Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Phát Điên
Chương 33: Ánh Mắt Rùng Rợn (4)
Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
04/08/2024
Bạc Lỵ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô đoán đúng rồi, khoảng năm 1888, cái tên Louis Vuitton đã rất nổi tiếng.
Nếu Richard không nghe nói đến Louis Vuitton, cô thực sự không biết còn có thể nói đến tên của ai.
"Đúng vậy, tôi nghe nói chiếc túi này có quy trình chế tác rất phức tạp, ông Vuitton đã thử rất lâu, cũng chỉ làm ra được một chiếc… Họ định tiến cống chiếc túi này cho hoàng gia nhưng nửa đường lại bị người ta trộm mất. Quản lý định trưng bày chiếc túi này như một báu vật… Nhưng tôi nghĩ, nếu có người có thể trả lại chiếc túi này cho ông Vuitton, biết đâu sẽ được giới thiệu vào hoàng gia thì sao!"
Richard chìm vào suy tư.
Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên, nắm lấy tay Bạc Lỵ, nói: "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết những điều này. Nếu sau này tôi thành công, nhất định sẽ không quên ân tình này của cậu."
Bạc Lỵ nắm chặt tay anh ta, nở một nụ cười.
Cô không cần anh ta báo đáp, chỉ cần anh ta lấy trộm chiếc túi, mang theo chiếc túi rời khỏi rạp xiếc.
Đến lúc đó, cô sẽ thuyết phục Eric, đi "đòi" lại chiếc túi… Richard nho nhã, dáng người trung bình, thuyết phục Eric đi cướp của anh ta chắc chắn sẽ dễ hơn nhiều so với việc thuyết phục Eric đi cướp của quản lý.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Bạc Lỵ không khỏi trở nên vui vẻ, ngay cả cảm giác bị nhìn chằm chằm kỳ lạ đó cũng không để ý, ăn hết sạch sẽ bánh mì và khoai tây trong đĩa.
Rõ ràng Richard rất động lòng với chiếc ba lô leo núi, cả buổi chiều liên tục nhìn về phía lều lớn, thỉnh thoảng lại xoa xoa ngón tay cái.
Anh ta nhìn lều lớn, còn Bạc Lỵ thì nhìn anh ta, trong lòng ước tính thời gian anh ta sẽ ra tay.
Richard là ảo thuật gia, cho dù là tốc độ tay hay khả năng phản ứng đều vượt xa người thường. Anh ta hoàn toàn có thể chuyển chiếc ba lô leo núi ra khỏi lều lớn, chỉ là thiếu quyết tâm.
Buổi tối, Richard hút một điếu xì gà, dùng sức xoa ngón tay cái, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đi về phía lều lớn.
Trước khi đi, anh ta quay đầu nhìn Bạc Lỵ.
Bạc Lỵ gật đầu với anh ta, dùng khẩu hình nói: Chúc anh may mắn.
Gần đây, hầu như tối nào Richard cũng đến thăm lều lớn, thêm vào đó là trong thời gian biểu diễn, những tay súng thuê đều được cử đi canh giữ phòng biểu diễn, đề phòng có côn đồ lưu manh gây chuyện.
Bên lều lớn chỉ còn lại hai người canh gác, đang chơi bài, thấy là Richard, bèn vẫy tay cho anh ta vào.
Nửa giờ sau, Richard đi ra từ trong lều lớn, vẻ mặt bình tĩnh và tự tin.
Bạc Lỵ không biết anh ta dùng cách gì để chuyển chiếc ba lô leo núi đi nhưng biết anh ta đã thành công.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ, cô có thể yên tâm lên kế hoạch trốn thoát.
Cô có linh cảm, đêm nay sẽ là giấc ngủ an ổn nhất của cô kể từ khi xuyên không.
Linh cảm của Bạc Lỵ đã bị phá vỡ.
Nửa đêm, tiếng bước chân nặng nề vang vọng, tấm vải bạt của chiếc lều bị vén lên, có người kéo một vật nặng đi vào.
Bạc Lỵ mở mắt, khó khăn lắm mới tập trung được ánh mắt, thứ cô nhìn thấy đầu tiên là một chiếc mặt nạ trắng rỗng tuếch.
Giống như một chậu nước lạnh tạt vào mặt, toàn thân Bạc Lỵ lập tức tỉnh táo, rùng mình một cái, nhanh chóng ngồi dậy.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô nổi hết cả da gà.
Trong bóng tối, Eric một tay xách Richard đã bất tỉnh, một tay xách chiếc ba lô leo núi, từng bước một, bước chân bình tĩnh đi đến trước mặt cô.
Bạc Lỵ nhìn vào đôi mắt vô cảm không chút tình cảm của cậu, chỉ thấy dạ dày co thắt, cổ họng khô khốc, gần như không thể thở được.
Cậu đang làm gì vậy?
Bọn họ chỉ không nói chuyện mấy ngày, mọi nỗ lực trước đây của cô đều đổ sông đổ bể rồi ư?
