Chương 12: Bữa tối (thượng)
Hảo Cật Thúc Ngận Hảo Cật
23/07/2020
Cho dù quyết định chơi trò chơi này với Hannibal, Hill cũng không dự định trực tiếp để lộ thân phận, ẩn dấu cũng là một loại ưu thế, nhất là đối với những người chuyên đi săn trong bóng tối.
Hắn vẫn mang cặp mắt kính cổ lỗ sỉ, phun lượng nước hoa quá mức vào người, cầm chai vang đỏ đẳng cấp trung thượng, ấn chuông cửa chính nhà Hannibal, bác sĩ mặc một bộ âu phục kinh điển 3 lớp áo, cực kỳ nhã nhặn đón khách vào nhà.
Hill cởi áo khoác, Hannibal nhận lấy, treo lên giá áo.
“Nhân viên cửa hàng nói loại vang này hợp với thịt nhất.” Hill đưa chai rượu ra.
Hannibal nhẹ nhàng lắc thân bình, kiểm tra nhãn hiệu duyên dáng: “Quả thực như vậy, loại rượu này dùng để phối hợp với lưỡi bò đã thành kinh điển. Nếu như ngày hôm trước cậu nói với tôi sẽ mang theo chai rượu này tới, tối nay tôi đã làm món lưỡi bò rồi.”
Hill nhìn về phía Hannibal, ánh mắt mang theo tiếu ý mà nghi vấn.
“Thịt sườn của nghé, tôi cam đoan vô cùng tươi.” Hannibal khẽ kéo khóe miệng, “Có thể cậu thích lưỡi bò hơn, tôi tin chắc tôi còn một cái lưỡi bò, cũng còn tươi, tôi có thể làm ngay.”
“Thịt sườn là đủ rồi, không cần phiền phức.” Hill nói rằng: “Anh quá khách sáo rồi, bác sĩ.”
“Hannibal, please, tôi thấy chúng ta cũng biết nhau lâu rồi, hẳn cũng có thể xem là bạn bè.” Hannibal dẫn Hill đến chỗ bàn ăn, mặt bàn đặt một đĩa trái cây tươi mới: lựu, nho, sung, lê và táo. Màu sắc rực rỡ, mùi thơm phảng phất, cho dù chỉ đặt trên bàn cũng làm cho người ta vui mắt.
Hai người ngồi ở vị trí đối diện nhau, đặt hai bộ đồ ăn và hai cái ly thủy tinh.
“Mời chờ một lát.” Hannibal xoay người vào nhà bếp lấy đồ ăn.
Rất nhanh, y bưng tới hai chiếc dĩa trắng bày trí một ít thịt sườn tươi ngon phối với rau xanh và hoa quả, quanh thịt là một vòng nước sốt đỏ tươi hoàn hảo, đối lập hoàn toàn với đĩa trắng, càng khiến món ăn trở nên hấp dẫn.
“Tôi có tự ủ một ít rượu nho, cũng không quá khó, chỉ cần nắm chặt thời gian và công thức, có lẽ cậu sẽ muốn uống một chút.” Hannibal lấy từ ngăn tủ ra một chai rượu đã mở niêm phong, thế nhưng vẫn còn nút bần, ôn hòa mà nói.
“Đương nhiên, tôi nhớ không lâu trước, tôi cùng từng uống rượu nho nhà làm, hương vị đặc biệt không thể gặp lần thứ hai. Cho dù cùng một người ủ, rượu cũng không thể ủ ra hai chai giống hệt nhau được.” Hill nói.
Hannibal mở nút, đem chất lỏng màu đỏ hổ phách rót vào ly thủy tinh, chất lỏng khẽ chạm vào thành ly uốn thành một vòng cung, màu đỏ trong suốt đánh khẽ vào thành ly.
