Chương 60: Cá chết lưới rách
Hảo Cật Thúc Ngận Hảo Cật
23/07/2020
“Bác sĩ Lecter.” Will thấy huyệt Thái Dương giật giật, đầu nhức nhối nặng nề, không thể đứng vững, không hiểu sao, người đối diện trước mặt mình bắt đầu biến dạng.
Hannibal vẫn ngồi đó, thậm chí ngay cả tư thế cũng không thay đổi, vẫn là hình dáng bác sĩ tâm lý ngồi thả lỏng trên sofa. Thế nhưng Will nghĩ Hannibal đang cười, không phải loại mỉm cười lễ phép với người lạ, cũng không phải loại hào hiệp vui vẻ nhếch khóe miệng khi bị Will chọc cười.
Y cười như… như người thợ săn thấy con mồi của mình rơi vào miệng bẩy, đôi mắt nâu lộ ra một sự cổ thần bí khó lường, độ cong của khóe miệng cũng rất lạnh lùng, nói y vui vẻ không bằng nói là y đang hưng phấn.
Hannibal nhìn Will, một ánh nhìn thú vị dạt dào khiến người ta sởn tóc gáy.
Will có phần mơ hồ, sau đó anh nhìn đồng hồ, người bác sĩ tốt bụng của anh đã trở lại dáng vể bình tĩnh như thường, khóe miệng khẽ mím, nét mặt nghiêm túc mà vẫn thân thiết, anh hầu như nghĩ mình đã thấy ảo giác.
“Will, cậu cần nghỉ ngơi.” Hannibal lại một lần nữa kiến nghị.
Lúc này, Will không phản kháng, mà gật đầu ngoan ngoãn như con rối, anh không còn chút sức lực nào nữa. Anh không muốn đi với Crawford mà muốn đến tìm bác sĩ Lecter, cũng như muốn xác định mình không điên, về mặt khác thì do chuyện Abigail mà anh không muốn thấy ông sếp này của mình.
Hannibal đứng dậy đi lấy đồ, ngay từ đầu, Will chỉ ngồi yên trên ghế, nhưng lâu quá mà Hannibal vẫn chưa trở lại, anh bắt đầu thấy khát, mà nước trong ly trên tay đã hết.
Will đứng dậy, đi về phía nhà bếp.
#
Hannibal biết lúc này mình đã có phiền phức rồi.
Y không lừa được Will bao lâu nữa, ngay khi phân tích được công bố rộng rãi, không bao lâu, y sẽ bị hoài nghi—từng là giai cấp tư sản dân tộc, từng học y, người mà cả giới thượng lưu đều biết rằng rất xem trọng ăn uống?
Hannibal tin chắc ở Maltimore này, người phù hợp với phân tích này nhất chính là y. Trên thế giới, tội lỗi hoàn mỹ nhất không phải là làm sao chạy trốn mà là ngay từ đầu không ai hoài nghi. Để FBI mò kim trong biển lớn là chuyện rất khó, nhưng nếu một ngày cung cấp cho đàn chó săn đã được huấn luyện kia một phương hướng đại khái, vậy thì vớt cây kim ấy chỉ là chuyện sớm muộn.
Bây giờ, y có thể bỏ chạy, trước khi FBI ý thức được thân phận của y, y có thể thay hình đổi dạng yên vui tìm một chỗ mới ở nước ngoài.
Thế nhưng, y không muốn đi như vậy, ít nhất trước khi giết Will thì không thể. Y ao ước nếm được máu thịt của Will, ao ước từ rất lâu rồi, nếu như cứ thế mà đi thì nó sớm muộn gì thì cũng sẽ trở thành tiếc nuối suốt đời.
Hannibal đem dao phẫu thuật giấu vào tay áo, tay kia nhấn phím gọi điện thoại—
“Hannibal?” Giọng Hill nghe như giật mình, hắn đương nhiên giật mình, bởi vì Hannibal gọi vào số ‘điện thoại di động khẩn cấp’ mà trước đây cả hai đã chuẩn bị, số điện thoại duy nhất không ai có thể truy ra.
