Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Phát Điên
Chương 24: Cậu Có Thể Ngủ Với Tôi Một Lát Thôi Không? (4)
Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
03/08/2024
Bạc Lỵ nuốt một ngụm nước bọt, vừa định biện hộ vài câu, ma ma đã giơ roi lên, âm u ra lệnh: "Giơ tay ra."
"Xin lỗi, ma ma..." Còn nói chưa dứt lời, lòng bàn tay cô đã bị kéo ra ngoài, chỉ nghe thấy một tiếng "vụt" giòn giã, cây roi đánh mạnh vào lòng bàn tay cô.
Gần như ngay lập tức, lòng bàn tay cô xuất hiện một vết bầm đỏ.
Ban đầu chỉ cần đánh năm roi, vì cãi lại nên lại thêm năm roi nữa.
Trong khoảng thời gian này, hai chữ mà Bạc Lỵ nghĩ đến nhiều nhất chính là bình tĩnh… bình tĩnh, không được hét lên, không được chửi bới, không được giật roi đánh trả, bình tĩnh…
Đánh xong mười roi, cho dù cô có muốn chửi cũng đau đến mức không nói nên lời, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh, lòng bàn tay giống như bị nước sôi làm bỏng, đỏ bừng và sưng tấy, ẩn ẩn có máu rỉ ra.
Ma ma thu roi lại, ném cho cô một lọ thuốc mỡ nhỏ, phạt cô ở trong lều, không được ăn tối, không được đi lại lung tung: "Buổi tối đừng ra ngoài làm mất mặt."
Bạc Lỵ nhận lấy thuốc mỡ, nhẫn nhịn nói một tiếng cảm ơn, quay người đi về lều của mình.
Trở lại lều của mình, cô lập tức tìm thấy túi cứu thương trong đống quần áo bẩn, nuốt một viên ibuprofen, bôi thuốc iod vào vết thương.
Cô không có thuốc mỡ để giảm sưng, cũng không dám dùng thuốc mà ma ma đưa, chỉ có thể nằm trên giường ngẩn người, đếm thời gian chờ thuốc có hiệu lực.
...
Không biết đã qua bao lâu, Bạc Lỵ bị một tiếng động sột soạt đánh thức.
Có người kéo một vật nặng, đi vào lều của cô.
Người đó có vẻ bị thọt, đi khập khiễng, tiếng bước chân nặng nhẹ không đều, vật bị kéo cũng không ngoan ngoãn, liên tục giãy giụa, phát ra tiếng "ư ư".
Eric?
Bạc Lỵ hoàn toàn tỉnh táo.
Cô không dám đứng dậy, sợ mình phán đoán sai, hé mắt, từ khe hở của lông mi nhìn ra ngoài.
Quả nhiên là Eric.
Vật nặng mà cậu kéo trên tay, lại chính là ma ma.
Miệng ma ma bị nhét giẻ, hai tay bị trói ngược ra sau bằng dây thừng.
Bà ta không phải là người có thân hình mảnh mai, mà là một phụ nữ trung niên khỏe mạnh và rắn rỏi, nếu không cũng không quản được nhiều đứa trẻ lớn như vậy trong đoàn xiếc.
Nhưng Eric chỉ dùng một tay túm lấy cổ áo bà ta, nhẹ nhàng nhấc lên, kéo bà ta vào trong lều.
Cậu không chỉ có năng lực hồi phục phi thường, mà sức lực cũng lớn đến kinh người.
Mọi thứ giống như cảnh trong phim kinh dị, bản thân cậu chính là nhân vật chính của phim kinh dị.
Trong không khí tràn ngập mùi mồ hôi và nước tiểu. Ma ma bị cậu dọa đến toát mồ hôi hột, không nhịn được mà tè ra quần.
Nhưng dường như Eric không có khứu giác và thính giác, cậu phớt lờ mùi hôi trên người ma ma, cũng như tiếng cầu xin mơ hồ trong cổ họng của bà ta, ném bà ta lên ghế, trói chặt bằng dây thừng.
Từ góc nhìn của Bạc Lỵ, cô chỉ có thể nhìn thấy động tác thô bạo của cậu, chiếc ghế kẽo kẹt rung chuyển.
Làm xong tất cả những điều này, cậu quay người, đi về phía cô.
Bạc Lỵ có chút bối rối.
Cậu đang làm gì vậy? Báo thù thay cô, hay nhân cơ hội trút bỏ ham muốn giết chóc đang dồn nén trong lòng?
Tiếng bước chân dừng lại.
Eric đứng trước mặt cô, dường như đang quan sát lòng bàn tay sưng tấy tím bầm của cô.
Rõ ràng còn nhỏ tuổi, thân hình cũng gầy đến mức đáng sợ nhưng khung xương lại cao và rộng, che khuất hoàn toàn ánh sáng bên ngoài lều.
Tiếng thở vang lên trên đầu cô.
Thô lỗ, nặng nề, vang vọng trong chiếc mặt nạ trắng.
Trong phim kinh dị đều có tiếng thở như vậy, chậm rãi và mạnh mẽ, tượng trưng cho thú tính trong thân thể kẻ giết người, tiếng chuông báo tử đang dần đến gần nạn nhân.
