Chương 56: Nguy cơ mới
Hảo Cật Thúc Ngận Hảo Cật
23/07/2020
Hannibal biết Tobias sẽ tìm đến y, dù sao sau khi nhạc hội kết thúc vài ngày, y cũng tìm ra cửa hàng nhạc cụ của đối phương, cả hai bên đều âm thầm, cẩn thận dò xét lẫn nhau, Hannibal lướt qua dây đàn nghe nói làm bằng ruột mèo, mời Tobias cuối tuần đi thay dây cho chiếc đàn piano của y, tiện thể ăn tối với nhau.
“Sau khi nghe Franklin nói về anh, tôi đã để ý đến anh.” Lời nói của Tobias làm cho tay cầm ly rượu của Hannibal khựng một chút, Tobias vừa cười vừa nói: “Cuộc đi săn rất xuất sắc.”
Hannibal xem đó như lời khiêu khích, đồng thời y cũng thủ thế tốt, thế nhưng sự xuất hiện của Will làm Tobias trốn mất, một cuộc chiến tự dưng tan biến, sau nửa đêm Hannibal chỉ có thể làm ông anh tri kỉ, nghe Will kể lể chuyện anh vừa mới hôn Alana, rồi nỗi thấp thỏm bất an của anh, suy đoán xem Alana sẽ có phản ứng như thế nào.
Hannibal dặn đi dặn lại mình phải nhẫn nại, bình tĩnh đừng nóng giận. Tuy rằng giờ này y rất muốn đem cái tên nửa đêm xông vào nhà y kể cho y nghe anh ta đã hôn một người phụ nữ như thế nào lên thớt mà chém nát.
Y muốn nếm thử đầu óc của Will lẫn tim của Hill, Hill thì luôn bày tỏ thái độ là nếu y muốn ăn thì hắn nhất định sẽ không chống đối, nhất định sẽ có ngày y nếm được nó, còn Will thì bao giờ cũng lúc lắc trước mặt y, khảo nghiệm tự chủ của Hannibal.
Dù thế, mùi hạnh nhân trên người Will càng lúc càng nặng, Hannibal nghi rằng não của anh đã bị nhiễm trùng. Y không ăn đồ ăn bị bệnh, tuy rằng rất tiếc nhưng nhượng bộ một chút ăn những bộ phận khác cũng có thể được.
Sự lải nhải của Will làm y mất kiên trì, Hannibal có chút đăm chiêu suy nghĩ, nếu đem chuyện của Tobias nói cho Will, theo ý y chỉ có vài trường hợp, một đứa chết, hai đứa đều chết, hoặc cả hai đều sống.
Dù sao đối với y cũng không có gì không tốt, tuy rằng Will chết như thế có chút đáng tiếc, thế nhưng có lẽ Hill nói không sai, y nên sớm kết thúc, bóp chết nguy hiểm ngay tức khắc, đừng để trò chơi chơi chết mình.
Cho nên, hai ngày sau, khi Tobias người đầy máu xông vào văn phòng của y, Hannibal vẫn hững hờ đứng im tại chỗ. Tobias có thể đến đây vậy nói rõ Will dữ nhiều lành ít rồi.
Quên tiếc nuối trong lòng, Hannibal nhanh chóng quăng Will ra sau đầu, hiện tại cần giải quyết Tobias, hình như gã cũng rất muốn giết y.
Y vặn gãy cổ Franklin, trong khi anh chàng tội nghiệp vẫn cố khuyên bạn mình đi tự thú.
Tobias nhìn y, không hề ngạc nhiên: “Tôi còn nghĩ không biết tới chừng nào anh mới ra tay.”
Hannibal cởi bỏ âu phục, chậm rãi xắn tay áo: “Tiết kiệm thời gian cho cậu, lát nữa tôi còn có hẹn, tốt nhất bây giờ chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi.”
Vũ khí Tobias dùng rất đặc biệt, nó là một loại đàn dây, đại khái là do nó có liên quan đến sở thích và công việc của gã. Hannibal từng được huấn luyện kiếm thuật chuyên môn, và khi còn trẻ từng được huấn luyện đô vật một thời gian, còn lại chính là kinh nghiệm tích lũy từng chút từng chút từ các cuộc săn bắn của mình. Cho nên y không quen với kiểu tấn công mới này.