“Đó là chỗ đặc biệt của nó, mỗi một đợt rượu nho đều mang theo hương vị của mình, đối với người ủ rượu mà nói, mỗi một chai đều đặc biệt tuyệt vời.” Y cũng rót cho mình một ít vang đỏ, sau đó ngồi xuống đối diện Hill.
“Cậu có để tin nhắn rằng cậu không thích salad và mấy món khai vị, cho nên tôi không chuẩn bị.” Hannibal nói.
“Từ món chính bắt đầu cũng không có gì không tốt, tôi thích trực diện đối mặt phần đặc sắc nhất. Mẹ tôi thường nói, tôi không có kiên trì.” Hill cầm dao nĩa lên, cắt một miếng thịt, chấm nước sốt, đưa lên miệng.
Đôi mắt nâu của Hannibal nhìn chằm chằm vào từng động tác của Hill, nhìn hắn chậm rãi đưa khối thịt vào miệng, không nhanh không chậm nhắm nháp thưởng thức, sau đó uống một ngụm vang đỏ: “Độ lửa vừa đúng, đây là miếng thịt tươi mới mọng nước nhất tôi từng ăn, ngoài giòn trong mềm vô cùng.”
Bất cứ ai thưởng thức tài nghệ nấu ăn này đều tán thưởng không dứt miệng, đây không phải lời khen đầu tiên Hannibal nhận được, mà lời khen của Hill cũng chẳng có bao nhiêu lời bình phẩm chuyên nghiệp, thế nhưng khóe miệng Hannibal vẫn giữ một nụ cười, đôi mắt hạ xuống, bắt đầu cắt miếng thịt của mình, bỏ vào miệng thưởng thức. Thịt sườn của tay vận động viên trẻ tuổi này quả là tươi mới, chẳng qua y đã cố ý lấy miếng thịt tốt nhất, cho nên số lượng không nhiều, chỉ đủ phần hai người mà thôi.
Về phần lưỡi bò và mấy món nội tạng khác… y còn có những người khách khác, ít nhất trong khoảng thời gian này không cần đi săn nữa. Với lại, lễ Giáng Sinh sắp đến rồi, cũng cần chuẩn bị cho tươm tất bữa tiệc tối chứ, phải đãi bản thân vì một năm làm việc vất vả.
“Cậu đang có chuyện gì phiền lòng à?” Hannibal kẽ gạt dao vào nĩa rồi nói.
“Well, rõ ràng thế sao?” Hill gảy gảy miếng thịt mà lòng hai người đều biết là thịt gì. Hắn cũng không phải loại thích ăn loại thịt này, những cũng không phải chưa từng ăn. Trong cái giai đoạn điên cuồng nhất của mình, hắn thậm chí đã nếm máu người tươi.
“Theo tôi, cậu chưa từng che giấu.” Hannibal mỉm cười nói: “Đúng vậy, rất rõ ràng.”
“Tôi không nên nói với anh, đây rốt cục cũng là chuyện của FBI.” Hill nhìn biểu cảm của Hannibal, chậm rãi phun ra mấy từ: “Chesapeake Ripper.”
Biểu cảm của Hannibal không hề thay đổi, tựa như chỉ là nghe được tên của gã giết người hàng loại nào đó mà thôi, y nghiêng đầu tự hỏi một chút: “Gã giết người hàng loạt đang làm ầm ĩ trên báo ấy à?”
“Anh có nghe nói về y?”
“Tôi có lên mạng, cũng xem báo. Nghe nói y giết không ít người, bảy hay tám?”
“Mười hai, nếu tính cả bốn tìm thấy trong tuần này.” Hill không còn muốn chọc ghẹo đối phương nữa, tiếp tục cắt thịt: “Vẫn chưa tìm được đầu mối, cấp trên của tôi sắp điên lên rồi.”
“Có thể hiểu, áp lực của FBI rất lớn.” Hannibal săn sóc nói, tựa như người chuyên gây phiền toái, khiêu khích, cười nhạo FBI không phải y.
