Làm Sao Để Khiến Đồ Đệ Của Ta Hắc Hóa?
Chương 23: Tạm biệt ngày hôm qua
PhongTuLinh
14/12/2021
Phượng Hi ngạc nhiên: "Ta đâu có nói dối?"
Đôi mắt Hắc Tiểu Lạc như sắp phun lửa, áp suất thấp đến nỗi khiến người ta run sợ: "Ngươi tan biến. Ngay trước mặt ta. Tan thành cát bụi. Ngươi thậm chí còn không hỏi xem ta cho phép hay không?"
Phượng Hi nhìn người đối diện như sắp rơi nước mắt đến nơi, xua tay: "Ờ, Hắc Tiểu Lạc. Hình như ở đây có hiểu lầm rồi."
Trong lòng buông lỏng, Phượng Hi khẩu khí ôn hòa giải thích: "Chưởng quản không chết, họ bất diệt."
Dừng một chút, lại tiếp: "Nhưng cứ vài tỷ năm một lần, thân xác sẽ bị mai mòn đi thần lực bao quanh, dễ dàng bị tác động hơn. Vì vậy các thần sẽ tạm tan biến bản thể ước chừng vài tháng để tu bổ lại. Là một dạng giống như ngủ đông."
: "Hả?" Tiêu Lạc đến từ một tỷ năm sau ngu người hỏi lại, vành tai và chóp mũi đều ửng đỏ.
Phượng Hi kinh ngạc hít sâu một hơi: "Không lẽ suốt một tỷ năm ta quên kể cho ngươi sao?"
Thiếu niên mím môi mỏng im lặng trong giây lát, ánh mắt tối tăm mờ mịt.
Phượng Hi: "..." Thế là không kể rồi.
Đúng lúc này, từ trên trời đâm xuống một cột sáng lấp lánh cách đấy không xa. Khói bụi bốn phía nổi lên, rẽ ra làm hai, mở ra một con đường. Từ trong quầng sáng, một bóng dáng thanh mảnh xuất hiện.
Thẩm Yên hoảng hốt la lên: "Sao lại tới một Hi Hi nữa rồi? Loạn quá!"
Người đến quả thực giống Phượng Hi như đúc. Làn da trắng nõn, dung mạo vẫn cứ xuất sắc tuyệt đẹp như thế. Có điều trên người lại mặc áo ba lỗ trắng lỏng lẻo, quần đùi hoa hoét màu hồng cay mắt, còn có đôi dép lê xỏ ngón loẹt quẹt. Tóc ngắn vuốt ngược, cổ mang xích vàng lớn, tay đeo nhẫn kim cương. Trên mũi còn đặt một cặp kính râm đen.
Phượng Hi của một tỷ năm về sau hơi... mất phong độ.
Phượng Hi: "..." Ta của tương lai sống kiểu gì vậy?
Thêm nữa, Thẩm Yên quả đúng là fan cuồng, mặc đến thế này vẫn nhận được người. Khiến người ta bội phục.
Hệ thống [ Trông ký chủ của tương lai như mấy ông chú già nhà hàng xóm. ]
Người áo ba lỗ quần hoa kia một bộ dáng cà lơ phất phơ sải chân bước tới bên này.
Hắc Tiêu Lạc thì ngây ngẩn cả người. Hắn mở miệng thở dốc, vừa lao đến vừa phát ra một tiếng: "Sư..." thì đã bị đối phương giơ tay đánh gãy.
Người kia hung hăng trừng mắt. Giận quá thành cười, lạnh lùng ném xuống một câu với kẻ nhảy tới treo trên người hắn: "Chỉ biết làm loạn. Trở về ta với ngươi vẫn còn phải thảo luận thêm."
Phượng Hi hiện tại đối với tình huống này có lẽ cũng không quá bất ngờ, dẫu sao trên đời có việc lớn gì hắn chưa từng trải qua. Ngón tay nam tử thon dài có lực gõ nhẹ theo tiết tấu, vẻ mặt bình tĩnh hỏi người đến: "Sao lại thành ra như này?"
Phượng Hi tương lai nghịch đồng xu giữa những ngón tay, nhướn mày bất đắc dĩ: "Tại nhóc con Tiêu Tiểu Lạc nuôi hỏng đấy."
Phượng Hi tôn thượng thở dài ưu nhã bắt tay với chính mình, sầu muộn hỏi: "Ngươi quên kể việc ngủ đông cho y. Giờ thì làm loạn đến cả dòng thời gian."
