Chương 71: Nghỉ hè
Nhu Mễ Hôi Hôi
09/09/2015
Sau khi vào hạ, trời càng ngày càng nóng.
Mỗi ngày ánh nắng chiếu sáng loáng chói mắt, trên cây ngọc lan bên ngoài Chiêu Dương cung có mấy con ve lúc kêu lúc không, mặc dù thỉnh thoảng có chút gió, thổi tới toàn là khí nóng, thà không có còn hơn. Nhóm cung nhân làm việc ban ngày âm thầm kêu khổ, nhưng cũng đành chịu, đồng thời trong lòng lại thấy may mắn, may mà là người hầu ở Chiêu Dương cung, trời nóng còn có thể đi đến phòng bếp nhỏ nhận một chén canh đậu xanh mát lạnh để uống, so với các cung nhân khác tốt hơn rất nhiều.
Mà bên trong điện Chiêu Dương cung, bốn góc quanh điện đều đặt một cái bồn chứa băng, bên trên bồn băng còn tỏa ra khí lạnh nhè nhẹ, trong Chiêu Dương cung so với ngoài điện mát mẻ hơn không ít, nhưng mấy người Lý Phúc Mãn phục vụ trong điện lại lo lắng đề phòng.
Vào mùa hè nóng nực này, cho dù thời gian dài sống ở trong cung điện mát mẻ cũng buồn bực đến điên, nhưng chủ tử bọn họ đã nằm nghiêng trên tú tháp nửa ngày rồi, cầm bản tập thỉnh thoảng lại cười trộm, thỉnh thoảng lại thở dài, mà tập sách trên tay chưa hề được giở qua một trang. Chủ tử nè, cái ngài cầm không phải là thoại bản mà là nữ giới a, ngài có bị làm sao không!
Mấy người Lý Phúc Mãn và Bạch Lộ ngơ ngác nhìn nhau, sau khi trao đổi ánh mắt một phen, lại rất ăn ý duy trì trầm mặc tự đi làm việc của mình.
A Uyển nằm oặt trên tú tháp rảnh rảnh rỗi rỗi không muốn di chuyển, trái lại cảm thấy rất vui vẻ tự đắc. Ngày hôm đó sau khi Hoàng thượng nói, A Uyển tuy không tiếp tục hỏi nữa, nhưng trong lòng đã chắc chắn người Hoàng thượng nói được sủng có chỗ dựa, thị sủng sinh kiêu hoành hành bá đạo ngang ngược, chính là mình.
Nghĩ đến bản thân sắp bước lên thời đại sủng phi ngang ngược không đường về, A Uyển liền không nhịn được buồn cười, chính mình não bổ có thể vui sướng. Nhưng lại nghĩ đến vị sau lưng Hà quý tần ở một nới bí ẩn nào đo nhìn mình chằm chằm, thì rất phiền toái, giống như là biết rõ có người muốn hại ngươi, nhưng lại không biết kẻ đó sẽ đến khi nào, dùng phương pháp gì, tự mình chỉ có thể bị động gặp chiêu phá chiêu, thật sự rất khó chịu a! Mà trong hậu cung còn không biết có bao nhiêu độc thủ núp trong bóng tối muốn xử lý sạch mình, thật là nghĩ cũng phát ốm.
Nhiều lần, Bạch Lộ bưng thuốc tới, không thể không cắt ngang chủ tử: “Chủ tử, uống thuốc trước đã.”
A Uyển xoa xoa thái dương, rốt cuộc vẫn buông tập sách trong tay xuống, đem những suy nghĩ hỗn độn trong đầu tạm thời ném qua một bên, lại làm một dáng vẻ dũng cảm nâng chén thuốc sẽ đem thuốc uống hết, nhưng mới chỉ uống một ngụm, A Uyển liền ngừng, bưng thuốc nhìn về phái Bạch Lộ: “Thuốc này có vị lạ.”
Tuy rằng thuốc đắng, nhưng A Uyển tốt xấu gì cũng là hộ uống thuốc chuyên nghiệp, kinh nghiệm nhiều năm uống thuốc như vậy, tối thiểu có thể phân biệt được vị đắng. Vả lại A Uyển biết thuốc này là tự tay Bạch Lộ sắc nấu, với tính tình của Bạch Lộ tất nhiên là án theo dặn dò của thái y cẩn thận đem mấy chén nước sắc thành một chén, không lười biếng chút nào, vị đắng cuat thuốc mỗi ngày đều gần giống nhau. Hôm nay vị đắng của thuốc so với lúc trước nhạt hơn, vật vào miệng, phải đề phòng.
