Chương 7: Strangler
Hảo Cật Thúc Ngận Hảo Cật
23/07/2020
Hắn không có năng lực tái dựng hiện trường như Will, thế nhưng Hill có biện pháp của riêng mình.
Đứng trên góc độ của hung thủ mà suy nghĩ, trừ phi là người có năng lực thiên phú từ nhỏ như Will, thì chỉ còn bệnh nhân tâm thần. Người thường hiểu người thường, mà bệnh tâm thần thì hiểu bệnh tâm thần, rất phù hợp logic.
Chẳng qua, cho dù là thế giới bệnh tâm thần thì cũng có rất nhiều loại khác nhau, muốn phân tích trạng thái tâm lý của Strangler, Hill vẫn phải sử dụng những tri thức của tâm lý tội phạm học.
Hắn nhìn các đặc vụ đem từng món hung khí bỏ vào túi giữ vật chứng, sau đó đem đi. Hill đem từng món từng món ghi tạc vào lòng, sau đó ở trong không gian của tư duy mà phân loại và xác định.
Hung thủ tiện tay lấy chúng? Đúng vậy. Gã hầu như lấy hết mọi món đồ có thể di chuyển được.
Thế nhưng mấy món này không có ý nghĩa gì sao? Cũng không phải.
Gã chỉ có một đêm để dằn vặt người bị hại, cho nên, cho dù muốn dùng hết mọi thứ cũng phải lựa chọn, món nào bắt đầu, món nào cuối cùng; món nào dùng lâu hơn, món nào dùng xong thì bỏ.
Strangler không có hứng thú với những vật sắt nhọn, điều này không khó nhìn ra. Dù sao cuối cùng gã cũng bóp chết người bị hại. Gã chọn dùng những vật cùn để đánh làm nạn nhân đau đớn, chảy máu, đây là một dấu hiệu rõ ràng.
Người thích vật cùn và thích vật nhọn có bản chất rất khác nhau, hung thủ là một tên cuồng ngược đãi, không giả, thế nhưng gã không phải cuồng ngược đãi về tình dục, cho nên đây không phải vì gã thích người bị hại.
Vật dụng gia đình không được sử dụng nhiều, hơn nữa, luôn là những món dùng sau. A ha, gã thích những hung khí có ý nghĩa. Tỷ như cúp, tỷ như phần thưởng của công ty… vinh dự, đương nhiên, định nghĩa khác của thành đạt là vinh dự.
Dùng những vinh dự mà bọn họ đạt được, khiến họ hãnh diện để tổn thương chính họ, đây là đố kỵ, cũng là thù hận, là châm chọc ác độc. Xem ra Strangler là tên biến thái có tính hài hước.
“Kết luận sơ bộ sau khi phân tích là gì?” Hill hỏi.
“Nam, không rõ màu da, khoảng 20 đến 30, cuồng ngược đãi về tình dục, thù hận lẫn say đắm loại hình đàn ông độc thân thành đạt, bởi vậy suy đoán gã là gay, hiện trường rất hỗn loạn, gã không thể khống chế hành vi của mình, tâm tình cũng không ổn định. Cuộc sống của gã hẳn rất tệ, bằng không sẽ không hận thù đố kỵ những người thành đạt như thế, có thể gã thất nghiệp hoặc làm những nghề có thu nhập thấp.”
“Tôi nghĩ cần phải sửa lại một chút.” Hill nói: “Gã là người da trắng, nam, nơi này là khu giàu có, sau khi xảy ra những vụ án thế này, người da đen khó mà không làm người ta chú ý khi đi vào đây.”
“Tôi nghĩ tuổi tác chắc cũng xấp xỉ, thế nhưng có thể lớn hơn một chút, tổi thiểu 25 tuổi trở lên. Hiện trường tuy rằng hỗn loạn nhưng đây không có nghĩa gã không có năng lực tự khống chế. Người thật sự không có năng lực tự khống chế, điên cuồng gây án rất dễ bị bắt, DNA văng khắp nơi ấy chứ. Tâm tình của gã quả thực rất kích động, nhưng ngay trong lúc kích động, gã vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối, đó là một người cẩn thận và có kế hoạch gây án cụ thể.”