Phượng Hi tương lai nhíu mày thở hắt ra, nho nhã lễ độ đáp lại: "Là lỗi của ta. Nhưng may mắn Chủ Thần phát hiện sớm. Việc này mới sớm có thể thông tri đến. Làm ta phải dừng lại quy trình ngủ đông sớm chạy đến đón nhóc con về đây."
Phượng Hi tôn thượng xoa xoa cằm: "Nếu ta nói với Tiêu Lạc tương lại sự thật, như vậy Tiêu Lạc hiện tại cũng biết điều đó. Dẫn tới hình thành một tương lai mới mà các người không trở về nữa, dòng thời gian cũng không bị rối loạn. Vậy là ổn rồi nhỉ?"
Người đến từ tương lai ừm một tiếng mơ hồ không rõ: "Còn một số tiểu tiết hoặc hiệu ứng cánh bướm của tương lai ta sẽ chỉnh sửa sau. Phần của hiện tại nhờ ngươi vậy."
Phượng Hi vẻ mặt thanh thản bắt chéo chân, rất tri kỷ đáp ứng: "Không vấn đề."
Phượng Hi tương lai nói chuyện xong xuôi thì quay sang xách tai Hắc Tiểu Lạc còn đang ấm ức vì bị mắng, thở dài mang theo dịu dàng như có như không: "Như vậy ta trở về trước. Xin lỗi vì đã gây ra phiền phức không đáng có."
Phượng Hi tôn thượng động tác lưu loát vươn cánh tay trắng nõn, phất nhẹ vài cái như chào tạm biệt.
Lúc hai người kia đi đến trước cột sáng chuẩn bị đi vào. Tiêu Tiểu Lạc rốt cuộc nhịn không nổi nữa, chạy lên trước mặt Phượng Hi tương lai. Gương mặt mang theo mong đợi: "Sư tôn, ta có điều muốn hỏi! Quan hệ giữa chúng ta... lúc ấy là gì vậy?"
Phượng Hi của một tỷ năm về sau rũ mắt nhìn y chằm chằm, đột ngột bật cười một tiếng. Tiêu Lạc còn ngơ ngác chưa hiểu ra sao, y đã giơ tay lên kéo Hắc Tiểu Lạc bên cạnh nghiêng người qua, hôn lên môi đối phương. Còn tỏ ra rất tự hào mà nắm tay đối phương giơ lên song song với tay mình. Trên ngón áp út tay của hai người là một cặp nhẫn màu bạc lấp lánh đính hồng sắc bảo thạch. Hắc Tiểu Lạc gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng. Hạnh phúc như một tầng sáng ấm áp bọc lấy thân ảnh hai người khuất dần.
: "Tiêu Tiểu Lạc, tự suy đoán nhé."
Cột sáng chớp mắt thu hẹp lại thành một nắm nhỏ, nổ thành những hạt bụi li ti trong không khí, không để lại dấu vết.
Tiêu nam chủ hơi cử động khóe môi, tí nữa đã bật cười thành tiếng. Vội vàng quay người chạy về nhào vào lòng sư tôn nhà mình, ánh mắt lóe sáng, kích động không thôi.
Phượng Hi mặt không đổi sắc đón lấy thiếu niên, bước chân cũng chẳng hề loạn.
_
Suốt một đoạn đường sau đó, là hành trình trả lời một vạn câu hỏi vì sao của Thẩm Yên và dỗ dành Tiêu Tiểu Lạc bị chính mình của tương lai bắt trói nhốt lại.
Chuyến này đi mặc dù cảm xúc vui buồn lẫn lộn, nhưng chung quy vẫn thu được tư liệu mới cùng ý tưởng để viết rồi.
Đến trước Băng Ngân đỉnh, từ biệt xong với Thẩm Yên. Tiêu nam chủ vẫn luôn lon ton theo sau Phượng Hi lập tức cười đến không khép được miệng, liên tục năn nỉ ỉ ôi: "Sư tôn, hai chúng ta đeo cái đó là có ý gì vậy? Sư tôn, người nói cho ta đi mà?"
Phượng Hi không lên tiếng, vẫn cứ sải bước. Nhưng vành tai lại hơi tê dại, nóng hừng hực. Nổi bật trên làn da như phát ra ánh sáng ấm áp.
Tiêu Lạc ánh mắt thoáng đảo qua, dừng lại vài giây. Trong lòng giống như hơi rõ ràng điều gì đó. Thế là anh khí bừng bừng vừa bám dính lấy Phượng Hi vừa làm nũng đến là vui vẻ. Cảm xúc lan tràn hòa vào nhau ấm áp. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống chồng lên nhau, ngọn gió nhẹ yên tĩnh bao bọc lấy mười ngón tay đan chặt của hai người.
