Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Phát Điên
Chương 46: Phải Thiết Lập Cho Cậu Một Cơ Chế Thưởng Phạt Đúng Đắn.
Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
05/08/2024
Cuối cùng Bạc Lỵ cũng được ăn một bữa no nê.
Cơ thể này chưa từng ăn ớt, ăn đến cuối, gần như nước mắt nước mũi cô chảy ròng ròng, vừa xì mũi vừa ăn.
Nhưng Eric lại không có phản ứng gì, như thể trước đây đã từng ăn những thứ kích thích hơn thế này.
Bạc Lỵ không nghĩ nhiều, dù sao ớt cũng có nguồn gốc từ châu Mỹ.
Trong nguyên tác, cậu đã đi khắp châu Âu, cuối cùng học được kỹ thuật dùng dây thừng đáng sợ ở Ấn Độ. Với kinh nghiệm như vậy, việc cậu từng đến châu Mỹ là chuyện bình thường… Biết đâu, bây giờ họ đang ở châu Mỹ.
Môn địa lý của Bạc Lỵ không được coi là xuất sắc nhưng cô mơ hồ nhớ rằng, ở Pháp không có cá sấu, cũng không có sói đồng cỏ.
Sói đồng cỏ chỉ phân bố ở Bắc Mỹ.
Trước đó cô nghe quản lý và những người khác nói tiếng Pháp, mới cho rằng mình đang ở Pháp, hoàn toàn quên mất rằng ở nước Mỹ thế kỷ 19 cũng có không ít thành phố nói tiếng Pháp… Ví dụ như New Orleans, trước đây là thuộc địa của Pháp và Tây Ban Nha.
Điều này cũng giải thích tại sao Richard không độc chiếm chiếc ba lô leo núi.
New Orleans cách Paris quá xa, thay vì phải vượt núi băng rừng để tìm Louis Vuitton đòi tiền công thì tốt hơn là nên chọn hợp tác với quản lý.
Bạc Lỵ ép buộc bản thân phải nhớ kỹ bài học này.
… Sau này làm việc nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.
Cô tưởng rằng những người ở đây ít hiểu biết, đầu óc đơn giản, chỉ cần cô thúc đẩy một chút là có thể khiến đối phương hành động theo ý mình.
Nhưng họ đều là người sống sờ sờ, làm sao có thể dễ dàng trở thành quân cờ của cô?
Nếu không phải Eric có sức mạnh phi thường, có lẽ cô đã chết dưới tay quản lý.
Eric sẽ không luôn giúp cô, cũng không nhất định sẽ giúp cô.
Muốn sống sót, cô phải cẩn thận, cẩn thận, rồi lại cẩn thận.
Lượng thức ăn trong hộp lẩu quá nhiều. Bạc Lỵ ăn được một phần ba thì không thể ăn thêm được nữa.
Nhưng Eric thì ăn rất ngon miệng, đôi đũa gần như không ngừng nghỉ.
Ngón tay cậu rất dài, linh hoạt và khỏe khoắn, đến mức đáng kinh ngạc… Không ít người nước ngoài lần đầu dùng đũa ăn đồ ăn Trung Quốc, đều có chút lúng túng nhưng cậu lại tỏ ra bình tĩnh, động tác giống hệt cô.
Lúc này Bạc Lỵ mới nhớ ra, cậu không chỉ là một nhà ảo thuật bậc nhất, mà còn là một thiên tài âm nhạc hiếm có, vừa hay cả hai đều yêu cầu độ linh hoạt của ngón tay rất cao.
Nếu cậu ngay cả đũa cũng không học được thì mới là lạ.
Nói ra thì, đây là lần đầu tiên cậu ăn trước mặt cô… Lần ăn thanh năng lượng đó không tính.
Giống như lần đó, cậu chỉ hơi nhấc mặt nạ lên, để lộ một phần đường nét hàm dưới sắc nét, động tác nhai không lớn, chậm rãi và tao nhã, giống như đã được đào tạo chuyên nghiệp.
Nghĩ đến việc cậu từng làm việc cho nhà vua, thậm chí còn lên kế hoạch cho một vài vụ ám sát chính trị thì điều này cũng bình thường.
Bạc Lỵ không dám nhìn nhiều vào khuôn mặt cậu, dời mắt đi, nói chuyện không đầu không cuối: "… Cậu gầy quá, ăn nhiều một chút."
Không có phản hồi.
Cậu cũng không dừng động tác ăn.
Có lẽ là cho phép cô tiếp tục nói.
Bạc Lỵ cảm thấy, đây là một cơ hội tốt để cô gần gũi với cậu.
Vì họ không ở Paris, cậu không gặp được nữ chính, tính cách cũng chưa đến mức phát điên, lúc này mà làm thân với cậu thì không có gì là không tốt.
