Chương 45: Thần giao cách cảm
Mộng Tiêu Nhị
11/05/2023
Trên đường tới nhà hàng, Tưởng Bách Xuyên nhận được điện thoại của Tưởng Mộ Tranh.
Tưởng Mộ Tranh vẫn giễu cợt anh như trước: “Chú không ngờ Tiểu Xuyên lại đi một con đường không tầm thường như vậy đấy, mau nói chú nghe xem, cháu làm cách nào để có thể giẫm lên lòng tự trọng của bản thân và mở miệng hỏi vay Đồng Đồng thế?”
Tưởng Bách Xuyên: “Tưởng Mộ Tranh, nhận được tiền rồi thì làm việc tử tế đi.”
Tưởng Mộ Tranh cười, không tiếp tục nói chuyện phiếm với anh nữa mà chuyển sang chuyện quan trọng: “Hóa ra ông chủ của công ty quản lý tài sản Doãn Lâm là bố của Cố Hằng và chú của Bàng Việt Hy đấy, cháu biết chuyện này không?”
Anh cũng vừa nghe được chuyện này, trước kia anh chưa từng quan tâm tới gia thế của Bàng Việt Hy.
Tưởng Bách Xuyên không mặn không nhạt nói, “Biết.”
Sau khi gia nhập ngành giải trí, Cố Hằng đổi sang họ của mẹ.
Bố của Cố Hằng họ Bàng, tên Bàng Lâm Bân, ông là người viết nên thần thoại người Hoa trên phố Wall.
Anh cùng Bàng Lâm Bân từng nói chuyện vài lần, nhưng hai người không quá thân quen.
Tô Dương lại quen ông, trước đây, anh thường nghe Tô Dương nói cô rất nhớ chú Bàng.
Hình như, khi cô còn thơ bé, ông thường dành thời gian dẫn cô cùng Cố Hằng và Lục Duật Thành đi chơi.
Về phần Bàng Việt Hy, tuy là cháu gái của Bàng Lâm Bân, cô ta lại sống với mẹ ở nước ngoài từ nhỏ, chưa bao giờ dựa dẫm vào gia đình, chính bản thân luôn ra sức làm việc trong giới tài chính trên phố Wall. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh đánh giá cao cô ta.
Lần này, Bàng Việt Hy trở lại Doãn Lâm hẳn là vì Cố Hằng không muốn quản lý công ty, Bàng Lâm Bân không còn cách nào khác nên mới cố ý bảo cô ta trở về.
Nếu không, dựa theo tính cách của Bàng Việt Hy, cô ta sẽ không làm việc trong xí nghiệp của gia đình.
Tưởng Mộ Tranh nói: “Bàng Việt Hy chuẩn bị liều mạng với cháu à?”
Tưởng Bách Xuyên: “Đại khái thế. “
Tưởng Mộ Tranh cười: “Về sau cháu sẽ không có ngày lành đâu, người phụ nữ này không phải loại không có đầu óc như Kiều Cẩn. Bàng Việt Hy sẽ không gắng sức phá hoại tình cảm của cháu và Đồng Đồng, nhưng cô ta sẽ chèn ép cháu trên phương diện làm ăn, đủ để cháu phải bận rộn.”
Tưởng Bách Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
Giọng nói nhuốm ý cười của Tưởng Mộ Tranh lại truyền đến: “Nếu một ngày nào đó cháu không chịu nổi thì cứ nói với chú một tiếng, chú sẽ làm việc nghĩa mà không khoan nhượng, giúp cháu chèn ép Bàng Lâm Bân, nếu thực sự không được thì sẽ kêu cả anh tư cùng hành động.”
Tưởng Bách Xuyên: “Cảm ơn chú, nhưng yên tâm đi, cháu sẽ không cầu xin chú đâu.”
Tưởng Mộ Tranh cười ha ha, “Chú rất mong tới ngày cháu chủ động tìm chú đấy.”
Tưởng Bách Xuyên đả kích anh chẳng chút do dự: “Tưởng Mộ Tranh, cháu sẽ chỉ chủ động tìm Đồng Đồng mà thôi, chú sớm hết hy vọng với cháu đi, cháu không có cơ hội để cho chú đâu.”
Tưởng Mộ Tranh: “…”
Anh nhịn không được mà phản kích: “Tưởng Bách Xuyên, nghe nói lần này cháu tới Thượng Hải để hẹn chủ tịch hội đồng quản trị của Phương Vinh, nhưng hình như còn chưa hẹn được nhỉ.”
Tưởng Bách Xuyên: “Liên quan gì tới chú?”
Tưởng Mộ Tranh buồn rầu nói: “Đúng là chẳng liên quan gì tới chú, nhưng có liên quan tới Đồng Đồng nha. Cháu chỉ mải bận rộn thôi, trên mạng đang đồn ầm lên là một mình Đồng Đồng cô đơn xuất hiện ở sân bay kia kìa, còn loan truyền cả việc không được người nhà chồng công nhận, tới nay vẫn còn chưa tổ chức hôn lễ nữa.”
Tưởng Bách Xuyên chẳng có thời gian để lãng phí miệng lưỡi với Tưởng Mộ Tranh, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Anh mở mục tin tức, bấm vào trang giải trí.
Trên đó có ảnh chụp Tô Dương xuất hiện tại sân bay thủ đô vào tối hôm qua rồi lại xuất hiện ở sân bay Phố Đông vào sáng hôm nay, trong ảnh, cô mang vẻ mặt lạnh nhạt, đang cúi đầu nhìn di động.
Vẻ mặt nhàn nhạt không mang ý cười ấy bị hiểu thành một mình lẻ loi thương cảm vì chịu ghẻ lạnh.
Có dân mạng đào càng thêm sâu, vừa công khai chuyện hôn nhân đã một mình đi xa trong lễ Giáng Sinh, xem ra cuộc hôn nhân của Tô Dương không hạnh phúc, việc không được nhà chồng công nhận là sự thật.
Tưởng Bách Xuyên giật mình nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, không tiếp tục xem bình luận nữa mà trực tiếp rời trang mạng.
Anh gửi tin nhắn cho Giang Phàm: [Đè xuống đi, đừng để việc này xuất hiện trên mạng nữa, nếu thực sự không đè được thì cố gắng xóa những bình luận có tính ám chỉ nhé.]
Giang Phàm: [Tôi biết rồi.]
Lại hỏi: [Ngài không định đáp lời trực tiếp ạ?]