“Will phát hiện rồi.” Giọng Hannibal bình tĩnh đến như không phải y đã bại lộ vậy.
Đặc vụ bên kia đầu dây im lặng một hồi: “Bây giờ Will ở đâu?”
“Cậu ấy chưa biết đó là tôi, nhưng phân tích của cậu ấy với Chesapeake Ripper đã gần như hoàn mỹ rồi.” Hannibal nói rất đơn giản: “Giờ đang ở phòng khách của tôi, chuyện sớm hay muộn, có lẽ… vài giây sau sẽ biết.”
Hannibal cũng không quên thứ mình đặt trong nhà bếp, Will không phải người rình mò chuyện riêng của người ta, thế nhưng không thể bảo đảm vì một lý do gì đó, anh ta muốn vào bếp, rồi thấy thứ gì trong đó.
“Hannibal, đừng đụng đến cậu ấy.” Hill nói: “Hãy nghe tôi nói, bây giờ đi ngay, tôi đã chuẩn bị phương án bỏ đi của anh rồi.”
“Vậy cậu đã có chuẩn bị từ trước.” Hannibal khẽ nhếch khóe miệng.
“Tôi đã từng khuyên anh, thế nhưng anh không phải người chịu nghe ý kiến của người khác… đừng có giải thích, anh cũng biết mình mà. Được rồi, những thứ đó sau hãy nói, anh có thể từ chối đề nghị của tôi, nhưng tôi không thể không chuẩn bị gì hết mà để anh gặp nguy hiểm.” Giọng nói Hill vẫn chân thành, ôn hòa, dù sầu lo vẫn không hoảng hốt: “Crawford ở chỗ này bận rộn chuyện Abigail, đừng chuẩn bị gì hết, ra khỏi nhà, đến phía sau quán bar Sao Băng, ở đó có một chiếc xe, chìa khóa ở chỗ ông Tom, nói cho ông ấy Mr.Hemo kêu anh tới đây.”
“Trong xe có hộ chiếu giả, chi phiếu mới và một chiếc di động mới đã chuẩn bị sẵn.” Hill nói: “Hình tôi cũng sửa rồi, thuốc nhuộm tóc và mắt kính đều đặt ở ghế phụ lái. Đừng dùng máy bay dân dụng, cho tôi chừng mười phút, tôi sẽ cho anh một số điện thoại mới, tới sân bay tư nhân bay tôi báo đến Mexico, tới đó lập tức chuyển máy bay.”
“Tiền trong thẻ khẳng định đủ tiêu xài, trước khi lên máy bay nhớ bỏ điện thoại di động đi, sau đó tạm thời chúng ta không liên hệ với nhau nữa. Sau khi rời khỏi Mexico, hẳn anh đã có thể chuẩn bị đường đi của mình, dựa theo kinh nghiệm của tôi, FBI cần thời gian mới có thể phát lệnh truy nã xuyên quốc gia, hơn nữa vì vấn đề vì quốc tế bọn họ cũng không thể trực tiếp ra nước ngoài đuổi bắt được, mà hữu hiệu của cảnh sát quốc tế cũng không cao gì.” Hill nói một hơi tất cả những gì đã chuẩn bị, thở dài nói: “Chính anh cũng có chuẩn bị sẵn, phải chắc chắn anh không bị gì cả, Hanni.”
Hannibal trầm mặc vài giây, nói: “Tôi còn chuyện phải xử lý.”
“…Will?” Không cần nhìn cũng biết đặc vụ bên đầu dây bên kia đang nhíu mày, giọng Hill đượm lo nghĩ: “Hannibal, đừng đụng đến Will, bây giờ đi mau đi!”
“Xin lỗi, thế nhưng tôi nhất định phải thực hiện quyết định của chính mình: “Hannibal thể hiện cái đặc tính ngoan cố của mình.
Bên đầu dây của Hill có tiếng thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất, sau đó là giọng của Hill, lần đầu tiên hắn dùng giọng nói lạnh lùng thế để nói chuyện với Hannibal: “… Hanni.”