Thế nhưng y rất quen thuộc văn phòng của mình, khác nhau giữa sân nhà sân khách rất lớn. Nhất là quan sát hoàn cảnh cũng được xem như một phần năng lực của thợ săn. Hannibal tránh thoát một kích, sau đó dùng chiếc thang đẩy để bẻ gẫy cánh tay Tobias.
Tóc y lòa xòa trước mắt, khóe miệng vẫn còn vết máu, lưng âm ỉ đau, thế nhưng tất cả những thứ này đều là vết thương da thịt phần mềm. Mà trả miếng, Hannibal bẻ gẫy một tay của Tobias, buộc gã phải bỏ đi vũ khí kì lạ của mình, làm gãy hai hoặc ba chiếc xương sườn của gã.
Có lẽ Tobias rất ít khi bị thương, gã đau đến té trên mặt đất, trong lúc nhất thời không thể trả đòn được. Đây là cơ hội tuyệt hảo, trong lúc Tobias vẫn còn gian nan gắng gượng đứng lên, Hannibal rút từ túi áo ra một chiến khăn tay, sau đó nâng bức tượng đồng hình hươu lên, đập vào gáy Tobias.
Tobias hừ một tiếng ngã xuống đất, sau đó, không cử động.
Hannibal lại dùng khăn tay đẩy ngã cái giá đặt bức tượng, ngụy trang hiện trường thành trong lúc đánh nhau, Tobias tự mình đụng vào bức tượng. Y lại dùng khăn tay che miệng ho hai, ba tiếng, trong miệng có mùi máu nhàn nhạt, mắt cũng ứa ra nước mắt sinh lý.
“Tôi nghĩ không phải tôi đến sớm mười phút mà là tôi đã đến trễ mười phút rồi vậy.” Giọng nói có phần trêu chọc lại mang theo ẩn ý tức giận, không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai.
Hannibal quả thực có hẹn trước, chỉ khác người hẹn không phải bệnh nhân mà là Hill.
“Lúc tôi ra khỏi văn phòng, vừa đúng lúc Will ra ngoài kiểm tra tình hình nghi phạm, có người nói nhìn thấy đầu mối đặc biệt. Vị này chính là?” Hill chậm rãi đi tới, Hannibal ngồi ở bàn công tác, lấy khăn tay lau vết máu trên khóe miệng.
Hill vòng qua thi thể, ôm Hannibal vẫn còn đang thở gấp sau một cuộc đấu sức, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tóe máu của y, dùng đầu lưỡi dịu dàng liếm những tơ máu chảy ra.
“Will sẽ lại đây nhanh thôi, cậu dự định chờ FBI sao?” Hannibal hỏi.
“Gần đây anh cứ bị thương hoài, Hanni.” Hill khẽ nói: “Anh có biết, anh không cần tự mình làm tất cả mà.”
“Uhm.” Lên tiếng lấy lệ một chút, trên thực tế Hannibal căn bản không để lời này trong lòng, y có niềm kiêu hãnh của mình, cho dù bây giờ Hill đã xem như tình nhân của y, cũng không thể can thiệp vào chuyện của y.
“Thứ anh muốn.” Hill không nói thêm mà lấy một túi phấn trắng ra: “Hiệu quả gây ảo giác cao hơn hàng thường rất nhiều, thế nhưng tôi nghĩ lát nữa FBI sẽ lật tung nhà anh lên, tôi vẫn nên giữ nó, mai đưa cho anh.”
Cái này dùng chiêu đãi Mason, hai lần gặp mặt không đủ thành lập niềm tin để Hannibal hoàn toàn thôi miên Mason, cho nên chút thuốc gây ảo giác là rất cần thiết, cái thứ bột màu nhạt này chỉ cần chút xíu, rồi thêm chút ám chỉ… Mason sẽ hoàn toàn mất khả năng khống chế chính mình.
Hannibal có thể từ chỗ những bác sĩ đồng nghiệp lấy được thứ này, thế nhưng khó mà không làm họ chú ý. Còn Hill đã từng là đặc vụ trong tổ chống xã hội đen, cách lấy được những thứ này của hắn càng thêm an toàn, bí mật.
