Chương 66: Red dragon (năm)
Hảo Cật Thúc Ngận Hảo Cật
23/07/2020
“Ông ta không tới quấy rầy chúng ta nữa?” Molly cầm ly rượu trong tay, nhìn Josh chạy tới chạy lui gần giá quay thịt, tuy rằng đã tới nửa đêm, thế nhưng hăng hái của cả nhà vẫn không giảm.
“Molly, Jake đâu có muốn tổn thương chúng ta.” Will nhịn không được giải thích hai câu, đương nhiên vẻ mặt của vợ anh cho thấy cô chẳng hề tin điều đó, chỉ ngại mặt chồng nên không nói trả mà thôi.
Will cúi người nhẹ nhàng hôn lên thái dương của vợ, sau đó lấy một xiên thịt từ khay để nguội ra, cắn vài miếng. Vốn ra, từ năm năm trước, anh đã không dám ăn thịt nữa, Molly cũng hiểu và chấp nhận ăn chay với anh, mỗi bữa chỉ có một món thịt cho Josh đang tuổi lớn.
Thế nhưng, phản ứng của Hill với việc này quá mức quyết liệt, hắn mời một người đầu bếp châu Á, dùng các loại động vật kỳ lạ, ngay cả dơi, chuột cũng có phần để làm một bàn thức ăn ngon lành vô cùng, sau đó ăn trước mặt anh. Không hề nghi ngờ, Will xanh cả mặt, nhưng cũng cảm ơn thượng đế, dù sao thịt chuột cũng đỡ hơn thịt người!
Bữa thứ hai, Hill mời người làm một bữa tiệc nhân cách hóa, thức ăn trên bàn đều được tạo hình như nội tạng, chân tay con người nhưng thực tế, tất cả đều là rau dưa gia công mà thành hình.
“Will, những món thịt nhìn qua rất ngon lành có thể là dùng con gì đó chúng ta không biết để làm món ăn, mà những món chỉ toàn rau dưa lại có thể nhìn giống như thịt người vậy. Vẻ ngoài của đồ ăn không liên quan gì đến bản chất của chúng, ai biết món rau dưa cậu ăn có sạch sẽ hay không? Còn nhớ cái tên dùng người để nuôi nấm không? Loại nấm đó cậu dám ăn hả.” Khi nói những lời này, Hill rất bình tĩnh bẻ củ sen làm y như tay con nít, đưa lên miệng gặm, nước đường đỏ chảy dọc theo phần củ trắng nõn, kích thích thị giác cực kỳ.
Sau đó, Will ói ra. Tuy rằng những lời Hill nói phần lớn chỉ là ngụy biện, thế nhưng anh cũng hiểu vì Hannibal mà không dám ăn thịt nữa là một loại bệnh tâm lý, nếu vì thế mà khiến Molly nửa đời sau phải ăn chay theo mình thì quả không công bằng với cô.
Ăn ăn, chậm rãi rồi sẽ tốt thôi, dù sao tỉ lệ có người dùng thịt người để đãi khách như Hannibal cũng là 1/10.000 rồi.
“Anh nghĩ coi người phụ nữ Hill thích sẽ như thế nào?” Nhiều chuyện là bản tính của phụ nữ, nhất là với loại người ôn hòa như Hill, Molly rất hy vọng sẽ có ngày hai gia đình họ sẽ cùng nhau liên hoan.
“Anh cũng không biết, cậu ta nói lần sau sẽ dẫn tới.” Will đáp, đưa tay sờ mái tóc ướt mèm của Josh, “Hey, boy, lau tóc đi.”
“Vậy thì tốt quá, lần sau nếu như em trêu chọc họ, anh đừng có nói giúp Hill đó.” Molly lấy khăn lau đặt trên ghế, lau mặt và cổ cho đứa con trai chơi tới nhễ nhại mồ hôi.
“Mami, nóng quá, con muốn uống nước trái cây ướp lạnh.” Josh khẽ nói.
“Bây giờ còn chưa tới hè, chạy hoài như vậy đương nhiên nóng.” Mami có hiền cũng sẽ không dung túng mọi yêu cầu của con.
Cậu nhóc mím môi, nhưng Will nhẹ dạ trước: “Uống một chút cũng không sao, thằng bé không yếu ớt như em tưởng đâu, đúng không?”