Hắn rất cố gắng nhẫn nại: “Cho dù xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cho tôi, anh phải nhớ kỹ dù gì tôi cũng là đặc vụ liên bang.”
Đó là một lời hứa, mặc dù lửa giận của hắn đã phừng phực ngút trời, thế nhưng hắn vẫn hết sức bảo vệ người yêu không bị tổn thương. Dù cho Hannibal bị FBI bao vây, Hill cũng có thể dùng thân phận hiện tại để cứu y ra, cho dù cái giá là bại lộ thân phận.
“Hill, cảm ơn.” Hannibal nghĩ mình cần trấn an người yêu một chút, y khẽ dịu giọng.
Sau đó, bọn họ gác điện thoại, Hannibal một tay cầm thảm, một tay giấu dao phẫu thuật bình tĩnh đi ra ngoài.
Khi y nhìn thấy Will đứng sững trước cửa nhà bép, Hannibal mới giật mình— xem ra, Will đã phát hiện ra tàn dư thi thể Abigail, thế nhưng không biết vì nguyên nhân gì.
Có lẽ vì quá mức sợ hãi, có lẽ vì kích thích quá lớn khiến cho não anh lại phát bệnh, có thể anh không chịu nổi việc Abigail bị giết, hoặc chính Hannibal là người giết con bé.
Anh đứng cứng ngắc trước cửa, tựa như một pho tượng.
Hannibal nhẹ nhàng buông thảm, lặng lẽ đi tới gần như một hồn ma. Y thông thạo việc che dấu tung tích bản thân, thông thạo cách săn mồi, Will đã bị kích thích quá lớn, đầu óc chưa thể tiếp thu được tin tức, nên không thể nào chú ý tới Hannibal đã tới phía sau mình.
Ngay khi anh thấy một cái bóng đen bao trùm trên nền đá cẩm thạch ở nơi xử lý nguyên liệu thì Will vẫn còn mơ màng mờ mịt, rồi sau đó anh đột nhiên hoàn hồn, bản năng sinh tồn chiếm thượng phong, ý thức cầu sinh khiến anh làm ra một hành động cực kỳ chính xác— Will giật phắt khẩu súng bên hông ra, chuẩn bị bắn.
Trong chớp mắt khi Hannibal thấy anh xoay người, y đã đem dao phẫu thuật cắm sâu vào người đối phương, hai cánh tay mạnh như gọng kìm, y siết chặt cổ tay cầm súng của Will, giơ nó cao lên, súng nổ, sượt qua mặt Hannibal trong gang tấc.
Hai người trong thế giằng co, năm, sáu phát súng bị Hannibal bắt thành súng chỉ thiên, một tay khác y dùng dao phẩu thuật, mạnh mẽ như cắt lên tảng phô mai mà cắt vào người Will.
Đường nhìn bọn họ giao nhau, khoảnh khắc đôi mắt trong xanh như hồ nước của anh đối diện với sự lạnh lùng, tàn nhẫn của Hannibal, thậm chí y còn mỉm cười, mỉm cười như thần chết vẫy gọi, như ác ma nỉ non bên tai. Will cảm thấy thân thể của mình tiêu tan, ngay cả đau đớn cũng trở nên lờ mờ, anh nhìn vị bác sĩ tâm lý kiêm bạn bè mà mình hết lòng tín nhiệm.
Chesapeake Ripper luôn ở bên cạnh họ, thế nhưng anh lại tin y, thậm chí ỷ lại vào y. Hannibal đã giết bao nhiêu người? Chỉ vì mình không sớm một bước nhìn rõ bộ mặt của tên giết người này mà bao nhiêu người vô tội đã chết?
Y giết Marissa, giết Abigail, người gọi điện thoại cho Hobbs cũng là y! Chết tiệt! Will nghĩ đến những người đã chết thảm, thi thể chết không nhắm mắt của bọn họ phóng đại vô hạn trước mắt anh. Hình ảnh vô số lần lặp lại trong ác mộng khiến anh phải tỉnh giấc giờ đây tiếp thêm sức mạnh cho anh.
