Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Phát Điên
Chương 48: Phải Thiết Lập Cho Cậu Một Cơ Chế Thưởng Phạt Đúng Đắn. (3)
Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
05/08/2024
Mãi một lúc sau, Bạc Lỵ mới miễn cưỡng tìm lại được giọng nói của mình:
"Tất nhiên là phải tìm cách phóng đại chuyện cô ta mang thai. Trong nhiều tôn giáo, việc mang thai là điều thiêng liêng và bất khả xâm phạm. Nếu cô ta thực sự là quái thai thì tại sao Chúa lại cho phép cô ta mang thai?"
Lại không có phản hồi.
Bạc Lỵ tiếp tục nói: "Ở quê hương của tôi, mọi người sẽ trả tiền để nghe đủ loại câu chuyện. Ví dụ như, một cậu ấm thua sạch tiền vì cờ bạc."
"Mỗi người sẽ có cảm nhận khác nhau về câu chuyện này, người giàu sẽ cảnh giác với bản thân, sẽ cảm thấy may mắn vì mình chưa phá sản; người nghèo sẽ cảm thấy được an ủi, thấy rằng mọi người đều bình đẳng, ngay cả khi xuất thân cao hơn người khác, cũng có thể vì ngu ngốc mà thua sạch mọi thứ; những con bạc may mắn sẽ cho rằng anh ta là một kẻ ngu ngốc; những con bạc không may mắn thì hy vọng dựa vào câu chuyện này để khuyên bản thân không nên đánh bạc nữa."
Cô nhẹ giọng nói: "Bản thân việc Emily mang thai, không có ý nghĩa gì… Cô ta là con người, mang thai, chỉ vậy thôi. Bản chất con người phức tạp đã khiến cho sự việc này trở nên phức tạp."
Vẫn không có phản hồi.
"Không biết Emily đi đâu rồi." Bạc Lỵ lẩm bẩm.
Cuộc trò chuyện một chiều đến đây là kết thúc.
Bạc Lỵ ngáp một cái, muốn ngủ rồi.
Eric vẫn đang ăn. Cậu ăn rất nhiều, ăn hết hộp đồ hộp rồi lại ăn tiếp con thỏ.
Cũng bình thường thôi.
Nếu cậu không ăn nhiều thì khó mà tưởng tượng được điều gì đã hỗ trợ cho hành vi săn giết cường độ cao như vậy.
Bạc Lỵ nói với cậu một tiếng chúc ngủ ngon, quay người đi vào lều.
Cô đắp chăn, vừa định nhắm mắt lại, nghĩ ngợi một chút, lại ngồi dậy, nói với Eric ở bên ngoài: "… Chăn rất to, nếu cậu buồn ngủ thì có thể ngủ cùng tôi."
Nói câu này là để phòng ngừa nửa đêm, cậu muốn ngủ cùng cô, dùng dao găm gọi cô dậy.
Cô không muốn bị dọa sợ, rồi mất luôn cả quần sạch.
Eric không trả lời.
Bạc Lỵ không yên tâm, lại nói thêm một lần nữa, mới nằm xuống nhắm mắt lại.
Cô đã làm hết những gì mình nên làm, còn lại thì tùy số phận.
Nửa đêm, mặt Bạc Lỵ lạnh toát, có thứ gì đó đang nhẹ nhàng lướt trên má cô.
Cô buồn ngủ quá, mãi một lúc sau mới mở mắt ra, mơ màng nhìn về phía trước.
Đầu tiên đập vào mắt cô là một chiếc mặt nạ trắng, trống rỗng như tượng sáp, không mang bất kỳ cảm xúc nào.
Eric đang quỳ một gối bên cạnh cô, chăm chú nhìn cô.
Cậu cầm dao găm trên tay.
Lưỡi dao lạnh lẽo, đang áp vào mặt cô, di chuyển lên xuống.
Bạc Lỵ suýt thì chết ngất tại chỗ.
Cô đã nói trước với cậu rồi mà, tại sao vẫn xảy ra cảnh tượng này vậy!!!
Cả người cô cứng đờ, tim đập thình thịch, máu trong màng nhĩ dồn dập… Không biết cuối cùng cậu cũng muốn ra tay với cô, hay chỉ đang buồn chán trêu chọc cô.
… Có lẽ là trường hợp sau.
Bởi vì trước khi ngủ, cô không nói sai lời nào.
Những suy nghĩ của cô đều là thật. Cô thực sự cho rằng, Emily không khác gì người bình thường, chính ánh mắt của mọi người đã tô vẽ nên những màu sắc khác nhau cho "người bốn chân".
Nhưng cô không nói suông.