“Đương nhiên.” Cậu nhóc vội ưỡn ngực.
“Tự mình tới tủ lạnh lấy đi, lấy mấy cái ly giấy lại đây, dượng với má con cũng muốn uống.” Will dặn nhóc, Josh hoan hô rồi chạy biến vào phòng.
“Anh đừng chiều nó như vậy.” Molly cười tủm tỉm càm ràm một câu.
“Em đừng coi Josh như con gái chứ.” Will cười trả lời.
Molly đột nhiên ngồi xuống ghế, ghé lấy ôm chồng mình, trán áp sát ngực anh, dịu dàng nói: “Kỳ thực chúng ta vẫn còn trẻ, anh muốn thêm một đứa con gái không?”
“Josh rất tốt…” Will đưa tay ôm lấy vợ, dịu giọng nói.
“Nó đương nhiên tốt, anh thương nó như con đẻ vậy. Thế nhưng anh có muốn có một đứa con chung dòng máu, một đứa trẻ thuộc về hai đứng mình, Josh cũng có thể có một đứa em gái để chăm sóc, nó luôn muốn có thêm chị em mà.” Gió đêm mang theo nhiệt độ ấm áp của thời tiết cuối xuân đầu hạ, phất qua làm cho người càng thêm buồn ngủ, tạo thành một bầu không khí lãng mãn mờ ảo.
“Molly, em có nghĩ là.” Will rất nghiêm túc mà hỏi: “Nếu là một đứa con trai nữa thì sao?”
Molly thấy Will làm ra vẻ nghiêm trang thì cũng nhịn không được nghiêm túc lên, thế mà anh lại hỏi một vấn đề như vậy! Nhìn ý cười trên khóe môi Will, cô biết ngay mình đã bị lừa, chồng cô cho dù lúc nào cũng có vẻ ưu sầu dễ khi dễ nhưng có lúc cũng là người xoả quyệt.
“Will!” Molly giả giận rồi in một nụ hôn lên má chồng mình.
“Sao Josh đi lâu vậy còn chưa trở lại?” Will nhìn một chút nhà bếp còn sáng đèn, nghĩ rằng Josh lại phân tâm chạy đi chơi mà quên lấy nước cho hai vợ chồng rồi.
“Ai kêu anh để nó đi lấy một mình?” Molly không chút nào đồng tình.
Will vỗ vỗ lưng Molly, buông vợ ra: “Anh đi coi xem sao.”
Anh vừa đi vào nhà bếp vừa gọi: “Josh, mami chờ con lấy nước trái cây lâu quá….”
Sau đó nửa câu còn lại nghẹn lại trong cổ họng Will, con ngươi đen trong đôi mắt xanh nhạt co lại, nhìn Tooth Fairy đang cầm súng chỉ vào đầu con riêng của anh, cậu nhóc muốn khóc mà không dám khóc, đáng thương nhìn anh.
Điện thoại trong phòng đột ngột vang lên, Francis nở nụ cười.
“Chắc FBI đã phát hiện ra cái xác trong đám cháy không phải là tao, đáng tiếc chậm một bước rồi, đúng không?” Francis dí nòng súng vào Josh, cậu nhóc đau đến chảy nước mắt.
“Nếu mày tới tìm thì tìm tao này, buông nó ra đi, tao ở đây mà.” Will mở hai tay, ý chỉ mình không có vũ khí.
“Tao tới tìm mày, còn có cô vợ xinh đẹp của mày, với lại thằng nhãi này! Tao sẽ làm như với những gia đình khác vậy, chiếm lấy vợ mày, giết chết con mày, sau đó, cũng là phần đặc sắc nhất, tao chậm rãi dằn vặt chết mày. Ngay bên cạnh thi thể họ!” Tooth Fairy rất hưng phấn khi nói những điều này, tim Will nặng trĩu.
“Ai nói cho mày địa chỉ của tao, Hannibal? Xem ra không phải y.” Will nghĩ biện pháp ổn định đối phương, anh có thể chết nhưng Josh và Molly không thể bị liên lụy vì anh.