Đôi mắt yếu đuối vỡ tan màu xanh một lần nữa tụ lại, kiên định hơn, Hannibal đương nhiên chú ý tới điểm này, giọng nói y mềm nhẹ, dịu dàng như vẫn là bác sĩ tâm lý trầm ổn, đáng tin cậy lúc trước, y nói với Will: “Đừng phản kháng, Will, tất cả đều kết thúc.”
“Không còn ác mộng, không còn mệt mỏi và bóng tối nữa.” Y mê hoặc: “Đau đớn sẽ trôi qua rất nhanh, Will, cậu không sao hết, sẽ giống như ngăm mình trong nước nóng vậy, ở đó, cậu sẽ được an toàn, không còn sợ gì cả.”
“No…” Sức mạnh thật vất vả mới hình thành bị những câu nói ấy đập tan mất phần nào, Will vô ý thức há miệng.
“Will, thả lỏng, tôi xin lỗi vì đã kết thúc thế này, thế nhưng mọi câu chuyện đều có điểm kết thúc, đây là một câu chuyện hay.” Hannibal dịu dàng mà tán thưởng nhìn người đặc vụ chậm rãi mất ý thức vì mất máu và đau đớn: “Cậu mệt lắm rồi, Will, hãy nghỉ ngơi đi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mọi chuyện cứ để tôi lo.”
Người gần chết ai cũng nhìn thấy ảo giác, Will mờ mịt nghĩ.
Hình như anh nhìn thấy ba mình, ông dùng đôi tay thô ráp thu lưới, màu da đồng như một tác phẩm nghệ thuật lạnh băng băng, anh ngồi trên thuyền, nhìn người ba đang bận rộn.
Ba không thích nói, tính tình có lúc tốt có lúc xấu, những lúc tốt ông dùng đôi tay chai sạn của mình xoa xoa mái tóc quăn của anh, lúc vui vẻ, ông còn mua đồ ăn vặt cho anh. Thế nhưng so với những món đồ ăn ngọt ngây, anh vẫn thích cảm giác bàn tay ông xoa đầu mình hơn.
“Will…” Anh nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Alana, cô từ chối: “Tôi không thể… xin lỗi.”
Anh biết, Alana không giống mình, cô quan tâm anh, nhưng không yêu anh. Cô có thể làm bạn của anh, nhưng không phải làm bà Graham, cô thích những gì đơn giản, thích cuộc sống êm đềm, còn cuộc đời của anh thì không hề yên bình.
Có thể sẽ một ngày, anh có một căn nhà hai tầng, sửa động cơ thuyền, có một cô vợ dịu dàng, có hai đứa con, lá cọ to xòe che nắng trời chói chang, gió biển mang vị tanh tanh phất qua làn váy vợ anh, con anh chạy chơi trên bãi cát vàng óng ánh, vui cười…
“Cho dù là lúc nào, nếu cậu muốn kết thúc, cậu đều có quyền gọi kết thúc, mà tôi sẽ giúp cậu chấm dứt tất cả.” Một giọng nói xa lạ lại quen thuộc vang lên trong đầu anh, Will chậm rãi nghĩ, đó là Hill.
Crawford chỉ biết sử dụng anh như một loại công cụ, Alana bởi vì sợ hãi, bất an mà không dám tới gần, Hannibal chính là hung thủ luôn muốn làm bệnh của anh trở nặng hơn… chỉ có Hill nói cho anh: Cho dù là lúc nào, anh đều có quyền kết thúc.
Bây giờ, chính là lúc để kết thúc tất cả!
Will đột nhiên mở to đôi mắt khép hờ, lúc thân thể như chảy nhão xuống mặt đất, anh rút khẩu súng dự bị giấu ở ống giày ra, dùng chút sức lực cuối cùng nổ súng.
Anh thấy Hannibal lảo đảo lùi ra sau vài bước, che lấy vết thương không ngừng nhỏ máu, kinh ngạc nhìn anh, nhưng không hề có chút sợ hãi, nổi giận gì, ngược lại, Hannibal khẽ nhếch khóe miệng, dùng một biểu cảm thú vị khiến người ta sợ ngã xuống đất. Bóng tối nuốt chửng lấy Will.