Bạch Lộ cũng không hoảng hốt chút nào: “Chủ tử, đây là toa thuốc thái y mới kê cho ngài, nói là cơ thể ngài đã từ từ khôi phục, toa thuốc cũng pahir căn cứ theo chứng bệnh mà không ngừng thay đổi.”
A Uyển gật đầu, không nghi ngờ hắn, liền uống xong thuốc, sau khi dùng một chén nước ấm, mới hỏi: “Bản cung sao không biết toa thuốc đã được đổi?”
“Có lẽ là nô tì vừa mới nói, ngài chưa nhớ kỹ.” Ngài đắm chìm trong thế giới của mình lúc khóc lúc cười, nô tì có nói cái gì ngài cũng đâu có rảnh rỗi mà để ý? Lời này Bạch Lộ tất nhiên không dám nói rõ, chỉ thay đổi ẩn dụ làm phương thức biểu đạt.
Nhưng A Uyển nghe xong lại vui vẻ, thân thể mình dần dần điều dưỡng tốt chẳng lẽ không phải là việc tốt?
***
Sáng sớm hôm sau khi thỉnh an ở Khôn Ninh cung, hoàng hậu thả ra một tin tức khiến cho mọi người vui buồn một nửa, nói là Hoàng thượng dự định mang theo một số phi tần đi Bích Thủy Trang nghỉ hè, hai ngày sau sẽ xuất phát. Chúng phi tần vui là bởi rốt cuộc có cơ hội được đi du lịch miễn phí, buồn là bởi số người cạnh tranh rất nhiều, danh sách thì có hạn.
Mọi người bên dưới ngươi một lời ta một câu thảo luận sôi nổi, hoàng hậu cũng khẽ nhấp một ngụm trà mới nói: “Các vị muội muội ai muốn đi cứ nói một câu, bổn cung an bài tốt một phen, nhưng mà danh ngạch cũng có hạn, đương nhiên không phải vị muội muội nào cũng được đi, nếu không được đi cũng đừng buồn, vẫn đợi lượt sau. Dù sao ngày còn dài đúng không không?”
Bích Thủy Trang là sơn trang nghỉ hè của hoàng gia, phong cảnh y sơn bàng thủy vô cùng đẹp, chỉ là đường đi Bích Thủy Trang cách kinh thành khá xa, không phải năm nào cũng đi, khó có thể gặp mặt Hoàng thượng nhàn hạ thoải mái đi một hồi, chúng phi tần đều trẻ tuổi, ngoại trừ A Uyển thì có người nào không phải trong cung buồn đến phát rầu, thì đối với danh ngạch theo Hoàng thượng đi nghỉ hè còn không phải là tranh đoạt phen.
Nhưng trải qua một phen gõ của hoàng hậu như thế khiên cho hăng hái bừng bừng của mọi người hơi yên tĩnh lại, Lâm chiêu nghi dẫn đầu mở miệng trước: “Bẩm hoàng hậu nương nương, Đại hoàng tử thân thể yếu ớt, không rời được nô tì, Bích Thủy Trang lần này nô tì không đi được, để cho chúng tỷ muội vậy.” Mấy ngày nay Lâm chiêu nghi toàn tâm toàn ý trông nom Đại hoàng tử, đối với những chuyện tranh thủ tình cảm này rất ít khi tham gia vào, cả người khiêm tốn đi rất nhiều, có lẽ như thế, Hoàng thượng thỉnh thoảng còn có thể đi Diễn Khánh cung nhìn Đại hoàng tử.
Hoàng hậu nghe xong lời của Lâm chiêu nghi, thì gật đầu: “Cũng được, Đại hoàng tử còn nhỏ, không rời muội được, may mà hiện giờ thân thể Dục Nhi đỡ hơn rất nhiều, cũng không uổng một phen khổ tâm của muội, muội nếu có gì cần cứ tìm bổn cung, nhất định không nên thấy phiền phức.”
Mặc kệ hoàng hậu lén lút thế nào, chuyện thể diện cho tới bây giờ đầu làm rất cẩn thận, Lâm chiêu nghi nghe xong liền gật đầu rồi không nhiều lời nữa.
Kế tiếp Lâm chiêu nghi, Diệp quý tần cùng Trầm phi liên tiếp nói, bởi Nhị công chúa và Nhị hoàng tử còn nhỏ, cần người trông nom, Bích Thủy Trang lần này không đi, Hoàng hậu dĩ nhiên là đáp ứng.