Hill cười một tiếng, dùng khăn ăn lau miệng: “FBI bị áp lực rất lớn, điều này không có gì đáng nói. Thứ thừa nhận áp lực không phải cả một nhóm mà là một người. Nhưng cũng may lần này họ không ra thời hạn.”
“Bởi vì nạn nhân không phải người giàu có?”
“Chesapeake Ripper rất thông minh, chu kỳ hoạt động của y vẫn trong vòng phạm vi có thể tha thứ của FBI, mỗi khi cảnh sát bắt đầu hết kiên nhẫn nổi, y sẽ thu tay lại, biến mất tăm. Đến khi mọi người gần như đã quên mất hắn rồi thì lại xuất hiện. Cho nên vẫn chưa hạ được quyết tâm nhất định phải bắt được y.” Hill cảm thán nói: “Rất thông minh, không ra tay với người thành đạt hay chính khách, những người bị hại đều là người làm công bình thường, thậm chí còn là những người không phải ai cũng ưa.”
“Nếu không phải chữ ký phạm tội của y quá rõ ràng, vài thi thể thiếu chút nữa đã được ghi lên đầu người khác rồi, trời biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn giết mấy nạn nhân đó.” Hill kết luận: “Không biết Chesapeake Ripper có bao nhiêu tình cảm muốn trừng ác dương thiện, nhưng cũng chính vì thế trong cục cũng không quyết tâm phải đuổi bắt y.”
Khi FBI bị kích thích quá mức, quyết tâm phải bắt cho bằng được một người nào đó thì họ sẽ dùng toàn bộ lực lượng điều tra trong cục, các bộ phận, hợp tác với cảnh sát địa phương, cho dù là tên giết người láu cá nhất cũng khó trốn nổi. Nhưng thực tế, hàng năm FBI nhận được vô số vụ án, cho dù chỉ là hồ sơ cũ của những vụ án giết người hàng loạt thì cũng chất cao như núi rồi. Lại thêm khủng bố tập kích, rồi lại còn loại giết người chỉ nhắm vào đối tượng thành đạt giàu có như Strangler nữa, Chesapeake Ripper cũng không phải chuyện gì lớn.
Đương nhiên, có thể bắt được cũng tốt, đây là trách nhiệm của BAU, dù sao Cục không có khả năng dùng hết lực lượng để điều tra chuyện này, cho dù người nhận áp lực cuối cùng vẫn là Crawford, rồi Crawford truyền lại áp lực cho các đặc vụ trong BAU.
“Tuy nói thế, nhưng cũng không hẳn không có đầu mối.” Hannibal uống một ngụm vang đỏ, khẽ lắc chiếc ly, đặt dưới mũi, nhắm mắt hít một hơi rượu nồng.
“Cục đã kiểu tra lý lịch tất cả nạn nhân, khu vực hoạt động hằng ngày của bọn họ, khu tham gia hoạt động công ích, thậm chí trang web thường xem, tìm kiếm điểm giống nhau những vẫn vô dụng. Có đặc vụ nói, y tùy cơ chọn người bị hại…”
“Cậu không đồng ý.” Hannibal khẽ nhếch môi.
“Well, theo tôi, Chesapeake Ripper có thể đem sắp xếp mọi chuyện rõ ràng trật tự như thế, y tuyệt đối không thể tùy ý chọn người bị hại. Mà tùy cơ? Chưa hẳn chúng tôi đã phán đoán sai.” Hill cúi đầu cắt thịt.
“Không phải tùy ý mà là tùy cơ.”
“Ví dụ nhé, y như một thợ săn, ẩn nấp trong một khu rừng tràn đầy con mồi, y lựa chọn con mồi mà mình thích, không phải vì săn ăn mà đem chúng đưa đến một ốc đảo trong hồ, để chúng tiếp tục sống. Đợi được ngày y muốn săn chúng, y sẽ đến ốc đảo đó, giết vài con trong số chúng.” Hill tiếp tục nói: “Vấn đề là, chúng ta dựa vào vết chân mà tìm kiếm thợ săn, bây giờ, chúng ta lại mất đi hiện trường đầu tiên. Chúng ta phải biết cách y lựa chọn con mồi để đưa vào ốc đảo.”