Tưởng Bách Xuyên: [Thế không phải sẽ càng náo nhiệt sao? Làm như vậy cũng sẽ cho những kẻ xấu rắp tâm đổ dầu vào lửa một cơ hội.]
Giang Phàm: [Nhưng từ lập trường của Tô Dương, việc ngài đáp lời chính là sự bảo vệ đối với cô ấy, cho dù chuyện trên mạng náo nhiệt hơn, cô ấy cũng sẽ không để ý. Dù người phụ nữ độc lập đến đâu thì cũng có một mặt nhạy cảm.]
Tưởng Bách Xuyên: [Ừ, tôi sẽ nghĩ xem nên đáp trả thế nào.]
Sau khi nghĩ ngợi hồi lâu, anh đang nhập Weibo của mình, tìm Weibo của mẹ Tưởng rồi nhấn theo dõi.
Cất di động đi, Tưởng Bách Xuyên suy tư nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Nhất định Kiều Cẩn cùng em họ của cô ta có liên quan tới những tin tức này.
Trước kia, vì cần để ý tới mặt mũi của Tô Dương nên anh không quá so đo với Kiều Cẩn, nhưng có một số người lại luôn coi sự khách khí của người khác như một điều may mắn.
Cứ như thể toàn thế giời đều thiếu nợ cô ta không bằng.
Một lát sau, anh bấm số của Giang Phàm.
“Tưởng tổng, còn chuyện gì thế ạ?”
Tưởng Bách Xuyên hỏi: “Có phải công ty của dì Kiều Cẩn vẫn luôn làm việc với tập đoàn Trung Xuyên không?”
Giang Phàm: “Vâng, đó là công ty dưới trướng của Trung Xuyên, chuyên cung cấp thiết bị y tế, bởi vì quan hệ cá nhân nên chúng ta vẫn luôn săn sóc công ty của bọn họ.”
Tưởng Bách Xuyên suy ngẫm một hồi: “Từ giờ trở đi, tạm dừng tất cả việc hợp tác, đổi một nhà cung cấp khác, công khai việc đấu thầu. Chuyện vi phạm hợp đồng thì giao cho đoàn luật sư của Trung Xuyên giải quyết nhé.”
Giang Phàm giật mình, lập tức hỏi: “Chúng ta lấy lý do là thiết bị bọn họ cung cấp không đạt tiêu chuẩn quy định của công ty để tạm ngừng hợp tác sao?”
Phụ kiện mà họ cung cấp đều đạt tiêu chuẩn quốc gia.
Tưởng Bách Xuyên: “Không có lý do gì cả.”
Giang Phàm: “… Về phía chủ tịch thì sao ạ?”
Tưởng Bách Xuyên: “Bảo chú tư đừng xen vào chuyện này, tôi đã quyết định rồi, nhà họ Kiều tìm ai cũng vô dụng.”
Giang Phàm: “Tôi biết rồi.”
Đến cửa nhà hàng, Tưởng Bách Xuyên không vội xuống xe mà gọi điện thoại cho Tô Dương.
“Anh đang ở cửa nhà hàng này, em tới tìm anh nhé?”
Tô Dương: “… Hả? Không phải là anh đến tìm em sao? Sao lại bảo em tới nhà hàng tìm anh?”
Giọng cô lộ vẻ ngỡ ngàng.
Không đợi Tưởng Bách Xuyên nói chuyện, Tô Dương bắt đầu công khai lên án anh: “Tưởng Bách Xuyên, đã một tiếng đồng hồ rồi mà anh vẫn chưa tìm được em, lại còn bảo em đi tìm anh nữa.”
Tưởng Bách Xuyên: “Tô Dương, em lại giả vờ giả vịt rồi đấy!”
Tô Dương: “Vờ vịt cái gì? Em đang ở quán cà phê, là quán cà phê sáng hôm qua kìa.” Sợ anh không nhớ, cô còn cố ý nhắc nhở: “Chính là chỗ Bàng Việt Hy cũng tới ấy, anh không quên đấy chứ?”
Giọng Tưởng Bách Xuyên nhàn nhạt: “Anh chưa quên.”
Tô Dương bất mãn hừ hừ hai tiếng: “Tưởng Bách Xuyên, anh bảo anh có thể tìm thấy em, nhưng anh không tìm được.”
Lại tủi thân nói: “Đã nhiều năm như vậy, chưa lần nào anh không tìm được em. Có phải hôm nay anh nghĩ chuyện khác trong lòng nên không để bụng chuyện tìm em không?”
Giọng cô lập tức trở nên rầu rĩ, “Tưởng Bách Xuyên, anh thay đổi rồi.”
Tưởng Bách Xuyên gõ lên cửa xe không theo nhịp, anh nói: “Anh biết em không ở quán cà phê, mau tới tìm anh đi, còn nói linh tinh nữa là anh vào sảnh nhà hàng một mình đấy. Anh đếm đến ba là tắt điện thoại này. Ba, hai, …”
Tô Dương cười ngắt lời: “Đừng như vậy mà.”
Cô hỏi: “Sao anh biết là em sẽ tới nhà hàng?”
Mà không phải là ở quán cà phê.
Tưởng Bách Xuyên: “Biết chính là biết thôi, đâu ra mà lắm cái vì sao vậy, em mà không nhanh lên thì cá chim nướng sẽ bị người khác ăn sạch đấy.”
Giọng Tô Dương gấp gáp hẳn lên, “Chờ một chút, em lập tức tới ngay!”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Anh không khỏi bật cười.
Không quá hai phút, Tô Dương chạy chậm tới từ phía bên kia bãi đỗ ngầm, khóe mắt cùng chân mày đều vương ý cười.
Tưởng Bách Xuyên cũng xuống xe.
Tô Dương nhào vào lòng anh, vẫn quấn lấy vấn đề lúc trước: “Sao anh lại chắc chắn là em sẽ ở chỗ này?”
Tưởng Bách Xuyên: “Nhìn bộ dạng tham ăn của em là biết ngay.”
Tô Dương: “…”
Hai tay cô mạnh mẽ xoa bóp mặt anh.
Còn bất mãn liếc xéo anh một cái.
Tưởng Bách Xuyên vỗ về lưng cô: “Đừng đùa nữa, chúng ta vào đi thôi.”
Tô Dương buông anh ra, kéo tay anh bước vào nhà hàng.
Tưởng Bách Xuyên hỏi cô: “Em đã xem tin tức chưa?”
Tô Dương biết anh đang ám chỉ tin tức gì.