“Cho nên, gã sẽ lớn tuổi hơn một chút, và càng thêm thông minh, có năng lực hơn chúng ta tưởng tượng. Gã được hưởng nền giáo dục tốt đẹp, tự cho mình siêu phàm. Thế nhưng, trong hiện thực, cuộc sống của gã không được như ý. Gã không phải đồng tính luyến ái, gã quả thực say đắm nạn nhân, thế nhưng thứ say đắm là vinh quang mà họ đạt được chứ không phải bản thân họ. Cho nên, đố kị? Yes! Gã đố kỵ những người này.”
“Nếu như gã không phải gay, vậy tại sao lại chỉ ra tay với đàn ông độc thân?” Hill hỏi.
Nữ đặc vụ lập tức hiểu ngay: “Bạn gái hoặc vợ hắn bị một người đàn ông độc thân thành đạt cướp đi.”
“Trước đó, chúng ta có làm phân tích địa lý phải không?”
“Phải, thế nhưng vô ích, phạm vi tìm được là khu dân cư, khoảng chừng hơn ngàn hộ dân.”
“Gã ở một mình, bình thường không được hàng xóm thích, thế nhưng gã lại cho mình tài trí hơn người, người như vậy hàng xóm nhất định có ấn tượng.”
“Nếu như phải tra hỏi từng người, chúng ta không có nhiều thời gian đến vậy, mà cấp trên chỉ cho ba ngày phá án. Bằng không họ sẽ đem vụ này đưa cho tổ khác làm.” Đặc vụ khác bất đắc dĩ ôm cánh tay nói.
“What? Ôi, trời ạ!” Nữ đặc vụ không tin nổi.
“Well, cô phải hiểu, nếu như những vụ thế này còn diễn ra, ví dụ như thêm một người nữa bị hại… phỏng chừng không đến ba ngày, vụ này sẽ không còn thuộc về chúng ta nữa.”
“Nếu gã đã làm ra những chuyện như thế này, hẳn trước đó gã đã có xung đột với hàng xóm, tôi đi lật lại hồ sơ giải quyết xung đột, nói với Crawford một tiếng dùm tôi.” Hill nói.
“Tôi đi kiểm tra thi thể, xem xem có tìm được thông tin gì không, có thông tin sẽ báo với mọi người ngay.” Đặc vụ nọ nói.
“Tôi đi báo cho Crawford, để ông ta liên lạc với cảnh sát địa phương, bảo họ đi từng nhà tra hỏi, xem xem có tìm thấy người chúng ta muốn tìm hay không, by the way, anh từng sử dụng máy tính trong cục lần nào chưa? Anh có thể tìm phòng IT, bảo Tom đưa tài khoản và mật khẩu cho anh, hoặc bảo anh ta làm giúp anh luôn.” Nữ đặc vụ nói.
“Cám ơn.” Hill cười nói.
#
Trong hệ thống mỗi ngày đều có ghi lại hàng trăm hồ sơ tranh cãi trong khu vực, Hill đem lập danh sách những người có hơn ba lần nộp hồ sơ tranh cãi, sau đó bỏ đi những người có gia đình, con cái, là phụ nữ, cuối cùng bỏ đi những người tuổi tác không hợp, xóa đi những người thành công, có sự nghiệp, còn lại mười lăm người.
Hắn đem danh sách đưa cho Crawford nhưng mọi người trong BAU đều đã ra ngoài, căn bản không còn nhân viên, rơi vào đường cùng, Hill đành tự mình lái xe đi gặp mười lăm người này.
Thế nhưng, không có kết quả. Giữa thợ săn với nhau có thể nhận ra đồng loại, mà Hill không thấy mười lăm người này có vấn đề gì. Phải biết rằng, coi như là thợ săn lành nghề như Hannibal trong lúc lơ đãng cũng có thể lộ ra dấu vết.
