Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Phát Điên
Chương 17:
Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
01/08/2024
Cậu bé nói: "Tất nhiên là vì cô ấy là 'người dị dạng', không cần làm gì cả, chỉ cần đứng đó là có thể kiếm được rất nhiều tiền. Ở London có một người dị dạng thậm chí còn được gặp công chúa nước Anh!"
Bạc Lỵ phụ họa vài câu nhưng trong lòng lại cảm thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Người quản lý rạp xiếc là một kẻ chỉ biết lợi dụng, sao có thể dễ dàng để một cái cây hái ra tiền như vậy rời đi, chỉ vì cô ta tìm được người thân?
Mới hôm qua, ông ta còn khuyến khích hai đứa trẻ tự giết lẫn nhau.
Đợi đã.
Cô suýt quên mất, Eric còn rất trẻ, nhiều nhất chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi.
... Cô thực sự đã bị một thiếu niên toàn thân là vết thương dọa đến mức không thể nhúc nhích.
Nhưng khi nghĩ đến cảnh cậu dần tiến lại gần cô, đôi mắt sau chiếc mặt nạ trắng lạnh lùng và trống rỗng, lưỡi dao lơ lửng trên má cô, dường như có thể đâm thủng cổ họng cô bất cứ lúc nào, cô vẫn không khỏi rùng mình.
Cậu ta hoàn toàn là một con thú không có nhân tính.
Nếu có thể, cô thực sự không muốn tiếp xúc với cậu ta nữa.
Cái "kho" mà cậu bé nói, thực ra chỉ là một chiếc xe ngựa bạt, tràn ngập mùi ẩm mốc khó chịu. Giữa các thùng gỗ đã giăng đầy mạng nhện.
Trên giá để đồ phủ một lớp bụi dày, trên đó đặt một hàng lọ miệng rộng, ngâm những lá gan động vật lớn nhỏ.
Chuyển đồ là một công việc nặng nhọc, Bạc Lỵ và cậu bé đều không nói gì, chỉ còn lại tiếng xe ngựa kẽo kẹt.
Khi chỉ còn lại một chiếc thùng cuối cùng, cậu bé lấy cớ nói phải đi tiểu, không biết đã chạy đi đâu mất.
Bạc Lỵ đợi rất lâu mà không thấy cậu ta quay lại. Sắp đến trưa rồi, cô đành mở chiếc thùng đó ra, chuyển từng món một ra ngoài.
Bên trong như là một số đồ vật kỳ lạ để triển lãm, chẳng hạn như bộ xương của người cá, xương bàn tay của người khổng lồ, bức chân dung bị nguyền rủa, búp bê bị ma ám... Chuyển xong thứ cuối cùng, thậm chí cô còn nhìn thấy một mẫu thai nhi.
Đó là một phôi thai chưa bằng lòng bàn tay, toàn thân trơn nhẵn và nhớt nháp, như được bọc trong một lớp màng mỏng giống như thạch, đã có thể nhìn thấy các bộ phận trên khuôn mặt qua khe hở, dường như nó có thể mở mắt bất cứ lúc nào.
Bạc Lỵ không muốn nhìn kỹ thứ này, đang định đóng thùng lại để chuyển ra ngoài thì đột nhiên phát hiện ra trên thân lọ có dán một nhãn:
"Đứa trẻ mà 'người phụ nữ bốn chân' Emily vô tình sinh ra. Cảm ơn cô ấy đã cho phép chúng tôi làm thành mẫu vật, để cho mọi người thấy bàn tay của Chúa kỳ diệu đến nhường nào! Ngay cả những đứa trẻ dị dạng cũng có thể sinh ra sự sống."
Bạc Lỵ nhìn mà lạnh buốt cả người.
Liên tưởng đến "Mức độ nổi tiếng của những người dị dạng" mà cậu bé nói, rất khó để cô không nghĩ đến những điều đen tối…
Emily đã mang thai, không muốn ở lại rạp xiếc nữa, vì vậy người quản lý đã dùng một số thủ đoạn khiến cô sảy thai, sau đó làm thai nhi của cô thành mẫu vật để mọi người xem.
Thế thì, tại sao khuôn mặt của Emily lại tái nhợt như vậy, tại sao cô ta luôn im lặng, cũng có lời giải thích…
Quan trọng nhất là người quản lý rất coi trọng lợi ích, ngay cả thai nhi của Emily cũng không tha.
