Chương 10
Phi Hạc
26/04/2023
Ở hậu viện trời bắt đầu mưa, mới đầu chỉ vài giọt, sau đó bắt đầu to lên dần, cho đến lúc nước mưa bắn lên tùm lum.
Reynolds nằm trên mặt đất, cả người đau nhức.
Cậu rất lâu rồi không có cảm giác đau như vậy, từ lúc cậu bị đại ác ma dọa sợ, cậu chỉ toàn tìm những nơi ác ma ít tới để xây nhà.
Nhưng cứ mỗi lần xây xong lại có ác ma khác chạy tới cướp đi, cũng có thể là nhà điều hành trò chơi bắt đầu sử dụng mảnh đất, đưa những ác ma khác vào.
Cậu quá yếu, đánh không lại các ác ma khác nên phải chạy đi chổ khác.
Uriah là người tốt nhất, không có đánh cậu, còn cho cậu ăn táo với uống sữa.
Cậu nhớ Uriah quá đi.
Mưa trên trời đổ ào ào xuống mặt đất, xối thẳng lên người cậu, cái lạnh thấu xương thấm vào người cậu.
Reynolds rất buồn, cậu nhìn thấy thanh máu vốn có 1000 giờ chỉ còn 20.
Cậu thấy có lẽ mình sắp chết rồi.
Ác ma có thể hồi sinh.
Trong cái trò này ác ma cũng có thể hồi sinh, mà ác ma trong phó bản chỉ cần còn ở đó, cho dù có hồi sinh bao nhiêu lần thì vẫn là ở cấp ban đầu không thay đổi.
Nhưng cậu là ác ma tự do thì không giống vậy, nếu như cậu chết rồi, sau khi hồi sinh sẽ tuột cấp.
Mỗi ác ma khi sinh ra đều ở cấp ba mươi, mà cậu đã tuột đến cấp năm.
Nói không chừng cậu sẽ lập tức xuống cấp bốn.
Cậu thật là buồn.
Cậu không thể nào tìm được cách để thăng cấp, bây giờ cấp cậu lại gần như muốn giảm xuống cấp không.
...... Làm ác thật là khó quá đi mà.
Tại sao nó lại rất đơn giản với người khác?
...... Tại sao mọi người đều bắt nạt mị ma?
Reynolds nằm dưới cơn mưa lạnh lẽo đếm thanh máu đang tuột xuống của cậu.
- 1-1-1-1.....
Cậu có thể cảm nhận được cái chết cách cậu không xa.
Tất cả là do lỗi của các lập trình viên gây ra.
Reynolds mỗi ngày luôn cầu nguyện với lập trình viên mong họ giúp cậu ngày mai có thể mạnh hơn.
Cậu có rơi xuống cấp mười họ cũng không để ý tới cậu.
Reynolds cũng cố gắng gây chú ý bằng cách tự làm chính cậu bị thương, nhưng bọn họ vẫn không hề quan tâm tới cậu.
Reynolds cuối cũng chỉ có thể từ bỏ.
Reynolds bỏ đi ý định nhờ lập trình viên giúp cậu, cậu chỉ có thể nhìn thanh máu của cậu từ từ giảm xuống từng chút một.
Cho đến lúc thanh máu về không, cậu sẽ trở lại điểm hồi sinh của ác ma.
Đó là một khu trong rừng sâu trong mê cung, ác ma sẽ hồi sinh ở trung tâm khu rừng, sau đó sẽ đi trong một mê cung thật dài, ngay cả bản thân cậu sẽ đi ra đâu.
Bởi vì mê cung luôn thay đổi.
Lối ra của mê cung dẫn đến rất nhiều nơ trên lục địa Kekaja, có lúc là trên đường, có lúc lại trong thung lũng rồng, cũng có thể là một ngôi làng nhỏ,......
Có lần Reynolds bị đưa tới lối vào của thung lũng rồng, chỉ mới ra hai giây liền trở về điểm hồi sinh.
....... Tất cả long nhân đều rất hung dữ. Khóc hu hu!