“Có chứng cứ gì chứng minh suy đoán này không?” Khi nghe chuyện này, tay cầm ly rượu của Hannibal khựng lại một hồi, sau đó mới như bình thường mà hỏi.
“Vì sao y muốn mổ xẻ người bị hại, lấy đi nội tạng? Làm sao thu được danh sách con mồi? Chỉ cần hai vấn đề này được giải đáp, Chesapeake Ripper không còn chỗ có thể ẩn nấp.” Hill không trả lời vấn đề của Hannibal mà lựa chọn tiếp tục kích thích y, những lời hắn nói như lưỡi dao bén ngót gác lên cổ Hannibal.
Hannibal dùng bữa tiệc “thịt bò” để dò xét hắn, vậy sao hắn có thể không trả đũa cơ chứ?
Trong tay cả hai đều cầm dao, hai thanh đã sớm dò xét, đưa lên cổ đối phương, ai cũng không chiếm được thượng phong, bọn họ đều có chuyện bại lộ, mà cũng có chuyện còn giấu, con bài chưa lật vẫn nằm vững vàng trong tay, canh bạc này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Ăn xong một hồi thịt sườn non không biết tên nào đó, Hannibal lại đem những món tráng miệng ngọt ra. Đời trước Hill là người Anh, mà người Anh đều yêu đồ ngọt.
“Món bánh flan caramel nướng rưới sốt quýt tiêu chuẩn, một món đồ ngọt cơ bản, thế nhưng rất được hoan nghênh.” Bánh flan mới nướng đặt trên đĩa sứ trắng, mặt trên là một tầng bánh quế rắc đường, nhìn qua rất bắt mắt, màu sắc sặc sỡ, mặt trên còn có hai múi quýt hình cánh quạt, trên phần kem bơ trắng còn cắm một lá bạc hà màu xanh ngọt cỡ ngón tay cái, sắc điệu thanh thoát.
“Có người nói món này chỉ là trứng chưng ngọt, thế nhưng muốn làm ngon cũng không dễ dàng.” Hill cầm chiếc muỗng nhỏ bằng kim loại, cười nói: “Mà tôi lại thích những món đơn giản, đồ ngọt cũng vậy.”
Người tinh ý lúc nào cũng nghe khác với người thường, Hill không suy đoán Hannibal sẽ hiểu cái từ ‘đơn giản’ này như thế nào, nhưng mục đính của hắn đã đạt được rồi.
“Những thứ nhìn có vẻ đơn giản thường làm cho người ta ngẫm ra mùi vị đặc biệt, khiến người ta tán thán.” Hannibal nhẹ nhàng dùng muỗng gõ phần bánh flan bên góc, phần caramel cứng vỡ vụn, hòa với phần bánh mềm trơn, dùng muỗng múc một miếng vào miệng, đây đúng là cách ăn bánh flan tiêu chuẩn, mùi vị ngọt thơm mềm nhẵn mang theo chút đường giòn, quanh quẩn bên mũi là mùi sữa và trứng béo, vị chua của quýt thỏa đáng giảm bớt vị ngọt.
“Ẩm thực là một loại nghệ thuật.” Hill đồng ý nói, làm bộ nghe không hiểu ý của Hannibal.
“Mà nghệ thuật cần mọi người phát hiện, nếu như bỏ lỡ món ngon, đó thật là điều đáng tiếc. Cậu có biết, sau này có lẽ tôi sẽ cẩn thận thêm với những món ăn có vẻ bình thường nhất, để tránh khỏi sơ sót với chúng.” Con mắt Hannibal dưới ánh đèn hiện lên màu đỏ sẫm đẹp đẽ chói mắt như màu lựu, khiêm nhường mà tuyệt diệu.
