Chương 69: Sự im lặng của bầy cừu (ba)
Hảo Cật Thúc Ngận Hảo Cật
23/07/2020
Crawford bị cách chức, thậm chí không được phép ở lại BAU, cũng khó trách nghị viên nổi bão. Sau khi gã đã phạm một sai lầm lớn như vụ Tooth Fairy, gã còn mong muốn dùng thủ đoạn phạm luật để cứu con gái bà mà lật ngược thế cờ sao? Đó là đứa con duy nhất của bà! Không phải tấm phỉnh của Jack Crawford.
Nghị viên cũng từng chất vấn lý lịch Hill, nhưng khi thấy lý lịch tóm tắt và những công trạng không thể xoi mói của hắn, lại nghe qua những lời nhận xét từ phía cấp trên FBI, cuối cùng bà cũng chấp nhận hắn, nhưng bà vẫn muốn gặp Hannibal một lần.
Vì vậy, với sự có mặt của Chilton, Hannibal bị chuyển từ bệnh viện tâm thần tới đây. Y được đặt lên một chiếc xe đẩy, mang mặt nạ, mặt áo ràng, dù vậy đôi mắt nâu như thú dữ vẫn làm bà nghị viên sợ hãi.
Chilton lấy lòng mà ghé sát lại, còn Hill vẫn đứng nghiêm trang như thường, nhìn người yêu bao năm không gặp chậm rãi di chuyển về phía mình, nhiều năm như vậy, bởi vì sợ bị người khác nhìn ra điều gì bất thường, thậm chí hắn cũng không dám thăm tù, ngay cả hỏi một tiếng cũng không được.
Hắn biết Chilton nhất định dằn vặt y, vừa là trả thù, vừa là vì “nghiên cứu khoa học”.
Thế nhưng, hắn cũng biết Hannibal coi khinh chuyện đó, y hoàn toàn có thể đối phó được.
[Hanni, Hanni… dù tôi biết Chilton không làm gì được anh thì không có nghĩa những đau đớn anh phải chịu không làm tôi đau đớn, nhất là tôi chỉ có thể dùng suy đoán tưởng tượng những gì anh đã trải qua]
Ngay ánh mắt đầu tiên Hannibal đã nhìn thấy người quen ở đây, nhưng y không tập trung sự chú ý lên Hill, ánh mắt chỉ liếc ngang qua một giây rồi rời đi, tựa như thấy mặt một người quen mà thôi.
Nghị viên đi tới, nét mặt cao ngạo nhưng không thể che giấu sự tiều tụy sầu lo của một người mẹ mất con.
Bà ta đương nhiên thương con mình, thế nhưng bà cũng yêu quyền thế địa vị của mình, Buffalo không chỉ cướp mất con bà, mà còn tát bà một cái trước mặt toàn dân Mỹ, bà ta tiều tụy từng ngày, như một người mẹ thật sự vậy.
Đương nhiên, Hannibal nhìn ra sự giả tạo trong tấm lòng của bà ta, tiện kích thích bà ta luôn thể.
Lúc đó, theo yêu cầu của Hannibal, mặt nạ của y bị gỡ xuống, sau đó, y nhìn nghị viên vừa cười vừa nói: “Nói cho tôi biết, cô nuôi con bằng sữa mẹ à? [lời đối thoại phim điện ảnh]”
Nghị viên tức giận nhịn không được cho y một bạt tai, tiếng vang dội đến Chilton cũng phải rụt cổ.
Đầu Hannibal bị đánh lệch sang một bên, mái tóc vàng nhạt có chút rối, nhưng rất nhanh y đã khôi phục vẻ ga lăng lễ phép bình thường, trên mặt chút xíu tức giận cũng không có.
“Mang y đi, để y chết rục trong nhà giam!” Nghị viên quát.
Hannibal chậm rãi hỏi: “Tôi có tên của y, cô có muốn nghe không?”