“Có chuyện cần nói với anh.” Hill có chút sầu lo mở miệng: “Chuyện Catherine.”
“Nhà Curson?” Hannibal chỉ cần suy nghĩ một chút là đã tìm ra nguyên nhân phiền phức.
“Cũng không hẳn.” Hill lắc đầu: “Cô ấy là người cuối cùng của nhà đó, quyền lực và gia sản của nhà đó đều thuộc về cô ấy, vì tìm tôi mà Catherine đã liên hệ không ít với thế lực đen.”
“Catherine chết quá đột nhiên, khiến nhiều đối tác bất an, họ đương nhiên phải phái người sang Mỹ điều tra, người mà cô ấy tiếp xúc khi sang Mỹ không nhiều, trong đó có chúng ta. Tuy rằng ngại thế lực CIA, bọn họ không thể làm quá trắng trợn, nhưng tôi nghĩ một số đã biết được điều gì đó.” Hill lấy điện thoại di động bắt đầu gọi cho Crawford.
“Có người từ Anh tới?” Hannibal ý thức được ý của Hill.
“Ừ, tội phạm khét tiếng của Anh là Moriaty, nhưng quý ông điên cuồng thiếu lễ phép đó đang cùng ngài Holmes em quần nhau tan xương nát thịt. Thế lực còn lại rất nhanh bị vài phe nuốt chửng, thế nhưng người biết nhiều bí mật nhất trong thế giới ngầm thì.” Hill nghĩ đến một lời đồn, không khỏi nhíu mày.
Lúc này, đầu dây bên kia đã có người nhận điện thoại, Hill tóm tắt báo cho Crawford biết tình hình ở đây, đồng thời bảo ông cho người đi giúp Will, tiện thể phái người đến đây nhặt xác.
Tiếp theo, hắn mặc kệ Crawford phản ứng thế nào ở đầu dây bên kia, mạnh mẽ quyết đoán cúp ngang, ngẩng đầu nhìn Hannibal” “Charles Augustus Magnussen, không thể không nói, Hanni, chúng ta có phiền phức rồi.”
“Who?” Lúc này Hannibal thật sự nhíu mày.
“Charles Augustus Magnussen, trùm báo chí Anh quốc, dù thân thế của anh ta không chỉ có vậy.” Hill cũng mất một phen vất vả lắm mới có được thông tin, thế nhưng biết rõ quyền lực của tin tức nên hắn chỉ có thể đi qua mạng lưới quan hệ mơ hồ tìm ra những tin tức không rõ này.
Trời thương xót, hắn chỉ là một đặc vụ FBI bình thường thôi mà, còn Hannibal nhiều nhất cũng chỉ là một tên giết người hàng loạt còn chưa bị bắt, cái thể loại liên quan đến cơ sở tình báo một quốc gia liên quan quái gì đến họ. Hill có chút ai oán mà nhớ tới Catherine, và cái vị phiền toái mà cô để lại.
“Đừng lo về anh ta, anh ta không nói gì đâu.” Hannibal trầm giọng nói, sau đó hai người đều nghe được tiếng còi cảnh sát hú vang.
Hill định mở miệng nói gì đó, nhưng nhìn gương mặt lạnh nhạt không chút biểu cảm của người yêu, hắn khẳng định: “Well, anh biết anh ta.” Hơn nữa, quan hệ cũng không đơn giản.
“Chuyện đó để nói sau.” Hannibal vừa dứt lời, Crawford mang theo người vọt vào phòng, sau đó một đám FBI nhìn hai thi thể và hai người sống ngớ ra một giây mới bắt tay vào làm việc của mình.
“Chuyện chết tiệt gì vậy?” Crawford nhịn không được hỏi.
“Khi tôi đang khám bệnh cho bệnh nhân của mình, người này đột nhiên xông vào, giết bệnh nhân của tôi rồi muốn giết cả tôi.” Trong nháy mắt FBI xông vào, Hannibal chớp mắt đã đổi một bộ mặt thống khổ, yếu đuối, mắt y ướt át, tóc rối tung, vết thương nhỏ trên mặt trở thành ngụy trang tốt nhất cho y.