Hill nở nụ cười, đáp: “Phải như vậy.”
Hắn vẫn mang cặp mắt kính cổ lỗ sỉ, phun lượng nước hoa quá mức vào người, cầm chai vang đỏ đẳng cấp trung thượng, ấn chuông cửa chính nhà Hannibal, bác sĩ mặc một bộ âu phục kinh điển 3 lớp áo, cực kỳ nhã nhặn đón khách vào nhà.
Hill cởi áo khoác, Hannibal nhận lấy, treo lên giá áo.
“Nhân viên cửa hàng nói loại vang này hợp với thịt nhất.” Hill đưa chai rượu ra.
Hannibal nhẹ nhàng lắc thân bình, kiểm tra nhãn hiệu duyên dáng: “Quả thực như vậy, loại rượu này dùng để phối hợp với lưỡi bò đã thành kinh điển. Nếu như ngày hôm trước cậu nói với tôi sẽ mang theo chai rượu này tới, tối nay tôi đã làm món lưỡi bò rồi.”
Hill nhìn về phía Hannibal, ánh mắt mang theo tiếu ý mà nghi vấn.
“Thịt sườn của nghé, tôi cam đoan vô cùng tươi.” Hannibal khẽ kéo khóe miệng, “Có thể cậu thích lưỡi bò hơn, tôi tin chắc tôi còn một cái lưỡi bò, cũng còn tươi, tôi có thể làm ngay.”
“Thịt sườn là đủ rồi, không cần phiền phức.” Hill nói rằng: “Anh quá khách sáo rồi, bác sĩ.”
“Hannibal, please, tôi thấy chúng ta cũng biết nhau lâu rồi, hẳn cũng có thể xem là bạn bè.” Hannibal dẫn Hill đến chỗ bàn ăn, mặt bàn đặt một đĩa trái cây tươi mới: lựu, nho, sung, lê và táo. Màu sắc rực rỡ, mùi thơm phảng phất, cho dù chỉ đặt trên bàn cũng làm cho người ta vui mắt.
Hai người ngồi ở vị trí đối diện nhau, đặt hai bộ đồ ăn và hai cái ly thủy tinh.
“Mời chờ một lát.” Hannibal xoay người vào nhà bếp lấy đồ ăn.
Rất nhanh, y bưng tới hai chiếc dĩa trắng bày trí một ít thịt sườn tươi ngon phối với rau xanh và hoa quả, quanh thịt là một vòng nước sốt đỏ tươi hoàn hảo, đối lập hoàn toàn với đĩa trắng, càng khiến món ăn trở nên hấp dẫn.
“Tôi có tự ủ một ít rượu nho, cũng không quá khó, chỉ cần nắm chặt thời gian và công thức, có lẽ cậu sẽ muốn uống một chút.” Hannibal lấy từ ngăn tủ ra một chai rượu đã mở niêm phong, thế nhưng vẫn còn nút bần, ôn hòa mà nói.
“Đương nhiên, tôi nhớ không lâu trước, tôi cùng từng uống rượu nho nhà làm, hương vị đặc biệt không thể gặp lần thứ hai. Cho dù cùng một người ủ, rượu cũng không thể ủ ra hai chai giống hệt nhau được.” Hill nói.
Hannibal mở nút, đem chất lỏng màu đỏ hổ phách rót vào ly thủy tinh, chất lỏng khẽ chạm vào thành ly uốn thành một vòng cung, màu đỏ trong suốt đánh khẽ vào thành ly.
“Đó là chỗ đặc biệt của nó, mỗi một đợt rượu nho đều mang theo hương vị của mình, đối với người ủ rượu mà nói, mỗi một chai đều đặc biệt tuyệt vời.” Y cũng rót cho mình một ít vang đỏ, sau đó ngồi xuống đối diện Hill.