Nghị viên dừng chân, Hannibal nói cho bà tin tức giả, sau đó lộ ra chút biểu cảm như cười như không, Hill biết y đang khiêu khích, giống như sự nghiên cứu của sư tử đối với người xâm nhập lãnh địa.
“Lâu rồi không gặp, đặc vụ Noras.” Lúc Hill đi qua, Hannibal đột nhiên nói.
Hill ngừng lại, Chilton đang đi sau lưng nghị viên cố nói gì đó, còn hai bên người Hannibal đều có cảnh sát áp giải, bọn họ nhìn Hill, dường như đang đợi hắn trả lời, dù sao hắn cũng là người phụ trách của FBI.
[Hanni, người yêu của tôi.]
“Quả thực lâu rồi không gặp, bác sĩ Lecter.” Hill gật đầu, giọng điệu bình thản, thậm chí có chút lạnh lùng.
Đôi mắt nâu hiện lên nét cười, giọng nói trầm thấp của Hannibal mang theo châm chọc: “Xem ra cậu đã phát hiện ra đạp lên Crawford mới là con đường thăng tiến duy nhất của mình.
Chilton đã nói chuyện xong, đang đi về phía này.
[Hanni, anh vẫn như vậy, Clarice quả nhiên không lừa gạt nổi anh, ai có thể dễ dàng lừa gạt anh chứ?]
“Bác sĩ Lecter, anh nên suy nghĩ lại chuyện của mình đi, dù sao so với làm việc với Crawford, tôi phụ trách anh vẫn tốt hơn chứ?” Hill lạnh lùng trả lời, Chilton vừa nghe vừa nhìn họ.
“Đích xác.” Hannibal ý vị thâm trường nói.
Chilton hình như không thích loại ánh mắt này của y nên gọi người đẩy y đi cho nhanh, trở lại nhà giam. Cảnh sát đẩy xe đẩy, dự định đưa người đi, mặt nạ cũng mang trở lại.
[Hanni, Hanni của tôi, tất cả đều phải kết thúc]
Hill quay đầu, cười nói với Chilton: “Tin tôi đi, chuyện này nhất định sẽ kết thúc viên mãn.”
“Đương nhiên là vậy.”
#
Dựa theo kế hoạch của Hill, Hannibal sẽ nghỉ đêm ở đây, ngày thứ hai sẽ được đưa đến nhà giam mới, thực hiện theo hiệp ước. Con gái của nghị viên được FBI hành động suốt đêm cứu ra, còn Hill thì vì có công mà được đề bạt lên làm sếp ở BAU, còn Chilton thì nổi tiếng như mong muốn.
Kết cục mọi người đều hạnh phúc, không phải sao?
Hill nhìn đội ngũ đã chuẩn bị đâu vào đấy, âm thầm nở nụ cười. Bọn họ bắt không được Bill, mà Hannibal lại chạy trốn, ai quan tâm chứ? Dù sao hắn không quan tâm, bởi vì hắn dự định đi cùng Hannibal.
Phát lệnh truy nã cũng tốt, bị đuổi bắt cả đời cũng được.
Người điên như hắn, một đặc vụ biến thái giúp đỡ một tên ăn thịt người, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát lệnh truy nã thôi, bao giờ cũng che dấu khuôn mặt thật của mình, khoác lên tấm da người mãi cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, thời gian quá lâu, hắn bắt đầu quên mình là người hay dã thú rồi…
Bọn họ sẽ đi hưởng tuần trăng mật, Hannibal có rất nhiều chỗ muốn đi, mình cũng vậy. Italia ở châu Âu tràn ngập hơi thở nghệ thuật và lịch sử, thành Rome cổ, kênh Venice, bờ biển Naples, bọn họ có thể đến hầm rượu nho ở đó, hắn chơi đàn violin, có thể vì lâu rồi mới chơi lại mà có phần ngượng tay, còn Hannibal sẽ rất thích thú khi vẽ thực vật, đi đến các nhà bảo tàng và thư viện, tìm đọc sách báo và lịch sử xa xưa ở đó.
