Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Phát Điên
Chương 41: Cậu Lạnh Lùng Và Tàn Nhẫn (2)
Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
05/08/2024
Bạc Lỵ nhìn vào mắt ông ta, không nói gì, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
"Tôi ở cùng cậu ta ba tháng, tổng cộng chỉ nghe cậu ta nói ba câu, ‘không bị câm’, ‘được’ và ‘biết rồi’. Cậu ta biết hát nhưng không bao giờ hát trước mặt khán giả, không ai biết giọng hát phát ra từ đâu, từ cổ họng, bụng hay là… cậu ta giấu một máy hát dưới sân khấu?"
Đây là một câu nói đùa.
Nhưng Bạc Lỵ không cười nổi.
Bầu không khí nặng nề như chết.
Cô vô thức nhìn về phía Eric.
Cậu đứng giữa cô và quản lý, ánh mắt khó lường, không thể đoán được vui hay giận.
"Để tìm hiểu về quá khứ của cậu ta, tôi đã đến thăm khá nhiều người dân địa phương. Một người Ba Tư tên là Daroga nói với tôi, cậu ta là một con quỷ, sẽ mang lại vận rủi cho những người xung quanh.
"Daroga còn nói, cậu ta máu lạnh và tàn nhẫn, giết người vô số, phát minh ra không ít thứ rùng rợn… Điều khó tin nhất là, ngay cả khi đối phương có súng, có dao, có khiên, cậu ra vẫn có thể dùng dây thòng cổ giết chết đối phương."
Quản lý lắc đầu cảm thán: "Lúc đó, tôi cảm thấy người Ba Tư đó đang nói dối, trên thế giới làm sao có người đáng sợ như vậy… Tận mắt chứng kiến rồi mới biết, hóa ra thực sự có kỹ thuật dùng dây thừng đáng sợ như vậy!"
Đây đều là nội dung trong nguyên tác.
Bạc Lỵ căng thẳng nói: "Ông muốn nói gì?"
Quản lý mỉm cười nói: "Tôi muốn nói là, cậu ta rất mạnh, gần như không gì không làm được, nhưng cũng rất nguy hiểm… Cô có chắc là muốn cùng một người như vậy lên đường không?"
"Ông không có quyền quản lý tôi."
"Quả là thiếu hiểu biết mà…"
Quản lý lắc đầu: "Cậu ta vốn là một trọng phạm của vương quốc Ba Tư, tôi đã dùng một số thủ đoạn mới mua được cậu ta từ tay những quý tộc đó. Tôi đã cho cậu ta tự do, cho cậu ta cuộc sống mới, cho cậu ta cơ hội trở thành ngôi sao. Cậu xem, cậu ta báo đáp tôi như thế nào?"
Thảo nào, từ đầu đến cuối Eric đều không nảy sinh ý định giết Mike.
Mike là cháu trai của quản lý.
Mà quản lý đã cứu cậu ta.
Bạc Lỵ: "Nếu vậy, tại sao khi cậu ta bị vu khống và sỉ nhục, ông lại làm ngơ?"
Quản lý giơ hai tay lên: "Nhân danh Chúa, ai mà biết được tại sao Mike lại trói cậu ta vào đuôi ngựa rồi kéo đi! Cậu cũng thấy kết cục của người canh gác đó rồi, chỉ cần cậu ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy cổ bất kỳ ai… Ai mà biết được lúc đó cậu ta đang nghĩ gì, tại sao không phản kháng… Cậu có thể đoán được suy nghĩ của cậu ta không?"
"Có lẽ, đó chính là cách cậu ta báo đáp ông."
Bạc Lỵ bình tĩnh nói: "Mike là cháu trai của ông. Cậu ta đã kìm nén được sự thôi thúc giết chết cháu trai của ông."
Quản lý sửng sốt một chút, sau đó cười lớn: "Tốt, rất tốt, giải thích rất hay! Tôi đoán ra được tại sao cậu ta lại nghe lời cậu rồi."
Miệng ông ta cong lên, giọng điệu vẫn mang theo ý cười nhàn nhã: "Nhưng cậu thực sự muốn cùng cậu ta lên đường sao?"
"Những ngày qua, tôi vẫn luôn quan sát hai người… Thực ra cậu cũng nhận ra cậu ta nguy hiểm đến mức nào, đúng không? Có thể cậu không để ý nhưng rất nhiều người đã nhìn thấy, trên cổ cậu có một vết bầm tím… Dấu năm ngón tay, là cậu ta bóp, đúng không?"
Hóa ra người vẫn luôn âm thầm quan sát cô là quản lý.