Nhìn màn nói chuyện náy, dáng vẻ A Uyển mắt điếc tai ngơ không để ý đến, nàng có thể nói lúc này Hoàng thượng nổi hứng muốn đi nghỉ hè, là bởi vì mình oán giận Hoàng thượng hôm nay trời nóng khiến mình sắp trần, chạy vội, Hoàng thượng mới nói muốn dẫn nàng đi nghỉ hè đấy? Thế nhưng chỉ mang mỗi mình mình đi rất gây chú ý, cho nên còn phải mang thêm vài vị hậu phi làm ngụy trang, danh ngạch bạn giá nghỉ hè mình sõ một suất, A Uyển sao phải vội?
A Uyển bình tĩnh, các phi tần khác lại không, bạn giá nghỉ hè là cơ hội tốt để đoạt cưng chiều, ai mà chẳng muốn tranh thủ. Hiện giờ mấy người Trầm phi địa vị cao đã không đi, mà Du tần và Cảnh quý nhân vừa sinh sản xong vóc người còn chưa khôi phục lại được, tất nhiên không ở trong phạm vi suy tính.
Nhu tiểu nghi và Lệ quý nhân đều không được gặp mặt hoàng thượng, Hà quý tần người yếu không thích hợp đi xa, về phần Uyển chiêu nghi, không có gì ngoài ý muốn thì ván đã đóng thuyền muốn đi, nhưng Uyển chiêu nghi lại được sủng ái cũng chỉ chiếm một danh ngạch chẳng phải sao? Nếu tính toán như thế, cơ hội cho những tiểu trong suốt như các nàng trong hậu cung không phải càng nhiều sao?
Đức phi vốn cũng muốn nói phải chăm sóc Nguyên Ninh không thể đi, nhưng hoàng hậu lại nói: “Nguyên Ninh là một tiểu cô nương, có thể có vài cơ hội ra ngoài cung chơi, mà hiện giờ Nguyên Ninh được muội nuôi khá tốt, thân thể khỏe mạnh, mang đi nghỉ hè cũng tốt, Bích Thủy Trang cũng thú vị, đừng để Nguyên Ninh bị gò bó. Muội nếu không dẫn theo Nguyên Ninh đi, bổn cung là mẫu hậu sẽ không đồng ý.”
Những lời này nói ra khiến Đức phi không thể không đi, mà đối với ý tốt lần này của hoàng hậu, Đức phi cũng châm chước một phen đáp ứng, nói là mang Nguyên Ninh đi, thân thể mình tu dưỡng lâu như vậy, cũng có chút chờ mong, nghỉ hè lần này không chừng là một cơ hội tốt.
Hàng năm chuyện bạn giá xuất cung hoàng hậu bởi vì cung vụ nên không tham dự, mà phía Hiền phi, lại bị hoàng hậu lấy lý do giúp đỡ quản lý cung vụ hàng đầu lưu lại, Hiền phi cong môi lạnh lùng cười, cũng đồng ý, Hiền phi tất nhiên biết hoàng giữ mình lại là vì gì, nhưng mà Hiền phi trái lại cũng không sợ đâu.
Lần này vừa trống đi một vị trí, hiển nhiên có phi tần bắt đầu nóng lòng tự đề cử mình, nhất thời trong điện rất náo nhiệt. Cuối cùng quyết định mấy người được chọn như sau: Đức phi, Uyển chiêu nghi, Tả tiệp dư, Trương vinh hoa, còn có Lệ quý nhân, cùng với hai nhân vật chưa có tiếng tăm là Cố mỹ nhân và Phương quý nhân.
Nghe được tên của Lệ quý nhân thì A Uyển lại hơi ngẩn người một lúc, tự mình Hoàng thượng sau lần trước giận dỗi với mình liền không ưa thích Lệ quý nhân nữa, lúc này Lệ quý nhân lại có một danh ngạch, khiến A Uyển sao không hiếu kỳ được? Không biết Lệ quý nhân nhờ cậy vị nào, quả nhiên có chỗ dựa mọi chuyện đều dễ dàng mà.
Nhưng mà danh sách này mới chỉ là dự định ban đầu mà thôi, hoàng hậu nói, danh sách cuối cùng vẫn phải đợi Hoàng thượng xem qua mới được.
A Uyển mặc kệ…những người này, tan hội liền vui vẻ quay về Chiêu Dương cung thu thập hành lý, lần này đi Bích Thủy Trang nghỉ hè, thể cũng sẽ ở hết nửa tháng, đồ muốn mang theo so với đi thi Hương còn nhiều hơn.
Đang lúc A Uyển hào hứng thu dọn đồ thì Cố mỹ nhân và Phương quý nhân lại tới cửa bái kiến. A Uyển cũng biết các nàng có tâm tư gì, chẳng qua là biết mình đã ở trong đó, đến lúc ở Bích Thủy Trang tranh thủ tình cảm thì giơ cao đánh khẽ ít can thiệp vào thôi, A Uyển cũng không vui nhìn các nàng.