Bọn họ có thể đi tới Trung Quốc, tổ quốc cuộc đời đầu tiên của hắn, nghe giọng nói quê hương quen thuộc, nhìn màu da đã từ từ không rõ trong trí nhớ. Hannibal chưa từng đi Trung Quốc, anh ấy biết nói vài câu tiếng Nhật nhưng không biết tiếng Trung, mình có thể dẫn anh ấy đến thăm đất nước phương đông đó, nói cho anh ấy sự xinh đẹp và hùng vĩ của Trung Hoa.
Một bên bị phát lệnh truy nã một bên lưu lạc thiên nhai, nghe y như một bộ phim Hollywood rẻ tiền. Bọn họ thậm chí có thể thoả thích làm tình, chỉ cần Hannibal đồng ý, dù sao thì mấy năm nay y đã bị Chilton cấm dục trong nhà giam đủ rồi.
Nhưng dù sao, người như Hannibal, trải qua một thời gian dài như thế, y nhất định sẽ chán ghét, muốn có một cuộc sống tự do. Vậy cũng không sao, bọn họ có thể xa nhau tạm thời, ai sống đời người đó, thỉnh thoảng gửi cho nhau thiệp và bưu thiếp, để đối phương biết rằng người kia còn sống ở nơi nào đó trên thế giới, sống vẫn vui vẻ như thường.
Nếu Hannibal đồng ý, họ có thể gặp nhau ba năm một lần, hôn lên khóe miệng và cổ nhau, tranh đấu giành vị trí trên giường, quấn drap giường lăn vài vòng, dù sao họ cũng sẽ không quan tâm, hiếm khi mới được cuồng hoan một lần như thế… bận tâm làm gì!
Cứ như thế phân phân hợp hợp sống hết một đời, đến tận khi thế giới già đi, tới ngày Hanni hoặc mình đi trước, vì đã lâu rồi mà không nhìn thấy bưu thiếp của đối phương gửi.
Hannibal sẽ không tự tử vì hắn, cũng như mình sẽ không tự tử vì Hannibal. Bọn họ sẽ đem tất cả thư từ bỏ vào trong hộp mà không hề mở ra, sống tiếp cuộc đời của mình, đợi đến ngày cái chết phủ xuống, mang theo chiếc hộp ấy vào lòng đất. Cho dù người đời sau may mắn thấy được những bức thư này thì ai sẽ tin tưởng họ là hai tên giết người hàng loạt lưu lạc khắp nơi chứ?
Việc này, mỗi một chi tiết, mỗi một hình ảnh đều diễn ra trong đầu hắn không biết bao nhiêu lần. Trong cuộc sống cô độc dằn vặt khi Hannibal bị giam giữ, hắn từng chút từng chút dựng nên kế hoạch vượt ngục, rồi song song nghĩ đến những chuyện sau khi vượt ngục.
Đây là cuộc đời thứ ba của hắn, đương nhiên mong muốn cuộc sống hạnh phúc nhất có thể. Mà hắn dốc sức xây dựng, tàn nhẫn ra tay, làm tất cả thật hoàn mỹ, đơn giản đều vì những tương lai mà hắn nghĩ đến.
Hill chậm rãi đưa tay dụi tắt điếu thuốc, chuẩn bị theo đội ngũ lên phi cơ trực thăng xuất phát, hắn là người phụ trách việc này, kế hoạch không thể không có hắn chỉ huy.
Cùng lúc bọn họ đột kích Buffalo, Hannibal sẽ được được sự giúp đỡ của Charlie để vượt ngục.
Còn Clarice sẽ ở bên Crawford để phòng ngừa rủi ro, cũng tiện trắng án nếu có ai nghi ngờ. Còn Bill, hắn sẽ để Francis xử lý, đến khi hắn gặp được Hannibal, Francis sẽ được tung ra để hấp dẫn chú ý của FBI, cho họ thời gian lưu vong ra ngoại quốc, từ nay về sau không còn về Mỹ nữa.