Súng từ trong tay tuột xuống, sau một giây, thế giới là một màn đen tinh khiết.
Hannibal vẫn ngồi đó, thậm chí ngay cả tư thế cũng không thay đổi, vẫn là hình dáng bác sĩ tâm lý ngồi thả lỏng trên sofa. Thế nhưng Will nghĩ Hannibal đang cười, không phải loại mỉm cười lễ phép với người lạ, cũng không phải loại hào hiệp vui vẻ nhếch khóe miệng khi bị Will chọc cười.
Y cười như… như người thợ săn thấy con mồi của mình rơi vào miệng bẩy, đôi mắt nâu lộ ra một sự cổ thần bí khó lường, độ cong của khóe miệng cũng rất lạnh lùng, nói y vui vẻ không bằng nói là y đang hưng phấn.
Hannibal nhìn Will, một ánh nhìn thú vị dạt dào khiến người ta sởn tóc gáy.
Will có phần mơ hồ, sau đó anh nhìn đồng hồ, người bác sĩ tốt bụng của anh đã trở lại dáng vể bình tĩnh như thường, khóe miệng khẽ mím, nét mặt nghiêm túc mà vẫn thân thiết, anh hầu như nghĩ mình đã thấy ảo giác.
“Will, cậu cần nghỉ ngơi.” Hannibal lại một lần nữa kiến nghị.
Lúc này, Will không phản kháng, mà gật đầu ngoan ngoãn như con rối, anh không còn chút sức lực nào nữa. Anh không muốn đi với Crawford mà muốn đến tìm bác sĩ Lecter, cũng như muốn xác định mình không điên, về mặt khác thì do chuyện Abigail mà anh không muốn thấy ông sếp này của mình.
Hannibal đứng dậy đi lấy đồ, ngay từ đầu, Will chỉ ngồi yên trên ghế, nhưng lâu quá mà Hannibal vẫn chưa trở lại, anh bắt đầu thấy khát, mà nước trong ly trên tay đã hết.
Will đứng dậy, đi về phía nhà bếp.
#
Hannibal biết lúc này mình đã có phiền phức rồi.
Y không lừa được Will bao lâu nữa, ngay khi phân tích được công bố rộng rãi, không bao lâu, y sẽ bị hoài nghi—từng là giai cấp tư sản dân tộc, từng học y, người mà cả giới thượng lưu đều biết rằng rất xem trọng ăn uống?
Hannibal tin chắc ở Maltimore này, người phù hợp với phân tích này nhất chính là y. Trên thế giới, tội lỗi hoàn mỹ nhất không phải là làm sao chạy trốn mà là ngay từ đầu không ai hoài nghi. Để FBI mò kim trong biển lớn là chuyện rất khó, nhưng nếu một ngày cung cấp cho đàn chó săn đã được huấn luyện kia một phương hướng đại khái, vậy thì vớt cây kim ấy chỉ là chuyện sớm muộn.
Bây giờ, y có thể bỏ chạy, trước khi FBI ý thức được thân phận của y, y có thể thay hình đổi dạng yên vui tìm một chỗ mới ở nước ngoài.
Thế nhưng, y không muốn đi như vậy, ít nhất trước khi giết Will thì không thể. Y ao ước nếm được máu thịt của Will, ao ước từ rất lâu rồi, nếu như cứ thế mà đi thì nó sớm muộn gì thì cũng sẽ trở thành tiếc nuối suốt đời.
Hannibal đem dao phẫu thuật giấu vào tay áo, tay kia nhấn phím gọi điện thoại—
“Hannibal?” Giọng Hill nghe như giật mình, hắn đương nhiên giật mình, bởi vì Hannibal gọi vào số ‘điện thoại di động khẩn cấp’ mà trước đây cả hai đã chuẩn bị, số điện thoại duy nhất không ai có thể truy ra.
“Will phát hiện rồi.” Giọng Hannibal bình tĩnh đến như không phải y đã bại lộ vậy.