Hill về tới cục, lại lập danh sách những người có hồ sơ tranh cãi trong vòng ba năm, lại tiếp tục sàng lọc, liệt ra danh sách trên năm mươi người, sau đó vẫn đưa cho Crawford một bản, còn mình thì tiếp tục đi xem xét họ.
Năm mươi người này dễ gì mà đi hết được, ít nhất Hill đi từ sáng đến tối cũng chỉ đi được mười sáu nhà, trong có có vài nhà chỉ mở hé cửa, ngay cả bậc thềm cũng không để hắn bước qua. Chẳng qua, Hill chỉ cần liếc mắt một cái, nói vài câu là đã phỏng chừng được rồi, cho nên vài phút là đủ để hắn nhận biết.
Mặt trời vừa xuống núi, màn đêm đã bao phủ thành phố, đèn đường chiếu sáng trong khi ánh trăng lại rất mờ. Tính tình Crawford càng lúc càng tệ, bởi vì căn cứ theo chu kỳ của Strangler, hôm nay gã sẽ ra tay, còn bọn họ thì chẳng có kết quả.
Hill có thể hiểu tình cảnh của Crawford, thế nhưng sự không tín nhiệm của gã với Hill mang đến phiền toái rất lớn. Cứu người bắt người là trách nhiệm của hắn, huống chi hắn đã cam đoan rồi.
Hill đậu Chevrolet ở ven đường, nương theo đèn xe mà đọc tư liệu, đến tận khi bóng dáng quen thuộc nọ, một lần nữa xuất hiện ở con đường đối diện.
Hẳn là bởi vì đi cửa hàng tiện lợi quanh nhà mua đồ nên Hannibal không lái xe, y mặc một chiếc áo ba-đờ-xuy dài, trong tay ôm túi giấy, xem ra y vừa về nhà.
Hill chỉ nhìn y một cái, sau đó đưa mắt sang chỗ khác ngay, hắn không muốn bị đối phương chú ý. Hannibal mở cửa về nhà mình, chỉ chốc lát sau, có ánh đèn hắt ra từ cửa sổ, bởi vì cửa vốn kéo rèm nên ánh sáng hắt ra trở nên mờ nhạt mông lung màu da cam, ở đó là nhà bếp.
Sờ sờ cái bụng rỗng tuếch của mình, vì tiết kiệm thời gian, hôm ngay, ngay cả thời gian ăn mấy món fastfood cũng không có. Cả ngày hắn mới chỉ uống một ly cà phê và một miếng sandwich vô cùng hấp dẫn. Nghe nói, bác sĩ Lecter rất giỏi nấu nướng, chuyên gia làm những món mặn, những người từng ăn xong đồ bác sĩ nấu đều khen không dứt miệng… thở dài một hơi, lưu luyến nhìn cửa sổ, sau đó tưởng tượng những món ăn ngon lành bưng ra từ đó.
Làm một thợ săn, chú trọng chất lượng cuộc sống thế làm gì? Hill nhịn không được ở trong lòng chua thêm.
Hắn vốn định lái xe chạy đi thì lại chú ý đến một bóng đen xa xa. Không thể dùng lén lút để hình dung, nhưng người này hiển nhiên là muốn vào nhà bác sĩ Lecter?
Khách? Rất nhanh, Hill phủ định ý nghĩ này, bởi vì khách thì sẽ không đi từ cửa sau mà vào, người đàn ông kia nhìn ngó xung quanh một phen, nhưng không phát hiện ra xe Hill ở dưới ngọn đèn bên này, sau đó người đàn ông nọ vòng qua lùm cây vào nhà bằng cửa sau.
Vô luận là gã đàn ông này giết Hannibal hay Hannibal đem gã này làm thành bữa tối ngày mai thì cả hai đều không phải ý kiến hay! Nhất là khi Strangler bị Cannibal ăn mất, hắn tìm đâu ra Strangler khác bồi thường cho Crawford với cấp trên?
Hill gọi về FBI, sau đó ấn vào cái nút bên cạnh loa, từ trong đó lấy ra một đôi mắt kính, rồi lại xịt nước hoa khắp người, rồi mở cửa xe đi đến trước cửa nhà Hannibal.
