Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Phát Điên
Chương 19:
Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
01/08/2024
Nhưng tất cả những điều này đều có tiền đề là, quản lý sẽ không biến thai nhi của người khác thành vật trưng bày và nơi đây cũng không có truyền thống thiêu chết phù thủy.
Phải biết rằng vào thế kỷ 19, phá thai là bất hợp pháp nhưng quản lý lại dám mạo hiểm nguy cơ bị tù chung thân để trưng bày thai nhi chưa chào đời.
Rất khó để Bạc Lỵ không phán đoán rằng, liệu ông ta có phạm tội nặng hơn không... chẳng hạn như giết người?
Lùi một bước mà nói, cho dù cô thương lượng với quản lý rất suôn sẻ nhưng ngoài việc trói chặt cô và đoàn xiếc lại với nhau thì không có tác dụng gì.
Cô không biết tuổi chính xác của cơ thể này, nhiều nhất không quá mười sáu tuổi.
Một đứa trẻ mười sáu tuổi, quản lý sẽ tôn trọng cô, chia phần và đãi ngộ hợp lý với cô ư?
Rõ ràng là không.
Bạc Lỵ nghĩ đi nghĩ lại, một lần nữa hướng ánh mắt về phía lều của Eric.
Ngoài cậu ra, dường như cô thực sự không còn cách nào khác.
—— Đánh cược một phen?
Nhưng rất nhanh, một vấn đề mới lại xuất hiện.
Đến tối tổ chức tiệc, Eric vẫn không xuất hiện. Lều của cậu cũng tối om, không có một chút ánh sáng nào lọt ra.
Bạc Lỵ có chút lo lắng nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.
So với bữa trưa, đồ ăn trong bữa tiệc có thể gọi là thịnh soạn, có bia, rượu hoa quả, bánh nướng nhân thịt, giăm bông hun khói, khoai tây nướng, dồi và bánh pudding.
Bạc Lỵ vốn định nếm thử bánh pudding nhưng chưa kịp đến gần đã ngửi thấy mùi tanh của bơ và thận cừu, không khỏi lùi lại một bước. Những người khác thì ăn rất ngon lành.
Bây giờ kén ăn không có lợi gì.
Bạc Lỵ ép mình lấy bánh nướng nhân thịt và khoai tây nướng, nín thở, uống rượu hoa quả rồi nuốt chửng.
Uống một cốc rượu hoa quả, suy nghĩ trì trệ của cô trở nên linh hoạt hơn nhiều.
Cô quá thận trọng, không dám nói chuyện, không dám nhìn thẳng vào người khác, rõ ràng biết anh trai của "người phụ nữ bốn chân" Emily có vấn đề, cũng không dám chủ động dò hỏi tin tức.
Bề ngoài cô rất bình tĩnh nhưng thực ra cô sợ hãi vô cùng, sợ để lộ ra một mặt khác, bị những người xung quanh chất vấn, phán xét.
Tiếp tục như vậy không được.
Cô phải chủ động tấn công, làm một số việc mà chủ nhân trước sẽ không làm, xem thử có thể thay đổi hoàn cảnh hiện tại hay không.
Phía trước đột nhiên vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Quản lý đẩy xe lăn của Emily, xuất hiện trong đám đông. Ông ta vẫy tay với mọi người, tươi cười nói: "Emily sắp rời đi rồi, cô ấy muốn hát một bài hát cuối cùng cho mọi người - có ai muốn hát cùng cô ấy không?"
Rất nhiều người giơ tay, ban nhạc chơi một giai điệu vui tươi. Mọi người vây quanh đống lửa vừa hát vừa nhảy, Bạc Lỵ chưa từng nghe bài hát này, hẳn là bài hát dân ca ở đây.
Nhân lúc mọi người đều đang nhìn Emily, Bạc Lỵ quay người đi về phía lều của Eric.
Ai ngờ, cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò của cậu.
Trong bóng tối, chiếc mặt nạ trắng của cậu trông vô cùng chói mắt, hai hốc mắt đờ đẫn, trống rỗng như búp bê làm bằng sáp, toát lên vẻ thờ ơ không liên quan.
Cậu im lặng nhìn chằm chằm vào đám đông, không biết đang nghĩ gì.
Như thể nhận ra ánh mắt của Bạc Lỵ, khoảnh khắc sau, cậu và Bạc Lỵ nhìn nhau.