Mỗi khi nói một chữ, cô đều tính toán phản ứng của cậu trong lòng… Là tức giận, là ngạc nhiên, hay là đồng tình, hoặc là cho rằng cô tự cho mình là đúng, tự tiện phán đoán cảm nhận của người khác.
"Tất nhiên là phải tìm cách phóng đại chuyện cô ta mang thai. Trong nhiều tôn giáo, việc mang thai là điều thiêng liêng và bất khả xâm phạm. Nếu cô ta thực sự là quái thai thì tại sao Chúa lại cho phép cô ta mang thai?"
Lại không có phản hồi.
Bạc Lỵ tiếp tục nói: "Ở quê hương của tôi, mọi người sẽ trả tiền để nghe đủ loại câu chuyện. Ví dụ như, một cậu ấm thua sạch tiền vì cờ bạc."
"Mỗi người sẽ có cảm nhận khác nhau về câu chuyện này, người giàu sẽ cảnh giác với bản thân, sẽ cảm thấy may mắn vì mình chưa phá sản; người nghèo sẽ cảm thấy được an ủi, thấy rằng mọi người đều bình đẳng, ngay cả khi xuất thân cao hơn người khác, cũng có thể vì ngu ngốc mà thua sạch mọi thứ; những con bạc may mắn sẽ cho rằng anh ta là một kẻ ngu ngốc; những con bạc không may mắn thì hy vọng dựa vào câu chuyện này để khuyên bản thân không nên đánh bạc nữa."
Cô nhẹ giọng nói: "Bản thân việc Emily mang thai, không có ý nghĩa gì… Cô ta là con người, mang thai, chỉ vậy thôi. Bản chất con người phức tạp đã khiến cho sự việc này trở nên phức tạp."
Vẫn không có phản hồi.
"Không biết Emily đi đâu rồi." Bạc Lỵ lẩm bẩm.
Cuộc trò chuyện một chiều đến đây là kết thúc.
Bạc Lỵ ngáp một cái, muốn ngủ rồi.
Eric vẫn đang ăn. Cậu ăn rất nhiều, ăn hết hộp đồ hộp rồi lại ăn tiếp con thỏ.
Cũng bình thường thôi.
Nếu cậu không ăn nhiều thì khó mà tưởng tượng được điều gì đã hỗ trợ cho hành vi săn giết cường độ cao như vậy.
Bạc Lỵ nói với cậu một tiếng chúc ngủ ngon, quay người đi vào lều.
Cô đắp chăn, vừa định nhắm mắt lại, nghĩ ngợi một chút, lại ngồi dậy, nói với Eric ở bên ngoài: "… Chăn rất to, nếu cậu buồn ngủ thì có thể ngủ cùng tôi."
Nói câu này là để phòng ngừa nửa đêm, cậu muốn ngủ cùng cô, dùng dao găm gọi cô dậy.
Cô không muốn bị dọa sợ, rồi mất luôn cả quần sạch.
Eric không trả lời.
Bạc Lỵ không yên tâm, lại nói thêm một lần nữa, mới nằm xuống nhắm mắt lại.
Cô đã làm hết những gì mình nên làm, còn lại thì tùy số phận.
Nửa đêm, mặt Bạc Lỵ lạnh toát, có thứ gì đó đang nhẹ nhàng lướt trên má cô.
Cô buồn ngủ quá, mãi một lúc sau mới mở mắt ra, mơ màng nhìn về phía trước.
Đầu tiên đập vào mắt cô là một chiếc mặt nạ trắng, trống rỗng như tượng sáp, không mang bất kỳ cảm xúc nào.
Eric đang quỳ một gối bên cạnh cô, chăm chú nhìn cô.
Cậu cầm dao găm trên tay.
Lưỡi dao lạnh lẽo, đang áp vào mặt cô, di chuyển lên xuống.
Bạc Lỵ suýt thì chết ngất tại chỗ.
Cô đã nói trước với cậu rồi mà, tại sao vẫn xảy ra cảnh tượng này vậy!!!
Cả người cô cứng đờ, tim đập thình thịch, máu trong màng nhĩ dồn dập… Không biết cuối cùng cậu cũng muốn ra tay với cô, hay chỉ đang buồn chán trêu chọc cô.
… Có lẽ là trường hợp sau.
Bởi vì trước khi ngủ, cô không nói sai lời nào.
Những suy nghĩ của cô đều là thật. Cô thực sự cho rằng, Emily không khác gì người bình thường, chính ánh mắt của mọi người đã tô vẽ nên những màu sắc khác nhau cho "người bốn chân".
Nhưng cô không nói suông.
Mỗi khi nói một chữ, cô đều tính toán phản ứng của cậu trong lòng… Là tức giận, là ngạc nhiên, hay là đồng tình, hoặc là cho rằng cô tự cho mình là đúng, tự tiện phán đoán cảm nhận của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.