Hắn ấn chuông cửa, sau đó lẳng lặng chờ, chỉ chốc lát sau bên trong truyền ra tiếng bước chân không nhanh không chậm, lúc cửa mở, Hannibal mặc áo sơmi đứng trước cửa.
Tay y vẫn còn ướt, cửa tay áo xắn đến tận khuỷu tay, hiển nhiên đang làm cơm, nghe tiếng chuông thì cởi tạp dề ra mở cửa.
Hannibal có chút kinh ngạc, chẳng qua vẫn khách sáo hỏi: “Đặc vụ Noras, cậu tìm tôi có việc à?”
Hill cũng không biết Strangler nấp ở đâu, chẳng qua phân tích hành vi cho thấy, nếu như xuất hiện biến cố, như có thêm khách tới nhà, Strangler có thể buông tha nạn nhân. Thông thường thì FBI sẽ không đem mạng dân thường ra làm mồi nhử, nhưng bản thân Hill lại chẳng nghĩ Hannibal sẽ bị thương nổi đâu.
“Bác sĩ Lecter, tôi xin lỗi vì đã quấy rầy anh.” Hill nói rất nhanh: “Mong anh tin tưởng tôi, hiện giờ đang có một tên giết người hàng loạt, tôi nghĩ anh biết gã qua báo rồi, Strangler. Tôi nghĩ tôi vừa thấy gã đi vào nhà anh.”
“Cậu theo dõi gã hay theo dõi tôi?” Hannibal hỏi.
“Neither, tôi ở chung quanh đây tra hỏi, nếu không thấy anh, tôi cũng không biết đây là nhà anh.” Lời này Hill nói cực kỳ chân thành, hơn nữa cũng là nói thật, Hannibal khẽ gật đầu.
“Vậy bây giờ, cậu muốn tôi làm gì?” Hannibal trầm giọng hỏi.
“Tôi đã gọi điện cho FBI, bọn họ sẽ đến ngay lập tức, anh có thể rời khỏi đây, bảo vệ an toàn cho mình, tôi sẽ vào nhà đợi bắt gã.” Hill cầm lấy súng.
“Nếu tôi rời đi, gã sẽ sinh nghi, tôi tiếp tục làm cơm, làm mồi dụ gã, cậu tới bắt.” Hannibal bắt đầu lo lắng phần nội tạng y đang tẩm ướp, nếu như bị FBI xông vào thu làm vật chứng thì…. y bại lộ oan uổng quá.
Giết Hill giá họa cho Strangler rất dễ dàng, nhưng trong nhà có xác chết của FBI thì phiền phức càng nhiều hơn. Có khi đám chó điên kia sẽ cắn người khắp nơi, đem tất cả nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh bỏ ra xem xét thì càng xấu hổ hơn.
Y chỉ có thể đem mấy món trong nhà bếp xử lý hết, sau đó tận lực để hai người kia cùng sống, hiện trường bắt người và hiện trường áng mạng là hai hiện trường có quy trình lấy vật chứng khác nhau, bản bất của hai việc cũng khác nhau.
“Như vậy sẽ nguy hiểm cho anh.” Hill nhìn ra được Hannibal muốn đi xử lý mấy thứ nguyên liệu của y, chặc chặc, thật là gấp gáp. Chẳng qua, với cái tâm tình vui đùa ác liệt, hắn phải biểu diễn như một đặc vụ tốt quan tâm đến dân chúng.
“Tuy tôi chỉ là bác sĩ tâm lý, nhưng tôi cũng là một người đàn ông trưởng thành, để cậu ở lại một mình với một gã sát thủ mới gọi là nguy hiểm.” Hannibal vẫn ưu nhã như trước: “Ta = Tôi vẫn đề nghị như vậy.”
“Thế nhưng…” Trên mặt Hill có phần do dự, nhìn chăm chú vào biểu cảm của bác sĩ, còn trong lòng thì đã cười lăn lộn, nếu không phải không thích hợp, hắn nhất định không nể tình mà cười ra luôn. Nè, có ai biết chọc một sát thủ lại thú vị đến vậy chứ?
