Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Phát Điên
Chương 39: Như Thể Ánh Mắt Của Cô Có Thể Gỡ Bỏ Chiếc Mặt Nạ Của Cậu Bất Cứ Lúc Nào (4)
Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
04/08/2024
Cậu rất ít tiếp xúc với người khác, hoàn toàn không biết kiểm soát lực đạo.
Nách cô bị cậu bóp đến đau nhức.
Bạc Lỵ không dám kêu đau, sợ cậu sẽ khiến cô đau hơn.
Tiếp tục như vậy không được.
Nếu họ thực sự phải hợp tác, cậu phải tiếp nhận một cuộc… huấn luyện xã hội.
Cô không monh cậu có thể nói chuyện bình thường với cô, ít nhất phải học cách chạm vào cô với sức lực vừa phải.
Quan hệ tốt hơn một chút, cô có thể bảo cậu đi tắm hoặc gì đó.
Lúc này, Eric khẽ giật dây cương, Caesar bắt đầu chạy.
Bạc Lỵ lập tức nắm chặt yên ngựa, sợ mình bất cẩn bị ngã xuống… Nếu cô bị ngựa hất xuống, chắc chắn Eric sẽ không kéo cô lên nữa.
Cùng lúc đó, dường như những người trong rạp xiếc phát hiện ra họ đã trộm Caesar, bắn lên trời mấy phát súng cảnh cáo.
Lúc này Bạc Lỵ mới hiểu, tại sao trước đây ở Los Angeles, mọi người lại nhạy cảm với tiếng nổ như vậy.
Những người không bị bắn chết sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác tiếng súng nổ vang sau lưng.
Giống như trái tim bị roi quất mạnh một cái.
Bạc Lỵ tự an ủi mình, lúc này độ chính xác của súng thấp, ngay cả khi ở nơi có ánh sáng tốt, cũng không nhất định bắn trúng họ.
Huống chi còn có sương mù dày đặc như vậy.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu cô, chỉ nghe thấy mấy tiếng súng nổ, một viên đạn bắn vào bên cạnh móng ngựa.
Dưới sự điều khiển của Eric, Caesar chỉ hí lên một tiếng kinh hoàng, chứ không dựng chân hất họ xuống.
Nhưng trong nháy mắt lưng Bạc Lỵ đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, trái tim đập mạnh, máu điên cuồng chảy về thái dương, cả người gần như mềm nhũn trong vòng tay Eric.
Đến nước này, cô cũng không muốn quan tâm Eric đang nghĩ gì nữa, quay người dùng sức chui vào lòng cậu, cố gắng biến cậu thành lá chắn thịt đỡ đạn.
Điều bất ngờ là Eric không đẩy cô ra.
Cô nghe thấy tiếng tim đập của cậu.
Ánh mắt cậu lạnh lùng trống rỗng nhưng nhịp tim lại nhanh và mạnh, giống như một cỗ máy thủy lực mạnh mẽ, từng giây từng phút vận chuyển máu nóng đến tứ chi.
Cô thực sự cảm thấy ấm áp và… an toàn trong vòng tay cậu.
Nhưng bầu không khí này nhanh chóng bị phá vỡ.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa… không có thùng xe, giống như xe chở hàng hơn, chắn ngang đường đi.
Trên xe ngựa, một người canh gác đang giơ súng nhắm vào họ, lớn tiếng hét: "Dừng lại… Dừng lại, nếu không tôi sẽ nổ súng!"
Có vài giây, đầu óc Bạc Lỵ trống rỗng, toàn thân như bị ngâm trong nước đá, tay chân cứng đờ, không thể phản ứng gì.
Mọi thứ trước mắt hoàn toàn vượt quá nhận thức của cô.
Cô có bình tĩnh đến đâu, đầu óc có nhanh nhạy đến đâu thì cũng chỉ là một người bình thường, hoàn toàn không có khả năng đối phó với những chuyện như thế này.
Thấy họ sắp đâm vào chiếc xe chở hàng đó, Eric đột nhiên dùng sức kéo mạnh dây cương về phía sau.
Caesar hí lên một tiếng. Cảnh tượng trước mắt đột nhiên xoay tròn, trong lúc hoảng loạn, Bạc Lỵ chỉ kịp ôm chặt lấy cổ Caesar.
Caesar thở hổn hển, cổ ngựa đã đổ mồ hôi, dường như cũng hoảng loạn không kém cô.
Tuy nhiên, Eric kéo mạnh dây cương, cúi người về phía trước, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, thế mà lại khiến nó bình tĩnh lại!
Bạc Lỵ vừa định thở phào nhẹ nhõm thì cảnh tượng tiếp theo xảy ra khiến cô nhớ mãi không quên…
Eric như tia chớp ném ra một sợi dây thừng, vô cùng chính xác tròng vào cổ người canh gác, đột nhiên kéo mạnh về phía sau!