Cô suy nghĩ một chút, nghĩ ra một chủ đề dễ tự nói một mình: "Cậu biết cách thành lập đoàn xiếc không?"
Vẫn không có phản hồi.
Cơ thể này chưa từng ăn ớt, ăn đến cuối, gần như nước mắt nước mũi cô chảy ròng ròng, vừa xì mũi vừa ăn.
Nhưng Eric lại không có phản ứng gì, như thể trước đây đã từng ăn những thứ kích thích hơn thế này.
Bạc Lỵ không nghĩ nhiều, dù sao ớt cũng có nguồn gốc từ châu Mỹ.
Trong nguyên tác, cậu đã đi khắp châu Âu, cuối cùng học được kỹ thuật dùng dây thừng đáng sợ ở Ấn Độ. Với kinh nghiệm như vậy, việc cậu từng đến châu Mỹ là chuyện bình thường… Biết đâu, bây giờ họ đang ở châu Mỹ.
Môn địa lý của Bạc Lỵ không được coi là xuất sắc nhưng cô mơ hồ nhớ rằng, ở Pháp không có cá sấu, cũng không có sói đồng cỏ.
Sói đồng cỏ chỉ phân bố ở Bắc Mỹ.
Trước đó cô nghe quản lý và những người khác nói tiếng Pháp, mới cho rằng mình đang ở Pháp, hoàn toàn quên mất rằng ở nước Mỹ thế kỷ 19 cũng có không ít thành phố nói tiếng Pháp… Ví dụ như New Orleans, trước đây là thuộc địa của Pháp và Tây Ban Nha.
Điều này cũng giải thích tại sao Richard không độc chiếm chiếc ba lô leo núi.
New Orleans cách Paris quá xa, thay vì phải vượt núi băng rừng để tìm Louis Vuitton đòi tiền công thì tốt hơn là nên chọn hợp tác với quản lý.
Bạc Lỵ ép buộc bản thân phải nhớ kỹ bài học này.
… Sau này làm việc nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.
Cô tưởng rằng những người ở đây ít hiểu biết, đầu óc đơn giản, chỉ cần cô thúc đẩy một chút là có thể khiến đối phương hành động theo ý mình.
Nhưng họ đều là người sống sờ sờ, làm sao có thể dễ dàng trở thành quân cờ của cô?
Nếu không phải Eric có sức mạnh phi thường, có lẽ cô đã chết dưới tay quản lý.
Eric sẽ không luôn giúp cô, cũng không nhất định sẽ giúp cô.
Muốn sống sót, cô phải cẩn thận, cẩn thận, rồi lại cẩn thận.
Lượng thức ăn trong hộp lẩu quá nhiều. Bạc Lỵ ăn được một phần ba thì không thể ăn thêm được nữa.
Nhưng Eric thì ăn rất ngon miệng, đôi đũa gần như không ngừng nghỉ.
Ngón tay cậu rất dài, linh hoạt và khỏe khoắn, đến mức đáng kinh ngạc… Không ít người nước ngoài lần đầu dùng đũa ăn đồ ăn Trung Quốc, đều có chút lúng túng nhưng cậu lại tỏ ra bình tĩnh, động tác giống hệt cô.
Lúc này Bạc Lỵ mới nhớ ra, cậu không chỉ là một nhà ảo thuật bậc nhất, mà còn là một thiên tài âm nhạc hiếm có, vừa hay cả hai đều yêu cầu độ linh hoạt của ngón tay rất cao.
Nếu cậu ngay cả đũa cũng không học được thì mới là lạ.
Nói ra thì, đây là lần đầu tiên cậu ăn trước mặt cô… Lần ăn thanh năng lượng đó không tính.
Giống như lần đó, cậu chỉ hơi nhấc mặt nạ lên, để lộ một phần đường nét hàm dưới sắc nét, động tác nhai không lớn, chậm rãi và tao nhã, giống như đã được đào tạo chuyên nghiệp.
Nghĩ đến việc cậu từng làm việc cho nhà vua, thậm chí còn lên kế hoạch cho một vài vụ ám sát chính trị thì điều này cũng bình thường.
Bạc Lỵ không dám nhìn nhiều vào khuôn mặt cậu, dời mắt đi, nói chuyện không đầu không cuối: "… Cậu gầy quá, ăn nhiều một chút."
Không có phản hồi.
Cậu cũng không dừng động tác ăn.
Có lẽ là cho phép cô tiếp tục nói.
Bạc Lỵ cảm thấy, đây là một cơ hội tốt để cô gần gũi với cậu.
Vì họ không ở Paris, cậu không gặp được nữ chính, tính cách cũng chưa đến mức phát điên, lúc này mà làm thân với cậu thì không có gì là không tốt.
Cô suy nghĩ một chút, nghĩ ra một chủ đề dễ tự nói một mình: "Cậu biết cách thành lập đoàn xiếc không?"
Vẫn không có phản hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.