Đặc vụ bên kia đầu dây im lặng một hồi: “Bây giờ Will ở đâu?”
“Cậu ấy chưa biết đó là tôi, nhưng phân tích của cậu ấy với Chesapeake Ripper đã gần như hoàn mỹ rồi.” Hannibal nói rất đơn giản: “Giờ đang ở phòng khách của tôi, chuyện sớm hay muộn, có lẽ… vài giây sau sẽ biết.”
Hannibal cũng không quên thứ mình đặt trong nhà bếp, Will không phải người rình mò chuyện riêng của người ta, thế nhưng không thể bảo đảm vì một lý do gì đó, anh ta muốn vào bếp, rồi thấy thứ gì trong đó.
“Hannibal, đừng đụng đến cậu ấy.” Hill nói: “Hãy nghe tôi nói, bây giờ đi ngay, tôi đã chuẩn bị phương án bỏ đi của anh rồi.”
“Vậy cậu đã có chuẩn bị từ trước.” Hannibal khẽ nhếch khóe miệng.
“Tôi đã từng khuyên anh, thế nhưng anh không phải người chịu nghe ý kiến của người khác… đừng có giải thích, anh cũng biết mình mà. Được rồi, những thứ đó sau hãy nói, anh có thể từ chối đề nghị của tôi, nhưng tôi không thể không chuẩn bị gì hết mà để anh gặp nguy hiểm.” Giọng nói Hill vẫn chân thành, ôn hòa, dù sầu lo vẫn không hoảng hốt: “Crawford ở chỗ này bận rộn chuyện Abigail, đừng chuẩn bị gì hết, ra khỏi nhà, đến phía sau quán bar Sao Băng, ở đó có một chiếc xe, chìa khóa ở chỗ ông Tom, nói cho ông ấy Mr.Hemo kêu anh tới đây.”
“Trong xe có hộ chiếu giả, chi phiếu mới và một chiếc di động mới đã chuẩn bị sẵn.” Hill nói: “Hình tôi cũng sửa rồi, thuốc nhuộm tóc và mắt kính đều đặt ở ghế phụ lái. Đừng dùng máy bay dân dụng, cho tôi chừng mười phút, tôi sẽ cho anh một số điện thoại mới, tới sân bay tư nhân bay tôi báo đến Mexico, tới đó lập tức chuyển máy bay.”
“Tiền trong thẻ khẳng định đủ tiêu xài, trước khi lên máy bay nhớ bỏ điện thoại di động đi, sau đó tạm thời chúng ta không liên hệ với nhau nữa. Sau khi rời khỏi Mexico, hẳn anh đã có thể chuẩn bị đường đi của mình, dựa theo kinh nghiệm của tôi, FBI cần thời gian mới có thể phát lệnh truy nã xuyên quốc gia, hơn nữa vì vấn đề vì quốc tế bọn họ cũng không thể trực tiếp ra nước ngoài đuổi bắt được, mà hữu hiệu của cảnh sát quốc tế cũng không cao gì.” Hill nói một hơi tất cả những gì đã chuẩn bị, thở dài nói: “Chính anh cũng có chuẩn bị sẵn, phải chắc chắn anh không bị gì cả, Hanni.”
Hannibal trầm mặc vài giây, nói: “Tôi còn chuyện phải xử lý.”
“…Will?” Không cần nhìn cũng biết đặc vụ bên đầu dây bên kia đang nhíu mày, giọng Hill đượm lo nghĩ: “Hannibal, đừng đụng đến Will, bây giờ đi mau đi!”
“Xin lỗi, thế nhưng tôi nhất định phải thực hiện quyết định của chính mình: “Hannibal thể hiện cái đặc tính ngoan cố của mình.
Bên đầu dây của Hill có tiếng thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất, sau đó là giọng của Hill, lần đầu tiên hắn dùng giọng nói lạnh lùng thế để nói chuyện với Hannibal: “… Hanni.”
Hắn rất cố gắng nhẫn nại: “Cho dù xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cho tôi, anh phải nhớ kỹ dù gì tôi cũng là đặc vụ liên bang.”