Không được, nếu thật sự cười, sẽ bị diệt khẩu mất…
Đứng trên góc độ của hung thủ mà suy nghĩ, trừ phi là người có năng lực thiên phú từ nhỏ như Will, thì chỉ còn bệnh nhân tâm thần. Người thường hiểu người thường, mà bệnh tâm thần thì hiểu bệnh tâm thần, rất phù hợp logic.
Chẳng qua, cho dù là thế giới bệnh tâm thần thì cũng có rất nhiều loại khác nhau, muốn phân tích trạng thái tâm lý của Strangler, Hill vẫn phải sử dụng những tri thức của tâm lý tội phạm học.
Hắn nhìn các đặc vụ đem từng món hung khí bỏ vào túi giữ vật chứng, sau đó đem đi. Hill đem từng món từng món ghi tạc vào lòng, sau đó ở trong không gian của tư duy mà phân loại và xác định.
Hung thủ tiện tay lấy chúng? Đúng vậy. Gã hầu như lấy hết mọi món đồ có thể di chuyển được.
Thế nhưng mấy món này không có ý nghĩa gì sao? Cũng không phải.
Gã chỉ có một đêm để dằn vặt người bị hại, cho nên, cho dù muốn dùng hết mọi thứ cũng phải lựa chọn, món nào bắt đầu, món nào cuối cùng; món nào dùng lâu hơn, món nào dùng xong thì bỏ.
Strangler không có hứng thú với những vật sắt nhọn, điều này không khó nhìn ra. Dù sao cuối cùng gã cũng bóp chết người bị hại. Gã chọn dùng những vật cùn để đánh làm nạn nhân đau đớn, chảy máu, đây là một dấu hiệu rõ ràng.
Người thích vật cùn và thích vật nhọn có bản chất rất khác nhau, hung thủ là một tên cuồng ngược đãi, không giả, thế nhưng gã không phải cuồng ngược đãi về tình dục, cho nên đây không phải vì gã thích người bị hại.
Vật dụng gia đình không được sử dụng nhiều, hơn nữa, luôn là những món dùng sau. A ha, gã thích những hung khí có ý nghĩa. Tỷ như cúp, tỷ như phần thưởng của công ty… vinh dự, đương nhiên, định nghĩa khác của thành đạt là vinh dự.
Dùng những vinh dự mà bọn họ đạt được, khiến họ hãnh diện để tổn thương chính họ, đây là đố kỵ, cũng là thù hận, là châm chọc ác độc. Xem ra Strangler là tên biến thái có tính hài hước.
“Kết luận sơ bộ sau khi phân tích là gì?” Hill hỏi.
“Nam, không rõ màu da, khoảng 20 đến 30, cuồng ngược đãi về tình dục, thù hận lẫn say đắm loại hình đàn ông độc thân thành đạt, bởi vậy suy đoán gã là gay, hiện trường rất hỗn loạn, gã không thể khống chế hành vi của mình, tâm tình cũng không ổn định. Cuộc sống của gã hẳn rất tệ, bằng không sẽ không hận thù đố kỵ những người thành đạt như thế, có thể gã thất nghiệp hoặc làm những nghề có thu nhập thấp.”
“Tôi nghĩ cần phải sửa lại một chút.” Hill nói: “Gã là người da trắng, nam, nơi này là khu giàu có, sau khi xảy ra những vụ án thế này, người da đen khó mà không làm người ta chú ý khi đi vào đây.”
“Tôi nghĩ tuổi tác chắc cũng xấp xỉ, thế nhưng có thể lớn hơn một chút, tổi thiểu 25 tuổi trở lên. Hiện trường tuy rằng hỗn loạn nhưng đây không có nghĩa gã không có năng lực tự khống chế. Người thật sự không có năng lực tự khống chế, điên cuồng gây án rất dễ bị bắt, DNA văng khắp nơi ấy chứ. Tâm tình của gã quả thực rất kích động, nhưng ngay trong lúc kích động, gã vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối, đó là một người cẩn thận và có kế hoạch gây án cụ thể.”