“Xem rồi, Đinh Thiến gọi điện nói cho em biết, bảo em đừng để ý.”
Cô ngừng giọng, hỏi: “Sẽ là Kiều Cẩn sao?”
Tưởng Bách Xuyên: “Ngoài cô ta ra thì còn ai nhàm chán như vậy nữa? Trong khoảng thời gian này em đừng lên mạng nhé.”
Tô Dương thản nhiên đáp ứng, liên tục suy nghĩ, nếu đêm mai cô tới tiệc từ thiện đúng hẹn, Kiều Cẩn sẽ kiếm chuyện với cô như thế nào?
Thấy cô không yên lòng, Tưởng Bách Xuyên hỏi: “Sao thế?”
Tô Dương hoàn hồn, “Em đang nghĩ thực ra em cũng giỏi đấy chứ, còn biết dùng cả binh pháp nữa.”
Tưởng Bách Xuyên chẳng hiểu ra sao: “Hả?”
Tô Dương cười: “Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách, em giỏi chiêu này cực.”
Tưởng Bách Xuyên: “… Tức là sao?”
Tô Dương nói: “Duy Y mời em tham dự tiệc từ thiện của tập đoàn Mỹ Ngu, em lại chạy tới nơi này để gặp tình ca ca của em.”
Tình ca ca…
Tưởng Bách Xuyên ho nhẹ hai tiếng, “Em đừng nói linh tinh nữa.”
Tô Dương cười, chế nhạo: “Thế em gọi anh là tình lang nhé?”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Thang máy đã tới tầng chín.
Khi bọn họ bước ra, vừa khéo có vài người trẻ tuổi đang đứng chờ thang máy.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, đám người kia khẽ giật mình.
Hai vợ chồng đi về phía nhà hàng, đám người thì thào bàn tán, có cô gái kích động giậm chân, vội vàng lấy di động ra chụp liên tiếp mấy bức ảnh. Bạn thân của cô cũng lấy di động, bắt đầu quay video.
Bởi vì chụp ảnh nên họ bỏ lỡ thang máy đang đi xuống.
Cô gái kích động đề nghị: “Chao ôi, hay chúng ta quay lại ăn tiếp được không, để tiện chụp vài tấm chính diện của bọn họ luôn!”
Còn chưa kịp nói mấy chữ “Tưởng Bách Xuyên là nam thần của mình”, bạn trai của cô đã đen mặt: “… Em chụp người ta làm gì? Có chụp thì chụp anh đây này, cho em chụp miễn phí luôn đấy.”
Cô gái ghét bỏ: “…”
Đoạn cất di động, “Đi nào đi nào, đi hát thôi!”
Anh bạn trai: “…”
“Em tự cầm túi đi!”
Cô gái không để ý tới anh, trong lúc rảnh rang, cô lại lấy di động ra xem mấy tấm hình mình vừa chụp, nhìn thế nào cũng thấy Tưởng Bách Xuyên mạnh hơn người đàn ông keo kiệt đang lải nhà lải nhải bên tai cô gấp trăm lần.
Cô gửi riêng mấy tấm hình này cho Tưởng Bách Xuyên, đồng thời nhắn lại: [Nam thần ơi, em vừa thấy anh cùng nữ thần ở cạnh nhau đấy (Kích động) (Kích động)]
Bạn trai cô uy hiếp: “Em có tin anh ném luôn cái túi này đi không?”
Cô gái ngước mắt, cười: “Anh ném đi, em cũng đang định đổi một cái mới. Sắp Tết rồi, anh tặng em một cái nhé?”
Bạn trai: “… Anh thấy cái túi này rất đẹp!”
Sau đó anh câm lặng, ngoan ngoãn cầm túi.
Cô gái đắc ý, khẽ ngâm nga hát.
Trong nhà hàng, tại quầy thu ngân, Tô Dương lấy di động ra, cho nhân viên xem thông tin phiếu ăn.
Cô quay đầu nói với Tưởng Bách Xuyên: “Anh đi tìm chỗ ngồi trước đi, hoặc chọn chỗ mình ngồi hôm qua cũng được, xem xem có ai ngồi đó không.”
Tưởng Bách Xuyên gật đầu, xoay người bước về nơi bọn họ ngồi hôm qua.
Vị trí kia tương đối kín đáo, không gần cửa sổ, ánh sáng khá yếu, rất phù hợp với hai người bọn họ.
Tô Dương nói với hai vệ sĩ: “Các anh vào trước đi, tôi sẽ xong ngay thôi.”
Vệ sĩ gật đầu, một người đi tìm Tưởng Bách Xuyên, người còn lại vẫn đứng cách đó không xa để trông chừng Tô Dương.
Nhân viên ở quầy thỉnh thoảng liếc Tô Dương một cái, cuối cùng không nhịn được: “Xin hỏi tiểu thư có phải là nhà nhiếp ảnh Tô không ạ?”
Tô Dương cười nói phải.
Nhân viên phục vụ cũng cười, đối chiếu thông tin xong xuôi: “Được rồi, chúc tiểu thư dùng bữa vui vẻ.”
Tô Dương hơi hơi gật đầu, đoạn cất di động, đi tìm Tưởng Bách Xuyên.
Vẫn là vị trí ngày hôm qua, Tưởng Bách Xuyên đang nói chuyện với vệ sĩ. Cô không qua đó, xoay người bước về khu đồ nướng.
Mấy đầu bếp trẻ tuổi đều biết cô, không phải bởi vì gần đây cô nổi ngất trời, mà bởi vì cô thực sự ăn không ít cá nướng vào ngày hôm qua…
Một trong số đó cười hỏi: “Chào buổi tối, xin hỏi tiểu thư có yêu cầu gì? Vẫn giống như trưa hôm qua ạ?”
Tô Dương: “…”
Tai cô không khỏi phiếm hồng.
Có nhiều người ăn cá như vậy, vì sao họ lại chỉ nhớ mình cô?
Những đầu bếp này không hứng thú với việc xem chuyện bát quái, họ sẽ không biết cô là ai.
Thế nên, cô… Ăn một lần rồi thành danh sao?
Cô gật đầu, nói với đầu bếp: “Cá chim nhỏ, làm hơi cay một chút.”
Đằng sau còn có người xếp hàng để ăn thịt nướng, Tô Dương nhường đường, đặt đĩa trong khu ăn uống: “Lát nữa tôi sẽ qua lấy sau.”
Đoạn, cô bước vào khu cà phê.
Tô Dương pha một ly espresso.
