Chương 1
Phi Hạc
09/02/2023
Mị ma đã ở hoa viên phía sau thánh điện ba ngày.
Ngày đầu tiên cậu ở trên cây, lén lút quan sát cảnh vật xung quanh ở đây.
Hoa Tường Vi màu trắng thánh khiết thanh lịch tao nhã, nở rộ trăm dặm trong hoa viên, cậu ở trên cây trộm đi xuống nhìn, nghĩ thầm, nếu như thánh tử của thánh điện muốn đánh cậu, cậu sẽ chạy trốn thật nhanh.
Nằm ở trên cây chẳng thoải mái, chổ đó rất nhỏ, mị ma có chút khó chịu. Da của cậu bị thân cây sần sùi cùng cành cây vẽ ra mấy vệt hồng.
Làn da mị ma nhẵn bóng tinh tế, mềm mại cứ như mới sinh ra vậy, chỉ cần niết nhẹ một cái liền ẩn đỏ.
Sức mạnh của cậu rất yếu, những ác ma khác đều lớn rất nhanh, sức mạnh sẽ ngày càng trở nên mạnh hơn, chỉ có cậu, vẫn cứ như cũ.
Cậu từng trốn tới một cái phòng nhỏ ở Hắc Ám Sâm Lâm, cậu sửa soạn lại xung quanh một phen, sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ cậu quyết định ở đó. Không nghĩ tới một đại ác ma đột nhiên chạy tới, đem cậu đánh một trận, rồi đoạt đi phòng của cậu.
Cậu chỉ có thể chán nản mà chạy đi.
Mị ma có rất nhiều chổ sống, nhưng đám ác ma ở đại lục rất mạnh, cậu bị đánh nhiều lần, cuối cùng không còn cách nào, cậu phải chạy vào lãnh thổ của Tinh Linh quốc.
Cậu cũng không dám chạy vào nhà của tinh linh, vì khi tinh linh hoảng sợ thì sẽ đánh cậu.
Cậu quan sát đã lâu, thánh tử mỗi ngày không ra cửa, hẳn là sẽ không bị phát hiện.
Ở nơi này có trò chơi tên là ≪ Lật đổ ác ma ≫, mà cậu là NPC trong trò chơi đó.
Nhìn xem, cái tên lật đổ ác ma. Nghe cũng rất đáng sợ.
Ác ma cũng tẵng kinh nghiệm, cách tăng kinh nghiệm mỗi ác ma sẽ không giống nhau, cũng không biết vì cái gì, kinh nghiệm của cậu vẫn không tăng.
Nhưng mà ở cái đại lục này chỉ có một mình cậu là mị. Cậu không biết nên làm cái gì bây giờ.
Mị ma bình an đợi tới chạng vạng sáu giờ. Lúc này đại lục Kekaja đã không còn nhiều người chơi, các người chơi đều về nhà ăn cơm.
Chỉ còn một số ít, còn đang đánh ác ma trong phó bản, cũng mang đủ nước thuốc thánh tử, sẽ không quay lại thánh điện. chủ yếu là, thánh điện đã đóng cửa.
Thánh tử Tinh Linh quốc gọi là Uriah, hắn có máu tóc màu vàng lộng lẫy như mặt trời, con mắt màu xanh nhạt như là ánh trăng trên bầu trời đêm trong trẻo lạnh lùng, lỗ tai hắn nhọn, màu trắng pha chút hồng nhạt, kề sát bên cạnh đầu rất dễ nhìn.
Mị ma rất là thích tướng mạo của thánh tử.
Cậu nghĩ, nếu như thánh tử không đuổi cậu đi, từ nay về sau người cậu thích nhất là Uriah.
Bảy giờ thánh tử sẽ đi tới hoa viên.
Mị ma trốn ở nơi sâu nhất trong hoa viên, hoa viên thánh tử có tòa thành lớn như vậy. cậu liền giấu mình thật sâu bên trong gốc tối.