Reynolds nhìn qua thanh máu của cậu, chủ còn lại 8, rất nhanh cậu liền chia tay Kekaja đại lục với tư cách là một mị ma cấp năm lợi hại.
Bởi vì sau đó, cậu chính là con gà yếu cấp 4.
Cậu thật sự rất rất rất là buồn.
Để duy trì cấp năm, cậu đã nhẫn nại trong một thời gian rất lâu.
Ngay cả lúc đói, cậu cũng cố gắng nhịn đói đi tiếp, chỉ khi nào cậu đói đến mức không chịu được, cậu mới lén đi ra ngoài kiếm cái gì đó để ăn, rồi lại tiếp tục chạy trốn.
Cậu đã trốn rất nhiều nơi để không bị đánh.
Người chơi ở lục địa Kekaja rất mạnh, giống như mọi nơi họ đều coa thể đi đến, cho dù Reynolds có ở đâu, người chơi sẽ luôn tìm được cậu trong một thời gian ngắn.
Trong không khí có mùi cỏ, ngoài nó ra, thì còn có một mùi khác rất thơm ngọt.
Mùi này thật quen, Reynolds nghĩ hồi lâu.
Thanh máu của cậu đã giảm xuống năm.
Reynolds cảm thấy tốt hơn nếu không nghĩ về nó nữa, chắc là cũng không còn thời gian nghĩ về nó nữa.
“Mị ma rốt cuộc đi chổ nào rồi?”
“Chúng ta lại tìm hồi, không chừng nó vẫn còn đây.”
“Chổ này có nơi nào để trốn đâu chứ?!”
“.....”
Âm thanh ngươi chơi truyền tới.
Reynolds hít hít mũi.
Thôi, dù sao đều chết cả. Muốn giết liền giết đi.
Chờ cậu từ rừng ác ma đi ra cậu sẽ là một mị ma dũng cảm hơn.
Là kiểu sống cho qua ngày.
Thanh máu từng chút từng chút giảm xuống.
Reynolds cảm thấy cơ thể không còn đau dữ dội như trước nữa.
Thậm chí có chút nhẹ bẫng đi.
Có lẽ đã đến lúc trở về rừng rậm ác ma.
Cậu nhìn thanh máu lần thứ hai.
Chỉ còn 2.
Cậu chỉ còn chút thời gian, là tạm biệt đại lục Kekaja với rư cách là mị ma cấp năm duy nhất ở đây.
Cậu ở cấp năm trong hai mươi mốt ngày.
Đây là thời gian lâu nhất mà cậu không bị tuột cấp từ trước đến nay. Sau khi được hồi sinh cậu sẽ nhớ kĩ nó.
Tầm mắt cậu bắt đầu mờ dần.
Reynolds đã không thể nhìn được nữa.
Cậu biết, việc này có nghĩa thanh máu của cậu chỉ con lại 1.
Cậu nói thầm trong lòng một tiếng: “Hẹn gặp lại, Kekaja, hẹn gặp lại, Uriah xinh đẹp.”
Trời tựa hồ đã ngừng đi cơn mưa.
Thật là tốt, vậy cậu sẽ không thấy lạnh trên đường hồi sinh.
Thật ra cậu muốn nói, có thể hay không cho mị ma một bộ đồ ấm.
Bởi vì cậu rất sợ lạnh.
Đầu mơ màng, dần dần, Reynolds cảm giác thân thể ấm lên, cậu kinh ngạc.
Lẽ nào các lập trình viên đã nghe được lời cầu khẩn của cậu?
Lập trình viên ba ba cuối cùng cũng để ý tới cậu sao?
Ngay sau đó, cậu nghe thấy một tiếng thở dài. Rất nhẹ rất nhẹ, giống như một chiếc lông chim rợi vào giữa mặt hồ.
Một âm thanh thì thầm ôn nhu truyền đến, cậu cảm giác thân thể đang bay lên.
“Tại sao lần nào ta thấy ngươi, đều có bộ dạng đáng thương như thế?”
Reynolds nhắm mắt lại, ngửi thấy hương vị mặt trời trong bóng tối, đoán chừng là cậu đã lên thiên đường. Giọng nói của thiên sứ thật giống Uriah, siêu dễ nghe.