“Cho nên, gã sẽ lớn tuổi hơn một chút, và càng thêm thông minh, có năng lực hơn chúng ta tưởng tượng. Gã được hưởng nền giáo dục tốt đẹp, tự cho mình siêu phàm. Thế nhưng, trong hiện thực, cuộc sống của gã không được như ý. Gã không phải đồng tính luyến ái, gã quả thực say đắm nạn nhân, thế nhưng thứ say đắm là vinh quang mà họ đạt được chứ không phải bản thân họ. Cho nên, đố kị? Yes! Gã đố kỵ những người này.”
“Nếu như gã không phải gay, vậy tại sao lại chỉ ra tay với đàn ông độc thân?” Hill hỏi.
Nữ đặc vụ lập tức hiểu ngay: “Bạn gái hoặc vợ hắn bị một người đàn ông độc thân thành đạt cướp đi.”
“Trước đó, chúng ta có làm phân tích địa lý phải không?”
“Phải, thế nhưng vô ích, phạm vi tìm được là khu dân cư, khoảng chừng hơn ngàn hộ dân.”
“Gã ở một mình, bình thường không được hàng xóm thích, thế nhưng gã lại cho mình tài trí hơn người, người như vậy hàng xóm nhất định có ấn tượng.”
“Nếu như phải tra hỏi từng người, chúng ta không có nhiều thời gian đến vậy, mà cấp trên chỉ cho ba ngày phá án. Bằng không họ sẽ đem vụ này đưa cho tổ khác làm.” Đặc vụ khác bất đắc dĩ ôm cánh tay nói.
“What? Ôi, trời ạ!” Nữ đặc vụ không tin nổi.
“Well, cô phải hiểu, nếu như những vụ thế này còn diễn ra, ví dụ như thêm một người nữa bị hại… phỏng chừng không đến ba ngày, vụ này sẽ không còn thuộc về chúng ta nữa.”
“Nếu gã đã làm ra những chuyện như thế này, hẳn trước đó gã đã có xung đột với hàng xóm, tôi đi lật lại hồ sơ giải quyết xung đột, nói với Crawford một tiếng dùm tôi.” Hill nói.
“Tôi đi kiểm tra thi thể, xem xem có tìm được thông tin gì không, có thông tin sẽ báo với mọi người ngay.” Đặc vụ nọ nói.
“Tôi đi báo cho Crawford, để ông ta liên lạc với cảnh sát địa phương, bảo họ đi từng nhà tra hỏi, xem xem có tìm thấy người chúng ta muốn tìm hay không, by the way, anh từng sử dụng máy tính trong cục lần nào chưa? Anh có thể tìm phòng IT, bảo Tom đưa tài khoản và mật khẩu cho anh, hoặc bảo anh ta làm giúp anh luôn.” Nữ đặc vụ nói.
“Cám ơn.” Hill cười nói.
#
Trong hệ thống mỗi ngày đều có ghi lại hàng trăm hồ sơ tranh cãi trong khu vực, Hill đem lập danh sách những người có hơn ba lần nộp hồ sơ tranh cãi, sau đó bỏ đi những người có gia đình, con cái, là phụ nữ, cuối cùng bỏ đi những người tuổi tác không hợp, xóa đi những người thành công, có sự nghiệp, còn lại mười lăm người.
Hắn đem danh sách đưa cho Crawford nhưng mọi người trong BAU đều đã ra ngoài, căn bản không còn nhân viên, rơi vào đường cùng, Hill đành tự mình lái xe đi gặp mười lăm người này.
Thế nhưng, không có kết quả. Giữa thợ săn với nhau có thể nhận ra đồng loại, mà Hill không thấy mười lăm người này có vấn đề gì. Phải biết rằng, coi như là thợ săn lành nghề như Hannibal trong lúc lơ đãng cũng có thể lộ ra dấu vết.
Hill về tới cục, lại lập danh sách những người có hồ sơ tranh cãi trong vòng ba năm, lại tiếp tục sàng lọc, liệt ra danh sách trên năm mươi người, sau đó vẫn đưa cho Crawford một bản, còn mình thì tiếp tục đi xem xét họ.
