Đánh nương tử của tú tài! Cho dù ta đánh tú tài thì hắn ta cũng phải nhịn! Ai bảo nhờ phúc của ngươi mà giờ ta thành nhị tẩu của tú tài chứ!
Sao hả? Năm xưa thấy Tiêu Nghị què chân, xúi giục nãi nãi của ta gả ta cho Tiêu Nghị để mua vui, bây giờ lại quên mất Tiêu Nghị là anh ruột của tú tài rồi à?”
“Ngươi, Tạ Ngọc Thù, ngươi cứ đợi đấy, sớm muộn gì ta cũng phải làm cho ngươi bẽ mặt!”
Tạ Ngọc Kiều thấy nói không lại, cũng đánh không lại nàng, chỉ đành nói những lời thô tục rồi quay đầu bỏ đi.
Tạ Ngọc Thù cũng không quan tâm đến mấy câu nói cay nghiệt của nàng ta
Trong ký ức của nguyên chủ, Tạ Ngọc Kiều ỷ vào gia gia của nàng ta là tộc trưởng Tạ gia, lúc nào cũng muốn chèn ép người khác, đặc biệt là Ta Ngọc Thù.
Nhưng Tạ Ngọc Thù dù nhỏ nhắn mảnh mai nhưng có sức mạnh không nhỏ!
Cho dù là may vá thêu thùa hay là giặt giũ, cơm nước hay cắt cỏ lợn, tất cả các công việng đều làm rất nhanh nhẹn! Trông cũng khá được! Da trắng, dung mạo rạng ngời, đẹp tinh khiết, quan trọng là còn từng theo ngoại tổ phụ học chữ!
Lúc 12, 13 tuổi bà mai xếp hàng trước cửa, cuối cùng định hôn với tú tài duy nhất trong mười dặm tám trấn quanh đây, trở thành nương tử của tú tài mà người người ngưỡng mộ.
Cũng chính vì vậy là Ta Ngọc Kiều mới không thể đối phó được với nàng.
Tạ Ngọc Kiều cũng trắng trẻo xinh xắn, cơ thể đầy đặn nở nang, tự nhận là mạnh hơn nhiều so với nha đầu nhà quê Tạ Ngọc Thù! Dựa vào đâu mà Tạ Ngọc Thù lại có thể trở thành nương tử của tú tài?
“Ngươi lại dám mắng ta? Xem ta có xé nát cái miệng ngươi ra không!”
Tạ Ngọc Kiều nói rồi liều lao đến túm lấy mặt của Tạ Ngọc Thù, nhưng bị Tạ Ngọc Thù nhanh tay nhanh mắt chặn lại, sau đó tiến lên cho nàng ta hai cái bạt tai vào mặt, theo sau là một phát đạp cho nàng ta ngã lăn ra đất, nghĩ tới những ức hiếp mà nguyên chủ phải chịu, nàng lại tiến lên tát cho nàng ta thêm hai cái nữa.
“Tạ Ngọc Kiều, trước đây ta không tính toán với ngươi là vì nể chúng ta cùng tộc, lại là tỷ tỷ nên nhường ngươi.
Bình thường ngươi đố kỵ với người khác thì cũng không nói làm gì, những hôm nay ngươi lại cướp nước của ta, lại làm ra tay độc ác với ta, tình cảm tỷ muội của chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, nếu như ngươi còn động tay với ta nữa thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
“Ngươi, ngươi dám đánh ta, ta là tỷ tỷ cùng tộc với ngươi đấy, tốt nhất là bây giờ người cúi đầu nhận sai cho ta, sau đó để cho ta đánh lại, nếu không thì ngươi cứ chờ ăn dậy đi!”
“Tạ Ngọc Kiều, ngươi vẫn còn muốn dùng gia gia tộc trưởng của ngươi để chèn ép ta à! Đáng tiếc bây giờ chúng ta đều là con dâu của Tiêu gia, gia pháp Tạ gia không liên quan gì đến Tiêu gia.”
Tạ Ngọc Kiều kêu gào ầm ĩ.
“Ngươi đừng quên, người đàn ông của ta là tú tài, ngươi dám đánh nương tử của tú tài, bà bà cũng sẽ không tha cho ngươi!”
“Hừ! Đánh nương tử của tú tài! Cho dù ta đánh tú tài thì hắn ta cũng phải nhịn! Ai bảo nhờ phúc của ngươi mà giờ ta thành nhị tẩu của tú tài chứ!
Sao hả? Năm xưa thấy Tiêu Nghị què chân, xúi giục nãi nãi của ta gả ta cho Tiêu Nghị để mua vui, bây giờ lại quên mất Tiêu Nghị là anh ruột của tú tài rồi à?”
“Ngươi, Tạ Ngọc Thù, ngươi cứ đợi đấy, sớm muộn gì ta cũng phải làm cho ngươi bẽ mặt!”
Tạ Ngọc Kiều thấy nói không lại, cũng đánh không lại nàng, chỉ đành nói những lời thô tục rồi quay đầu bỏ đi.
Tạ Ngọc Thù cũng không quan tâm đến mấy câu nói cay nghiệt của nàng ta
Trong ký ức của nguyên chủ, Tạ Ngọc Kiều ỷ vào gia gia của nàng ta là tộc trưởng Tạ gia, lúc nào cũng muốn chèn ép người khác, đặc biệt là Ta Ngọc Thù.
Nhưng Tạ Ngọc Thù dù nhỏ nhắn mảnh mai nhưng có sức mạnh không nhỏ!
Cho dù là may vá thêu thùa hay là giặt giũ, cơm nước hay cắt cỏ lợn, tất cả các công việng đều làm rất nhanh nhẹn! Trông cũng khá được! Da trắng, dung mạo rạng ngời, đẹp tinh khiết, quan trọng là còn từng theo ngoại tổ phụ học chữ!
Lúc 12, 13 tuổi bà mai xếp hàng trước cửa, cuối cùng định hôn với tú tài duy nhất trong mười dặm tám trấn quanh đây, trở thành nương tử của tú tài mà người người ngưỡng mộ.
Cũng chính vì vậy là Ta Ngọc Kiều mới không thể đối phó được với nàng.
Tạ Ngọc Kiều cũng trắng trẻo xinh xắn, cơ thể đầy đặn nở nang, tự nhận là mạnh hơn nhiều so với nha đầu nhà quê Tạ Ngọc Thù! Dựa vào đâu mà Tạ Ngọc Thù lại có thể trở thành nương tử của tú tài?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.