Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Phát Điên
Chương 7:
Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
21/07/2024
Ngày 9 tháng 9 năm 1888.
Tôi lại bị đánh. Tại sao lúc nào cũng là tôi?
Ngày 10 tháng 9 năm 1888.
Bị đánh, bị đánh, bị đánh, tôi luôn bị đánh. Tôi không chịu nổi nữa. Tại sao lúc nào cũng là tôi? Tại sao, tại sao, tại sao?
Ma ma lại khen Eric. Mặc dù Mike ghét cậu ta nhưng lại ít khi bắt nạt cậu ta. Tôi thực sự ghét cậu ta.
Tôi ghét Eric.
Ngày 20 tháng 9 năm 1888.
Đồng hồ của Mike mất rồi. Chỉ có Eric mới có thể lấy trộm nó mà không ai hay biết. Chúng tôi muốn Eric giao nộp chiếc đồng hồ vàng. Eric không nói gì.
Không biết có phải tôi gặp ảo giác không, lúc ăn cơm, cậu ta liếc nhìn tôi.
Cậu ta nhìn gì chứ? Ở đây chỉ có cậu ta là giỏi ăn trộm nhất.
Ngày 5 tháng 10 năm 1888.
Tại sao cậu ta cứ nhìn tôi?
Ngày 8 tháng 10 năm 1888.
Tại sao? Tại sao tôi đã chôn nó rồi mà nó vẫn xuất hiện trên giường của tôi? Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao?
Tôi sắp phát điên rồi.
Cậu ta vẫn nhìn tôi, cậu ta luôn nhìn tôi.
Mắt cậu ta có thể phát sáng.
Cậu ta là quái vật.
Ngày 9 tháng 10 năm 1888.
Cậu ta muốn giết tôi.
Cậu ta nhất định sẽ giết tôi, đó là đôi mắt của kẻ giết người.
Phải làm sao bây giờ?
Tôi phải phản kháng, tôi phải phản kháng như thế nào?
Mike ư? Người quản lý ư? Ma ma ư?
Không được, không được, đều không được.
Ngày 11 tháng 10 năm 1888.
Cậu ta đã đứng sau tôi bao lâu, một phút? Hai phút? Nửa giờ?
Hay là vẫn luôn ở đó?
Cậu ta là một kẻ điên, điên, điên!
Ngày 12 tháng 10 năm 1888.
Tôi đã ném nó xuống đầm lầy, xung quanh toàn là cá sấu, tại sao nó vẫn quay lại tay tôi?
Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì? Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì? Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?
...
Đây là trang cuối cùng, nét chữ dần trở nên lộn xộn, thô kệch, mực thấm vào nhiều tờ giấy.
Bạc Lỵ đọc mà thấy lạnh cả người.
Trình độ văn hóa của chủ nhân trước rõ ràng không cao, cách dùng từ và câu văn đều khá đơn giản.
Nhưng chỉ với những mô tả đơn giản và trực tiếp như vậy, cô không kìm được mà rùng mình, từ sống lưng đến da đầu đều căng ra, như thể thực sự có người đứng sau lưng cô vậy.
Cô có nên tin những lời trên không?
Bạc Lỵ lại xem lại nhật ký một lần nữa.
Chủ nhân trước và Eric đều là những người thấp kém nhất trong gánh xiếc.
Điểm khác biệt duy nhất là Eric có tài hơn chủ nhân trước - ăn trộm nhanh hơn, biết nhiều thứ hơn cô, cô trở thành người thấp kém nhất trong số những người thấp kém. Ma ma và Mike đều không ưa cô.
Lâu dần, cô ghét Eric, thậm chí còn muốn Eric chịu phạt thay cô.
Vì vậy, cô đã đánh cắp đồng hồ vàng của Mike, đổ lỗi cho Eric.
Tôi lại bị đánh. Tại sao lúc nào cũng là tôi?
Ngày 10 tháng 9 năm 1888.
Bị đánh, bị đánh, bị đánh, tôi luôn bị đánh. Tôi không chịu nổi nữa. Tại sao lúc nào cũng là tôi? Tại sao, tại sao, tại sao?
Ma ma lại khen Eric. Mặc dù Mike ghét cậu ta nhưng lại ít khi bắt nạt cậu ta. Tôi thực sự ghét cậu ta.
Tôi ghét Eric.
Ngày 20 tháng 9 năm 1888.
Đồng hồ của Mike mất rồi. Chỉ có Eric mới có thể lấy trộm nó mà không ai hay biết. Chúng tôi muốn Eric giao nộp chiếc đồng hồ vàng. Eric không nói gì.
Không biết có phải tôi gặp ảo giác không, lúc ăn cơm, cậu ta liếc nhìn tôi.
Cậu ta nhìn gì chứ? Ở đây chỉ có cậu ta là giỏi ăn trộm nhất.
Ngày 5 tháng 10 năm 1888.
Tại sao cậu ta cứ nhìn tôi?
Ngày 8 tháng 10 năm 1888.
Tại sao? Tại sao tôi đã chôn nó rồi mà nó vẫn xuất hiện trên giường của tôi? Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao?
Tôi sắp phát điên rồi.
Cậu ta vẫn nhìn tôi, cậu ta luôn nhìn tôi.
Mắt cậu ta có thể phát sáng.
Cậu ta là quái vật.
Ngày 9 tháng 10 năm 1888.
Cậu ta muốn giết tôi.
Cậu ta nhất định sẽ giết tôi, đó là đôi mắt của kẻ giết người.
Phải làm sao bây giờ?
Tôi phải phản kháng, tôi phải phản kháng như thế nào?
Mike ư? Người quản lý ư? Ma ma ư?
Không được, không được, đều không được.
Ngày 11 tháng 10 năm 1888.
Cậu ta đã đứng sau tôi bao lâu, một phút? Hai phút? Nửa giờ?
Hay là vẫn luôn ở đó?
Cậu ta là một kẻ điên, điên, điên!
Ngày 12 tháng 10 năm 1888.
Tôi đã ném nó xuống đầm lầy, xung quanh toàn là cá sấu, tại sao nó vẫn quay lại tay tôi?
Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì? Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì? Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?
...
Đây là trang cuối cùng, nét chữ dần trở nên lộn xộn, thô kệch, mực thấm vào nhiều tờ giấy.
Bạc Lỵ đọc mà thấy lạnh cả người.
Trình độ văn hóa của chủ nhân trước rõ ràng không cao, cách dùng từ và câu văn đều khá đơn giản.
Nhưng chỉ với những mô tả đơn giản và trực tiếp như vậy, cô không kìm được mà rùng mình, từ sống lưng đến da đầu đều căng ra, như thể thực sự có người đứng sau lưng cô vậy.
Cô có nên tin những lời trên không?
Bạc Lỵ lại xem lại nhật ký một lần nữa.
Chủ nhân trước và Eric đều là những người thấp kém nhất trong gánh xiếc.
Điểm khác biệt duy nhất là Eric có tài hơn chủ nhân trước - ăn trộm nhanh hơn, biết nhiều thứ hơn cô, cô trở thành người thấp kém nhất trong số những người thấp kém. Ma ma và Mike đều không ưa cô.
Lâu dần, cô ghét Eric, thậm chí còn muốn Eric chịu phạt thay cô.
Vì vậy, cô đã đánh cắp đồng hồ vàng của Mike, đổ lỗi cho Eric.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.