Thoạt nhìn y vừa đáng thương vừa kiên cường, tự như muốn bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, không để cho người khác nhìn thấy nước mắt sợ hãi của mình.
Crawford nghe giọng của y mang logic rõ ràng, cho dù hơi run, thì cũng tạm tin tưởng, nhưng vẫn hỏi: “Anh giết gã này?”
Câu chất vấn bén nhọn này khiến Will mới vừa đi vào nhíu mày, không tán thành nhìn về phía Crawford. Cổ họng Hannibal giật giật, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nghĩ y nghẹn ngào, cuối cùng y vẫn rõ ràng trả lời: “Đúng vậy, tôi giết anh ta.” Không ai nghĩ chuyện này không ảnh hưởng nghiêm trọng đến Hannibal, bởi vì khi giọng nói không hề run rẩy của y cất lên, mỗi người đều có thể nghe được tàn lụi và thống khổ trong đó.
Lần đầu tiên giết người sẽ có cảm giác gì? Mỗi đặc vụ FBI đều có đáp án của riêng mình, thế nên không ai nghi ngờ tầm ảnh hưởng của chuyện này, ai cũng phải có một khoảng thời gian không thể quên được khuôn mặt của người đã chết. Bọn họ không thể phủ nhận hành vi giết người của mình, mặc dù họ đều biết đây là chuyện bất khả kháng, không thể không làm, vì nếu họ không làm vậy, những kẻ đó sẽ gây ra nhiều chết chóc hơn nữa.
Hannibal vừa thản nhiên vừa đau đớn thừa nhận làm nghẹn họng Crawford, dù bây giờ có nghi ngờ gì cũng không mở miệng hỏi được. Những đặc vụ đang kiểm tra trong phòng và thi thể đều vô tâm toát lên vẻ đồng tình, Will tự nhiên cảm động lây, dù sao đến bây giờ anh vẫn còn chưa thoát ra khỏi bóng ma của Hobbs.
“Tôi rất xin lỗi, là tôi dẫn anh đến mấy chuyện này.” Will khẽ nói.
Hannibal nhìn Will vẫn còn sống trở về sau cuộc đụng độ với Tobias, bình tĩnh nói: “Là tôi tự đặt mình vào hoàn cảnh này.”
Hill đứng ở một bên nhướng mày, cuối cùng không nói cái gì, xoay người bàn chuyện vụ án với Crawford.
“Sau khi nghe Franklin nói về anh, tôi đã để ý đến anh.” Lời nói của Tobias làm cho tay cầm ly rượu của Hannibal khựng một chút, Tobias vừa cười vừa nói: “Cuộc đi săn rất xuất sắc.”
Hannibal xem đó như lời khiêu khích, đồng thời y cũng thủ thế tốt, thế nhưng sự xuất hiện của Will làm Tobias trốn mất, một cuộc chiến tự dưng tan biến, sau nửa đêm Hannibal chỉ có thể làm ông anh tri kỉ, nghe Will kể lể chuyện anh vừa mới hôn Alana, rồi nỗi thấp thỏm bất an của anh, suy đoán xem Alana sẽ có phản ứng như thế nào.
Hannibal dặn đi dặn lại mình phải nhẫn nại, bình tĩnh đừng nóng giận. Tuy rằng giờ này y rất muốn đem cái tên nửa đêm xông vào nhà y kể cho y nghe anh ta đã hôn một người phụ nữ như thế nào lên thớt mà chém nát.
Y muốn nếm thử đầu óc của Will lẫn tim của Hill, Hill thì luôn bày tỏ thái độ là nếu y muốn ăn thì hắn nhất định sẽ không chống đối, nhất định sẽ có ngày y nếm được nó, còn Will thì bao giờ cũng lúc lắc trước mặt y, khảo nghiệm tự chủ của Hannibal.
Dù thế, mùi hạnh nhân trên người Will càng lúc càng nặng, Hannibal nghi rằng não của anh đã bị nhiễm trùng. Y không ăn đồ ăn bị bệnh, tuy rằng rất tiếc nhưng nhượng bộ một chút ăn những bộ phận khác cũng có thể được.