Tất cả đều được bố trí chu đáo chặt chẽ, tốn hao vô số tâm huyết và mưu tính.
Tuyệt đối không có vấn đề, trừ phi—
“Giáo sư, đi mau, Will Graham tỉnh.” Sau khi đột kích Buffalo thất bại, Hill nhận được điện thoại của Clarice từ buồng điện thoại công cộng.
“Hannibal đã thoát rồi.” Hill thu được tin nhắn của Charlie, bọn họ đã hẹn được chỗ gặp mặt.
“Crawford đã liên hệ với cấp trên, họ sắp có thông tin.” Clarice lo lắng.
Hill nhìn một chút đội đột kích vẫn còn ở gần đây vì chưa cứu ra con tin, im lặng đi tới nơi vắng người, tự nhiên cởi xuống áo chống đạn FBI, đi về phía xe cảnh sát.
“Tôi đã biết, Clarice, cảm ơn cô, cô hãy cẩn thận nhé, đừng để Crawford biết cô liên hệ với tôi.” Hill nổ máy xe, chạy trên đường cái, hắn thấy có đặc vụ cao cấp nhận được điện thoại, sắc mặt anh ta bắt đầu thay đổi, hắn cong khóe môi, tăng tốc.
“Không thành vấn đề, giáo sư, anh đã chạy chưa?” Giọng Clarice mang theo ưu sầu.
Thực sự là một cô gái tốt.
Hill nghe thấy tiếng xe cánh sát phía sau đang réo, hắn nhẹ nhàng nói: “Sợ rằng đã chậm, tôi không đi được rồi.”
“Clarice, ở bên cạnh Crawford đợi tin, nếu có tin tôi xảy ra chuyện gì thì gọi ngay cho Charlie, kêu cậu ta và Hannibal không cần chờ, kế hoạch vẫn như cũ, nhân số thay đổi không ảnh hưởng tới ai cả.” Hill thong dong lái xe như bay, tiếng còi xe cảnh sát phía sau và tiếng cánh quạt phi cơ trực thăng càng ngày càng lớn.
“Nếu Will tỉnh, cô để Charlie đem Josh trả lại cho cậu ta, thay tôi xin lỗi một tiếng, tuy rằng không có tác dụng gì. Về phần Hannibal…” Hill bất đắc dĩ thở dài, “Có tôi hay không, phỏng chừng anh ấy vẫn sống tốt thôi, dù nghĩ như vậy thì thật không cam lòng. Tốt xấu gì tôi cũng vì chuyện cứu anh ấy vượt ngục mà tạo ra tình hình này. Vậy thì nhờ anh ấy chăm sóc Charlie vậy, tôi không lo cho cô, Clarice, cô là một cô gái thông minh có chừng mực, tôi lo nếu tôi có chuyện gì, Charlie sẽ làm ra hành vi quá khích.”
“Bác sĩ Lecter không nhất định đồng ý đâu.” Clarice do dự.
“Anh ấy sẽ đồng ý. Anh ấy nợ tôi mà.” Hill dịu dàng nói.
Aiiii, yêu đương với người như Hannibal thật sự là phiền não mà. Dù là muốn để lại một câu di ngôn phòng bất trắc cũng khó, nói “Tôi yêu anh”; Hannibal “biết rồi”; nói “hãy sống tốt”; khỏi cần dặn Hannibal cũng sẽ sống rất tốt; nói “Anh (đừng) phải báo thù cho tôi”; dù có nói hay không Hannibal cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Cho nên, cuối cùng chỉ có thể nhờ anh ấy chăm lo cho Charlie một chút.
Cảnh sát truy đuổi phía sau đã bắt đầu gọi loa, Hill không muốn liên lụy Clarice, hắn gác điện thoại, chuyên tâm đi trên con đường đua bão táp, bây giờ còn chưa tới cùng đồ mạt lộ, hắn không có dự định chết sớm như vậy.