Cô đã tự hỏi, tại sao Eric đâm thủng lòng bàn tay ma ma mà không gây ra bất kỳ sóng gió nào.
"Tôi ở cùng cậu ta ba tháng, tổng cộng chỉ nghe cậu ta nói ba câu, ‘không bị câm’, ‘được’ và ‘biết rồi’. Cậu ta biết hát nhưng không bao giờ hát trước mặt khán giả, không ai biết giọng hát phát ra từ đâu, từ cổ họng, bụng hay là… cậu ta giấu một máy hát dưới sân khấu?"
Đây là một câu nói đùa.
Nhưng Bạc Lỵ không cười nổi.
Bầu không khí nặng nề như chết.
Cô vô thức nhìn về phía Eric.
Cậu đứng giữa cô và quản lý, ánh mắt khó lường, không thể đoán được vui hay giận.
"Để tìm hiểu về quá khứ của cậu ta, tôi đã đến thăm khá nhiều người dân địa phương. Một người Ba Tư tên là Daroga nói với tôi, cậu ta là một con quỷ, sẽ mang lại vận rủi cho những người xung quanh.
"Daroga còn nói, cậu ta máu lạnh và tàn nhẫn, giết người vô số, phát minh ra không ít thứ rùng rợn… Điều khó tin nhất là, ngay cả khi đối phương có súng, có dao, có khiên, cậu ra vẫn có thể dùng dây thòng cổ giết chết đối phương."
Quản lý lắc đầu cảm thán: "Lúc đó, tôi cảm thấy người Ba Tư đó đang nói dối, trên thế giới làm sao có người đáng sợ như vậy… Tận mắt chứng kiến rồi mới biết, hóa ra thực sự có kỹ thuật dùng dây thừng đáng sợ như vậy!"
Đây đều là nội dung trong nguyên tác.
Bạc Lỵ căng thẳng nói: "Ông muốn nói gì?"
Quản lý mỉm cười nói: "Tôi muốn nói là, cậu ta rất mạnh, gần như không gì không làm được, nhưng cũng rất nguy hiểm… Cô có chắc là muốn cùng một người như vậy lên đường không?"
"Ông không có quyền quản lý tôi."
"Quả là thiếu hiểu biết mà…"
Quản lý lắc đầu: "Cậu ta vốn là một trọng phạm của vương quốc Ba Tư, tôi đã dùng một số thủ đoạn mới mua được cậu ta từ tay những quý tộc đó. Tôi đã cho cậu ta tự do, cho cậu ta cuộc sống mới, cho cậu ta cơ hội trở thành ngôi sao. Cậu xem, cậu ta báo đáp tôi như thế nào?"
Thảo nào, từ đầu đến cuối Eric đều không nảy sinh ý định giết Mike.
Mike là cháu trai của quản lý.
Mà quản lý đã cứu cậu ta.
Bạc Lỵ: "Nếu vậy, tại sao khi cậu ta bị vu khống và sỉ nhục, ông lại làm ngơ?"
Quản lý giơ hai tay lên: "Nhân danh Chúa, ai mà biết được tại sao Mike lại trói cậu ta vào đuôi ngựa rồi kéo đi! Cậu cũng thấy kết cục của người canh gác đó rồi, chỉ cần cậu ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy cổ bất kỳ ai… Ai mà biết được lúc đó cậu ta đang nghĩ gì, tại sao không phản kháng… Cậu có thể đoán được suy nghĩ của cậu ta không?"
"Có lẽ, đó chính là cách cậu ta báo đáp ông."
Bạc Lỵ bình tĩnh nói: "Mike là cháu trai của ông. Cậu ta đã kìm nén được sự thôi thúc giết chết cháu trai của ông."
Quản lý sửng sốt một chút, sau đó cười lớn: "Tốt, rất tốt, giải thích rất hay! Tôi đoán ra được tại sao cậu ta lại nghe lời cậu rồi."
Miệng ông ta cong lên, giọng điệu vẫn mang theo ý cười nhàn nhã: "Nhưng cậu thực sự muốn cùng cậu ta lên đường sao?"
"Những ngày qua, tôi vẫn luôn quan sát hai người… Thực ra cậu cũng nhận ra cậu ta nguy hiểm đến mức nào, đúng không? Có thể cậu không để ý nhưng rất nhiều người đã nhìn thấy, trên cổ cậu có một vết bầm tím… Dấu năm ngón tay, là cậu ta bóp, đúng không?"
Hóa ra người vẫn luôn âm thầm quan sát cô là quản lý.
Cô đã tự hỏi, tại sao Eric đâm thủng lòng bàn tay ma ma mà không gây ra bất kỳ sóng gió nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.