Nhưng cậu không nghĩ tới, thánh tử lại đi qua bên này.
Mị ma Reynolds núp trên cái cây khô.
Cậu thật sợ thánh tử sẽ đánh cậu.
Chỉ cần nhìn thấy cậu ác ma nào cũng muốn đánh cậu.
Bọn họ nói với cậu: “Nếu như ngươi cho ta đánh, ta sẽ cho ngươi ở chổ này.”
Cho nên đó là lí do vì sao cậu lúc nào cũng chạy trốn.
Cậu không muốn bị ác ma đánh, thời điểm cậu bị họ đánh cậu rất đau, đám ác ma so với người chơi còn đáng sợ hơn. Cậu cứ vậy mà bỏ đi căn phòng để chạy trốn.
Uriah mang theo lễ vật của người chơi tới đây, đặc biệt là hạt giống.
Nó có thể trồng ra táo, quýt, mong mỏi chờ đợi cây ra quả.
Hắn lấy ra cái xẻng, đào trên mặt đất một cái lỗ.
Hắn biết trên cái cây bên cạnh có một tiểu ác ma, nhưng hắn không muốn quan tâm.
Trong lúc các người chơi đi ăn cơm, hắn không có thù lao.
Hắn không muốn tiêu hao pháp lực quý giá của mình, tuy rằng pháp lực của hắn được trò chơi đặt ra là vô tận.
Nhưng mà không có thù lao làm hắn thấy tổn thất một khỏan lớn.
Mái tóc vàng óng dưới mặt trời trở nên lấp lánh đầy ánh sáng.
Reynolds từ trong lá cây nhìn sang, thánh tử Uriah chăm chỉ trồng cây, không thèm liếc mắt qua bên này một cái.
Đào đất ra, Uriah khom lưng bỏ hạt giống vào, đôi tay trắng ngần làm liên tục không có thời gian rảnh, không dính một hạt bụi bẩn nào. khắp thân tỏa ra ánh sáng tinh khiết, lại cực kì nhu hòa, nhưng mang theo cảm giác xa cách.
Khiến cho người khác vừa nhìn liền có hảo cảm, rồi lại không dám tới gần.
Qui tắt thứ nhất của người chơi: không được đụng vào thánh tử, nếu không sẽ chết.
Reynolds thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt, Uriah không phát hiện ra cậu.
Ngày thứ hai, Uriah đã đi thánh điện từ sáng sớm.
Thánh điện Tinh Linh mở cửa từ sáu giờ sáng đến sáu giờ tối sẽ đóng cửa, người chơi cũng chỉ có thể đi vào thánh điện trong khoảng thời gian này để mua thuốc phục hồi và thuốc hồi sinh. Nếu như chết, sẽ được hồi sinh tại thánh điện.
Nhưng vì thánh điện buổi tối không có mở cửa, cho nên chết vào buổi tối, sẽ không có thuốc hồi sinh, cũng chỉ có thể đợi đến sáng.
Thuốc hồi sinh của thánh điện có hạn mua, còn muốn đoạt, bình thường mỗi ngày chỉ có mười vạn bình, mỗi người nhiều nhất là được năm bình.
Reynolds lén nhìn Uriah chế tạo nước thuốc, hắn chỉ cần rửa tay, số nước rửa tay kia chính là nước thuốc.
Uriah có tính khiết phích, không thích chính mình bị bẩn. Cho nên nếu như có ngày hắn cảm thấy mình đặc biệt bẩn, ngày đó thuốc hồi sinh liền nhiều hơn chút.
Còn một thời gian rất dài Uriah mới tới.
Reynolds muốn ở lại chổ này, nhưng lại sợ thánh tử sợ đánh cậu.
Cậu lặng lẽ làm một cái khung phòng dưới tàng cây, cái cây vẫn là cây từ hoa viên.