“Cậu có để tin nhắn rằng cậu không thích salad và mấy món khai vị, cho nên tôi không chuẩn bị.” Hannibal nói.
“Từ món chính bắt đầu cũng không có gì không tốt, tôi thích trực diện đối mặt phần đặc sắc nhất. Mẹ tôi thường nói, tôi không có kiên trì.” Hill cầm dao nĩa lên, cắt một miếng thịt, chấm nước sốt, đưa lên miệng.
Đôi mắt nâu của Hannibal nhìn chằm chằm vào từng động tác của Hill, nhìn hắn chậm rãi đưa khối thịt vào miệng, không nhanh không chậm nhắm nháp thưởng thức, sau đó uống một ngụm vang đỏ: “Độ lửa vừa đúng, đây là miếng thịt tươi mới mọng nước nhất tôi từng ăn, ngoài giòn trong mềm vô cùng.”
Bất cứ ai thưởng thức tài nghệ nấu ăn này đều tán thưởng không dứt miệng, đây không phải lời khen đầu tiên Hannibal nhận được, mà lời khen của Hill cũng chẳng có bao nhiêu lời bình phẩm chuyên nghiệp, thế nhưng khóe miệng Hannibal vẫn giữ một nụ cười, đôi mắt hạ xuống, bắt đầu cắt miếng thịt của mình, bỏ vào miệng thưởng thức. Thịt sườn của tay vận động viên trẻ tuổi này quả là tươi mới, chẳng qua y đã cố ý lấy miếng thịt tốt nhất, cho nên số lượng không nhiều, chỉ đủ phần hai người mà thôi.
Về phần lưỡi bò và mấy món nội tạng khác… y còn có những người khách khác, ít nhất trong khoảng thời gian này không cần đi săn nữa. Với lại, lễ Giáng Sinh sắp đến rồi, cũng cần chuẩn bị cho tươm tất bữa tiệc tối chứ, phải đãi bản thân vì một năm làm việc vất vả.
“Cậu đang có chuyện gì phiền lòng à?” Hannibal kẽ gạt dao vào nĩa rồi nói.
“Well, rõ ràng thế sao?” Hill gảy gảy miếng thịt mà lòng hai người đều biết là thịt gì. Hắn cũng không phải loại thích ăn loại thịt này, những cũng không phải chưa từng ăn. Trong cái giai đoạn điên cuồng nhất của mình, hắn thậm chí đã nếm máu người tươi.
“Theo tôi, cậu chưa từng che giấu.” Hannibal mỉm cười nói: “Đúng vậy, rất rõ ràng.”
“Tôi không nên nói với anh, đây rốt cục cũng là chuyện của FBI.” Hill nhìn biểu cảm của Hannibal, chậm rãi phun ra mấy từ: “Chesapeake Ripper.”
Biểu cảm của Hannibal không hề thay đổi, tựa như chỉ là nghe được tên của gã giết người hàng loại nào đó mà thôi, y nghiêng đầu tự hỏi một chút: “Gã giết người hàng loạt đang làm ầm ĩ trên báo ấy à?”
“Anh có nghe nói về y?”
“Tôi có lên mạng, cũng xem báo. Nghe nói y giết không ít người, bảy hay tám?”
“Mười hai, nếu tính cả bốn tìm thấy trong tuần này.” Hill không còn muốn chọc ghẹo đối phương nữa, tiếp tục cắt thịt: “Vẫn chưa tìm được đầu mối, cấp trên của tôi sắp điên lên rồi.”
“Có thể hiểu, áp lực của FBI rất lớn.” Hannibal săn sóc nói, tựa như người chuyên gây phiền toái, khiêu khích, cười nhạo FBI không phải y.
Hill cười một tiếng, dùng khăn ăn lau miệng: “FBI bị áp lực rất lớn, điều này không có gì đáng nói. Thứ thừa nhận áp lực không phải cả một nhóm mà là một người. Nhưng cũng may lần này họ không ra thời hạn.”