Để Lý Phúc Mãn đuổi các nàng đi, Cố mỹ nhân vẫn biết tính tình của A Uyển, chỉ là Phương quý nhân không có ý vui, bất mãn nhỏ giọng oán thán: “Chẳng qua là một chiêu nghi mà thôi, sao lên mặt như vậy, kiêu căng còn hơn cả Hiền phi nương nương!”
Cố mỹ nhân ở một bên nghe xong khẩn trương nhìn xung quanh, thấy không có ai, mới nhỏ giọng khuyên nhủ: “Phương tỷ tỷ ăn nói cẩn thận, hiện giờ Uyển chiêu nghi dù sao cũng đang được sủng ái, không phải là chuyện tỷ muội ta có thể xen vào.”
Chỉ là Phương quý nhân lúc ở nhà được thiên kiêu vạn sủng, vào hậu cung mới thu liễm lại một chút, nhưng dù sao bản tính khó sửa, nhất thời vẫn cứ nhanh mồm nhanh miệng: “Uyển chiêu nghi chẳng qua là nữ nhi của tiểu quan ngũ phẩm mà thôi, cha ca còn cao hơn cha của Uyển chiêu nghi một cấp đấy.” Trong lòng cảm thấy Uyển chiêu nghi chỉ là có vận may mà thôi, hiện tại lên mặt như vậy không sợ ngã đau sao.
Cố mỹ nhân trái lại thức thời, các nàng tới cửa bái kiến, tuy là Uyển chiêu nghi chưa gặp các nàng, nhưng tốt xấu gì cũng đã tới, làm hay không đều phụ thuộc vào tâm tình của Uyển chiêu nghi, cũng chưa bắt buộc Uyển chiêu nghi nhất định phải giúp các nàng đúng không?
Thấy Phương quý nhân không biết kín miệng như thế, Cố mỹ nhân âm thầm dự định ít lui tới với nàng ta, trong chốc lát liền cúi người cáo từ: “Trong điện của muội muội còn có chút việc vặt, không cùng đường với Phương tỷ tỷ, muội muội về trước, Phương tỷ tỷ xin cứ tự nhiên.”
Phương quý nhân thấy Cố mỹ nhân biết điều như thế, khẽ gắt một cái, rồi xoay người quay trở về điện của mình.
Đang ở trong cung thu dọn hành lý A Uyển tất nhiên không biết bên ngoài xảy ra khúc nhạc đệm nhỏ này, đến lúc hành lý gần thu dọn xong, Hoàng thượng đạp bóng đêm đến, nhìn vật nhỏ bởi vì được ra ngoài chơi mà vẻ mặt cao hứng, trong nháy mắt cảm giác mệt mỏi cùng một đám cáo già ngươi tranh ta đấu trong triều của Tề Diễn Chi tiêu tán đi rất nhiều.
Vỗ về vật nhỏ đang dựa vào trong lòng mình, Hoàng thượng bỗng từ trong ngực lấy ra một vật: “Ừm, đột nhiên nhớ đến trong khố phòng của trẫm còn có thứ nhỏ này, nàng mang đi chơi thôi.”
A Uyển chăm chú nhìn vào, là dùng dây đỏ treo một ngọc thạch dẹt, nho nhỏ, hình dạng không có quy tắc, trên mặt cũng không điêu khắc hoa văn nào, chỉ là nhìn ngọc thạch này phát ra ánh sáng màu, càm nhận thấy ấm áp như son, vừa nhìn liền biết đây không phải là vật phàm.
Khi tiếp nhận ngọc thạch này, A Uyển tò mò đặt ở trong lòng bàn tay quan sát: “Ngọc thạch này thật đẹp.”
“Nàng vật nhỏ không hiểu biết này.” Hoàng thượng không nhịn được cười gõ gõ đầu A Uyển: “Đây là noãn ngọc, mùa đông đeo trên người thân thể ấm áp, nàng trước tiên cứ mang theo bên người, mà hiện giờ mang theo nàng cũng có thể làm ta mát mẻ…”
Nhận được thứ tốt từ hoàng thượng, A Uyển đương nhiên là bu quanh hoàng thượng, lại ngửa đầu cười gian nói: “Đa tạ Hoàng thượng nghĩ cho nô tì! Quả nhiên nô tì là đỉnh quả tim của ngài nha.”
Nghe vật nhỏ không biết xấu hổ lời nói ra kinh người, Hoàng thượng thấy nhưng không thể trách, ho nhẹ một tiếng, nỗ lực che giấu gì đó, lại không biết bên tai mình đã ửng đỏ.