Không có ai nghe máy nhất định Crawford sẽ phái người tới đây, anh phải kéo dài thời gian, không cần bao lâu cả, đây là ngoại ô Maltimore, FBI không cần bao lâu…
“Mày chờ đồng nghiệp tới hả? Đừng mơ! Tao sẽ không nói nhiều với mày…”
“Câm miệng, đừng khóc!” Will đột nhiên nổi giận, mà đối tượng lại là Josh, nhưng trên thực tế là nói với Tooth Fairy, căn cứ theo tư liệu, từ nhỏ Tooth Fairy đã bị bà nội ngược đãi, nhật ký của gã đầy từ ngữ chửi rủa.
“Coi lại mày đi, đái dầm rồi hả! Thằng con hoang, sao mày phiền phức vậy!” Will vừa chửi vừa quan sát Tooth Fairy, Josh thì khóc tới tèm lem mặt mũi, còn Tooth Fariry giận đến run cả tay.
Chỉ cần thêm chút kích thích nữa, Tooth Fairy sẽ không khống chế được, buông Josh để đối phó anh, Will thấy được hy vọng phản kích.
“Tôi đã đoán là không trông mong gì ở cậu được, nhưng không ngờ cậu vô dụng đến mức này!” Một giọng nói bình thản vang lên trong phòng khách, hai người đang giằng co liếc ra ngoài.
Francis có chút oán giận mà Will thì khiếp sợ.
Lúc này Charlie mới vừa giải quyết xong Molly đẩy cửa ra, cung kính báo cáo: “Thám trưởng, tôi đã giải quyết cô ta rồi.”
“Molly…” Đầu óc quay mòng mòng của Will lúc này mới có phản ứng, không thể trách anh chậm chạp, những gì xảy ra trước mắt không hề giống hiện thực, anh đoán trong FBI có gián điệp, nhưng chưa bao giờ nghĩ là Hill.
Mà người đàn ông kia có ý là… Molly chết?
Hill không nhìn Will, hắn nói với Francis: “Tôi không hiểu Hanni lấy đâu ra tự tin cậu có thể đối phó với nhà Graham, cậu chỉ làm anh ấy thất vọng.”
“Nói láo, bác sĩ Lecter…”
“Đừng nói tới anh ấy nữa, cậu trắng tay rồi, bây giờ cậu còn định phụ sự tin tưởng của Hannibal sao? Tôi xử lý bớt việc cho cậu rồi, your turn, giết hai cha con đó rồi chúng ta đi, FBI đang tới đây.” Hill không hề do dự xát muối vào lòng Francis, cũng không quan tâm mỗi từ hắn nói ra là đâm dao vào tim Will.
“Cậu lừa tôi, để giết tôi?” Rốt cục, giọng nói phẫn nộ vang lên, cho dù không chăm chú lắng nghe cũng có thể nhận ra sự run rẩy vì phẫn nộ cực độ tưởng chừng như một giây sau sẽ tan vỡ trong đó.
Hill không trả lời cũng không nhìn anh, mà nhìn chằm chằm Tooth Fairy.
“Cậu muốn giết tôi thì năm năm qua sao không làm, vì sao lại liên lụy đến Molly và Josh?” Trạng thái tinh thần của Will lại bắt đầu bất ổn, chứng khủng hoảng phát tác, lại bị adrenalin đè xuống.
Nếu như giọng nói có thể rỉ máu, vậy máu tươi đã sớm rải đầy trên đất, ướt đẫm cả áo họ. Cái cảm giác đau đớn vì phản bội này cho dù là Charlie cũng có thể cảm nhận được, trong nháy mắt, Charlie thấy con mắt người đặc vụ đỏ vằn lên, đột nhiên gã cảm thấy anh ta thật đáng thương. Đó là kẻ đáng thương bị chính bạn bè tin tưởng nhất phản bội.
Hannibal đẩy anh từ vách núi xuống, muốn anh sa xuống địa ngục, còn Hill vươn tay kéo anh lên, nhưng đến khi anh sắp được cứu thì lại cười buông tay. Cái cảm giác tuyệt vọng sau khi có hy vọng là điều tuyệt vọng nhất.
“Francis, giết.” Hill.