Hắn muốn sống, lần đầu khát vọng sống như thế.
Mặc dù sinh mạng hắn là tội nghiệt, mặc dù hắn nên bị thiên đao vạn quả… Hắn vẫn muốn sống như trước.
Lúc này đây, con xin ngài, xin để con sống.
Nghị viên cũng từng chất vấn lý lịch Hill, nhưng khi thấy lý lịch tóm tắt và những công trạng không thể xoi mói của hắn, lại nghe qua những lời nhận xét từ phía cấp trên FBI, cuối cùng bà cũng chấp nhận hắn, nhưng bà vẫn muốn gặp Hannibal một lần.
Vì vậy, với sự có mặt của Chilton, Hannibal bị chuyển từ bệnh viện tâm thần tới đây. Y được đặt lên một chiếc xe đẩy, mang mặt nạ, mặt áo ràng, dù vậy đôi mắt nâu như thú dữ vẫn làm bà nghị viên sợ hãi.
Chilton lấy lòng mà ghé sát lại, còn Hill vẫn đứng nghiêm trang như thường, nhìn người yêu bao năm không gặp chậm rãi di chuyển về phía mình, nhiều năm như vậy, bởi vì sợ bị người khác nhìn ra điều gì bất thường, thậm chí hắn cũng không dám thăm tù, ngay cả hỏi một tiếng cũng không được.
Hắn biết Chilton nhất định dằn vặt y, vừa là trả thù, vừa là vì “nghiên cứu khoa học”.
Thế nhưng, hắn cũng biết Hannibal coi khinh chuyện đó, y hoàn toàn có thể đối phó được.
[Hanni, Hanni… dù tôi biết Chilton không làm gì được anh thì không có nghĩa những đau đớn anh phải chịu không làm tôi đau đớn, nhất là tôi chỉ có thể dùng suy đoán tưởng tượng những gì anh đã trải qua]
Ngay ánh mắt đầu tiên Hannibal đã nhìn thấy người quen ở đây, nhưng y không tập trung sự chú ý lên Hill, ánh mắt chỉ liếc ngang qua một giây rồi rời đi, tựa như thấy mặt một người quen mà thôi.
Nghị viên đi tới, nét mặt cao ngạo nhưng không thể che giấu sự tiều tụy sầu lo của một người mẹ mất con.
Bà ta đương nhiên thương con mình, thế nhưng bà cũng yêu quyền thế địa vị của mình, Buffalo không chỉ cướp mất con bà, mà còn tát bà một cái trước mặt toàn dân Mỹ, bà ta tiều tụy từng ngày, như một người mẹ thật sự vậy.
Đương nhiên, Hannibal nhìn ra sự giả tạo trong tấm lòng của bà ta, tiện kích thích bà ta luôn thể.
Lúc đó, theo yêu cầu của Hannibal, mặt nạ của y bị gỡ xuống, sau đó, y nhìn nghị viên vừa cười vừa nói: “Nói cho tôi biết, cô nuôi con bằng sữa mẹ à? [lời đối thoại phim điện ảnh]”
Nghị viên tức giận nhịn không được cho y một bạt tai, tiếng vang dội đến Chilton cũng phải rụt cổ.
Đầu Hannibal bị đánh lệch sang một bên, mái tóc vàng nhạt có chút rối, nhưng rất nhanh y đã khôi phục vẻ ga lăng lễ phép bình thường, trên mặt chút xíu tức giận cũng không có.
“Mang y đi, để y chết rục trong nhà giam!” Nghị viên quát.
Hannibal chậm rãi hỏi: “Tôi có tên của y, cô có muốn nghe không?”
Nghị viên dừng chân, Hannibal nói cho bà tin tức giả, sau đó lộ ra chút biểu cảm như cười như không, Hill biết y đang khiêu khích, giống như sự nghiên cứu của sư tử đối với người xâm nhập lãnh địa.
“Lâu rồi không gặp, đặc vụ Noras.” Lúc Hill đi qua, Hannibal đột nhiên nói.