“Ai muốn cho nàng, chẳng qua là sợ nàng chạy mất mà thôi, trẫm đâu thể để mất người này.”
Mỗi ngày ánh nắng chiếu sáng loáng chói mắt, trên cây ngọc lan bên ngoài Chiêu Dương cung có mấy con ve lúc kêu lúc không, mặc dù thỉnh thoảng có chút gió, thổi tới toàn là khí nóng, thà không có còn hơn. Nhóm cung nhân làm việc ban ngày âm thầm kêu khổ, nhưng cũng đành chịu, đồng thời trong lòng lại thấy may mắn, may mà là người hầu ở Chiêu Dương cung, trời nóng còn có thể đi đến phòng bếp nhỏ nhận một chén canh đậu xanh mát lạnh để uống, so với các cung nhân khác tốt hơn rất nhiều.
Mà bên trong điện Chiêu Dương cung, bốn góc quanh điện đều đặt một cái bồn chứa băng, bên trên bồn băng còn tỏa ra khí lạnh nhè nhẹ, trong Chiêu Dương cung so với ngoài điện mát mẻ hơn không ít, nhưng mấy người Lý Phúc Mãn phục vụ trong điện lại lo lắng đề phòng.
Vào mùa hè nóng nực này, cho dù thời gian dài sống ở trong cung điện mát mẻ cũng buồn bực đến điên, nhưng chủ tử bọn họ đã nằm nghiêng trên tú tháp nửa ngày rồi, cầm bản tập thỉnh thoảng lại cười trộm, thỉnh thoảng lại thở dài, mà tập sách trên tay chưa hề được giở qua một trang. Chủ tử nè, cái ngài cầm không phải là thoại bản mà là nữ giới a, ngài có bị làm sao không!
Mấy người Lý Phúc Mãn và Bạch Lộ ngơ ngác nhìn nhau, sau khi trao đổi ánh mắt một phen, lại rất ăn ý duy trì trầm mặc tự đi làm việc của mình.
A Uyển nằm oặt trên tú tháp rảnh rảnh rỗi rỗi không muốn di chuyển, trái lại cảm thấy rất vui vẻ tự đắc. Ngày hôm đó sau khi Hoàng thượng nói, A Uyển tuy không tiếp tục hỏi nữa, nhưng trong lòng đã chắc chắn người Hoàng thượng nói được sủng có chỗ dựa, thị sủng sinh kiêu hoành hành bá đạo ngang ngược, chính là mình.
Nghĩ đến bản thân sắp bước lên thời đại sủng phi ngang ngược không đường về, A Uyển liền không nhịn được buồn cười, chính mình não bổ có thể vui sướng. Nhưng lại nghĩ đến vị sau lưng Hà quý tần ở một nới bí ẩn nào đo nhìn mình chằm chằm, thì rất phiền toái, giống như là biết rõ có người muốn hại ngươi, nhưng lại không biết kẻ đó sẽ đến khi nào, dùng phương pháp gì, tự mình chỉ có thể bị động gặp chiêu phá chiêu, thật sự rất khó chịu a! Mà trong hậu cung còn không biết có bao nhiêu độc thủ núp trong bóng tối muốn xử lý sạch mình, thật là nghĩ cũng phát ốm.
Nhiều lần, Bạch Lộ bưng thuốc tới, không thể không cắt ngang chủ tử: “Chủ tử, uống thuốc trước đã.”
A Uyển xoa xoa thái dương, rốt cuộc vẫn buông tập sách trong tay xuống, đem những suy nghĩ hỗn độn trong đầu tạm thời ném qua một bên, lại làm một dáng vẻ dũng cảm nâng chén thuốc sẽ đem thuốc uống hết, nhưng mới chỉ uống một ngụm, A Uyển liền ngừng, bưng thuốc nhìn về phái Bạch Lộ: “Thuốc này có vị lạ.”
Tuy rằng thuốc đắng, nhưng A Uyển tốt xấu gì cũng là hộ uống thuốc chuyên nghiệp, kinh nghiệm nhiều năm uống thuốc như vậy, tối thiểu có thể phân biệt được vị đắng. Vả lại A Uyển biết thuốc này là tự tay Bạch Lộ sắc nấu, với tính tình của Bạch Lộ tất nhiên là án theo dặn dò của thái y cẩn thận đem mấy chén nước sắc thành một chén, không lười biếng chút nào, vị đắng cuat thuốc mỗi ngày đều gần giống nhau. Hôm nay vị đắng của thuốc so với lúc trước nhạt hơn, vật vào miệng, phải đề phòng.
Bạch Lộ cũng không hoảng hốt chút nào: “Chủ tử, đây là toa thuốc thái y mới kê cho ngài, nói là cơ thể ngài đã từ từ khôi phục, toa thuốc cũng pahir căn cứ theo chứng bệnh mà không ngừng thay đổi.”