Giống như một chậu nước đá tạt vào đầu, gáy Bạc Lỵ căng cứng, từ đầu lạnh buốt đến chân, theo bản năng muốn lùi lại một bước.
Phải biết rằng vào thế kỷ 19, phá thai là bất hợp pháp nhưng quản lý lại dám mạo hiểm nguy cơ bị tù chung thân để trưng bày thai nhi chưa chào đời.
Rất khó để Bạc Lỵ không phán đoán rằng, liệu ông ta có phạm tội nặng hơn không... chẳng hạn như giết người?
Lùi một bước mà nói, cho dù cô thương lượng với quản lý rất suôn sẻ nhưng ngoài việc trói chặt cô và đoàn xiếc lại với nhau thì không có tác dụng gì.
Cô không biết tuổi chính xác của cơ thể này, nhiều nhất không quá mười sáu tuổi.
Một đứa trẻ mười sáu tuổi, quản lý sẽ tôn trọng cô, chia phần và đãi ngộ hợp lý với cô ư?
Rõ ràng là không.
Bạc Lỵ nghĩ đi nghĩ lại, một lần nữa hướng ánh mắt về phía lều của Eric.
Ngoài cậu ra, dường như cô thực sự không còn cách nào khác.
—— Đánh cược một phen?
Nhưng rất nhanh, một vấn đề mới lại xuất hiện.
Đến tối tổ chức tiệc, Eric vẫn không xuất hiện. Lều của cậu cũng tối om, không có một chút ánh sáng nào lọt ra.
Bạc Lỵ có chút lo lắng nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.
So với bữa trưa, đồ ăn trong bữa tiệc có thể gọi là thịnh soạn, có bia, rượu hoa quả, bánh nướng nhân thịt, giăm bông hun khói, khoai tây nướng, dồi và bánh pudding.
Bạc Lỵ vốn định nếm thử bánh pudding nhưng chưa kịp đến gần đã ngửi thấy mùi tanh của bơ và thận cừu, không khỏi lùi lại một bước. Những người khác thì ăn rất ngon lành.
Bây giờ kén ăn không có lợi gì.
Bạc Lỵ ép mình lấy bánh nướng nhân thịt và khoai tây nướng, nín thở, uống rượu hoa quả rồi nuốt chửng.
Uống một cốc rượu hoa quả, suy nghĩ trì trệ của cô trở nên linh hoạt hơn nhiều.
Cô quá thận trọng, không dám nói chuyện, không dám nhìn thẳng vào người khác, rõ ràng biết anh trai của "người phụ nữ bốn chân" Emily có vấn đề, cũng không dám chủ động dò hỏi tin tức.
Bề ngoài cô rất bình tĩnh nhưng thực ra cô sợ hãi vô cùng, sợ để lộ ra một mặt khác, bị những người xung quanh chất vấn, phán xét.
Tiếp tục như vậy không được.
Cô phải chủ động tấn công, làm một số việc mà chủ nhân trước sẽ không làm, xem thử có thể thay đổi hoàn cảnh hiện tại hay không.
Phía trước đột nhiên vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Quản lý đẩy xe lăn của Emily, xuất hiện trong đám đông. Ông ta vẫy tay với mọi người, tươi cười nói: "Emily sắp rời đi rồi, cô ấy muốn hát một bài hát cuối cùng cho mọi người - có ai muốn hát cùng cô ấy không?"
Rất nhiều người giơ tay, ban nhạc chơi một giai điệu vui tươi. Mọi người vây quanh đống lửa vừa hát vừa nhảy, Bạc Lỵ chưa từng nghe bài hát này, hẳn là bài hát dân ca ở đây.
Nhân lúc mọi người đều đang nhìn Emily, Bạc Lỵ quay người đi về phía lều của Eric.
Ai ngờ, cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò của cậu.
Trong bóng tối, chiếc mặt nạ trắng của cậu trông vô cùng chói mắt, hai hốc mắt đờ đẫn, trống rỗng như búp bê làm bằng sáp, toát lên vẻ thờ ơ không liên quan.
Cậu im lặng nhìn chằm chằm vào đám đông, không biết đang nghĩ gì.
Như thể nhận ra ánh mắt của Bạc Lỵ, khoảnh khắc sau, cậu và Bạc Lỵ nhìn nhau.
Giống như một chậu nước đá tạt vào đầu, gáy Bạc Lỵ căng cứng, từ đầu lạnh buốt đến chân, theo bản năng muốn lùi lại một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.