“Lại uống espresso à?” Tưởng Bách Xuyên cũng đi tới.
Tô Dương quay đầu, ra sức bác bỏ: “Không phải espresso, em chỉ pha cà phê thường thôi.”
Tưởng Bách Xuyên vạch trần cô: “Anh vừa thấy em bấm nút lấy cà phê espresso mà, em không phân biệt được ‘cà phê thường’ cùng ‘espresso’ hả?”
Tô Dương: “…”
Cô nắm quyền đánh anh một cái: “Tưởng Bách Xuyên, sao anh đáng ghét thế!”
Tưởng Bách Xuyên cười, cầm tay cô: “Đừng ầm ĩ nữa.”
Lại bảo: “Sau này không được uống cà phê đâu đấy!”
Tô Dương trợn trắng mắt, phản bác: “Bình thường em cũng có uống đâu, chỉ thỉnh thoảng mới uống thôi mà, không sao đâu.”
Cà phê được pha xong, Tưởng Bách Xuyên bưng ly.
Anh nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Sau này thỉnh thoảng cũng không được, không tốt cho cơ thể, đặc biệt là…”
Anh chợt tới gần cô, cực nhỏ giọng mà rằng: “Phụ nữ có thai không thể uống cà phê.”
Tô Dương”...”
Cô câm lặng nhìn anh, một hồi lâu sau cũng không nói thành lời.
Phụ nữ có thai?
Cô dở khóc dở cười nhìn anh: “Em mang thai từ lúc nào thế?”
Tưởng Bách Xuyên: “Nhất định có thể mang thai.”
Anh bưng cà phê ra ngoài.
Một mình Tô Dương ngổn ngang trong khu cà phê.
Có người tiến vào pha cà phê, cô mới rời khỏi đó.
Tô Dương bê đĩa cá chim nướng về chỗ ngồi, Tưởng Bách Xuyên lại lấy cho cô chút salad rau quả.
Anh hỏi cô: “Em muốn ăn mỳ Ý không?”
Tô Dương lắc đầu: “Em chỉ ăn cá nướng thôi.”
Cô cầm đũa, bắt đầu ăn.
Vừa ăn vừa khen không dứt miệng.
Tưởng Bách Xuyên nhìn mâm cá chim nhỏ, đưa đũa qua định gắp một con, nào biết đũa còn chưa chạm đĩa, hai tay Tô Dương đã nhanh chóng che trên đĩa như sư tử nhỏ bảo vệ thức ăn.
Cô ngước đầu, híp mắt nhìn anh, ý vị thâm trường.
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Anh hiểu ánh mắt này của cô.
Trước đây, khi cô còn ở tuổi vị thành niên, mỗi lần ra ngoài ăn cơm, cô đều sẽ dùng chiêu này, nhưng mấy năm gần đây, có lẽ là vì trưởng thành hơn một chút nên cô không hành động ngây thơ như vậy nữa.
Ngày hôm nay, cô lại làm hành động kia.
Anh không ăn cá chim của cô, được chưa hả.
Tưởng Bách Xuyên bắt đầu cầm dao nĩa, chuẩn bị cắt bít tết bò.
Thấy mưu kế nhỏ của mình thất bại, Tô Dương được đằng chân lân đằng đầu, duỗi dài tay cầm đũa của anh, chắn trước bít tết bò, không để anh cắt.
Cô khiêu khích nhìn người ở phía đối diện.
Tưởng Bách Xuyên nhìn cô, ánh mắt bất đắc dĩ tới cực điểm.
Nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng anh vẫn nói: “Đồng là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng thấy, không ai sánh bằng.”
Mấy năm nay, anh đã bị cô không ngừng ép nói những lời này cả ngàn lần.
Tô Dương yên lặng bật cười, sau khi thỏa mãn, cô đặt đũa ở cạnh, ý bảo anh mau cắt bít tết bò.
Bởi vì tâm tình không tồi, cô lại gắp hai miếng cá chim trong khay rồi đặt vào đĩa của anh.
“Đủ chưa?”
Tưởng Bách Xuyên: “Đủ rồi.”
Lại bảo cô: “Em mau ăn đi, để nguội thì sẽ có mùi, không thể ăn đâu.”
Tô Dương trừng anh, dứt khoát đặt đĩa cá chim đã chín vào tay anh.
Cô phóng khoáng nói: “Cho anh hết đấy.”
Tưởng Bách Xuyên ngờ vực: “Em không ăn à?”
Tô Dương đứng dậy: “Anh ăn đi, em sẽ ra xếp hàng rồi bảo đầu bếp nướng thêm một ít.”
Dứt lời, cô nhẹ nhàng bước về khu đồ nướng.
Nhìn bóng dáng sung sướng của cô, Tưởng Bách Xuyên thất thần trong giây lát.
Cứ mỗi lần được ở cạnh anh lâu thêm một chút, cô sẽ tạm thời thoát khỏi áp lực nặng nề trong công việc, không khác Tô Dương của tuổi mười bảy là bao.
Đơn giản.
Lạc quan.
Trẻ con.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên lần lượt ra khỏi nhà hàng.
Thang máy có không ít người, bọn họ phải đứng sâu vào bên trong.
Tưởng Bách Xuyên xoay cô đối diện với mình, nhỏ giọng hỏi: “Còn muốn đi chơi ở đâu không?”
Tô Dương chẳng hề nghĩ ngợi: “Về khách sạn đi.”
Nhất định Tưởng Bách Xuyên có không ít e-mail cần xử lý, nếu cô ra ngoài chơi thì sẽ làm lỡ việc của anh, lúc về lại phải tăng ca làm việc.
Xuống tầng dưới của nhà hàng, bên cạnh không còn ai khác, Tưởng Bách Xuyên xoay người, nhỏ giọng hỏi bảo vệ sĩ đứng sau lưng: “Xong xuôi hết rồi chứ?”
Vệ sĩ nhìn trái ngó phải, đoạn đáp: “Đã công bố rồi ạ.”
Tô Dương quay đầu: “Công bố cái gì cơ?”
Tưởng Bách Xuyên không nói thật với cô, chỉ có lệ một câu: “Chuyện làm ăn ấy mà.”
Tô Dương “A” một tiếng, không hỏi nhiều nữa.Manh: Ngọt chết tôi rồi huhuhu.
Mà nếu Cố Hằng giữ họ Bàng… Bàng Hằng… Nghe thật là ba chấm…
“Bảo chú tư đừng xen vào chuyện này, tôi đã quyết định rồi, nhà họ Kiều tìm ai cũng vô dụng.”