A Uyển gật đầu, không nghi ngờ hắn, liền uống xong thuốc, sau khi dùng một chén nước ấm, mới hỏi: “Bản cung sao không biết toa thuốc đã được đổi?”
“Có lẽ là nô tì vừa mới nói, ngài chưa nhớ kỹ.” Ngài đắm chìm trong thế giới của mình lúc khóc lúc cười, nô tì có nói cái gì ngài cũng đâu có rảnh rỗi mà để ý? Lời này Bạch Lộ tất nhiên không dám nói rõ, chỉ thay đổi ẩn dụ làm phương thức biểu đạt.
Nhưng A Uyển nghe xong lại vui vẻ, thân thể mình dần dần điều dưỡng tốt chẳng lẽ không phải là việc tốt?
***
Sáng sớm hôm sau khi thỉnh an ở Khôn Ninh cung, hoàng hậu thả ra một tin tức khiến cho mọi người vui buồn một nửa, nói là Hoàng thượng dự định mang theo một số phi tần đi Bích Thủy Trang nghỉ hè, hai ngày sau sẽ xuất phát. Chúng phi tần vui là bởi rốt cuộc có cơ hội được đi du lịch miễn phí, buồn là bởi số người cạnh tranh rất nhiều, danh sách thì có hạn.
Mọi người bên dưới ngươi một lời ta một câu thảo luận sôi nổi, hoàng hậu cũng khẽ nhấp một ngụm trà mới nói: “Các vị muội muội ai muốn đi cứ nói một câu, bổn cung an bài tốt một phen, nhưng mà danh ngạch cũng có hạn, đương nhiên không phải vị muội muội nào cũng được đi, nếu không được đi cũng đừng buồn, vẫn đợi lượt sau. Dù sao ngày còn dài đúng không không?”
Bích Thủy Trang là sơn trang nghỉ hè của hoàng gia, phong cảnh y sơn bàng thủy vô cùng đẹp, chỉ là đường đi Bích Thủy Trang cách kinh thành khá xa, không phải năm nào cũng đi, khó có thể gặp mặt Hoàng thượng nhàn hạ thoải mái đi một hồi, chúng phi tần đều trẻ tuổi, ngoại trừ A Uyển thì có người nào không phải trong cung buồn đến phát rầu, thì đối với danh ngạch theo Hoàng thượng đi nghỉ hè còn không phải là tranh đoạt phen.
Nhưng trải qua một phen gõ của hoàng hậu như thế khiên cho hăng hái bừng bừng của mọi người hơi yên tĩnh lại, Lâm chiêu nghi dẫn đầu mở miệng trước: “Bẩm hoàng hậu nương nương, Đại hoàng tử thân thể yếu ớt, không rời được nô tì, Bích Thủy Trang lần này nô tì không đi được, để cho chúng tỷ muội vậy.” Mấy ngày nay Lâm chiêu nghi toàn tâm toàn ý trông nom Đại hoàng tử, đối với những chuyện tranh thủ tình cảm này rất ít khi tham gia vào, cả người khiêm tốn đi rất nhiều, có lẽ như thế, Hoàng thượng thỉnh thoảng còn có thể đi Diễn Khánh cung nhìn Đại hoàng tử.
Hoàng hậu nghe xong lời của Lâm chiêu nghi, thì gật đầu: “Cũng được, Đại hoàng tử còn nhỏ, không rời muội được, may mà hiện giờ thân thể Dục Nhi đỡ hơn rất nhiều, cũng không uổng một phen khổ tâm của muội, muội nếu có gì cần cứ tìm bổn cung, nhất định không nên thấy phiền phức.”
Mặc kệ hoàng hậu lén lút thế nào, chuyện thể diện cho tới bây giờ đầu làm rất cẩn thận, Lâm chiêu nghi nghe xong liền gật đầu rồi không nhiều lời nữa.
Kế tiếp Lâm chiêu nghi, Diệp quý tần cùng Trầm phi liên tiếp nói, bởi Nhị công chúa và Nhị hoàng tử còn nhỏ, cần người trông nom, Bích Thủy Trang lần này không đi, Hoàng hậu dĩ nhiên là đáp ứng.
Nhìn màn nói chuyện náy, dáng vẻ A Uyển mắt điếc tai ngơ không để ý đến, nàng có thể nói lúc này Hoàng thượng nổi hứng muốn đi nghỉ hè, là bởi vì mình oán giận Hoàng thượng hôm nay trời nóng khiến mình sắp trần, chạy vội, Hoàng thượng mới nói muốn dẫn nàng đi nghỉ hè đấy? Thế nhưng chỉ mang mỗi mình mình đi rất gây chú ý, cho nên còn phải mang thêm vài vị hậu phi làm ngụy trang, danh ngạch bạn giá nghỉ hè mình sõ một suất, A Uyển sao phải vội?