Dõi theo bước chân lên đến nơi cao nhất của Băng Ngân đỉnh nhìn xuống. Trân trọng trao tặng cho người một nụ hôn từ trái tim nồng nhiệt và tình cảm chân thành của ta.
: "Sư tôn của ta, cảm ơn vì đã đến thế giới này."
Phải nắm lấy người thật chặt, để chúng ta có thể vĩnh viễn bên nhau. Hiện tại cũng vậy, tương lai cũng vậy.
: "Sư tôn. Ta yêu người."
Hệ thống lóe lên một cái, hiện ra một bảng sáng bên cạnh Phượng Hi.
[ Độ hắc hóa của nam chủ: 100%.
Tiến độ nhiệm vụ: Hoàn thành.
Ký chủ có lựa chọn trở về hay không:
A. Có B. Không ]
Ngón tay thon dài của nam tử vươn ra, ấn lên chữ không một cách quyết đoán chẳng hề do dự. Tay kia trụ lấy eo của thiếu niên trong ngực, làm sâu thêm nụ hôn giữa hai người.
[ Chúc mừng ký chủ. ]
Hệ thống giống như đã biết trước kết quả này. Thở phào một tiếng che mặt trốn đi. Để lại không gian cho hai người.
Băng Ngân đỉnh hôm này cũng vậy. Không có cô đơn lạc lõng, tư vị ngọt ngào tràn ngập khắp nơi, khiến người ta ngưỡng mộ.
_
Nhật ký của nam chủ >, Tiêu Tiểu Lạc:
Ta biết mà, ta vẫn luôn rất thích sư tôn.
Sư tôn của ta là tốt nhất.
Mặc dù người không chịu giải thích tại sao chúng ta của tương lai lại đeo vật kia, nhưng ta biết nó hẳn có ý nghĩa rất quan trọng đối với mối quan hệ của chúng ta.
Hôm nay cũng thật yêu sư tôn, nhiều hơn cả hôm qua. Nhưng có lẽ ngày mai sẽ nhiều hơn.
Phương Hi yêu quý của ta.
Thân mến, Tiêu Lạc.
_
Lời tác giả: Quyển này sắp xong rồi. Ehe :))))
Đôi mắt Hắc Tiểu Lạc như sắp phun lửa, áp suất thấp đến nỗi khiến người ta run sợ: "Ngươi tan biến. Ngay trước mặt ta. Tan thành cát bụi. Ngươi thậm chí còn không hỏi xem ta cho phép hay không?"
Phượng Hi nhìn người đối diện như sắp rơi nước mắt đến nơi, xua tay: "Ờ, Hắc Tiểu Lạc. Hình như ở đây có hiểu lầm rồi."
Trong lòng buông lỏng, Phượng Hi khẩu khí ôn hòa giải thích: "Chưởng quản không chết, họ bất diệt."
Dừng một chút, lại tiếp: "Nhưng cứ vài tỷ năm một lần, thân xác sẽ bị mai mòn đi thần lực bao quanh, dễ dàng bị tác động hơn. Vì vậy các thần sẽ tạm tan biến bản thể ước chừng vài tháng để tu bổ lại. Là một dạng giống như ngủ đông."
: "Hả?" Tiêu Lạc đến từ một tỷ năm sau ngu người hỏi lại, vành tai và chóp mũi đều ửng đỏ.
Phượng Hi kinh ngạc hít sâu một hơi: "Không lẽ suốt một tỷ năm ta quên kể cho ngươi sao?"
Thiếu niên mím môi mỏng im lặng trong giây lát, ánh mắt tối tăm mờ mịt.
Phượng Hi: "..." Thế là không kể rồi.
Đúng lúc này, từ trên trời đâm xuống một cột sáng lấp lánh cách đấy không xa. Khói bụi bốn phía nổi lên, rẽ ra làm hai, mở ra một con đường. Từ trong quầng sáng, một bóng dáng thanh mảnh xuất hiện.
Thẩm Yên hoảng hốt la lên: "Sao lại tới một Hi Hi nữa rồi? Loạn quá!"