Đó là một lời hứa, mặc dù lửa giận của hắn đã phừng phực ngút trời, thế nhưng hắn vẫn hết sức bảo vệ người yêu không bị tổn thương. Dù cho Hannibal bị FBI bao vây, Hill cũng có thể dùng thân phận hiện tại để cứu y ra, cho dù cái giá là bại lộ thân phận.
“Hill, cảm ơn.” Hannibal nghĩ mình cần trấn an người yêu một chút, y khẽ dịu giọng.
Sau đó, bọn họ gác điện thoại, Hannibal một tay cầm thảm, một tay giấu dao phẫu thuật bình tĩnh đi ra ngoài.
Khi y nhìn thấy Will đứng sững trước cửa nhà bép, Hannibal mới giật mình— xem ra, Will đã phát hiện ra tàn dư thi thể Abigail, thế nhưng không biết vì nguyên nhân gì.
Có lẽ vì quá mức sợ hãi, có lẽ vì kích thích quá lớn khiến cho não anh lại phát bệnh, có thể anh không chịu nổi việc Abigail bị giết, hoặc chính Hannibal là người giết con bé.
Anh đứng cứng ngắc trước cửa, tựa như một pho tượng.
Hannibal nhẹ nhàng buông thảm, lặng lẽ đi tới gần như một hồn ma. Y thông thạo việc che dấu tung tích bản thân, thông thạo cách săn mồi, Will đã bị kích thích quá lớn, đầu óc chưa thể tiếp thu được tin tức, nên không thể nào chú ý tới Hannibal đã tới phía sau mình.
Ngay khi anh thấy một cái bóng đen bao trùm trên nền đá cẩm thạch ở nơi xử lý nguyên liệu thì Will vẫn còn mơ màng mờ mịt, rồi sau đó anh đột nhiên hoàn hồn, bản năng sinh tồn chiếm thượng phong, ý thức cầu sinh khiến anh làm ra một hành động cực kỳ chính xác— Will giật phắt khẩu súng bên hông ra, chuẩn bị bắn.
Trong chớp mắt khi Hannibal thấy anh xoay người, y đã đem dao phẫu thuật cắm sâu vào người đối phương, hai cánh tay mạnh như gọng kìm, y siết chặt cổ tay cầm súng của Will, giơ nó cao lên, súng nổ, sượt qua mặt Hannibal trong gang tấc.
Hai người trong thế giằng co, năm, sáu phát súng bị Hannibal bắt thành súng chỉ thiên, một tay khác y dùng dao phẩu thuật, mạnh mẽ như cắt lên tảng phô mai mà cắt vào người Will.
Đường nhìn bọn họ giao nhau, khoảnh khắc đôi mắt trong xanh như hồ nước của anh đối diện với sự lạnh lùng, tàn nhẫn của Hannibal, thậm chí y còn mỉm cười, mỉm cười như thần chết vẫy gọi, như ác ma nỉ non bên tai. Will cảm thấy thân thể của mình tiêu tan, ngay cả đau đớn cũng trở nên lờ mờ, anh nhìn vị bác sĩ tâm lý kiêm bạn bè mà mình hết lòng tín nhiệm.
Chesapeake Ripper luôn ở bên cạnh họ, thế nhưng anh lại tin y, thậm chí ỷ lại vào y. Hannibal đã giết bao nhiêu người? Chỉ vì mình không sớm một bước nhìn rõ bộ mặt của tên giết người này mà bao nhiêu người vô tội đã chết?
Y giết Marissa, giết Abigail, người gọi điện thoại cho Hobbs cũng là y! Chết tiệt! Will nghĩ đến những người đã chết thảm, thi thể chết không nhắm mắt của bọn họ phóng đại vô hạn trước mắt anh. Hình ảnh vô số lần lặp lại trong ác mộng khiến anh phải tỉnh giấc giờ đây tiếp thêm sức mạnh cho anh.
Đôi mắt yếu đuối vỡ tan màu xanh một lần nữa tụ lại, kiên định hơn, Hannibal đương nhiên chú ý tới điểm này, giọng nói y mềm nhẹ, dịu dàng như vẫn là bác sĩ tâm lý trầm ổn, đáng tin cậy lúc trước, y nói với Will: “Đừng phản kháng, Will, tất cả đều kết thúc.”