Ông ta thực sự sẽ để Emily rời đi sao?
Bạc Lỵ phụ họa vài câu nhưng trong lòng lại cảm thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Người quản lý rạp xiếc là một kẻ chỉ biết lợi dụng, sao có thể dễ dàng để một cái cây hái ra tiền như vậy rời đi, chỉ vì cô ta tìm được người thân?
Mới hôm qua, ông ta còn khuyến khích hai đứa trẻ tự giết lẫn nhau.
Đợi đã.
Cô suýt quên mất, Eric còn rất trẻ, nhiều nhất chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi.
... Cô thực sự đã bị một thiếu niên toàn thân là vết thương dọa đến mức không thể nhúc nhích.
Nhưng khi nghĩ đến cảnh cậu dần tiến lại gần cô, đôi mắt sau chiếc mặt nạ trắng lạnh lùng và trống rỗng, lưỡi dao lơ lửng trên má cô, dường như có thể đâm thủng cổ họng cô bất cứ lúc nào, cô vẫn không khỏi rùng mình.
Cậu ta hoàn toàn là một con thú không có nhân tính.
Nếu có thể, cô thực sự không muốn tiếp xúc với cậu ta nữa.
Cái "kho" mà cậu bé nói, thực ra chỉ là một chiếc xe ngựa bạt, tràn ngập mùi ẩm mốc khó chịu. Giữa các thùng gỗ đã giăng đầy mạng nhện.
Trên giá để đồ phủ một lớp bụi dày, trên đó đặt một hàng lọ miệng rộng, ngâm những lá gan động vật lớn nhỏ.
Chuyển đồ là một công việc nặng nhọc, Bạc Lỵ và cậu bé đều không nói gì, chỉ còn lại tiếng xe ngựa kẽo kẹt.
Khi chỉ còn lại một chiếc thùng cuối cùng, cậu bé lấy cớ nói phải đi tiểu, không biết đã chạy đi đâu mất.
Bạc Lỵ đợi rất lâu mà không thấy cậu ta quay lại. Sắp đến trưa rồi, cô đành mở chiếc thùng đó ra, chuyển từng món một ra ngoài.
Bên trong như là một số đồ vật kỳ lạ để triển lãm, chẳng hạn như bộ xương của người cá, xương bàn tay của người khổng lồ, bức chân dung bị nguyền rủa, búp bê bị ma ám... Chuyển xong thứ cuối cùng, thậm chí cô còn nhìn thấy một mẫu thai nhi.
Đó là một phôi thai chưa bằng lòng bàn tay, toàn thân trơn nhẵn và nhớt nháp, như được bọc trong một lớp màng mỏng giống như thạch, đã có thể nhìn thấy các bộ phận trên khuôn mặt qua khe hở, dường như nó có thể mở mắt bất cứ lúc nào.
Bạc Lỵ không muốn nhìn kỹ thứ này, đang định đóng thùng lại để chuyển ra ngoài thì đột nhiên phát hiện ra trên thân lọ có dán một nhãn:
"Đứa trẻ mà 'người phụ nữ bốn chân' Emily vô tình sinh ra. Cảm ơn cô ấy đã cho phép chúng tôi làm thành mẫu vật, để cho mọi người thấy bàn tay của Chúa kỳ diệu đến nhường nào! Ngay cả những đứa trẻ dị dạng cũng có thể sinh ra sự sống."
Bạc Lỵ nhìn mà lạnh buốt cả người.
Liên tưởng đến "Mức độ nổi tiếng của những người dị dạng" mà cậu bé nói, rất khó để cô không nghĩ đến những điều đen tối…
Emily đã mang thai, không muốn ở lại rạp xiếc nữa, vì vậy người quản lý đã dùng một số thủ đoạn khiến cô sảy thai, sau đó làm thai nhi của cô thành mẫu vật để mọi người xem.
Thế thì, tại sao khuôn mặt của Emily lại tái nhợt như vậy, tại sao cô ta luôn im lặng, cũng có lời giải thích…
Quan trọng nhất là người quản lý rất coi trọng lợi ích, ngay cả thai nhi của Emily cũng không tha.
Ông ta thực sự sẽ để Emily rời đi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.