Người đến quả thực giống Phượng Hi như đúc. Làn da trắng nõn, dung mạo vẫn cứ xuất sắc tuyệt đẹp như thế. Có điều trên người lại mặc áo ba lỗ trắng lỏng lẻo, quần đùi hoa hoét màu hồng cay mắt, còn có đôi dép lê xỏ ngón loẹt quẹt. Tóc ngắn vuốt ngược, cổ mang xích vàng lớn, tay đeo nhẫn kim cương. Trên mũi còn đặt một cặp kính râm đen.
Phượng Hi của một tỷ năm về sau hơi... mất phong độ.
Phượng Hi: "..." Ta của tương lai sống kiểu gì vậy?
Thêm nữa, Thẩm Yên quả đúng là fan cuồng, mặc đến thế này vẫn nhận được người. Khiến người ta bội phục.
Hệ thống [ Trông ký chủ của tương lai như mấy ông chú già nhà hàng xóm. ]
Người áo ba lỗ quần hoa kia một bộ dáng cà lơ phất phơ sải chân bước tới bên này.
Hắc Tiêu Lạc thì ngây ngẩn cả người. Hắn mở miệng thở dốc, vừa lao đến vừa phát ra một tiếng: "Sư..." thì đã bị đối phương giơ tay đánh gãy.
Người kia hung hăng trừng mắt. Giận quá thành cười, lạnh lùng ném xuống một câu với kẻ nhảy tới treo trên người hắn: "Chỉ biết làm loạn. Trở về ta với ngươi vẫn còn phải thảo luận thêm."
Phượng Hi hiện tại đối với tình huống này có lẽ cũng không quá bất ngờ, dẫu sao trên đời có việc lớn gì hắn chưa từng trải qua. Ngón tay nam tử thon dài có lực gõ nhẹ theo tiết tấu, vẻ mặt bình tĩnh hỏi người đến: "Sao lại thành ra như này?"
Phượng Hi tương lai nghịch đồng xu giữa những ngón tay, nhướn mày bất đắc dĩ: "Tại nhóc con Tiêu Tiểu Lạc nuôi hỏng đấy."
Phượng Hi tôn thượng thở dài ưu nhã bắt tay với chính mình, sầu muộn hỏi: "Ngươi quên kể việc ngủ đông cho y. Giờ thì làm loạn đến cả dòng thời gian."
Phượng Hi tương lai nhíu mày thở hắt ra, nho nhã lễ độ đáp lại: "Là lỗi của ta. Nhưng may mắn Chủ Thần phát hiện sớm. Việc này mới sớm có thể thông tri đến. Làm ta phải dừng lại quy trình ngủ đông sớm chạy đến đón nhóc con về đây."
Phượng Hi tôn thượng xoa xoa cằm: "Nếu ta nói với Tiêu Lạc tương lại sự thật, như vậy Tiêu Lạc hiện tại cũng biết điều đó. Dẫn tới hình thành một tương lai mới mà các người không trở về nữa, dòng thời gian cũng không bị rối loạn. Vậy là ổn rồi nhỉ?"
Người đến từ tương lai ừm một tiếng mơ hồ không rõ: "Còn một số tiểu tiết hoặc hiệu ứng cánh bướm của tương lai ta sẽ chỉnh sửa sau. Phần của hiện tại nhờ ngươi vậy."
Phượng Hi vẻ mặt thanh thản bắt chéo chân, rất tri kỷ đáp ứng: "Không vấn đề."
Phượng Hi tương lai nói chuyện xong xuôi thì quay sang xách tai Hắc Tiểu Lạc còn đang ấm ức vì bị mắng, thở dài mang theo dịu dàng như có như không: "Như vậy ta trở về trước. Xin lỗi vì đã gây ra phiền phức không đáng có."
Phượng Hi tôn thượng động tác lưu loát vươn cánh tay trắng nõn, phất nhẹ vài cái như chào tạm biệt.
Lúc hai người kia đi đến trước cột sáng chuẩn bị đi vào. Tiêu Tiểu Lạc rốt cuộc nhịn không nổi nữa, chạy lên trước mặt Phượng Hi tương lai. Gương mặt mang theo mong đợi: "Sư tôn, ta có điều muốn hỏi! Quan hệ giữa chúng ta... lúc ấy là gì vậy?"
Phượng Hi của một tỷ năm về sau rũ mắt nhìn y chằm chằm, đột ngột bật cười một tiếng. Tiêu Lạc còn ngơ ngác chưa hiểu ra sao, y đã giơ tay lên kéo Hắc Tiểu Lạc bên cạnh nghiêng người qua, hôn lên môi đối phương. Còn tỏ ra rất tự hào mà nắm tay đối phương giơ lên song song với tay mình. Trên ngón áp út tay của hai người là một cặp nhẫn màu bạc lấp lánh đính hồng sắc bảo thạch. Hắc Tiểu Lạc gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng. Hạnh phúc như một tầng sáng ấm áp bọc lấy thân ảnh hai người khuất dần.