Tưởng Mộ Tranh vẫn giễu cợt anh như trước: “Chú không ngờ Tiểu Xuyên lại đi một con đường không tầm thường như vậy đấy, mau nói chú nghe xem, cháu làm cách nào để có thể giẫm lên lòng tự trọng của bản thân và mở miệng hỏi vay Đồng Đồng thế?”
Tưởng Bách Xuyên: “Tưởng Mộ Tranh, nhận được tiền rồi thì làm việc tử tế đi.”
Tưởng Mộ Tranh cười, không tiếp tục nói chuyện phiếm với anh nữa mà chuyển sang chuyện quan trọng: “Hóa ra ông chủ của công ty quản lý tài sản Doãn Lâm là bố của Cố Hằng và chú của Bàng Việt Hy đấy, cháu biết chuyện này không?”
Anh cũng vừa nghe được chuyện này, trước kia anh chưa từng quan tâm tới gia thế của Bàng Việt Hy.
Tưởng Bách Xuyên không mặn không nhạt nói, “Biết.”
Sau khi gia nhập ngành giải trí, Cố Hằng đổi sang họ của mẹ.
Bố của Cố Hằng họ Bàng, tên Bàng Lâm Bân, ông là người viết nên thần thoại người Hoa trên phố Wall.
Anh cùng Bàng Lâm Bân từng nói chuyện vài lần, nhưng hai người không quá thân quen.
Tô Dương lại quen ông, trước đây, anh thường nghe Tô Dương nói cô rất nhớ chú Bàng.
Hình như, khi cô còn thơ bé, ông thường dành thời gian dẫn cô cùng Cố Hằng và Lục Duật Thành đi chơi.
Về phần Bàng Việt Hy, tuy là cháu gái của Bàng Lâm Bân, cô ta lại sống với mẹ ở nước ngoài từ nhỏ, chưa bao giờ dựa dẫm vào gia đình, chính bản thân luôn ra sức làm việc trong giới tài chính trên phố Wall. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh đánh giá cao cô ta.
Lần này, Bàng Việt Hy trở lại Doãn Lâm hẳn là vì Cố Hằng không muốn quản lý công ty, Bàng Lâm Bân không còn cách nào khác nên mới cố ý bảo cô ta trở về.
Nếu không, dựa theo tính cách của Bàng Việt Hy, cô ta sẽ không làm việc trong xí nghiệp của gia đình.
Tưởng Mộ Tranh nói: “Bàng Việt Hy chuẩn bị liều mạng với cháu à?”
Tưởng Bách Xuyên: “Đại khái thế. “
Tưởng Mộ Tranh cười: “Về sau cháu sẽ không có ngày lành đâu, người phụ nữ này không phải loại không có đầu óc như Kiều Cẩn. Bàng Việt Hy sẽ không gắng sức phá hoại tình cảm của cháu và Đồng Đồng, nhưng cô ta sẽ chèn ép cháu trên phương diện làm ăn, đủ để cháu phải bận rộn.”
Tưởng Bách Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
Giọng nói nhuốm ý cười của Tưởng Mộ Tranh lại truyền đến: “Nếu một ngày nào đó cháu không chịu nổi thì cứ nói với chú một tiếng, chú sẽ làm việc nghĩa mà không khoan nhượng, giúp cháu chèn ép Bàng Lâm Bân, nếu thực sự không được thì sẽ kêu cả anh tư cùng hành động.”
Tưởng Bách Xuyên: “Cảm ơn chú, nhưng yên tâm đi, cháu sẽ không cầu xin chú đâu.”
Tưởng Mộ Tranh cười ha ha, “Chú rất mong tới ngày cháu chủ động tìm chú đấy.”
Tưởng Bách Xuyên đả kích anh chẳng chút do dự: “Tưởng Mộ Tranh, cháu sẽ chỉ chủ động tìm Đồng Đồng mà thôi, chú sớm hết hy vọng với cháu đi, cháu không có cơ hội để cho chú đâu.”
Tưởng Mộ Tranh: “…”
Anh nhịn không được mà phản kích: “Tưởng Bách Xuyên, nghe nói lần này cháu tới Thượng Hải để hẹn chủ tịch hội đồng quản trị của Phương Vinh, nhưng hình như còn chưa hẹn được nhỉ.”
Tưởng Bách Xuyên: “Liên quan gì tới chú?”
Tưởng Mộ Tranh buồn rầu nói: “Đúng là chẳng liên quan gì tới chú, nhưng có liên quan tới Đồng Đồng nha. Cháu chỉ mải bận rộn thôi, trên mạng đang đồn ầm lên là một mình Đồng Đồng cô đơn xuất hiện ở sân bay kia kìa, còn loan truyền cả việc không được người nhà chồng công nhận, tới nay vẫn còn chưa tổ chức hôn lễ nữa.”
Tưởng Bách Xuyên chẳng có thời gian để lãng phí miệng lưỡi với Tưởng Mộ Tranh, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Anh mở mục tin tức, bấm vào trang giải trí.
Trên đó có ảnh chụp Tô Dương xuất hiện tại sân bay thủ đô vào tối hôm qua rồi lại xuất hiện ở sân bay Phố Đông vào sáng hôm nay, trong ảnh, cô mang vẻ mặt lạnh nhạt, đang cúi đầu nhìn di động.
Vẻ mặt nhàn nhạt không mang ý cười ấy bị hiểu thành một mình lẻ loi thương cảm vì chịu ghẻ lạnh.
Có dân mạng đào càng thêm sâu, vừa công khai chuyện hôn nhân đã một mình đi xa trong lễ Giáng Sinh, xem ra cuộc hôn nhân của Tô Dương không hạnh phúc, việc không được nhà chồng công nhận là sự thật.
Tưởng Bách Xuyên giật mình nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, không tiếp tục xem bình luận nữa mà trực tiếp rời trang mạng.
Anh gửi tin nhắn cho Giang Phàm: [Đè xuống đi, đừng để việc này xuất hiện trên mạng nữa, nếu thực sự không đè được thì cố gắng xóa những bình luận có tính ám chỉ nhé.]
Giang Phàm: [Tôi biết rồi.]
Lại hỏi: [Ngài không định đáp lời trực tiếp ạ?]
Tưởng Bách Xuyên: [Thế không phải sẽ càng náo nhiệt sao? Làm như vậy cũng sẽ cho những kẻ xấu rắp tâm đổ dầu vào lửa một cơ hội.]