Trên mặt cậu nở một nụ cười ngọt ngào.
Trong ý thực ôm thật chặt mặt trời.
Reynolds nằm trên mặt đất, cả người đau nhức.
Cậu rất lâu rồi không có cảm giác đau như vậy, từ lúc cậu bị đại ác ma dọa sợ, cậu chỉ toàn tìm những nơi ác ma ít tới để xây nhà.
Nhưng cứ mỗi lần xây xong lại có ác ma khác chạy tới cướp đi, cũng có thể là nhà điều hành trò chơi bắt đầu sử dụng mảnh đất, đưa những ác ma khác vào.
Cậu quá yếu, đánh không lại các ác ma khác nên phải chạy đi chổ khác.
Uriah là người tốt nhất, không có đánh cậu, còn cho cậu ăn táo với uống sữa.
Cậu nhớ Uriah quá đi.
Mưa trên trời đổ ào ào xuống mặt đất, xối thẳng lên người cậu, cái lạnh thấu xương thấm vào người cậu.
Reynolds rất buồn, cậu nhìn thấy thanh máu vốn có 1000 giờ chỉ còn 20.
Cậu thấy có lẽ mình sắp chết rồi.
Ác ma có thể hồi sinh.
Trong cái trò này ác ma cũng có thể hồi sinh, mà ác ma trong phó bản chỉ cần còn ở đó, cho dù có hồi sinh bao nhiêu lần thì vẫn là ở cấp ban đầu không thay đổi.
Nhưng cậu là ác ma tự do thì không giống vậy, nếu như cậu chết rồi, sau khi hồi sinh sẽ tuột cấp.
Mỗi ác ma khi sinh ra đều ở cấp ba mươi, mà cậu đã tuột đến cấp năm.
Nói không chừng cậu sẽ lập tức xuống cấp bốn.
Cậu thật là buồn.
Cậu không thể nào tìm được cách để thăng cấp, bây giờ cấp cậu lại gần như muốn giảm xuống cấp không.
...... Làm ác thật là khó quá đi mà.
Tại sao nó lại rất đơn giản với người khác?
...... Tại sao mọi người đều bắt nạt mị ma?
Reynolds nằm dưới cơn mưa lạnh lẽo đếm thanh máu đang tuột xuống của cậu.
- 1-1-1-1.....
Cậu có thể cảm nhận được cái chết cách cậu không xa.
Tất cả là do lỗi của các lập trình viên gây ra.
Reynolds mỗi ngày luôn cầu nguyện với lập trình viên mong họ giúp cậu ngày mai có thể mạnh hơn.
Cậu có rơi xuống cấp mười họ cũng không để ý tới cậu.
Reynolds cũng cố gắng gây chú ý bằng cách tự làm chính cậu bị thương, nhưng bọn họ vẫn không hề quan tâm tới cậu.
Reynolds cuối cũng chỉ có thể từ bỏ.
Reynolds bỏ đi ý định nhờ lập trình viên giúp cậu, cậu chỉ có thể nhìn thanh máu của cậu từ từ giảm xuống từng chút một.
Cho đến lúc thanh máu về không, cậu sẽ trở lại điểm hồi sinh của ác ma.
Đó là một khu trong rừng sâu trong mê cung, ác ma sẽ hồi sinh ở trung tâm khu rừng, sau đó sẽ đi trong một mê cung thật dài, ngay cả bản thân cậu sẽ đi ra đâu.
Bởi vì mê cung luôn thay đổi.
Lối ra của mê cung dẫn đến rất nhiều nơ trên lục địa Kekaja, có lúc là trên đường, có lúc lại trong thung lũng rồng, cũng có thể là một ngôi làng nhỏ,......
Có lần Reynolds bị đưa tới lối vào của thung lũng rồng, chỉ mới ra hai giây liền trở về điểm hồi sinh.
....... Tất cả long nhân đều rất hung dữ. Khóc hu hu!
Reynolds nhìn qua thanh máu của cậu, chủ còn lại 8, rất nhanh cậu liền chia tay Kekaja đại lục với tư cách là một mị ma cấp năm lợi hại.