Nhưng cậu không định giết cô, thậm chí còn muốn bảo vệ cô.
Tại sao?
"Xin lỗi, ma ma..." Còn nói chưa dứt lời, lòng bàn tay cô đã bị kéo ra ngoài, chỉ nghe thấy một tiếng "vụt" giòn giã, cây roi đánh mạnh vào lòng bàn tay cô.
Gần như ngay lập tức, lòng bàn tay cô xuất hiện một vết bầm đỏ.
Ban đầu chỉ cần đánh năm roi, vì cãi lại nên lại thêm năm roi nữa.
Trong khoảng thời gian này, hai chữ mà Bạc Lỵ nghĩ đến nhiều nhất chính là bình tĩnh… bình tĩnh, không được hét lên, không được chửi bới, không được giật roi đánh trả, bình tĩnh…
Đánh xong mười roi, cho dù cô có muốn chửi cũng đau đến mức không nói nên lời, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh, lòng bàn tay giống như bị nước sôi làm bỏng, đỏ bừng và sưng tấy, ẩn ẩn có máu rỉ ra.
Ma ma thu roi lại, ném cho cô một lọ thuốc mỡ nhỏ, phạt cô ở trong lều, không được ăn tối, không được đi lại lung tung: "Buổi tối đừng ra ngoài làm mất mặt."
Bạc Lỵ nhận lấy thuốc mỡ, nhẫn nhịn nói một tiếng cảm ơn, quay người đi về lều của mình.
Trở lại lều của mình, cô lập tức tìm thấy túi cứu thương trong đống quần áo bẩn, nuốt một viên ibuprofen, bôi thuốc iod vào vết thương.
Cô không có thuốc mỡ để giảm sưng, cũng không dám dùng thuốc mà ma ma đưa, chỉ có thể nằm trên giường ngẩn người, đếm thời gian chờ thuốc có hiệu lực.
...
Không biết đã qua bao lâu, Bạc Lỵ bị một tiếng động sột soạt đánh thức.
Có người kéo một vật nặng, đi vào lều của cô.
Người đó có vẻ bị thọt, đi khập khiễng, tiếng bước chân nặng nhẹ không đều, vật bị kéo cũng không ngoan ngoãn, liên tục giãy giụa, phát ra tiếng "ư ư".
Eric?
Bạc Lỵ hoàn toàn tỉnh táo.
Cô không dám đứng dậy, sợ mình phán đoán sai, hé mắt, từ khe hở của lông mi nhìn ra ngoài.
Quả nhiên là Eric.
Vật nặng mà cậu kéo trên tay, lại chính là ma ma.
Miệng ma ma bị nhét giẻ, hai tay bị trói ngược ra sau bằng dây thừng.
Bà ta không phải là người có thân hình mảnh mai, mà là một phụ nữ trung niên khỏe mạnh và rắn rỏi, nếu không cũng không quản được nhiều đứa trẻ lớn như vậy trong đoàn xiếc.
Nhưng Eric chỉ dùng một tay túm lấy cổ áo bà ta, nhẹ nhàng nhấc lên, kéo bà ta vào trong lều.
Cậu không chỉ có năng lực hồi phục phi thường, mà sức lực cũng lớn đến kinh người.
Mọi thứ giống như cảnh trong phim kinh dị, bản thân cậu chính là nhân vật chính của phim kinh dị.
Trong không khí tràn ngập mùi mồ hôi và nước tiểu. Ma ma bị cậu dọa đến toát mồ hôi hột, không nhịn được mà tè ra quần.
Nhưng dường như Eric không có khứu giác và thính giác, cậu phớt lờ mùi hôi trên người ma ma, cũng như tiếng cầu xin mơ hồ trong cổ họng của bà ta, ném bà ta lên ghế, trói chặt bằng dây thừng.
Từ góc nhìn của Bạc Lỵ, cô chỉ có thể nhìn thấy động tác thô bạo của cậu, chiếc ghế kẽo kẹt rung chuyển.
Làm xong tất cả những điều này, cậu quay người, đi về phía cô.
Bạc Lỵ có chút bối rối.
Cậu đang làm gì vậy? Báo thù thay cô, hay nhân cơ hội trút bỏ ham muốn giết chóc đang dồn nén trong lòng?
Tiếng bước chân dừng lại.
Eric đứng trước mặt cô, dường như đang quan sát lòng bàn tay sưng tấy tím bầm của cô.
Rõ ràng còn nhỏ tuổi, thân hình cũng gầy đến mức đáng sợ nhưng khung xương lại cao và rộng, che khuất hoàn toàn ánh sáng bên ngoài lều.
Tiếng thở vang lên trên đầu cô.
Thô lỗ, nặng nề, vang vọng trong chiếc mặt nạ trắng.
Trong phim kinh dị đều có tiếng thở như vậy, chậm rãi và mạnh mẽ, tượng trưng cho thú tính trong thân thể kẻ giết người, tiếng chuông báo tử đang dần đến gần nạn nhân.
Nhưng cậu không định giết cô, thậm chí còn muốn bảo vệ cô.
Tại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.