“Bởi vì nạn nhân không phải người giàu có?”
“Chesapeake Ripper rất thông minh, chu kỳ hoạt động của y vẫn trong vòng phạm vi có thể tha thứ của FBI, mỗi khi cảnh sát bắt đầu hết kiên nhẫn nổi, y sẽ thu tay lại, biến mất tăm. Đến khi mọi người gần như đã quên mất hắn rồi thì lại xuất hiện. Cho nên vẫn chưa hạ được quyết tâm nhất định phải bắt được y.” Hill cảm thán nói: “Rất thông minh, không ra tay với người thành đạt hay chính khách, những người bị hại đều là người làm công bình thường, thậm chí còn là những người không phải ai cũng ưa.”
“Nếu không phải chữ ký phạm tội của y quá rõ ràng, vài thi thể thiếu chút nữa đã được ghi lên đầu người khác rồi, trời biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn giết mấy nạn nhân đó.” Hill kết luận: “Không biết Chesapeake Ripper có bao nhiêu tình cảm muốn trừng ác dương thiện, nhưng cũng chính vì thế trong cục cũng không quyết tâm phải đuổi bắt y.”
Khi FBI bị kích thích quá mức, quyết tâm phải bắt cho bằng được một người nào đó thì họ sẽ dùng toàn bộ lực lượng điều tra trong cục, các bộ phận, hợp tác với cảnh sát địa phương, cho dù là tên giết người láu cá nhất cũng khó trốn nổi. Nhưng thực tế, hàng năm FBI nhận được vô số vụ án, cho dù chỉ là hồ sơ cũ của những vụ án giết người hàng loạt thì cũng chất cao như núi rồi. Lại thêm khủng bố tập kích, rồi lại còn loại giết người chỉ nhắm vào đối tượng thành đạt giàu có như Strangler nữa, Chesapeake Ripper cũng không phải chuyện gì lớn.
Đương nhiên, có thể bắt được cũng tốt, đây là trách nhiệm của BAU, dù sao Cục không có khả năng dùng hết lực lượng để điều tra chuyện này, cho dù người nhận áp lực cuối cùng vẫn là Crawford, rồi Crawford truyền lại áp lực cho các đặc vụ trong BAU.
“Tuy nói thế, nhưng cũng không hẳn không có đầu mối.” Hannibal uống một ngụm vang đỏ, khẽ lắc chiếc ly, đặt dưới mũi, nhắm mắt hít một hơi rượu nồng.
“Cục đã kiểu tra lý lịch tất cả nạn nhân, khu vực hoạt động hằng ngày của bọn họ, khu tham gia hoạt động công ích, thậm chí trang web thường xem, tìm kiếm điểm giống nhau những vẫn vô dụng. Có đặc vụ nói, y tùy cơ chọn người bị hại…”
“Cậu không đồng ý.” Hannibal khẽ nhếch môi.
“Well, theo tôi, Chesapeake Ripper có thể đem sắp xếp mọi chuyện rõ ràng trật tự như thế, y tuyệt đối không thể tùy ý chọn người bị hại. Mà tùy cơ? Chưa hẳn chúng tôi đã phán đoán sai.” Hill cúi đầu cắt thịt.
“Không phải tùy ý mà là tùy cơ.”
“Ví dụ nhé, y như một thợ săn, ẩn nấp trong một khu rừng tràn đầy con mồi, y lựa chọn con mồi mà mình thích, không phải vì săn ăn mà đem chúng đưa đến một ốc đảo trong hồ, để chúng tiếp tục sống. Đợi được ngày y muốn săn chúng, y sẽ đến ốc đảo đó, giết vài con trong số chúng.” Hill tiếp tục nói: “Vấn đề là, chúng ta dựa vào vết chân mà tìm kiếm thợ săn, bây giờ, chúng ta lại mất đi hiện trường đầu tiên. Chúng ta phải biết cách y lựa chọn con mồi để đưa vào ốc đảo.”