“Cậu vì Hannibal, khi nào thì cậu bắt đầu làm việc cho y?” Will
“Câm miệng, dựa theo cách của tao.” Francis
“FBI còn cách đây 10 phút.” Charlie
“Mẹ nó, bắn đi!” Hill như nổ tung, thô bạo lật cái mặt nạ ôn hòa văn nhã xuống, văng tục về phía Tooth Fairy khiến gã sững sờ.
Anh như nhìn thấy người ngoài hành tinh khi Hill bùng nổ một phát rồi lại im lặng, cả phòng lặng ngắt, Charlie suy nghĩ, có lẽ không nên nói cho họ biết còn 8 phút nữa FBI sẽ đổ bộ.
Trong bức màn tĩnh mịch, chỉ có tiếng nghẹn ngào của Josh. Đột nhiên, Will cười, không chút vui vẻ, đùa cợt tràn ngập ác ý và tuyệt vọng đau nhức tận xương tủy.
Tiếng cười chậm rãi lớn dần, Hill rốt cục quay đầu lại nhìn anh, mồ hôi do khủng hoảng ướt đẫm tóc anh, mắt Will sung huyết, các khớp xương vì dùng sức quá mạnh mà bắt đầu nhợt nhạt, trong ánh mắt xanh nhạt của anh không có loại thù hận mà hắn đã tưởng, cái ánh mắt không thể nào hình dung này có thể sẽ trở thành bóng ma vĩnh viễn trong lòng Hill.
“Tôi đã nói dối cậu rất nhiều, nhưng có một chuyện là thật—” Hill đi về phía Will, hắn nghiêm túc nói: “Cậu là người bạn tốt nhất của tôi, nhưng mà xin lỗi…”
Có lẽ đã chán ghét phản kháng, khi con dao nhỏ dễ dàng đâm vào tim, Will chỉ nhìn vào mắt hắn, sau đó khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt, không biết anh đang cười chính mình hay “người bạn thân” đang giết mình.
“Hannibal là người yêu của tôi.” Hill nhẹ giọng giải thích bên tai Will.
Đôi mắt xanh lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi lập tức tỉnh ra, thế nhưng tổn thương ở tim đã làm thể lực anh hao hết, ngay cả mở miệng cũng không nói nên lời, đường nhìn của Will bắt đầu mờ dần.
“Josh…” Anh kéo tay áo Hill, dùng chút sức lực cuối cùng: “Đừng hại nó, please.”
Sau đó cánh tay ấy không còn chút sức nào rũ xuống, Hill đỡ lấy anh, chậm rãi đặt Will lên nền đất, nhắm mắt gắng lấy lại vẻ lạnh lùng: “Đem thằng nhỏ đi, chúng ta rút.”
“Anh chắc….” Mới mở miệng Tooth Fairy đã bị ánh mắt lạnh băng của hắn làm cứng họng.
“Francis, ở đây không tới lượt cậu nói, bây giờ nếu cậu không câm miệng, tôi sẽ giúp cậu vĩnh viễn khỏi cần nói.” Hill nói không có chút tình cảm gì, Charlie đứng bên cạnh hình như rất hứng thú với việc giết Tooth Fairy, tay cầm súng, nòng súng khẽ giơ lên.
Hai chọi một thì không có đường thắng, hơn nữa FBI sắp tới rồi, Hill có thể giúp họ thoát khỏi đây. Cho nên dù không cam lòng, Francis cũng phải bỏ chuyện giết Josh, xe bọn họ đã chuẩn bị sẵn ở ngoài nhà, ngay cả đường đi ra sao cũng đã tính toán hết.
Không ai hiểu cách thức của FBI hơn Hill, huống chi lúc nào họ cũng có thể nghe lén đường đi nước bước của FBI, chẳng bao lâu cả bọn đã thoát hiểm.
Charlie đang lái xe, phó lái là Francis, Hill ngồi băng sau, Josh ngồi bên cạnh đã khóc lả người. Bất an trong ác mộng, tay chân cậu nhóc lạnh băng, dáng dấp kinh hãi quá độ.
“Mami… Will ba ba.” Cậu nhóc nỉ non, bàn tay khoác áo cho cậu dừng lại, Hill nhẹ nhàng đắp cho cậu bé rồi im lặng, sau đó đưa tay vỗ vỗ lưng Josh, giúp cậu xua tan đi ác mộng đáng sợ.
“Đừng sợ, Josh.”