Cậu nghĩ, nếu như Uriah phá hủy cái khung đi, thì cậu liền bỏ chạy.
Thân cây khô héo ở trong gió hơi đong đưa.
Đúng bảy giờ tối, thánh tử đi tới.
Reynolds trốn trên cây, cẩn thận mà quan sát Uriah. Cậu đã chuẩn bị đầy đủ, một khi đối phương bắt đầu ngâm xướng, cậu liền lập tức bỏ chạy.
Hôm nay thánh tử có thể vẫn là trồng cây.
Hạt giống ngày hôm qua được gieo xuống đã nảy mầm, Uriah đang tưới nước cho chúng.
Mầm cây bé nhỏ vui vẻ hướng tới Uriah đung đưa thân thể, các tinh linh là như thế, trời sinh hòa nhập cùng thiên nhiên.
Chỉ có đều thánh tử đặc biệt hơn.
Reynolds nhìn Uriah, sờ sờ cái sừng trên đầu.
Cậu có chút ước ao mình sẽ có ma lực như thánh tử.
Ở bộ tộc ác ma sừng càng dài càng cứng chứng tỏ thực lực càng mạnh, sừng của cậu thật mềm, còn rất ngắn.
Chỉ cần nghĩ vậy, Reynolds liền muốn khóc.
Thánh tử hôm nay vẫn chăm chỉ trồng cây, hết sức chuyên chú, cũng không nhìn cậu một chút nào. Reynolds thấy trên đầu hắn hiện lên con số.
Kinh nghiệm +3
Cái tay đang chuyên chú trồng chọt của thánh tử dừng một chút, hướng Reynolds quăng một ánh mắt trầm tĩnh.
Sừng Reynolds lập tức dựng lên.
Thánh tử không phải muốn đánh cậu chứ?
Uriah đưa mắt nhìn hắn, lại lần nữa cuối đầu.
Thực vật trong đất tiếp tục đong đưa.
_____________________
cũng ngắn lắm:))) tui dở văn lắm, có sai chính tả thì cứ sửa nha:)
Ngày đầu tiên cậu ở trên cây, lén lút quan sát cảnh vật xung quanh ở đây.
Hoa Tường Vi màu trắng thánh khiết thanh lịch tao nhã, nở rộ trăm dặm trong hoa viên, cậu ở trên cây trộm đi xuống nhìn, nghĩ thầm, nếu như thánh tử của thánh điện muốn đánh cậu, cậu sẽ chạy trốn thật nhanh.
Nằm ở trên cây chẳng thoải mái, chổ đó rất nhỏ, mị ma có chút khó chịu. Da của cậu bị thân cây sần sùi cùng cành cây vẽ ra mấy vệt hồng.
Làn da mị ma nhẵn bóng tinh tế, mềm mại cứ như mới sinh ra vậy, chỉ cần niết nhẹ một cái liền ẩn đỏ.
Sức mạnh của cậu rất yếu, những ác ma khác đều lớn rất nhanh, sức mạnh sẽ ngày càng trở nên mạnh hơn, chỉ có cậu, vẫn cứ như cũ.
Cậu từng trốn tới một cái phòng nhỏ ở Hắc Ám Sâm Lâm, cậu sửa soạn lại xung quanh một phen, sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ cậu quyết định ở đó. Không nghĩ tới một đại ác ma đột nhiên chạy tới, đem cậu đánh một trận, rồi đoạt đi phòng của cậu.
Cậu chỉ có thể chán nản mà chạy đi.
Mị ma có rất nhiều chổ sống, nhưng đám ác ma ở đại lục rất mạnh, cậu bị đánh nhiều lần, cuối cùng không còn cách nào, cậu phải chạy vào lãnh thổ của Tinh Linh quốc.
Cậu cũng không dám chạy vào nhà của tinh linh, vì khi tinh linh hoảng sợ thì sẽ đánh cậu.