Sự lải nhải của Will làm y mất kiên trì, Hannibal có chút đăm chiêu suy nghĩ, nếu đem chuyện của Tobias nói cho Will, theo ý y chỉ có vài trường hợp, một đứa chết, hai đứa đều chết, hoặc cả hai đều sống.
Dù sao đối với y cũng không có gì không tốt, tuy rằng Will chết như thế có chút đáng tiếc, thế nhưng có lẽ Hill nói không sai, y nên sớm kết thúc, bóp chết nguy hiểm ngay tức khắc, đừng để trò chơi chơi chết mình.
Cho nên, hai ngày sau, khi Tobias người đầy máu xông vào văn phòng của y, Hannibal vẫn hững hờ đứng im tại chỗ. Tobias có thể đến đây vậy nói rõ Will dữ nhiều lành ít rồi.
Quên tiếc nuối trong lòng, Hannibal nhanh chóng quăng Will ra sau đầu, hiện tại cần giải quyết Tobias, hình như gã cũng rất muốn giết y.
Y vặn gãy cổ Franklin, trong khi anh chàng tội nghiệp vẫn cố khuyên bạn mình đi tự thú.
Tobias nhìn y, không hề ngạc nhiên: “Tôi còn nghĩ không biết tới chừng nào anh mới ra tay.”
Hannibal cởi bỏ âu phục, chậm rãi xắn tay áo: “Tiết kiệm thời gian cho cậu, lát nữa tôi còn có hẹn, tốt nhất bây giờ chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi.”
Vũ khí Tobias dùng rất đặc biệt, nó là một loại đàn dây, đại khái là do nó có liên quan đến sở thích và công việc của gã. Hannibal từng được huấn luyện kiếm thuật chuyên môn, và khi còn trẻ từng được huấn luyện đô vật một thời gian, còn lại chính là kinh nghiệm tích lũy từng chút từng chút từ các cuộc săn bắn của mình. Cho nên y không quen với kiểu tấn công mới này.
Thế nhưng y rất quen thuộc văn phòng của mình, khác nhau giữa sân nhà sân khách rất lớn. Nhất là quan sát hoàn cảnh cũng được xem như một phần năng lực của thợ săn. Hannibal tránh thoát một kích, sau đó dùng chiếc thang đẩy để bẻ gẫy cánh tay Tobias.
Tóc y lòa xòa trước mắt, khóe miệng vẫn còn vết máu, lưng âm ỉ đau, thế nhưng tất cả những thứ này đều là vết thương da thịt phần mềm. Mà trả miếng, Hannibal bẻ gẫy một tay của Tobias, buộc gã phải bỏ đi vũ khí kì lạ của mình, làm gãy hai hoặc ba chiếc xương sườn của gã.
Có lẽ Tobias rất ít khi bị thương, gã đau đến té trên mặt đất, trong lúc nhất thời không thể trả đòn được. Đây là cơ hội tuyệt hảo, trong lúc Tobias vẫn còn gian nan gắng gượng đứng lên, Hannibal rút từ túi áo ra một chiến khăn tay, sau đó nâng bức tượng đồng hình hươu lên, đập vào gáy Tobias.
Tobias hừ một tiếng ngã xuống đất, sau đó, không cử động.
Hannibal lại dùng khăn tay đẩy ngã cái giá đặt bức tượng, ngụy trang hiện trường thành trong lúc đánh nhau, Tobias tự mình đụng vào bức tượng. Y lại dùng khăn tay che miệng ho hai, ba tiếng, trong miệng có mùi máu nhàn nhạt, mắt cũng ứa ra nước mắt sinh lý.
“Tôi nghĩ không phải tôi đến sớm mười phút mà là tôi đã đến trễ mười phút rồi vậy.” Giọng nói có phần trêu chọc lại mang theo ẩn ý tức giận, không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai.
Hannibal quả thực có hẹn trước, chỉ khác người hẹn không phải bệnh nhân mà là Hill.
“Lúc tôi ra khỏi văn phòng, vừa đúng lúc Will ra ngoài kiểm tra tình hình nghi phạm, có người nói nhìn thấy đầu mối đặc biệt. Vị này chính là?” Hill chậm rãi đi tới, Hannibal ngồi ở bàn công tác, lấy khăn tay lau vết máu trên khóe miệng.