“Có chứng cứ gì chứng minh suy đoán này không?” Khi nghe chuyện này, tay cầm ly rượu của Hannibal khựng lại một hồi, sau đó mới như bình thường mà hỏi.
“Vì sao y muốn mổ xẻ người bị hại, lấy đi nội tạng? Làm sao thu được danh sách con mồi? Chỉ cần hai vấn đề này được giải đáp, Chesapeake Ripper không còn chỗ có thể ẩn nấp.” Hill không trả lời vấn đề của Hannibal mà lựa chọn tiếp tục kích thích y, những lời hắn nói như lưỡi dao bén ngót gác lên cổ Hannibal.
Hannibal dùng bữa tiệc “thịt bò” để dò xét hắn, vậy sao hắn có thể không trả đũa cơ chứ?
Trong tay cả hai đều cầm dao, hai thanh đã sớm dò xét, đưa lên cổ đối phương, ai cũng không chiếm được thượng phong, bọn họ đều có chuyện bại lộ, mà cũng có chuyện còn giấu, con bài chưa lật vẫn nằm vững vàng trong tay, canh bạc này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Ăn xong một hồi thịt sườn non không biết tên nào đó, Hannibal lại đem những món tráng miệng ngọt ra. Đời trước Hill là người Anh, mà người Anh đều yêu đồ ngọt.
“Món bánh flan caramel nướng rưới sốt quýt tiêu chuẩn, một món đồ ngọt cơ bản, thế nhưng rất được hoan nghênh.” Bánh flan mới nướng đặt trên đĩa sứ trắng, mặt trên là một tầng bánh quế rắc đường, nhìn qua rất bắt mắt, màu sắc sặc sỡ, mặt trên còn có hai múi quýt hình cánh quạt, trên phần kem bơ trắng còn cắm một lá bạc hà màu xanh ngọt cỡ ngón tay cái, sắc điệu thanh thoát.
“Có người nói món này chỉ là trứng chưng ngọt, thế nhưng muốn làm ngon cũng không dễ dàng.” Hill cầm chiếc muỗng nhỏ bằng kim loại, cười nói: “Mà tôi lại thích những món đơn giản, đồ ngọt cũng vậy.”
Người tinh ý lúc nào cũng nghe khác với người thường, Hill không suy đoán Hannibal sẽ hiểu cái từ ‘đơn giản’ này như thế nào, nhưng mục đính của hắn đã đạt được rồi.
“Những thứ nhìn có vẻ đơn giản thường làm cho người ta ngẫm ra mùi vị đặc biệt, khiến người ta tán thán.” Hannibal nhẹ nhàng dùng muỗng gõ phần bánh flan bên góc, phần caramel cứng vỡ vụn, hòa với phần bánh mềm trơn, dùng muỗng múc một miếng vào miệng, đây đúng là cách ăn bánh flan tiêu chuẩn, mùi vị ngọt thơm mềm nhẵn mang theo chút đường giòn, quanh quẩn bên mũi là mùi sữa và trứng béo, vị chua của quýt thỏa đáng giảm bớt vị ngọt.
“Ẩm thực là một loại nghệ thuật.” Hill đồng ý nói, làm bộ nghe không hiểu ý của Hannibal.
“Mà nghệ thuật cần mọi người phát hiện, nếu như bỏ lỡ món ngon, đó thật là điều đáng tiếc. Cậu có biết, sau này có lẽ tôi sẽ cẩn thận thêm với những món ăn có vẻ bình thường nhất, để tránh khỏi sơ sót với chúng.” Con mắt Hannibal dưới ánh đèn hiện lên màu đỏ sẫm đẹp đẽ chói mắt như màu lựu, khiêm nhường mà tuyệt diệu.
Hill nở nụ cười, đáp: “Phải như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.