: "Tiêu Tiểu Lạc, tự suy đoán nhé."
Cột sáng chớp mắt thu hẹp lại thành một nắm nhỏ, nổ thành những hạt bụi li ti trong không khí, không để lại dấu vết.
Tiêu nam chủ hơi cử động khóe môi, tí nữa đã bật cười thành tiếng. Vội vàng quay người chạy về nhào vào lòng sư tôn nhà mình, ánh mắt lóe sáng, kích động không thôi.
Phượng Hi mặt không đổi sắc đón lấy thiếu niên, bước chân cũng chẳng hề loạn.
_
Suốt một đoạn đường sau đó, là hành trình trả lời một vạn câu hỏi vì sao của Thẩm Yên và dỗ dành Tiêu Tiểu Lạc bị chính mình của tương lai bắt trói nhốt lại.
Chuyến này đi mặc dù cảm xúc vui buồn lẫn lộn, nhưng chung quy vẫn thu được tư liệu mới cùng ý tưởng để viết rồi.
Đến trước Băng Ngân đỉnh, từ biệt xong với Thẩm Yên. Tiêu nam chủ vẫn luôn lon ton theo sau Phượng Hi lập tức cười đến không khép được miệng, liên tục năn nỉ ỉ ôi: "Sư tôn, hai chúng ta đeo cái đó là có ý gì vậy? Sư tôn, người nói cho ta đi mà?"
Phượng Hi không lên tiếng, vẫn cứ sải bước. Nhưng vành tai lại hơi tê dại, nóng hừng hực. Nổi bật trên làn da như phát ra ánh sáng ấm áp.
Tiêu Lạc ánh mắt thoáng đảo qua, dừng lại vài giây. Trong lòng giống như hơi rõ ràng điều gì đó. Thế là anh khí bừng bừng vừa bám dính lấy Phượng Hi vừa làm nũng đến là vui vẻ. Cảm xúc lan tràn hòa vào nhau ấm áp. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống chồng lên nhau, ngọn gió nhẹ yên tĩnh bao bọc lấy mười ngón tay đan chặt của hai người.
Dõi theo bước chân lên đến nơi cao nhất của Băng Ngân đỉnh nhìn xuống. Trân trọng trao tặng cho người một nụ hôn từ trái tim nồng nhiệt và tình cảm chân thành của ta.
: "Sư tôn của ta, cảm ơn vì đã đến thế giới này."
Phải nắm lấy người thật chặt, để chúng ta có thể vĩnh viễn bên nhau. Hiện tại cũng vậy, tương lai cũng vậy.
: "Sư tôn. Ta yêu người."
Hệ thống lóe lên một cái, hiện ra một bảng sáng bên cạnh Phượng Hi.
[ Độ hắc hóa của nam chủ: 100%.
Tiến độ nhiệm vụ: Hoàn thành.
Ký chủ có lựa chọn trở về hay không:
A. Có B. Không ]
Ngón tay thon dài của nam tử vươn ra, ấn lên chữ không một cách quyết đoán chẳng hề do dự. Tay kia trụ lấy eo của thiếu niên trong ngực, làm sâu thêm nụ hôn giữa hai người.
[ Chúc mừng ký chủ. ]
Hệ thống giống như đã biết trước kết quả này. Thở phào một tiếng che mặt trốn đi. Để lại không gian cho hai người.
Băng Ngân đỉnh hôm này cũng vậy. Không có cô đơn lạc lõng, tư vị ngọt ngào tràn ngập khắp nơi, khiến người ta ngưỡng mộ.
_
Nhật ký của nam chủ >, Tiêu Tiểu Lạc:
Ta biết mà, ta vẫn luôn rất thích sư tôn.
Sư tôn của ta là tốt nhất.
Mặc dù người không chịu giải thích tại sao chúng ta của tương lai lại đeo vật kia, nhưng ta biết nó hẳn có ý nghĩa rất quan trọng đối với mối quan hệ của chúng ta.
Hôm nay cũng thật yêu sư tôn, nhiều hơn cả hôm qua. Nhưng có lẽ ngày mai sẽ nhiều hơn.
Phương Hi yêu quý của ta.
Thân mến, Tiêu Lạc.
_
Lời tác giả: Quyển này sắp xong rồi. Ehe :))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.