Hết chương 66
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cho ông lộn giường với Alana, quất nè!
Cho ông diễn cái kịch bản này, quất nè!
Làm ơn nghĩ tới cảm nhận của chén trà được không? Quất nè!
“Molly, Jake đâu có muốn tổn thương chúng ta.” Will nhịn không được giải thích hai câu, đương nhiên vẻ mặt của vợ anh cho thấy cô chẳng hề tin điều đó, chỉ ngại mặt chồng nên không nói trả mà thôi.
Will cúi người nhẹ nhàng hôn lên thái dương của vợ, sau đó lấy một xiên thịt từ khay để nguội ra, cắn vài miếng. Vốn ra, từ năm năm trước, anh đã không dám ăn thịt nữa, Molly cũng hiểu và chấp nhận ăn chay với anh, mỗi bữa chỉ có một món thịt cho Josh đang tuổi lớn.
Thế nhưng, phản ứng của Hill với việc này quá mức quyết liệt, hắn mời một người đầu bếp châu Á, dùng các loại động vật kỳ lạ, ngay cả dơi, chuột cũng có phần để làm một bàn thức ăn ngon lành vô cùng, sau đó ăn trước mặt anh. Không hề nghi ngờ, Will xanh cả mặt, nhưng cũng cảm ơn thượng đế, dù sao thịt chuột cũng đỡ hơn thịt người!
Bữa thứ hai, Hill mời người làm một bữa tiệc nhân cách hóa, thức ăn trên bàn đều được tạo hình như nội tạng, chân tay con người nhưng thực tế, tất cả đều là rau dưa gia công mà thành hình.
“Will, những món thịt nhìn qua rất ngon lành có thể là dùng con gì đó chúng ta không biết để làm món ăn, mà những món chỉ toàn rau dưa lại có thể nhìn giống như thịt người vậy. Vẻ ngoài của đồ ăn không liên quan gì đến bản chất của chúng, ai biết món rau dưa cậu ăn có sạch sẽ hay không? Còn nhớ cái tên dùng người để nuôi nấm không? Loại nấm đó cậu dám ăn hả.” Khi nói những lời này, Hill rất bình tĩnh bẻ củ sen làm y như tay con nít, đưa lên miệng gặm, nước đường đỏ chảy dọc theo phần củ trắng nõn, kích thích thị giác cực kỳ.
Sau đó, Will ói ra. Tuy rằng những lời Hill nói phần lớn chỉ là ngụy biện, thế nhưng anh cũng hiểu vì Hannibal mà không dám ăn thịt nữa là một loại bệnh tâm lý, nếu vì thế mà khiến Molly nửa đời sau phải ăn chay theo mình thì quả không công bằng với cô.
Ăn ăn, chậm rãi rồi sẽ tốt thôi, dù sao tỉ lệ có người dùng thịt người để đãi khách như Hannibal cũng là 1/10.000 rồi.
“Anh nghĩ coi người phụ nữ Hill thích sẽ như thế nào?” Nhiều chuyện là bản tính của phụ nữ, nhất là với loại người ôn hòa như Hill, Molly rất hy vọng sẽ có ngày hai gia đình họ sẽ cùng nhau liên hoan.
“Anh cũng không biết, cậu ta nói lần sau sẽ dẫn tới.” Will đáp, đưa tay sờ mái tóc ướt mèm của Josh, “Hey, boy, lau tóc đi.”
“Vậy thì tốt quá, lần sau nếu như em trêu chọc họ, anh đừng có nói giúp Hill đó.” Molly lấy khăn lau đặt trên ghế, lau mặt và cổ cho đứa con trai chơi tới nhễ nhại mồ hôi.
“Mami, nóng quá, con muốn uống nước trái cây ướp lạnh.” Josh khẽ nói.
“Bây giờ còn chưa tới hè, chạy hoài như vậy đương nhiên nóng.” Mami có hiền cũng sẽ không dung túng mọi yêu cầu của con.
Cậu nhóc mím môi, nhưng Will nhẹ dạ trước: “Uống một chút cũng không sao, thằng bé không yếu ớt như em tưởng đâu, đúng không?”
“Đương nhiên.” Cậu nhóc vội ưỡn ngực.