Cậu quan sát đã lâu, thánh tử mỗi ngày không ra cửa, hẳn là sẽ không bị phát hiện.
Ở nơi này có trò chơi tên là ≪ Lật đổ ác ma ≫, mà cậu là NPC trong trò chơi đó.
Nhìn xem, cái tên lật đổ ác ma. Nghe cũng rất đáng sợ.
Ác ma cũng tẵng kinh nghiệm, cách tăng kinh nghiệm mỗi ác ma sẽ không giống nhau, cũng không biết vì cái gì, kinh nghiệm của cậu vẫn không tăng.
Nhưng mà ở cái đại lục này chỉ có một mình cậu là mị. Cậu không biết nên làm cái gì bây giờ.
Mị ma bình an đợi tới chạng vạng sáu giờ. Lúc này đại lục Kekaja đã không còn nhiều người chơi, các người chơi đều về nhà ăn cơm.
Chỉ còn một số ít, còn đang đánh ác ma trong phó bản, cũng mang đủ nước thuốc thánh tử, sẽ không quay lại thánh điện. chủ yếu là, thánh điện đã đóng cửa.
Thánh tử Tinh Linh quốc gọi là Uriah, hắn có máu tóc màu vàng lộng lẫy như mặt trời, con mắt màu xanh nhạt như là ánh trăng trên bầu trời đêm trong trẻo lạnh lùng, lỗ tai hắn nhọn, màu trắng pha chút hồng nhạt, kề sát bên cạnh đầu rất dễ nhìn.
Mị ma rất là thích tướng mạo của thánh tử.
Cậu nghĩ, nếu như thánh tử không đuổi cậu đi, từ nay về sau người cậu thích nhất là Uriah.
Bảy giờ thánh tử sẽ đi tới hoa viên.
Mị ma trốn ở nơi sâu nhất trong hoa viên, hoa viên thánh tử có tòa thành lớn như vậy. cậu liền giấu mình thật sâu bên trong gốc tối.
Nhưng cậu không nghĩ tới, thánh tử lại đi qua bên này.
Mị ma Reynolds núp trên cái cây khô.
Cậu thật sợ thánh tử sẽ đánh cậu.
Chỉ cần nhìn thấy cậu ác ma nào cũng muốn đánh cậu.
Bọn họ nói với cậu: “Nếu như ngươi cho ta đánh, ta sẽ cho ngươi ở chổ này.”
Cho nên đó là lí do vì sao cậu lúc nào cũng chạy trốn.
Cậu không muốn bị ác ma đánh, thời điểm cậu bị họ đánh cậu rất đau, đám ác ma so với người chơi còn đáng sợ hơn. Cậu cứ vậy mà bỏ đi căn phòng để chạy trốn.
Uriah mang theo lễ vật của người chơi tới đây, đặc biệt là hạt giống.
Nó có thể trồng ra táo, quýt, mong mỏi chờ đợi cây ra quả.
Hắn lấy ra cái xẻng, đào trên mặt đất một cái lỗ.
Hắn biết trên cái cây bên cạnh có một tiểu ác ma, nhưng hắn không muốn quan tâm.
Trong lúc các người chơi đi ăn cơm, hắn không có thù lao.
Hắn không muốn tiêu hao pháp lực quý giá của mình, tuy rằng pháp lực của hắn được trò chơi đặt ra là vô tận.
Nhưng mà không có thù lao làm hắn thấy tổn thất một khỏan lớn.
Mái tóc vàng óng dưới mặt trời trở nên lấp lánh đầy ánh sáng.
Reynolds từ trong lá cây nhìn sang, thánh tử Uriah chăm chỉ trồng cây, không thèm liếc mắt qua bên này một cái.
Đào đất ra, Uriah khom lưng bỏ hạt giống vào, đôi tay trắng ngần làm liên tục không có thời gian rảnh, không dính một hạt bụi bẩn nào. khắp thân tỏa ra ánh sáng tinh khiết, lại cực kì nhu hòa, nhưng mang theo cảm giác xa cách.