“Không còn ác mộng, không còn mệt mỏi và bóng tối nữa.” Y mê hoặc: “Đau đớn sẽ trôi qua rất nhanh, Will, cậu không sao hết, sẽ giống như ngăm mình trong nước nóng vậy, ở đó, cậu sẽ được an toàn, không còn sợ gì cả.”
“No…” Sức mạnh thật vất vả mới hình thành bị những câu nói ấy đập tan mất phần nào, Will vô ý thức há miệng.
“Will, thả lỏng, tôi xin lỗi vì đã kết thúc thế này, thế nhưng mọi câu chuyện đều có điểm kết thúc, đây là một câu chuyện hay.” Hannibal dịu dàng mà tán thưởng nhìn người đặc vụ chậm rãi mất ý thức vì mất máu và đau đớn: “Cậu mệt lắm rồi, Will, hãy nghỉ ngơi đi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mọi chuyện cứ để tôi lo.”
Người gần chết ai cũng nhìn thấy ảo giác, Will mờ mịt nghĩ.
Hình như anh nhìn thấy ba mình, ông dùng đôi tay thô ráp thu lưới, màu da đồng như một tác phẩm nghệ thuật lạnh băng băng, anh ngồi trên thuyền, nhìn người ba đang bận rộn.
Ba không thích nói, tính tình có lúc tốt có lúc xấu, những lúc tốt ông dùng đôi tay chai sạn của mình xoa xoa mái tóc quăn của anh, lúc vui vẻ, ông còn mua đồ ăn vặt cho anh. Thế nhưng so với những món đồ ăn ngọt ngây, anh vẫn thích cảm giác bàn tay ông xoa đầu mình hơn.
“Will…” Anh nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Alana, cô từ chối: “Tôi không thể… xin lỗi.”
Anh biết, Alana không giống mình, cô quan tâm anh, nhưng không yêu anh. Cô có thể làm bạn của anh, nhưng không phải làm bà Graham, cô thích những gì đơn giản, thích cuộc sống êm đềm, còn cuộc đời của anh thì không hề yên bình.
Có thể sẽ một ngày, anh có một căn nhà hai tầng, sửa động cơ thuyền, có một cô vợ dịu dàng, có hai đứa con, lá cọ to xòe che nắng trời chói chang, gió biển mang vị tanh tanh phất qua làn váy vợ anh, con anh chạy chơi trên bãi cát vàng óng ánh, vui cười…
“Cho dù là lúc nào, nếu cậu muốn kết thúc, cậu đều có quyền gọi kết thúc, mà tôi sẽ giúp cậu chấm dứt tất cả.” Một giọng nói xa lạ lại quen thuộc vang lên trong đầu anh, Will chậm rãi nghĩ, đó là Hill.
Crawford chỉ biết sử dụng anh như một loại công cụ, Alana bởi vì sợ hãi, bất an mà không dám tới gần, Hannibal chính là hung thủ luôn muốn làm bệnh của anh trở nặng hơn… chỉ có Hill nói cho anh: Cho dù là lúc nào, anh đều có quyền kết thúc.
Bây giờ, chính là lúc để kết thúc tất cả!
Will đột nhiên mở to đôi mắt khép hờ, lúc thân thể như chảy nhão xuống mặt đất, anh rút khẩu súng dự bị giấu ở ống giày ra, dùng chút sức lực cuối cùng nổ súng.
Anh thấy Hannibal lảo đảo lùi ra sau vài bước, che lấy vết thương không ngừng nhỏ máu, kinh ngạc nhìn anh, nhưng không hề có chút sợ hãi, nổi giận gì, ngược lại, Hannibal khẽ nhếch khóe miệng, dùng một biểu cảm thú vị khiến người ta sợ ngã xuống đất. Bóng tối nuốt chửng lấy Will.
Súng từ trong tay tuột xuống, sau một giây, thế giới là một màn đen tinh khiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.