Giang Phàm: [Nhưng từ lập trường của Tô Dương, việc ngài đáp lời chính là sự bảo vệ đối với cô ấy, cho dù chuyện trên mạng náo nhiệt hơn, cô ấy cũng sẽ không để ý. Dù người phụ nữ độc lập đến đâu thì cũng có một mặt nhạy cảm.]
Tưởng Bách Xuyên: [Ừ, tôi sẽ nghĩ xem nên đáp trả thế nào.]
Sau khi nghĩ ngợi hồi lâu, anh đang nhập Weibo của mình, tìm Weibo của mẹ Tưởng rồi nhấn theo dõi.
Cất di động đi, Tưởng Bách Xuyên suy tư nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Nhất định Kiều Cẩn cùng em họ của cô ta có liên quan tới những tin tức này.
Trước kia, vì cần để ý tới mặt mũi của Tô Dương nên anh không quá so đo với Kiều Cẩn, nhưng có một số người lại luôn coi sự khách khí của người khác như một điều may mắn.
Cứ như thể toàn thế giời đều thiếu nợ cô ta không bằng.
Một lát sau, anh bấm số của Giang Phàm.
“Tưởng tổng, còn chuyện gì thế ạ?”
Tưởng Bách Xuyên hỏi: “Có phải công ty của dì Kiều Cẩn vẫn luôn làm việc với tập đoàn Trung Xuyên không?”
Giang Phàm: “Vâng, đó là công ty dưới trướng của Trung Xuyên, chuyên cung cấp thiết bị y tế, bởi vì quan hệ cá nhân nên chúng ta vẫn luôn săn sóc công ty của bọn họ.”
Tưởng Bách Xuyên suy ngẫm một hồi: “Từ giờ trở đi, tạm dừng tất cả việc hợp tác, đổi một nhà cung cấp khác, công khai việc đấu thầu. Chuyện vi phạm hợp đồng thì giao cho đoàn luật sư của Trung Xuyên giải quyết nhé.”
Giang Phàm giật mình, lập tức hỏi: “Chúng ta lấy lý do là thiết bị bọn họ cung cấp không đạt tiêu chuẩn quy định của công ty để tạm ngừng hợp tác sao?”
Phụ kiện mà họ cung cấp đều đạt tiêu chuẩn quốc gia.
Tưởng Bách Xuyên: “Không có lý do gì cả.”
Giang Phàm: “… Về phía chủ tịch thì sao ạ?”
Tưởng Bách Xuyên: “Bảo chú tư đừng xen vào chuyện này, tôi đã quyết định rồi, nhà họ Kiều tìm ai cũng vô dụng.”
Giang Phàm: “Tôi biết rồi.”
Đến cửa nhà hàng, Tưởng Bách Xuyên không vội xuống xe mà gọi điện thoại cho Tô Dương.
“Anh đang ở cửa nhà hàng này, em tới tìm anh nhé?”
Tô Dương: “… Hả? Không phải là anh đến tìm em sao? Sao lại bảo em tới nhà hàng tìm anh?”
Giọng cô lộ vẻ ngỡ ngàng.
Không đợi Tưởng Bách Xuyên nói chuyện, Tô Dương bắt đầu công khai lên án anh: “Tưởng Bách Xuyên, đã một tiếng đồng hồ rồi mà anh vẫn chưa tìm được em, lại còn bảo em đi tìm anh nữa.”
Tưởng Bách Xuyên: “Tô Dương, em lại giả vờ giả vịt rồi đấy!”
Tô Dương: “Vờ vịt cái gì? Em đang ở quán cà phê, là quán cà phê sáng hôm qua kìa.” Sợ anh không nhớ, cô còn cố ý nhắc nhở: “Chính là chỗ Bàng Việt Hy cũng tới ấy, anh không quên đấy chứ?”
Giọng Tưởng Bách Xuyên nhàn nhạt: “Anh chưa quên.”
Tô Dương bất mãn hừ hừ hai tiếng: “Tưởng Bách Xuyên, anh bảo anh có thể tìm thấy em, nhưng anh không tìm được.”
Lại tủi thân nói: “Đã nhiều năm như vậy, chưa lần nào anh không tìm được em. Có phải hôm nay anh nghĩ chuyện khác trong lòng nên không để bụng chuyện tìm em không?”
Giọng cô lập tức trở nên rầu rĩ, “Tưởng Bách Xuyên, anh thay đổi rồi.”
Tưởng Bách Xuyên gõ lên cửa xe không theo nhịp, anh nói: “Anh biết em không ở quán cà phê, mau tới tìm anh đi, còn nói linh tinh nữa là anh vào sảnh nhà hàng một mình đấy. Anh đếm đến ba là tắt điện thoại này. Ba, hai, …”
Tô Dương cười ngắt lời: “Đừng như vậy mà.”
Cô hỏi: “Sao anh biết là em sẽ tới nhà hàng?”
Mà không phải là ở quán cà phê.
Tưởng Bách Xuyên: “Biết chính là biết thôi, đâu ra mà lắm cái vì sao vậy, em mà không nhanh lên thì cá chim nướng sẽ bị người khác ăn sạch đấy.”
Giọng Tô Dương gấp gáp hẳn lên, “Chờ một chút, em lập tức tới ngay!”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Anh không khỏi bật cười.
Không quá hai phút, Tô Dương chạy chậm tới từ phía bên kia bãi đỗ ngầm, khóe mắt cùng chân mày đều vương ý cười.
Tưởng Bách Xuyên cũng xuống xe.
Tô Dương nhào vào lòng anh, vẫn quấn lấy vấn đề lúc trước: “Sao anh lại chắc chắn là em sẽ ở chỗ này?”
Tưởng Bách Xuyên: “Nhìn bộ dạng tham ăn của em là biết ngay.”
Tô Dương: “…”
Hai tay cô mạnh mẽ xoa bóp mặt anh.
Còn bất mãn liếc xéo anh một cái.
Tưởng Bách Xuyên vỗ về lưng cô: “Đừng đùa nữa, chúng ta vào đi thôi.”
Tô Dương buông anh ra, kéo tay anh bước vào nhà hàng.
Tưởng Bách Xuyên hỏi cô: “Em đã xem tin tức chưa?”
Tô Dương biết anh đang ám chỉ tin tức gì.
“Xem rồi, Đinh Thiến gọi điện nói cho em biết, bảo em đừng để ý.”