A Uyển bình tĩnh, các phi tần khác lại không, bạn giá nghỉ hè là cơ hội tốt để đoạt cưng chiều, ai mà chẳng muốn tranh thủ. Hiện giờ mấy người Trầm phi địa vị cao đã không đi, mà Du tần và Cảnh quý nhân vừa sinh sản xong vóc người còn chưa khôi phục lại được, tất nhiên không ở trong phạm vi suy tính.
Nhu tiểu nghi và Lệ quý nhân đều không được gặp mặt hoàng thượng, Hà quý tần người yếu không thích hợp đi xa, về phần Uyển chiêu nghi, không có gì ngoài ý muốn thì ván đã đóng thuyền muốn đi, nhưng Uyển chiêu nghi lại được sủng ái cũng chỉ chiếm một danh ngạch chẳng phải sao? Nếu tính toán như thế, cơ hội cho những tiểu trong suốt như các nàng trong hậu cung không phải càng nhiều sao?
Đức phi vốn cũng muốn nói phải chăm sóc Nguyên Ninh không thể đi, nhưng hoàng hậu lại nói: “Nguyên Ninh là một tiểu cô nương, có thể có vài cơ hội ra ngoài cung chơi, mà hiện giờ Nguyên Ninh được muội nuôi khá tốt, thân thể khỏe mạnh, mang đi nghỉ hè cũng tốt, Bích Thủy Trang cũng thú vị, đừng để Nguyên Ninh bị gò bó. Muội nếu không dẫn theo Nguyên Ninh đi, bổn cung là mẫu hậu sẽ không đồng ý.”
Những lời này nói ra khiến Đức phi không thể không đi, mà đối với ý tốt lần này của hoàng hậu, Đức phi cũng châm chước một phen đáp ứng, nói là mang Nguyên Ninh đi, thân thể mình tu dưỡng lâu như vậy, cũng có chút chờ mong, nghỉ hè lần này không chừng là một cơ hội tốt.
Hàng năm chuyện bạn giá xuất cung hoàng hậu bởi vì cung vụ nên không tham dự, mà phía Hiền phi, lại bị hoàng hậu lấy lý do giúp đỡ quản lý cung vụ hàng đầu lưu lại, Hiền phi cong môi lạnh lùng cười, cũng đồng ý, Hiền phi tất nhiên biết hoàng giữ mình lại là vì gì, nhưng mà Hiền phi trái lại cũng không sợ đâu.
Lần này vừa trống đi một vị trí, hiển nhiên có phi tần bắt đầu nóng lòng tự đề cử mình, nhất thời trong điện rất náo nhiệt. Cuối cùng quyết định mấy người được chọn như sau: Đức phi, Uyển chiêu nghi, Tả tiệp dư, Trương vinh hoa, còn có Lệ quý nhân, cùng với hai nhân vật chưa có tiếng tăm là Cố mỹ nhân và Phương quý nhân.
Nghe được tên của Lệ quý nhân thì A Uyển lại hơi ngẩn người một lúc, tự mình Hoàng thượng sau lần trước giận dỗi với mình liền không ưa thích Lệ quý nhân nữa, lúc này Lệ quý nhân lại có một danh ngạch, khiến A Uyển sao không hiếu kỳ được? Không biết Lệ quý nhân nhờ cậy vị nào, quả nhiên có chỗ dựa mọi chuyện đều dễ dàng mà.
Nhưng mà danh sách này mới chỉ là dự định ban đầu mà thôi, hoàng hậu nói, danh sách cuối cùng vẫn phải đợi Hoàng thượng xem qua mới được.
A Uyển mặc kệ…những người này, tan hội liền vui vẻ quay về Chiêu Dương cung thu thập hành lý, lần này đi Bích Thủy Trang nghỉ hè, thể cũng sẽ ở hết nửa tháng, đồ muốn mang theo so với đi thi Hương còn nhiều hơn.
Đang lúc A Uyển hào hứng thu dọn đồ thì Cố mỹ nhân và Phương quý nhân lại tới cửa bái kiến. A Uyển cũng biết các nàng có tâm tư gì, chẳng qua là biết mình đã ở trong đó, đến lúc ở Bích Thủy Trang tranh thủ tình cảm thì giơ cao đánh khẽ ít can thiệp vào thôi, A Uyển cũng không vui nhìn các nàng.