“Tự mình tới tủ lạnh lấy đi, lấy mấy cái ly giấy lại đây, dượng với má con cũng muốn uống.” Will dặn nhóc, Josh hoan hô rồi chạy biến vào phòng.
“Anh đừng chiều nó như vậy.” Molly cười tủm tỉm càm ràm một câu.
“Em đừng coi Josh như con gái chứ.” Will cười trả lời.
Molly đột nhiên ngồi xuống ghế, ghé lấy ôm chồng mình, trán áp sát ngực anh, dịu dàng nói: “Kỳ thực chúng ta vẫn còn trẻ, anh muốn thêm một đứa con gái không?”
“Josh rất tốt…” Will đưa tay ôm lấy vợ, dịu giọng nói.
“Nó đương nhiên tốt, anh thương nó như con đẻ vậy. Thế nhưng anh có muốn có một đứa con chung dòng máu, một đứa trẻ thuộc về hai đứng mình, Josh cũng có thể có một đứa em gái để chăm sóc, nó luôn muốn có thêm chị em mà.” Gió đêm mang theo nhiệt độ ấm áp của thời tiết cuối xuân đầu hạ, phất qua làm cho người càng thêm buồn ngủ, tạo thành một bầu không khí lãng mãn mờ ảo.
“Molly, em có nghĩ là.” Will rất nghiêm túc mà hỏi: “Nếu là một đứa con trai nữa thì sao?”
Molly thấy Will làm ra vẻ nghiêm trang thì cũng nhịn không được nghiêm túc lên, thế mà anh lại hỏi một vấn đề như vậy! Nhìn ý cười trên khóe môi Will, cô biết ngay mình đã bị lừa, chồng cô cho dù lúc nào cũng có vẻ ưu sầu dễ khi dễ nhưng có lúc cũng là người xoả quyệt.
“Will!” Molly giả giận rồi in một nụ hôn lên má chồng mình.
“Sao Josh đi lâu vậy còn chưa trở lại?” Will nhìn một chút nhà bếp còn sáng đèn, nghĩ rằng Josh lại phân tâm chạy đi chơi mà quên lấy nước cho hai vợ chồng rồi.
“Ai kêu anh để nó đi lấy một mình?” Molly không chút nào đồng tình.
Will vỗ vỗ lưng Molly, buông vợ ra: “Anh đi coi xem sao.”
Anh vừa đi vào nhà bếp vừa gọi: “Josh, mami chờ con lấy nước trái cây lâu quá….”
Sau đó nửa câu còn lại nghẹn lại trong cổ họng Will, con ngươi đen trong đôi mắt xanh nhạt co lại, nhìn Tooth Fairy đang cầm súng chỉ vào đầu con riêng của anh, cậu nhóc muốn khóc mà không dám khóc, đáng thương nhìn anh.
Điện thoại trong phòng đột ngột vang lên, Francis nở nụ cười.
“Chắc FBI đã phát hiện ra cái xác trong đám cháy không phải là tao, đáng tiếc chậm một bước rồi, đúng không?” Francis dí nòng súng vào Josh, cậu nhóc đau đến chảy nước mắt.
“Nếu mày tới tìm thì tìm tao này, buông nó ra đi, tao ở đây mà.” Will mở hai tay, ý chỉ mình không có vũ khí.
“Tao tới tìm mày, còn có cô vợ xinh đẹp của mày, với lại thằng nhãi này! Tao sẽ làm như với những gia đình khác vậy, chiếm lấy vợ mày, giết chết con mày, sau đó, cũng là phần đặc sắc nhất, tao chậm rãi dằn vặt chết mày. Ngay bên cạnh thi thể họ!” Tooth Fairy rất hưng phấn khi nói những điều này, tim Will nặng trĩu.
“Ai nói cho mày địa chỉ của tao, Hannibal? Xem ra không phải y.” Will nghĩ biện pháp ổn định đối phương, anh có thể chết nhưng Josh và Molly không thể bị liên lụy vì anh.
Không có ai nghe máy nhất định Crawford sẽ phái người tới đây, anh phải kéo dài thời gian, không cần bao lâu cả, đây là ngoại ô Maltimore, FBI không cần bao lâu…
“Mày chờ đồng nghiệp tới hả? Đừng mơ! Tao sẽ không nói nhiều với mày…”
“Câm miệng, đừng khóc!” Will đột nhiên nổi giận, mà đối tượng lại là Josh, nhưng trên thực tế là nói với Tooth Fairy, căn cứ theo tư liệu, từ nhỏ Tooth Fairy đã bị bà nội ngược đãi, nhật ký của gã đầy từ ngữ chửi rủa.