Không ai biết cậu điều khiển sợi dây thừng như thế nào, cũng không ai biết sức mạnh của cậu khủng khiếp đến mức nào, thế mà lại trực tiếp kéo đứt đầu người canh gác!
Nách cô bị cậu bóp đến đau nhức.
Bạc Lỵ không dám kêu đau, sợ cậu sẽ khiến cô đau hơn.
Tiếp tục như vậy không được.
Nếu họ thực sự phải hợp tác, cậu phải tiếp nhận một cuộc… huấn luyện xã hội.
Cô không monh cậu có thể nói chuyện bình thường với cô, ít nhất phải học cách chạm vào cô với sức lực vừa phải.
Quan hệ tốt hơn một chút, cô có thể bảo cậu đi tắm hoặc gì đó.
Lúc này, Eric khẽ giật dây cương, Caesar bắt đầu chạy.
Bạc Lỵ lập tức nắm chặt yên ngựa, sợ mình bất cẩn bị ngã xuống… Nếu cô bị ngựa hất xuống, chắc chắn Eric sẽ không kéo cô lên nữa.
Cùng lúc đó, dường như những người trong rạp xiếc phát hiện ra họ đã trộm Caesar, bắn lên trời mấy phát súng cảnh cáo.
Lúc này Bạc Lỵ mới hiểu, tại sao trước đây ở Los Angeles, mọi người lại nhạy cảm với tiếng nổ như vậy.
Những người không bị bắn chết sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác tiếng súng nổ vang sau lưng.
Giống như trái tim bị roi quất mạnh một cái.
Bạc Lỵ tự an ủi mình, lúc này độ chính xác của súng thấp, ngay cả khi ở nơi có ánh sáng tốt, cũng không nhất định bắn trúng họ.
Huống chi còn có sương mù dày đặc như vậy.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu cô, chỉ nghe thấy mấy tiếng súng nổ, một viên đạn bắn vào bên cạnh móng ngựa.
Dưới sự điều khiển của Eric, Caesar chỉ hí lên một tiếng kinh hoàng, chứ không dựng chân hất họ xuống.
Nhưng trong nháy mắt lưng Bạc Lỵ đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, trái tim đập mạnh, máu điên cuồng chảy về thái dương, cả người gần như mềm nhũn trong vòng tay Eric.
Đến nước này, cô cũng không muốn quan tâm Eric đang nghĩ gì nữa, quay người dùng sức chui vào lòng cậu, cố gắng biến cậu thành lá chắn thịt đỡ đạn.
Điều bất ngờ là Eric không đẩy cô ra.
Cô nghe thấy tiếng tim đập của cậu.
Ánh mắt cậu lạnh lùng trống rỗng nhưng nhịp tim lại nhanh và mạnh, giống như một cỗ máy thủy lực mạnh mẽ, từng giây từng phút vận chuyển máu nóng đến tứ chi.
Cô thực sự cảm thấy ấm áp và… an toàn trong vòng tay cậu.
Nhưng bầu không khí này nhanh chóng bị phá vỡ.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa… không có thùng xe, giống như xe chở hàng hơn, chắn ngang đường đi.
Trên xe ngựa, một người canh gác đang giơ súng nhắm vào họ, lớn tiếng hét: "Dừng lại… Dừng lại, nếu không tôi sẽ nổ súng!"
Có vài giây, đầu óc Bạc Lỵ trống rỗng, toàn thân như bị ngâm trong nước đá, tay chân cứng đờ, không thể phản ứng gì.
Mọi thứ trước mắt hoàn toàn vượt quá nhận thức của cô.
Cô có bình tĩnh đến đâu, đầu óc có nhanh nhạy đến đâu thì cũng chỉ là một người bình thường, hoàn toàn không có khả năng đối phó với những chuyện như thế này.
Thấy họ sắp đâm vào chiếc xe chở hàng đó, Eric đột nhiên dùng sức kéo mạnh dây cương về phía sau.
Caesar hí lên một tiếng. Cảnh tượng trước mắt đột nhiên xoay tròn, trong lúc hoảng loạn, Bạc Lỵ chỉ kịp ôm chặt lấy cổ Caesar.
Caesar thở hổn hển, cổ ngựa đã đổ mồ hôi, dường như cũng hoảng loạn không kém cô.
Tuy nhiên, Eric kéo mạnh dây cương, cúi người về phía trước, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, thế mà lại khiến nó bình tĩnh lại!
Bạc Lỵ vừa định thở phào nhẹ nhõm thì cảnh tượng tiếp theo xảy ra khiến cô nhớ mãi không quên…
Eric như tia chớp ném ra một sợi dây thừng, vô cùng chính xác tròng vào cổ người canh gác, đột nhiên kéo mạnh về phía sau!
Không ai biết cậu điều khiển sợi dây thừng như thế nào, cũng không ai biết sức mạnh của cậu khủng khiếp đến mức nào, thế mà lại trực tiếp kéo đứt đầu người canh gác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.