Bởi vì sau đó, cậu chính là con gà yếu cấp 4.
Cậu thật sự rất rất rất là buồn.
Để duy trì cấp năm, cậu đã nhẫn nại trong một thời gian rất lâu.
Ngay cả lúc đói, cậu cũng cố gắng nhịn đói đi tiếp, chỉ khi nào cậu đói đến mức không chịu được, cậu mới lén đi ra ngoài kiếm cái gì đó để ăn, rồi lại tiếp tục chạy trốn.
Cậu đã trốn rất nhiều nơi để không bị đánh.
Người chơi ở lục địa Kekaja rất mạnh, giống như mọi nơi họ đều coa thể đi đến, cho dù Reynolds có ở đâu, người chơi sẽ luôn tìm được cậu trong một thời gian ngắn.
Trong không khí có mùi cỏ, ngoài nó ra, thì còn có một mùi khác rất thơm ngọt.
Mùi này thật quen, Reynolds nghĩ hồi lâu.
Thanh máu của cậu đã giảm xuống năm.
Reynolds cảm thấy tốt hơn nếu không nghĩ về nó nữa, chắc là cũng không còn thời gian nghĩ về nó nữa.
“Mị ma rốt cuộc đi chổ nào rồi?”
“Chúng ta lại tìm hồi, không chừng nó vẫn còn đây.”
“Chổ này có nơi nào để trốn đâu chứ?!”
“.....”
Âm thanh ngươi chơi truyền tới.
Reynolds hít hít mũi.
Thôi, dù sao đều chết cả. Muốn giết liền giết đi.
Chờ cậu từ rừng ác ma đi ra cậu sẽ là một mị ma dũng cảm hơn.
Là kiểu sống cho qua ngày.
Thanh máu từng chút từng chút giảm xuống.
Reynolds cảm thấy cơ thể không còn đau dữ dội như trước nữa.
Thậm chí có chút nhẹ bẫng đi.
Có lẽ đã đến lúc trở về rừng rậm ác ma.
Cậu nhìn thanh máu lần thứ hai.
Chỉ còn 2.
Cậu chỉ còn chút thời gian, là tạm biệt đại lục Kekaja với rư cách là mị ma cấp năm duy nhất ở đây.
Cậu ở cấp năm trong hai mươi mốt ngày.
Đây là thời gian lâu nhất mà cậu không bị tuột cấp từ trước đến nay. Sau khi được hồi sinh cậu sẽ nhớ kĩ nó.
Tầm mắt cậu bắt đầu mờ dần.
Reynolds đã không thể nhìn được nữa.
Cậu biết, việc này có nghĩa thanh máu của cậu chỉ con lại 1.
Cậu nói thầm trong lòng một tiếng: “Hẹn gặp lại, Kekaja, hẹn gặp lại, Uriah xinh đẹp.”
Trời tựa hồ đã ngừng đi cơn mưa.
Thật là tốt, vậy cậu sẽ không thấy lạnh trên đường hồi sinh.
Thật ra cậu muốn nói, có thể hay không cho mị ma một bộ đồ ấm.
Bởi vì cậu rất sợ lạnh.
Đầu mơ màng, dần dần, Reynolds cảm giác thân thể ấm lên, cậu kinh ngạc.
Lẽ nào các lập trình viên đã nghe được lời cầu khẩn của cậu?
Lập trình viên ba ba cuối cùng cũng để ý tới cậu sao?
Ngay sau đó, cậu nghe thấy một tiếng thở dài. Rất nhẹ rất nhẹ, giống như một chiếc lông chim rợi vào giữa mặt hồ.
Một âm thanh thì thầm ôn nhu truyền đến, cậu cảm giác thân thể đang bay lên.
“Tại sao lần nào ta thấy ngươi, đều có bộ dạng đáng thương như thế?”
Reynolds nhắm mắt lại, ngửi thấy hương vị mặt trời trong bóng tối, đoán chừng là cậu đã lên thiên đường. Giọng nói của thiên sứ thật giống Uriah, siêu dễ nghe.
Trên mặt cậu nở một nụ cười ngọt ngào.
Trong ý thực ôm thật chặt mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.