Để Lý Phúc Mãn đuổi các nàng đi, Cố mỹ nhân vẫn biết tính tình của A Uyển, chỉ là Phương quý nhân không có ý vui, bất mãn nhỏ giọng oán thán: “Chẳng qua là một chiêu nghi mà thôi, sao lên mặt như vậy, kiêu căng còn hơn cả Hiền phi nương nương!”
Cố mỹ nhân ở một bên nghe xong khẩn trương nhìn xung quanh, thấy không có ai, mới nhỏ giọng khuyên nhủ: “Phương tỷ tỷ ăn nói cẩn thận, hiện giờ Uyển chiêu nghi dù sao cũng đang được sủng ái, không phải là chuyện tỷ muội ta có thể xen vào.”
Chỉ là Phương quý nhân lúc ở nhà được thiên kiêu vạn sủng, vào hậu cung mới thu liễm lại một chút, nhưng dù sao bản tính khó sửa, nhất thời vẫn cứ nhanh mồm nhanh miệng: “Uyển chiêu nghi chẳng qua là nữ nhi của tiểu quan ngũ phẩm mà thôi, cha ca còn cao hơn cha của Uyển chiêu nghi một cấp đấy.” Trong lòng cảm thấy Uyển chiêu nghi chỉ là có vận may mà thôi, hiện tại lên mặt như vậy không sợ ngã đau sao.
Cố mỹ nhân trái lại thức thời, các nàng tới cửa bái kiến, tuy là Uyển chiêu nghi chưa gặp các nàng, nhưng tốt xấu gì cũng đã tới, làm hay không đều phụ thuộc vào tâm tình của Uyển chiêu nghi, cũng chưa bắt buộc Uyển chiêu nghi nhất định phải giúp các nàng đúng không?
Thấy Phương quý nhân không biết kín miệng như thế, Cố mỹ nhân âm thầm dự định ít lui tới với nàng ta, trong chốc lát liền cúi người cáo từ: “Trong điện của muội muội còn có chút việc vặt, không cùng đường với Phương tỷ tỷ, muội muội về trước, Phương tỷ tỷ xin cứ tự nhiên.”
Phương quý nhân thấy Cố mỹ nhân biết điều như thế, khẽ gắt một cái, rồi xoay người quay trở về điện của mình.
Đang ở trong cung thu dọn hành lý A Uyển tất nhiên không biết bên ngoài xảy ra khúc nhạc đệm nhỏ này, đến lúc hành lý gần thu dọn xong, Hoàng thượng đạp bóng đêm đến, nhìn vật nhỏ bởi vì được ra ngoài chơi mà vẻ mặt cao hứng, trong nháy mắt cảm giác mệt mỏi cùng một đám cáo già ngươi tranh ta đấu trong triều của Tề Diễn Chi tiêu tán đi rất nhiều.
Vỗ về vật nhỏ đang dựa vào trong lòng mình, Hoàng thượng bỗng từ trong ngực lấy ra một vật: “Ừm, đột nhiên nhớ đến trong khố phòng của trẫm còn có thứ nhỏ này, nàng mang đi chơi thôi.”
A Uyển chăm chú nhìn vào, là dùng dây đỏ treo một ngọc thạch dẹt, nho nhỏ, hình dạng không có quy tắc, trên mặt cũng không điêu khắc hoa văn nào, chỉ là nhìn ngọc thạch này phát ra ánh sáng màu, càm nhận thấy ấm áp như son, vừa nhìn liền biết đây không phải là vật phàm.
Khi tiếp nhận ngọc thạch này, A Uyển tò mò đặt ở trong lòng bàn tay quan sát: “Ngọc thạch này thật đẹp.”
“Nàng vật nhỏ không hiểu biết này.” Hoàng thượng không nhịn được cười gõ gõ đầu A Uyển: “Đây là noãn ngọc, mùa đông đeo trên người thân thể ấm áp, nàng trước tiên cứ mang theo bên người, mà hiện giờ mang theo nàng cũng có thể làm ta mát mẻ…”
Nhận được thứ tốt từ hoàng thượng, A Uyển đương nhiên là bu quanh hoàng thượng, lại ngửa đầu cười gian nói: “Đa tạ Hoàng thượng nghĩ cho nô tì! Quả nhiên nô tì là đỉnh quả tim của ngài nha.”
Nghe vật nhỏ không biết xấu hổ lời nói ra kinh người, Hoàng thượng thấy nhưng không thể trách, ho nhẹ một tiếng, nỗ lực che giấu gì đó, lại không biết bên tai mình đã ửng đỏ.
“Ai muốn cho nàng, chẳng qua là sợ nàng chạy mất mà thôi, trẫm đâu thể để mất người này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.