Khiến cho người khác vừa nhìn liền có hảo cảm, rồi lại không dám tới gần.
Qui tắt thứ nhất của người chơi: không được đụng vào thánh tử, nếu không sẽ chết.
Reynolds thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt, Uriah không phát hiện ra cậu.
Ngày thứ hai, Uriah đã đi thánh điện từ sáng sớm.
Thánh điện Tinh Linh mở cửa từ sáu giờ sáng đến sáu giờ tối sẽ đóng cửa, người chơi cũng chỉ có thể đi vào thánh điện trong khoảng thời gian này để mua thuốc phục hồi và thuốc hồi sinh. Nếu như chết, sẽ được hồi sinh tại thánh điện.
Nhưng vì thánh điện buổi tối không có mở cửa, cho nên chết vào buổi tối, sẽ không có thuốc hồi sinh, cũng chỉ có thể đợi đến sáng.
Thuốc hồi sinh của thánh điện có hạn mua, còn muốn đoạt, bình thường mỗi ngày chỉ có mười vạn bình, mỗi người nhiều nhất là được năm bình.
Reynolds lén nhìn Uriah chế tạo nước thuốc, hắn chỉ cần rửa tay, số nước rửa tay kia chính là nước thuốc.
Uriah có tính khiết phích, không thích chính mình bị bẩn. Cho nên nếu như có ngày hắn cảm thấy mình đặc biệt bẩn, ngày đó thuốc hồi sinh liền nhiều hơn chút.
Còn một thời gian rất dài Uriah mới tới.
Reynolds muốn ở lại chổ này, nhưng lại sợ thánh tử sợ đánh cậu.
Cậu lặng lẽ làm một cái khung phòng dưới tàng cây, cái cây vẫn là cây từ hoa viên.
Cậu nghĩ, nếu như Uriah phá hủy cái khung đi, thì cậu liền bỏ chạy.
Thân cây khô héo ở trong gió hơi đong đưa.
Đúng bảy giờ tối, thánh tử đi tới.
Reynolds trốn trên cây, cẩn thận mà quan sát Uriah. Cậu đã chuẩn bị đầy đủ, một khi đối phương bắt đầu ngâm xướng, cậu liền lập tức bỏ chạy.
Hôm nay thánh tử có thể vẫn là trồng cây.
Hạt giống ngày hôm qua được gieo xuống đã nảy mầm, Uriah đang tưới nước cho chúng.
Mầm cây bé nhỏ vui vẻ hướng tới Uriah đung đưa thân thể, các tinh linh là như thế, trời sinh hòa nhập cùng thiên nhiên.
Chỉ có đều thánh tử đặc biệt hơn.
Reynolds nhìn Uriah, sờ sờ cái sừng trên đầu.
Cậu có chút ước ao mình sẽ có ma lực như thánh tử.
Ở bộ tộc ác ma sừng càng dài càng cứng chứng tỏ thực lực càng mạnh, sừng của cậu thật mềm, còn rất ngắn.
Chỉ cần nghĩ vậy, Reynolds liền muốn khóc.
Thánh tử hôm nay vẫn chăm chỉ trồng cây, hết sức chuyên chú, cũng không nhìn cậu một chút nào. Reynolds thấy trên đầu hắn hiện lên con số.
Kinh nghiệm +3
Cái tay đang chuyên chú trồng chọt của thánh tử dừng một chút, hướng Reynolds quăng một ánh mắt trầm tĩnh.
Sừng Reynolds lập tức dựng lên.
Thánh tử không phải muốn đánh cậu chứ?
Uriah đưa mắt nhìn hắn, lại lần nữa cuối đầu.
Thực vật trong đất tiếp tục đong đưa.
_____________________
cũng ngắn lắm:))) tui dở văn lắm, có sai chính tả thì cứ sửa nha:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.