Năm mươi người này dễ gì mà đi hết được, ít nhất Hill đi từ sáng đến tối cũng chỉ đi được mười sáu nhà, trong có có vài nhà chỉ mở hé cửa, ngay cả bậc thềm cũng không để hắn bước qua. Chẳng qua, Hill chỉ cần liếc mắt một cái, nói vài câu là đã phỏng chừng được rồi, cho nên vài phút là đủ để hắn nhận biết.
Mặt trời vừa xuống núi, màn đêm đã bao phủ thành phố, đèn đường chiếu sáng trong khi ánh trăng lại rất mờ. Tính tình Crawford càng lúc càng tệ, bởi vì căn cứ theo chu kỳ của Strangler, hôm nay gã sẽ ra tay, còn bọn họ thì chẳng có kết quả.
Hill có thể hiểu tình cảnh của Crawford, thế nhưng sự không tín nhiệm của gã với Hill mang đến phiền toái rất lớn. Cứu người bắt người là trách nhiệm của hắn, huống chi hắn đã cam đoan rồi.
Hill đậu Chevrolet ở ven đường, nương theo đèn xe mà đọc tư liệu, đến tận khi bóng dáng quen thuộc nọ, một lần nữa xuất hiện ở con đường đối diện.
Hẳn là bởi vì đi cửa hàng tiện lợi quanh nhà mua đồ nên Hannibal không lái xe, y mặc một chiếc áo ba-đờ-xuy dài, trong tay ôm túi giấy, xem ra y vừa về nhà.
Hill chỉ nhìn y một cái, sau đó đưa mắt sang chỗ khác ngay, hắn không muốn bị đối phương chú ý. Hannibal mở cửa về nhà mình, chỉ chốc lát sau, có ánh đèn hắt ra từ cửa sổ, bởi vì cửa vốn kéo rèm nên ánh sáng hắt ra trở nên mờ nhạt mông lung màu da cam, ở đó là nhà bếp.
Sờ sờ cái bụng rỗng tuếch của mình, vì tiết kiệm thời gian, hôm ngay, ngay cả thời gian ăn mấy món fastfood cũng không có. Cả ngày hắn mới chỉ uống một ly cà phê và một miếng sandwich vô cùng hấp dẫn. Nghe nói, bác sĩ Lecter rất giỏi nấu nướng, chuyên gia làm những món mặn, những người từng ăn xong đồ bác sĩ nấu đều khen không dứt miệng… thở dài một hơi, lưu luyến nhìn cửa sổ, sau đó tưởng tượng những món ăn ngon lành bưng ra từ đó.
Làm một thợ săn, chú trọng chất lượng cuộc sống thế làm gì? Hill nhịn không được ở trong lòng chua thêm.
Hắn vốn định lái xe chạy đi thì lại chú ý đến một bóng đen xa xa. Không thể dùng lén lút để hình dung, nhưng người này hiển nhiên là muốn vào nhà bác sĩ Lecter?
Khách? Rất nhanh, Hill phủ định ý nghĩ này, bởi vì khách thì sẽ không đi từ cửa sau mà vào, người đàn ông kia nhìn ngó xung quanh một phen, nhưng không phát hiện ra xe Hill ở dưới ngọn đèn bên này, sau đó người đàn ông nọ vòng qua lùm cây vào nhà bằng cửa sau.
Vô luận là gã đàn ông này giết Hannibal hay Hannibal đem gã này làm thành bữa tối ngày mai thì cả hai đều không phải ý kiến hay! Nhất là khi Strangler bị Cannibal ăn mất, hắn tìm đâu ra Strangler khác bồi thường cho Crawford với cấp trên?
Hill gọi về FBI, sau đó ấn vào cái nút bên cạnh loa, từ trong đó lấy ra một đôi mắt kính, rồi lại xịt nước hoa khắp người, rồi mở cửa xe đi đến trước cửa nhà Hannibal.