Hill vòng qua thi thể, ôm Hannibal vẫn còn đang thở gấp sau một cuộc đấu sức, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tóe máu của y, dùng đầu lưỡi dịu dàng liếm những tơ máu chảy ra.
“Will sẽ lại đây nhanh thôi, cậu dự định chờ FBI sao?” Hannibal hỏi.
“Gần đây anh cứ bị thương hoài, Hanni.” Hill khẽ nói: “Anh có biết, anh không cần tự mình làm tất cả mà.”
“Uhm.” Lên tiếng lấy lệ một chút, trên thực tế Hannibal căn bản không để lời này trong lòng, y có niềm kiêu hãnh của mình, cho dù bây giờ Hill đã xem như tình nhân của y, cũng không thể can thiệp vào chuyện của y.
“Thứ anh muốn.” Hill không nói thêm mà lấy một túi phấn trắng ra: “Hiệu quả gây ảo giác cao hơn hàng thường rất nhiều, thế nhưng tôi nghĩ lát nữa FBI sẽ lật tung nhà anh lên, tôi vẫn nên giữ nó, mai đưa cho anh.”
Cái này dùng chiêu đãi Mason, hai lần gặp mặt không đủ thành lập niềm tin để Hannibal hoàn toàn thôi miên Mason, cho nên chút thuốc gây ảo giác là rất cần thiết, cái thứ bột màu nhạt này chỉ cần chút xíu, rồi thêm chút ám chỉ… Mason sẽ hoàn toàn mất khả năng khống chế chính mình.
Hannibal có thể từ chỗ những bác sĩ đồng nghiệp lấy được thứ này, thế nhưng khó mà không làm họ chú ý. Còn Hill đã từng là đặc vụ trong tổ chống xã hội đen, cách lấy được những thứ này của hắn càng thêm an toàn, bí mật.
“Có chuyện cần nói với anh.” Hill có chút sầu lo mở miệng: “Chuyện Catherine.”
“Nhà Curson?” Hannibal chỉ cần suy nghĩ một chút là đã tìm ra nguyên nhân phiền phức.
“Cũng không hẳn.” Hill lắc đầu: “Cô ấy là người cuối cùng của nhà đó, quyền lực và gia sản của nhà đó đều thuộc về cô ấy, vì tìm tôi mà Catherine đã liên hệ không ít với thế lực đen.”
“Catherine chết quá đột nhiên, khiến nhiều đối tác bất an, họ đương nhiên phải phái người sang Mỹ điều tra, người mà cô ấy tiếp xúc khi sang Mỹ không nhiều, trong đó có chúng ta. Tuy rằng ngại thế lực CIA, bọn họ không thể làm quá trắng trợn, nhưng tôi nghĩ một số đã biết được điều gì đó.” Hill lấy điện thoại di động bắt đầu gọi cho Crawford.
“Có người từ Anh tới?” Hannibal ý thức được ý của Hill.
“Ừ, tội phạm khét tiếng của Anh là Moriaty, nhưng quý ông điên cuồng thiếu lễ phép đó đang cùng ngài Holmes em quần nhau tan xương nát thịt. Thế lực còn lại rất nhanh bị vài phe nuốt chửng, thế nhưng người biết nhiều bí mật nhất trong thế giới ngầm thì.” Hill nghĩ đến một lời đồn, không khỏi nhíu mày.
Lúc này, đầu dây bên kia đã có người nhận điện thoại, Hill tóm tắt báo cho Crawford biết tình hình ở đây, đồng thời bảo ông cho người đi giúp Will, tiện thể phái người đến đây nhặt xác.
Tiếp theo, hắn mặc kệ Crawford phản ứng thế nào ở đầu dây bên kia, mạnh mẽ quyết đoán cúp ngang, ngẩng đầu nhìn Hannibal” “Charles Augustus Magnussen, không thể không nói, Hanni, chúng ta có phiền phức rồi.”
“Who?” Lúc này Hannibal thật sự nhíu mày.