Hill ngừng lại, Chilton đang đi sau lưng nghị viên cố nói gì đó, còn hai bên người Hannibal đều có cảnh sát áp giải, bọn họ nhìn Hill, dường như đang đợi hắn trả lời, dù sao hắn cũng là người phụ trách của FBI.
[Hanni, người yêu của tôi.]
“Quả thực lâu rồi không gặp, bác sĩ Lecter.” Hill gật đầu, giọng điệu bình thản, thậm chí có chút lạnh lùng.
Đôi mắt nâu hiện lên nét cười, giọng nói trầm thấp của Hannibal mang theo châm chọc: “Xem ra cậu đã phát hiện ra đạp lên Crawford mới là con đường thăng tiến duy nhất của mình.
Chilton đã nói chuyện xong, đang đi về phía này.
[Hanni, anh vẫn như vậy, Clarice quả nhiên không lừa gạt nổi anh, ai có thể dễ dàng lừa gạt anh chứ?]
“Bác sĩ Lecter, anh nên suy nghĩ lại chuyện của mình đi, dù sao so với làm việc với Crawford, tôi phụ trách anh vẫn tốt hơn chứ?” Hill lạnh lùng trả lời, Chilton vừa nghe vừa nhìn họ.
“Đích xác.” Hannibal ý vị thâm trường nói.
Chilton hình như không thích loại ánh mắt này của y nên gọi người đẩy y đi cho nhanh, trở lại nhà giam. Cảnh sát đẩy xe đẩy, dự định đưa người đi, mặt nạ cũng mang trở lại.
[Hanni, Hanni của tôi, tất cả đều phải kết thúc]
Hill quay đầu, cười nói với Chilton: “Tin tôi đi, chuyện này nhất định sẽ kết thúc viên mãn.”
“Đương nhiên là vậy.”
#
Dựa theo kế hoạch của Hill, Hannibal sẽ nghỉ đêm ở đây, ngày thứ hai sẽ được đưa đến nhà giam mới, thực hiện theo hiệp ước. Con gái của nghị viên được FBI hành động suốt đêm cứu ra, còn Hill thì vì có công mà được đề bạt lên làm sếp ở BAU, còn Chilton thì nổi tiếng như mong muốn.
Kết cục mọi người đều hạnh phúc, không phải sao?
Hill nhìn đội ngũ đã chuẩn bị đâu vào đấy, âm thầm nở nụ cười. Bọn họ bắt không được Bill, mà Hannibal lại chạy trốn, ai quan tâm chứ? Dù sao hắn không quan tâm, bởi vì hắn dự định đi cùng Hannibal.
Phát lệnh truy nã cũng tốt, bị đuổi bắt cả đời cũng được.
Người điên như hắn, một đặc vụ biến thái giúp đỡ một tên ăn thịt người, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát lệnh truy nã thôi, bao giờ cũng che dấu khuôn mặt thật của mình, khoác lên tấm da người mãi cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, thời gian quá lâu, hắn bắt đầu quên mình là người hay dã thú rồi…
Bọn họ sẽ đi hưởng tuần trăng mật, Hannibal có rất nhiều chỗ muốn đi, mình cũng vậy. Italia ở châu Âu tràn ngập hơi thở nghệ thuật và lịch sử, thành Rome cổ, kênh Venice, bờ biển Naples, bọn họ có thể đến hầm rượu nho ở đó, hắn chơi đàn violin, có thể vì lâu rồi mới chơi lại mà có phần ngượng tay, còn Hannibal sẽ rất thích thú khi vẽ thực vật, đi đến các nhà bảo tàng và thư viện, tìm đọc sách báo và lịch sử xa xưa ở đó.