Hắn ấn chuông cửa, sau đó lẳng lặng chờ, chỉ chốc lát sau bên trong truyền ra tiếng bước chân không nhanh không chậm, lúc cửa mở, Hannibal mặc áo sơmi đứng trước cửa.
Tay y vẫn còn ướt, cửa tay áo xắn đến tận khuỷu tay, hiển nhiên đang làm cơm, nghe tiếng chuông thì cởi tạp dề ra mở cửa.
Hannibal có chút kinh ngạc, chẳng qua vẫn khách sáo hỏi: “Đặc vụ Noras, cậu tìm tôi có việc à?”
Hill cũng không biết Strangler nấp ở đâu, chẳng qua phân tích hành vi cho thấy, nếu như xuất hiện biến cố, như có thêm khách tới nhà, Strangler có thể buông tha nạn nhân. Thông thường thì FBI sẽ không đem mạng dân thường ra làm mồi nhử, nhưng bản thân Hill lại chẳng nghĩ Hannibal sẽ bị thương nổi đâu.
“Bác sĩ Lecter, tôi xin lỗi vì đã quấy rầy anh.” Hill nói rất nhanh: “Mong anh tin tưởng tôi, hiện giờ đang có một tên giết người hàng loạt, tôi nghĩ anh biết gã qua báo rồi, Strangler. Tôi nghĩ tôi vừa thấy gã đi vào nhà anh.”
“Cậu theo dõi gã hay theo dõi tôi?” Hannibal hỏi.
“Neither, tôi ở chung quanh đây tra hỏi, nếu không thấy anh, tôi cũng không biết đây là nhà anh.” Lời này Hill nói cực kỳ chân thành, hơn nữa cũng là nói thật, Hannibal khẽ gật đầu.
“Vậy bây giờ, cậu muốn tôi làm gì?” Hannibal trầm giọng hỏi.
“Tôi đã gọi điện cho FBI, bọn họ sẽ đến ngay lập tức, anh có thể rời khỏi đây, bảo vệ an toàn cho mình, tôi sẽ vào nhà đợi bắt gã.” Hill cầm lấy súng.
“Nếu tôi rời đi, gã sẽ sinh nghi, tôi tiếp tục làm cơm, làm mồi dụ gã, cậu tới bắt.” Hannibal bắt đầu lo lắng phần nội tạng y đang tẩm ướp, nếu như bị FBI xông vào thu làm vật chứng thì…. y bại lộ oan uổng quá.
Giết Hill giá họa cho Strangler rất dễ dàng, nhưng trong nhà có xác chết của FBI thì phiền phức càng nhiều hơn. Có khi đám chó điên kia sẽ cắn người khắp nơi, đem tất cả nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh bỏ ra xem xét thì càng xấu hổ hơn.
Y chỉ có thể đem mấy món trong nhà bếp xử lý hết, sau đó tận lực để hai người kia cùng sống, hiện trường bắt người và hiện trường áng mạng là hai hiện trường có quy trình lấy vật chứng khác nhau, bản bất của hai việc cũng khác nhau.
“Như vậy sẽ nguy hiểm cho anh.” Hill nhìn ra được Hannibal muốn đi xử lý mấy thứ nguyên liệu của y, chặc chặc, thật là gấp gáp. Chẳng qua, với cái tâm tình vui đùa ác liệt, hắn phải biểu diễn như một đặc vụ tốt quan tâm đến dân chúng.
“Tuy tôi chỉ là bác sĩ tâm lý, nhưng tôi cũng là một người đàn ông trưởng thành, để cậu ở lại một mình với một gã sát thủ mới gọi là nguy hiểm.” Hannibal vẫn ưu nhã như trước: “Ta = Tôi vẫn đề nghị như vậy.”
“Thế nhưng…” Trên mặt Hill có phần do dự, nhìn chăm chú vào biểu cảm của bác sĩ, còn trong lòng thì đã cười lăn lộn, nếu không phải không thích hợp, hắn nhất định không nể tình mà cười ra luôn. Nè, có ai biết chọc một sát thủ lại thú vị đến vậy chứ?
Không được, nếu thật sự cười, sẽ bị diệt khẩu mất…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.