“Charles Augustus Magnussen, trùm báo chí Anh quốc, dù thân thế của anh ta không chỉ có vậy.” Hill cũng mất một phen vất vả lắm mới có được thông tin, thế nhưng biết rõ quyền lực của tin tức nên hắn chỉ có thể đi qua mạng lưới quan hệ mơ hồ tìm ra những tin tức không rõ này.
Trời thương xót, hắn chỉ là một đặc vụ FBI bình thường thôi mà, còn Hannibal nhiều nhất cũng chỉ là một tên giết người hàng loạt còn chưa bị bắt, cái thể loại liên quan đến cơ sở tình báo một quốc gia liên quan quái gì đến họ. Hill có chút ai oán mà nhớ tới Catherine, và cái vị phiền toái mà cô để lại.
“Đừng lo về anh ta, anh ta không nói gì đâu.” Hannibal trầm giọng nói, sau đó hai người đều nghe được tiếng còi cảnh sát hú vang.
Hill định mở miệng nói gì đó, nhưng nhìn gương mặt lạnh nhạt không chút biểu cảm của người yêu, hắn khẳng định: “Well, anh biết anh ta.” Hơn nữa, quan hệ cũng không đơn giản.
“Chuyện đó để nói sau.” Hannibal vừa dứt lời, Crawford mang theo người vọt vào phòng, sau đó một đám FBI nhìn hai thi thể và hai người sống ngớ ra một giây mới bắt tay vào làm việc của mình.
“Chuyện chết tiệt gì vậy?” Crawford nhịn không được hỏi.
“Khi tôi đang khám bệnh cho bệnh nhân của mình, người này đột nhiên xông vào, giết bệnh nhân của tôi rồi muốn giết cả tôi.” Trong nháy mắt FBI xông vào, Hannibal chớp mắt đã đổi một bộ mặt thống khổ, yếu đuối, mắt y ướt át, tóc rối tung, vết thương nhỏ trên mặt trở thành ngụy trang tốt nhất cho y.
Thoạt nhìn y vừa đáng thương vừa kiên cường, tự như muốn bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, không để cho người khác nhìn thấy nước mắt sợ hãi của mình.
Crawford nghe giọng của y mang logic rõ ràng, cho dù hơi run, thì cũng tạm tin tưởng, nhưng vẫn hỏi: “Anh giết gã này?”
Câu chất vấn bén nhọn này khiến Will mới vừa đi vào nhíu mày, không tán thành nhìn về phía Crawford. Cổ họng Hannibal giật giật, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nghĩ y nghẹn ngào, cuối cùng y vẫn rõ ràng trả lời: “Đúng vậy, tôi giết anh ta.” Không ai nghĩ chuyện này không ảnh hưởng nghiêm trọng đến Hannibal, bởi vì khi giọng nói không hề run rẩy của y cất lên, mỗi người đều có thể nghe được tàn lụi và thống khổ trong đó.
Lần đầu tiên giết người sẽ có cảm giác gì? Mỗi đặc vụ FBI đều có đáp án của riêng mình, thế nên không ai nghi ngờ tầm ảnh hưởng của chuyện này, ai cũng phải có một khoảng thời gian không thể quên được khuôn mặt của người đã chết. Bọn họ không thể phủ nhận hành vi giết người của mình, mặc dù họ đều biết đây là chuyện bất khả kháng, không thể không làm, vì nếu họ không làm vậy, những kẻ đó sẽ gây ra nhiều chết chóc hơn nữa.
Hannibal vừa thản nhiên vừa đau đớn thừa nhận làm nghẹn họng Crawford, dù bây giờ có nghi ngờ gì cũng không mở miệng hỏi được. Những đặc vụ đang kiểm tra trong phòng và thi thể đều vô tâm toát lên vẻ đồng tình, Will tự nhiên cảm động lây, dù sao đến bây giờ anh vẫn còn chưa thoát ra khỏi bóng ma của Hobbs.
“Tôi rất xin lỗi, là tôi dẫn anh đến mấy chuyện này.” Will khẽ nói.
Hannibal nhìn Will vẫn còn sống trở về sau cuộc đụng độ với Tobias, bình tĩnh nói: “Là tôi tự đặt mình vào hoàn cảnh này.”
Hill đứng ở một bên nhướng mày, cuối cùng không nói cái gì, xoay người bàn chuyện vụ án với Crawford.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.