Bọn họ có thể đi tới Trung Quốc, tổ quốc cuộc đời đầu tiên của hắn, nghe giọng nói quê hương quen thuộc, nhìn màu da đã từ từ không rõ trong trí nhớ. Hannibal chưa từng đi Trung Quốc, anh ấy biết nói vài câu tiếng Nhật nhưng không biết tiếng Trung, mình có thể dẫn anh ấy đến thăm đất nước phương đông đó, nói cho anh ấy sự xinh đẹp và hùng vĩ của Trung Hoa.
Một bên bị phát lệnh truy nã một bên lưu lạc thiên nhai, nghe y như một bộ phim Hollywood rẻ tiền. Bọn họ thậm chí có thể thoả thích làm tình, chỉ cần Hannibal đồng ý, dù sao thì mấy năm nay y đã bị Chilton cấm dục trong nhà giam đủ rồi.
Nhưng dù sao, người như Hannibal, trải qua một thời gian dài như thế, y nhất định sẽ chán ghét, muốn có một cuộc sống tự do. Vậy cũng không sao, bọn họ có thể xa nhau tạm thời, ai sống đời người đó, thỉnh thoảng gửi cho nhau thiệp và bưu thiếp, để đối phương biết rằng người kia còn sống ở nơi nào đó trên thế giới, sống vẫn vui vẻ như thường.
Nếu Hannibal đồng ý, họ có thể gặp nhau ba năm một lần, hôn lên khóe miệng và cổ nhau, tranh đấu giành vị trí trên giường, quấn drap giường lăn vài vòng, dù sao họ cũng sẽ không quan tâm, hiếm khi mới được cuồng hoan một lần như thế… bận tâm làm gì!
Cứ như thế phân phân hợp hợp sống hết một đời, đến tận khi thế giới già đi, tới ngày Hanni hoặc mình đi trước, vì đã lâu rồi mà không nhìn thấy bưu thiếp của đối phương gửi.
Hannibal sẽ không tự tử vì hắn, cũng như mình sẽ không tự tử vì Hannibal. Bọn họ sẽ đem tất cả thư từ bỏ vào trong hộp mà không hề mở ra, sống tiếp cuộc đời của mình, đợi đến ngày cái chết phủ xuống, mang theo chiếc hộp ấy vào lòng đất. Cho dù người đời sau may mắn thấy được những bức thư này thì ai sẽ tin tưởng họ là hai tên giết người hàng loạt lưu lạc khắp nơi chứ?
Việc này, mỗi một chi tiết, mỗi một hình ảnh đều diễn ra trong đầu hắn không biết bao nhiêu lần. Trong cuộc sống cô độc dằn vặt khi Hannibal bị giam giữ, hắn từng chút từng chút dựng nên kế hoạch vượt ngục, rồi song song nghĩ đến những chuyện sau khi vượt ngục.
Đây là cuộc đời thứ ba của hắn, đương nhiên mong muốn cuộc sống hạnh phúc nhất có thể. Mà hắn dốc sức xây dựng, tàn nhẫn ra tay, làm tất cả thật hoàn mỹ, đơn giản đều vì những tương lai mà hắn nghĩ đến.
Hill chậm rãi đưa tay dụi tắt điếu thuốc, chuẩn bị theo đội ngũ lên phi cơ trực thăng xuất phát, hắn là người phụ trách việc này, kế hoạch không thể không có hắn chỉ huy.
Cùng lúc bọn họ đột kích Buffalo, Hannibal sẽ được được sự giúp đỡ của Charlie để vượt ngục.
Còn Clarice sẽ ở bên Crawford để phòng ngừa rủi ro, cũng tiện trắng án nếu có ai nghi ngờ. Còn Bill, hắn sẽ để Francis xử lý, đến khi hắn gặp được Hannibal, Francis sẽ được tung ra để hấp dẫn chú ý của FBI, cho họ thời gian lưu vong ra ngoại quốc, từ nay về sau không còn về Mỹ nữa.
Tất cả đều được bố trí chu đáo chặt chẽ, tốn hao vô số tâm huyết và mưu tính.