Cô ngừng giọng, hỏi: “Sẽ là Kiều Cẩn sao?”
Tưởng Bách Xuyên: “Ngoài cô ta ra thì còn ai nhàm chán như vậy nữa? Trong khoảng thời gian này em đừng lên mạng nhé.”
Tô Dương thản nhiên đáp ứng, liên tục suy nghĩ, nếu đêm mai cô tới tiệc từ thiện đúng hẹn, Kiều Cẩn sẽ kiếm chuyện với cô như thế nào?
Thấy cô không yên lòng, Tưởng Bách Xuyên hỏi: “Sao thế?”
Tô Dương hoàn hồn, “Em đang nghĩ thực ra em cũng giỏi đấy chứ, còn biết dùng cả binh pháp nữa.”
Tưởng Bách Xuyên chẳng hiểu ra sao: “Hả?”
Tô Dương cười: “Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách, em giỏi chiêu này cực.”
Tưởng Bách Xuyên: “… Tức là sao?”
Tô Dương nói: “Duy Y mời em tham dự tiệc từ thiện của tập đoàn Mỹ Ngu, em lại chạy tới nơi này để gặp tình ca ca của em.”
Tình ca ca…
Tưởng Bách Xuyên ho nhẹ hai tiếng, “Em đừng nói linh tinh nữa.”
Tô Dương cười, chế nhạo: “Thế em gọi anh là tình lang nhé?”
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Thang máy đã tới tầng chín.
Khi bọn họ bước ra, vừa khéo có vài người trẻ tuổi đang đứng chờ thang máy.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, đám người kia khẽ giật mình.
Hai vợ chồng đi về phía nhà hàng, đám người thì thào bàn tán, có cô gái kích động giậm chân, vội vàng lấy di động ra chụp liên tiếp mấy bức ảnh. Bạn thân của cô cũng lấy di động, bắt đầu quay video.
Bởi vì chụp ảnh nên họ bỏ lỡ thang máy đang đi xuống.
Cô gái kích động đề nghị: “Chao ôi, hay chúng ta quay lại ăn tiếp được không, để tiện chụp vài tấm chính diện của bọn họ luôn!”
Còn chưa kịp nói mấy chữ “Tưởng Bách Xuyên là nam thần của mình”, bạn trai của cô đã đen mặt: “… Em chụp người ta làm gì? Có chụp thì chụp anh đây này, cho em chụp miễn phí luôn đấy.”
Cô gái ghét bỏ: “…”
Đoạn cất di động, “Đi nào đi nào, đi hát thôi!”
Anh bạn trai: “…”
“Em tự cầm túi đi!”
Cô gái không để ý tới anh, trong lúc rảnh rang, cô lại lấy di động ra xem mấy tấm hình mình vừa chụp, nhìn thế nào cũng thấy Tưởng Bách Xuyên mạnh hơn người đàn ông keo kiệt đang lải nhà lải nhải bên tai cô gấp trăm lần.
Cô gửi riêng mấy tấm hình này cho Tưởng Bách Xuyên, đồng thời nhắn lại: [Nam thần ơi, em vừa thấy anh cùng nữ thần ở cạnh nhau đấy (Kích động) (Kích động)]
Bạn trai cô uy hiếp: “Em có tin anh ném luôn cái túi này đi không?”
Cô gái ngước mắt, cười: “Anh ném đi, em cũng đang định đổi một cái mới. Sắp Tết rồi, anh tặng em một cái nhé?”
Bạn trai: “… Anh thấy cái túi này rất đẹp!”
Sau đó anh câm lặng, ngoan ngoãn cầm túi.
Cô gái đắc ý, khẽ ngâm nga hát.
Trong nhà hàng, tại quầy thu ngân, Tô Dương lấy di động ra, cho nhân viên xem thông tin phiếu ăn.
Cô quay đầu nói với Tưởng Bách Xuyên: “Anh đi tìm chỗ ngồi trước đi, hoặc chọn chỗ mình ngồi hôm qua cũng được, xem xem có ai ngồi đó không.”
Tưởng Bách Xuyên gật đầu, xoay người bước về nơi bọn họ ngồi hôm qua.
Vị trí kia tương đối kín đáo, không gần cửa sổ, ánh sáng khá yếu, rất phù hợp với hai người bọn họ.
Tô Dương nói với hai vệ sĩ: “Các anh vào trước đi, tôi sẽ xong ngay thôi.”
Vệ sĩ gật đầu, một người đi tìm Tưởng Bách Xuyên, người còn lại vẫn đứng cách đó không xa để trông chừng Tô Dương.
Nhân viên ở quầy thỉnh thoảng liếc Tô Dương một cái, cuối cùng không nhịn được: “Xin hỏi tiểu thư có phải là nhà nhiếp ảnh Tô không ạ?”
Tô Dương cười nói phải.
Nhân viên phục vụ cũng cười, đối chiếu thông tin xong xuôi: “Được rồi, chúc tiểu thư dùng bữa vui vẻ.”
Tô Dương hơi hơi gật đầu, đoạn cất di động, đi tìm Tưởng Bách Xuyên.
Vẫn là vị trí ngày hôm qua, Tưởng Bách Xuyên đang nói chuyện với vệ sĩ. Cô không qua đó, xoay người bước về khu đồ nướng.
Mấy đầu bếp trẻ tuổi đều biết cô, không phải bởi vì gần đây cô nổi ngất trời, mà bởi vì cô thực sự ăn không ít cá nướng vào ngày hôm qua…
Một trong số đó cười hỏi: “Chào buổi tối, xin hỏi tiểu thư có yêu cầu gì? Vẫn giống như trưa hôm qua ạ?”
Tô Dương: “…”
Tai cô không khỏi phiếm hồng.
Có nhiều người ăn cá như vậy, vì sao họ lại chỉ nhớ mình cô?
Những đầu bếp này không hứng thú với việc xem chuyện bát quái, họ sẽ không biết cô là ai.
Thế nên, cô… Ăn một lần rồi thành danh sao?
Cô gật đầu, nói với đầu bếp: “Cá chim nhỏ, làm hơi cay một chút.”
Đằng sau còn có người xếp hàng để ăn thịt nướng, Tô Dương nhường đường, đặt đĩa trong khu ăn uống: “Lát nữa tôi sẽ qua lấy sau.”
Đoạn, cô bước vào khu cà phê.
Tô Dương pha một ly espresso.
“Lại uống espresso à?” Tưởng Bách Xuyên cũng đi tới.