“Coi lại mày đi, đái dầm rồi hả! Thằng con hoang, sao mày phiền phức vậy!” Will vừa chửi vừa quan sát Tooth Fairy, Josh thì khóc tới tèm lem mặt mũi, còn Tooth Fariry giận đến run cả tay.
Chỉ cần thêm chút kích thích nữa, Tooth Fairy sẽ không khống chế được, buông Josh để đối phó anh, Will thấy được hy vọng phản kích.
“Tôi đã đoán là không trông mong gì ở cậu được, nhưng không ngờ cậu vô dụng đến mức này!” Một giọng nói bình thản vang lên trong phòng khách, hai người đang giằng co liếc ra ngoài.
Francis có chút oán giận mà Will thì khiếp sợ.
Lúc này Charlie mới vừa giải quyết xong Molly đẩy cửa ra, cung kính báo cáo: “Thám trưởng, tôi đã giải quyết cô ta rồi.”
“Molly…” Đầu óc quay mòng mòng của Will lúc này mới có phản ứng, không thể trách anh chậm chạp, những gì xảy ra trước mắt không hề giống hiện thực, anh đoán trong FBI có gián điệp, nhưng chưa bao giờ nghĩ là Hill.
Mà người đàn ông kia có ý là… Molly chết?
Hill không nhìn Will, hắn nói với Francis: “Tôi không hiểu Hanni lấy đâu ra tự tin cậu có thể đối phó với nhà Graham, cậu chỉ làm anh ấy thất vọng.”
“Nói láo, bác sĩ Lecter…”
“Đừng nói tới anh ấy nữa, cậu trắng tay rồi, bây giờ cậu còn định phụ sự tin tưởng của Hannibal sao? Tôi xử lý bớt việc cho cậu rồi, your turn, giết hai cha con đó rồi chúng ta đi, FBI đang tới đây.” Hill không hề do dự xát muối vào lòng Francis, cũng không quan tâm mỗi từ hắn nói ra là đâm dao vào tim Will.
“Cậu lừa tôi, để giết tôi?” Rốt cục, giọng nói phẫn nộ vang lên, cho dù không chăm chú lắng nghe cũng có thể nhận ra sự run rẩy vì phẫn nộ cực độ tưởng chừng như một giây sau sẽ tan vỡ trong đó.
Hill không trả lời cũng không nhìn anh, mà nhìn chằm chằm Tooth Fairy.
“Cậu muốn giết tôi thì năm năm qua sao không làm, vì sao lại liên lụy đến Molly và Josh?” Trạng thái tinh thần của Will lại bắt đầu bất ổn, chứng khủng hoảng phát tác, lại bị adrenalin đè xuống.
Nếu như giọng nói có thể rỉ máu, vậy máu tươi đã sớm rải đầy trên đất, ướt đẫm cả áo họ. Cái cảm giác đau đớn vì phản bội này cho dù là Charlie cũng có thể cảm nhận được, trong nháy mắt, Charlie thấy con mắt người đặc vụ đỏ vằn lên, đột nhiên gã cảm thấy anh ta thật đáng thương. Đó là kẻ đáng thương bị chính bạn bè tin tưởng nhất phản bội.
Hannibal đẩy anh từ vách núi xuống, muốn anh sa xuống địa ngục, còn Hill vươn tay kéo anh lên, nhưng đến khi anh sắp được cứu thì lại cười buông tay. Cái cảm giác tuyệt vọng sau khi có hy vọng là điều tuyệt vọng nhất.
“Francis, giết.” Hill.
“Cậu vì Hannibal, khi nào thì cậu bắt đầu làm việc cho y?” Will
“Câm miệng, dựa theo cách của tao.” Francis
“FBI còn cách đây 10 phút.” Charlie
“Mẹ nó, bắn đi!” Hill như nổ tung, thô bạo lật cái mặt nạ ôn hòa văn nhã xuống, văng tục về phía Tooth Fairy khiến gã sững sờ.