Tuyệt đối không có vấn đề, trừ phi—
“Giáo sư, đi mau, Will Graham tỉnh.” Sau khi đột kích Buffalo thất bại, Hill nhận được điện thoại của Clarice từ buồng điện thoại công cộng.
“Hannibal đã thoát rồi.” Hill thu được tin nhắn của Charlie, bọn họ đã hẹn được chỗ gặp mặt.
“Crawford đã liên hệ với cấp trên, họ sắp có thông tin.” Clarice lo lắng.
Hill nhìn một chút đội đột kích vẫn còn ở gần đây vì chưa cứu ra con tin, im lặng đi tới nơi vắng người, tự nhiên cởi xuống áo chống đạn FBI, đi về phía xe cảnh sát.
“Tôi đã biết, Clarice, cảm ơn cô, cô hãy cẩn thận nhé, đừng để Crawford biết cô liên hệ với tôi.” Hill nổ máy xe, chạy trên đường cái, hắn thấy có đặc vụ cao cấp nhận được điện thoại, sắc mặt anh ta bắt đầu thay đổi, hắn cong khóe môi, tăng tốc.
“Không thành vấn đề, giáo sư, anh đã chạy chưa?” Giọng Clarice mang theo ưu sầu.
Thực sự là một cô gái tốt.
Hill nghe thấy tiếng xe cánh sát phía sau đang réo, hắn nhẹ nhàng nói: “Sợ rằng đã chậm, tôi không đi được rồi.”
“Clarice, ở bên cạnh Crawford đợi tin, nếu có tin tôi xảy ra chuyện gì thì gọi ngay cho Charlie, kêu cậu ta và Hannibal không cần chờ, kế hoạch vẫn như cũ, nhân số thay đổi không ảnh hưởng tới ai cả.” Hill thong dong lái xe như bay, tiếng còi xe cảnh sát phía sau và tiếng cánh quạt phi cơ trực thăng càng ngày càng lớn.
“Nếu Will tỉnh, cô để Charlie đem Josh trả lại cho cậu ta, thay tôi xin lỗi một tiếng, tuy rằng không có tác dụng gì. Về phần Hannibal…” Hill bất đắc dĩ thở dài, “Có tôi hay không, phỏng chừng anh ấy vẫn sống tốt thôi, dù nghĩ như vậy thì thật không cam lòng. Tốt xấu gì tôi cũng vì chuyện cứu anh ấy vượt ngục mà tạo ra tình hình này. Vậy thì nhờ anh ấy chăm sóc Charlie vậy, tôi không lo cho cô, Clarice, cô là một cô gái thông minh có chừng mực, tôi lo nếu tôi có chuyện gì, Charlie sẽ làm ra hành vi quá khích.”
“Bác sĩ Lecter không nhất định đồng ý đâu.” Clarice do dự.
“Anh ấy sẽ đồng ý. Anh ấy nợ tôi mà.” Hill dịu dàng nói.
Aiiii, yêu đương với người như Hannibal thật sự là phiền não mà. Dù là muốn để lại một câu di ngôn phòng bất trắc cũng khó, nói “Tôi yêu anh”; Hannibal “biết rồi”; nói “hãy sống tốt”; khỏi cần dặn Hannibal cũng sẽ sống rất tốt; nói “Anh (đừng) phải báo thù cho tôi”; dù có nói hay không Hannibal cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Cho nên, cuối cùng chỉ có thể nhờ anh ấy chăm lo cho Charlie một chút.
Cảnh sát truy đuổi phía sau đã bắt đầu gọi loa, Hill không muốn liên lụy Clarice, hắn gác điện thoại, chuyên tâm đi trên con đường đua bão táp, bây giờ còn chưa tới cùng đồ mạt lộ, hắn không có dự định chết sớm như vậy.
Hắn muốn sống, lần đầu khát vọng sống như thế.
Mặc dù sinh mạng hắn là tội nghiệt, mặc dù hắn nên bị thiên đao vạn quả… Hắn vẫn muốn sống như trước.
Lúc này đây, con xin ngài, xin để con sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.