Tại sao?
Cô đã chọc giận cậu ở điểm nào?
Richard lại làm sai điều gì?
Nếu Richard không nghe nói đến Louis Vuitton, cô thực sự không biết còn có thể nói đến tên của ai.
"Đúng vậy, tôi nghe nói chiếc túi này có quy trình chế tác rất phức tạp, ông Vuitton đã thử rất lâu, cũng chỉ làm ra được một chiếc… Họ định tiến cống chiếc túi này cho hoàng gia nhưng nửa đường lại bị người ta trộm mất. Quản lý định trưng bày chiếc túi này như một báu vật… Nhưng tôi nghĩ, nếu có người có thể trả lại chiếc túi này cho ông Vuitton, biết đâu sẽ được giới thiệu vào hoàng gia thì sao!"
Richard chìm vào suy tư.
Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên, nắm lấy tay Bạc Lỵ, nói: "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết những điều này. Nếu sau này tôi thành công, nhất định sẽ không quên ân tình này của cậu."
Bạc Lỵ nắm chặt tay anh ta, nở một nụ cười.
Cô không cần anh ta báo đáp, chỉ cần anh ta lấy trộm chiếc túi, mang theo chiếc túi rời khỏi rạp xiếc.
Đến lúc đó, cô sẽ thuyết phục Eric, đi "đòi" lại chiếc túi… Richard nho nhã, dáng người trung bình, thuyết phục Eric đi cướp của anh ta chắc chắn sẽ dễ hơn nhiều so với việc thuyết phục Eric đi cướp của quản lý.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Bạc Lỵ không khỏi trở nên vui vẻ, ngay cả cảm giác bị nhìn chằm chằm kỳ lạ đó cũng không để ý, ăn hết sạch sẽ bánh mì và khoai tây trong đĩa.
Rõ ràng Richard rất động lòng với chiếc ba lô leo núi, cả buổi chiều liên tục nhìn về phía lều lớn, thỉnh thoảng lại xoa xoa ngón tay cái.
Anh ta nhìn lều lớn, còn Bạc Lỵ thì nhìn anh ta, trong lòng ước tính thời gian anh ta sẽ ra tay.
Richard là ảo thuật gia, cho dù là tốc độ tay hay khả năng phản ứng đều vượt xa người thường. Anh ta hoàn toàn có thể chuyển chiếc ba lô leo núi ra khỏi lều lớn, chỉ là thiếu quyết tâm.
Buổi tối, Richard hút một điếu xì gà, dùng sức xoa ngón tay cái, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đi về phía lều lớn.
Trước khi đi, anh ta quay đầu nhìn Bạc Lỵ.
Bạc Lỵ gật đầu với anh ta, dùng khẩu hình nói: Chúc anh may mắn.
Gần đây, hầu như tối nào Richard cũng đến thăm lều lớn, thêm vào đó là trong thời gian biểu diễn, những tay súng thuê đều được cử đi canh giữ phòng biểu diễn, đề phòng có côn đồ lưu manh gây chuyện.
Bên lều lớn chỉ còn lại hai người canh gác, đang chơi bài, thấy là Richard, bèn vẫy tay cho anh ta vào.
Nửa giờ sau, Richard đi ra từ trong lều lớn, vẻ mặt bình tĩnh và tự tin.
Bạc Lỵ không biết anh ta dùng cách gì để chuyển chiếc ba lô leo núi đi nhưng biết anh ta đã thành công.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ, cô có thể yên tâm lên kế hoạch trốn thoát.
Cô có linh cảm, đêm nay sẽ là giấc ngủ an ổn nhất của cô kể từ khi xuyên không.
Linh cảm của Bạc Lỵ đã bị phá vỡ.
Nửa đêm, tiếng bước chân nặng nề vang vọng, tấm vải bạt của chiếc lều bị vén lên, có người kéo một vật nặng đi vào.
Bạc Lỵ mở mắt, khó khăn lắm mới tập trung được ánh mắt, thứ cô nhìn thấy đầu tiên là một chiếc mặt nạ trắng rỗng tuếch.
Giống như một chậu nước lạnh tạt vào mặt, toàn thân Bạc Lỵ lập tức tỉnh táo, rùng mình một cái, nhanh chóng ngồi dậy.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô nổi hết cả da gà.
Trong bóng tối, Eric một tay xách Richard đã bất tỉnh, một tay xách chiếc ba lô leo núi, từng bước một, bước chân bình tĩnh đi đến trước mặt cô.
Bạc Lỵ nhìn vào đôi mắt vô cảm không chút tình cảm của cậu, chỉ thấy dạ dày co thắt, cổ họng khô khốc, gần như không thể thở được.
Cậu đang làm gì vậy?
Bọn họ chỉ không nói chuyện mấy ngày, mọi nỗ lực trước đây của cô đều đổ sông đổ bể rồi ư?
Tại sao?
Cô đã chọc giận cậu ở điểm nào?
Richard lại làm sai điều gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.