Anh như nhìn thấy người ngoài hành tinh khi Hill bùng nổ một phát rồi lại im lặng, cả phòng lặng ngắt, Charlie suy nghĩ, có lẽ không nên nói cho họ biết còn 8 phút nữa FBI sẽ đổ bộ.
Trong bức màn tĩnh mịch, chỉ có tiếng nghẹn ngào của Josh. Đột nhiên, Will cười, không chút vui vẻ, đùa cợt tràn ngập ác ý và tuyệt vọng đau nhức tận xương tủy.
Tiếng cười chậm rãi lớn dần, Hill rốt cục quay đầu lại nhìn anh, mồ hôi do khủng hoảng ướt đẫm tóc anh, mắt Will sung huyết, các khớp xương vì dùng sức quá mạnh mà bắt đầu nhợt nhạt, trong ánh mắt xanh nhạt của anh không có loại thù hận mà hắn đã tưởng, cái ánh mắt không thể nào hình dung này có thể sẽ trở thành bóng ma vĩnh viễn trong lòng Hill.
“Tôi đã nói dối cậu rất nhiều, nhưng có một chuyện là thật—” Hill đi về phía Will, hắn nghiêm túc nói: “Cậu là người bạn tốt nhất của tôi, nhưng mà xin lỗi…”
Có lẽ đã chán ghét phản kháng, khi con dao nhỏ dễ dàng đâm vào tim, Will chỉ nhìn vào mắt hắn, sau đó khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt, không biết anh đang cười chính mình hay “người bạn thân” đang giết mình.
“Hannibal là người yêu của tôi.” Hill nhẹ giọng giải thích bên tai Will.
Đôi mắt xanh lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi lập tức tỉnh ra, thế nhưng tổn thương ở tim đã làm thể lực anh hao hết, ngay cả mở miệng cũng không nói nên lời, đường nhìn của Will bắt đầu mờ dần.
“Josh…” Anh kéo tay áo Hill, dùng chút sức lực cuối cùng: “Đừng hại nó, please.”
Sau đó cánh tay ấy không còn chút sức nào rũ xuống, Hill đỡ lấy anh, chậm rãi đặt Will lên nền đất, nhắm mắt gắng lấy lại vẻ lạnh lùng: “Đem thằng nhỏ đi, chúng ta rút.”
“Anh chắc….” Mới mở miệng Tooth Fairy đã bị ánh mắt lạnh băng của hắn làm cứng họng.
“Francis, ở đây không tới lượt cậu nói, bây giờ nếu cậu không câm miệng, tôi sẽ giúp cậu vĩnh viễn khỏi cần nói.” Hill nói không có chút tình cảm gì, Charlie đứng bên cạnh hình như rất hứng thú với việc giết Tooth Fairy, tay cầm súng, nòng súng khẽ giơ lên.
Hai chọi một thì không có đường thắng, hơn nữa FBI sắp tới rồi, Hill có thể giúp họ thoát khỏi đây. Cho nên dù không cam lòng, Francis cũng phải bỏ chuyện giết Josh, xe bọn họ đã chuẩn bị sẵn ở ngoài nhà, ngay cả đường đi ra sao cũng đã tính toán hết.
Không ai hiểu cách thức của FBI hơn Hill, huống chi lúc nào họ cũng có thể nghe lén đường đi nước bước của FBI, chẳng bao lâu cả bọn đã thoát hiểm.
Charlie đang lái xe, phó lái là Francis, Hill ngồi băng sau, Josh ngồi bên cạnh đã khóc lả người. Bất an trong ác mộng, tay chân cậu nhóc lạnh băng, dáng dấp kinh hãi quá độ.
“Mami… Will ba ba.” Cậu nhóc nỉ non, bàn tay khoác áo cho cậu dừng lại, Hill nhẹ nhàng đắp cho cậu bé rồi im lặng, sau đó đưa tay vỗ vỗ lưng Josh, giúp cậu xua tan đi ác mộng đáng sợ.
“Đừng sợ, Josh.”
Hết chương 66
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cho ông lộn giường với Alana, quất nè!
Cho ông diễn cái kịch bản này, quất nè!
Làm ơn nghĩ tới cảm nhận của chén trà được không? Quất nè!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.