Tô Dương quay đầu, ra sức bác bỏ: “Không phải espresso, em chỉ pha cà phê thường thôi.”
Tưởng Bách Xuyên vạch trần cô: “Anh vừa thấy em bấm nút lấy cà phê espresso mà, em không phân biệt được ‘cà phê thường’ cùng ‘espresso’ hả?”
Tô Dương: “…”
Cô nắm quyền đánh anh một cái: “Tưởng Bách Xuyên, sao anh đáng ghét thế!”
Tưởng Bách Xuyên cười, cầm tay cô: “Đừng ầm ĩ nữa.”
Lại bảo: “Sau này không được uống cà phê đâu đấy!”
Tô Dương trợn trắng mắt, phản bác: “Bình thường em cũng có uống đâu, chỉ thỉnh thoảng mới uống thôi mà, không sao đâu.”
Cà phê được pha xong, Tưởng Bách Xuyên bưng ly.
Anh nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Sau này thỉnh thoảng cũng không được, không tốt cho cơ thể, đặc biệt là…”
Anh chợt tới gần cô, cực nhỏ giọng mà rằng: “Phụ nữ có thai không thể uống cà phê.”
Tô Dương”...”
Cô câm lặng nhìn anh, một hồi lâu sau cũng không nói thành lời.
Phụ nữ có thai?
Cô dở khóc dở cười nhìn anh: “Em mang thai từ lúc nào thế?”
Tưởng Bách Xuyên: “Nhất định có thể mang thai.”
Anh bưng cà phê ra ngoài.
Một mình Tô Dương ngổn ngang trong khu cà phê.
Có người tiến vào pha cà phê, cô mới rời khỏi đó.
Tô Dương bê đĩa cá chim nướng về chỗ ngồi, Tưởng Bách Xuyên lại lấy cho cô chút salad rau quả.
Anh hỏi cô: “Em muốn ăn mỳ Ý không?”
Tô Dương lắc đầu: “Em chỉ ăn cá nướng thôi.”
Cô cầm đũa, bắt đầu ăn.
Vừa ăn vừa khen không dứt miệng.
Tưởng Bách Xuyên nhìn mâm cá chim nhỏ, đưa đũa qua định gắp một con, nào biết đũa còn chưa chạm đĩa, hai tay Tô Dương đã nhanh chóng che trên đĩa như sư tử nhỏ bảo vệ thức ăn.
Cô ngước đầu, híp mắt nhìn anh, ý vị thâm trường.
Tưởng Bách Xuyên: “…”
Anh hiểu ánh mắt này của cô.
Trước đây, khi cô còn ở tuổi vị thành niên, mỗi lần ra ngoài ăn cơm, cô đều sẽ dùng chiêu này, nhưng mấy năm gần đây, có lẽ là vì trưởng thành hơn một chút nên cô không hành động ngây thơ như vậy nữa.
Ngày hôm nay, cô lại làm hành động kia.
Anh không ăn cá chim của cô, được chưa hả.
Tưởng Bách Xuyên bắt đầu cầm dao nĩa, chuẩn bị cắt bít tết bò.
Thấy mưu kế nhỏ của mình thất bại, Tô Dương được đằng chân lân đằng đầu, duỗi dài tay cầm đũa của anh, chắn trước bít tết bò, không để anh cắt.
Cô khiêu khích nhìn người ở phía đối diện.
Tưởng Bách Xuyên nhìn cô, ánh mắt bất đắc dĩ tới cực điểm.
Nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng anh vẫn nói: “Đồng là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng thấy, không ai sánh bằng.”
Mấy năm nay, anh đã bị cô không ngừng ép nói những lời này cả ngàn lần.
Tô Dương yên lặng bật cười, sau khi thỏa mãn, cô đặt đũa ở cạnh, ý bảo anh mau cắt bít tết bò.
Bởi vì tâm tình không tồi, cô lại gắp hai miếng cá chim trong khay rồi đặt vào đĩa của anh.
“Đủ chưa?”
Tưởng Bách Xuyên: “Đủ rồi.”
Lại bảo cô: “Em mau ăn đi, để nguội thì sẽ có mùi, không thể ăn đâu.”
Tô Dương trừng anh, dứt khoát đặt đĩa cá chim đã chín vào tay anh.
Cô phóng khoáng nói: “Cho anh hết đấy.”
Tưởng Bách Xuyên ngờ vực: “Em không ăn à?”
Tô Dương đứng dậy: “Anh ăn đi, em sẽ ra xếp hàng rồi bảo đầu bếp nướng thêm một ít.”
Dứt lời, cô nhẹ nhàng bước về khu đồ nướng.
Nhìn bóng dáng sung sướng của cô, Tưởng Bách Xuyên thất thần trong giây lát.
Cứ mỗi lần được ở cạnh anh lâu thêm một chút, cô sẽ tạm thời thoát khỏi áp lực nặng nề trong công việc, không khác Tô Dương của tuổi mười bảy là bao.
Đơn giản.
Lạc quan.
Trẻ con.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên lần lượt ra khỏi nhà hàng.
Thang máy có không ít người, bọn họ phải đứng sâu vào bên trong.
Tưởng Bách Xuyên xoay cô đối diện với mình, nhỏ giọng hỏi: “Còn muốn đi chơi ở đâu không?”
Tô Dương chẳng hề nghĩ ngợi: “Về khách sạn đi.”
Nhất định Tưởng Bách Xuyên có không ít e-mail cần xử lý, nếu cô ra ngoài chơi thì sẽ làm lỡ việc của anh, lúc về lại phải tăng ca làm việc.
Xuống tầng dưới của nhà hàng, bên cạnh không còn ai khác, Tưởng Bách Xuyên xoay người, nhỏ giọng hỏi bảo vệ sĩ đứng sau lưng: “Xong xuôi hết rồi chứ?”
Vệ sĩ nhìn trái ngó phải, đoạn đáp: “Đã công bố rồi ạ.”
Tô Dương quay đầu: “Công bố cái gì cơ?”
Tưởng Bách Xuyên không nói thật với cô, chỉ có lệ một câu: “Chuyện làm ăn ấy mà.”
Tô Dương “A” một tiếng, không hỏi nhiều nữa.Manh: Ngọt chết tôi rồi huhuhu.
Mà nếu Cố Hằng giữ họ Bàng… Bàng Hằng… Nghe thật là ba chấm…
“Bảo chú tư đừng xen vào chuyện này, tôi đã quyết định rồi, nhà họ Kiều tìm ai cũng vô dụng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.