Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê
Chương 4: Sư tôn
Thiếp Tại Sơn Dương
04/04/2024
Edit: Wine
Pate: Nhiên Nhiên
Chân của Lâm Kỳ không bị phế, không những không phế mà còn nhờ họa được phúc, phát hiện kim đan của bản thân dường như lớn thêm một vòng, tương đương với một năm tu luyện của y.
Ước chừng nửa tháng nữa là đến truyền thống mỗi năm một lần của Thanh Sương Phong.
Từ sau khi sư tôn tập trung bế quan tu luyện để bước vào Xuất Khiếu kỳ, mỗi năm đều phải có người đến trước động phủ bế quan của sư tôn báo cáo lại tình hình tu luyện trong năm của đệ tử trong môn.
Quá trình báo cáo hơi kỳ lạ, người báo cáo chỉ cần viết hết sự tình lên một loại giấy chuyên biệt, sau đó đốt nó ở trước cửa động là mọi việc trên đó đều được truyền đến tai sư tôn. Vì để có thêm cảm giác lễ nghi, đại sư huynh còn đặc biệt chuẩn bị một ít rượu và vài nén hương.
Mỗi năm Lâm Kỳ đều vô cùng cạn lời, thấy việc này khác gì đi viếng mộ.
Nếu sư tôn biết các đệ tử ruột thịt của mình xem mình như người chết e là sẽ tức đến mức xuất quan.
Năm nay bốc trúng tên Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ vội xua tay: “Không, ta không muốn, hơn nữa vài ngày trước chân ta mới bị thương, đi lại không tiện.”
Loại chuyện khi sư diệt tổ này vẫn nên cử cao nhân khác đi thì hơn.
Diệp Lưu Y chế giễu: “Hôm qua còn thấy ngươi tung tăng nhảy nhót, đừng có ở đấy mà lừa ta.”
Lâm Kỳ còn muốn ngụy biện.
Nhị sư tỷ Tô Dao Dao liền mở miệng: “Đừng nhiều lời nữa, cũng có phải ăn thịt ngươi đâu.”
Lâm Kỳ cảm thấy còn có thể giãy giụa thêm chút nữa.
Diệp Lưu Y lại nói: “Đây là quy củ của chúng ta, bốc ra ai người đó đi, ngươi cũng đừng phá quy củ!”
Một cái nồi thật lớn ụp đến.
Không còn cách nào khác, Lâm Kỳ đành phải xách một bầu rượu và mang theo ba nén hương ngự kiếm đi đến sau núi Côn Ngô.
Sau núi là nơi có nhiều linh khí hơn, Lăng Thiên Tháp là chỗ các đệ tử từ Luyện Khí đến Nguyên Anh đều có thể tu luyện đột phá, mà đến giai đoạn tu hành sau này, ví dụ như ở cấp bậc của sư tôn Vi Sinh Lan thì đều bế quan ở chỗ này.
Để đi đến sau núi cũng vô cùng gian nan, phải có các loại giấy thông hành. Sau khi trải qua vô số quy trình phức tạp, Lâm Kỳ đã đến được trước động phủ của sư tôn.
Động phủ kỳ lạ này nằm ở sườn núi. Nơi đây cây bụi và cỏ mọc um tùm, cửa đá đóng chặt, bên cạnh còn có một gốc đào. Sau lưng là mây trời bát ngát, trước mắt là hoa rơi rực rỡ.
Cây hoa đào này rụng cánh quanh năm, cánh hoa hồng nhạt rơi xuống như mưa đậu lại lên vai.
Lâm Kỳ tùy tiện viết lại vài chuyện xảy ra trên núi, trang giấy bốc cháy tỏa ra ngọn lửa màu xanh, từng chút từng chút ánh sáng màu lam rực rỡ hiện lên quanh người y, y cúi đầu, đổ rượu xuống đất, đốt ba nén nhang rồi cắm vào chỗ khe nứt của đá xanh.
“Sư tôn, đệ tử Lâm Kỳ năm nay hai mốt, vừa vào Kim Đan, không phụ sư ân.”
Y nói xong liền có một cánh hoa đào xẹt qua lông mi, để lại cảm giác ngứa ngáy. Kỳ thật y không thích hoa đào, hoa này tuy đẹp, tưởng như có thể dễ dàng bóp nát nhưng lại luôn mang theo sát khí, ngay cả màu sắc kia cũng có thể khiến y liên tưởng đến màu của tia máu.
Nhưng hoa đào trước cửa động của sư tôn lại khác, màu sắc nhạt nhòa, không có hương thơm, chạm vào lạnh lẽo, phảng phất tựa tuyết.
Lâm Kỳ đứng yên trong chốc lát, trong lòng phức tạp.
Trong quyển “Tù Độ Tam Giới”, nếu như xếp hạng các nam nhân của vai chính, vậy thì sư tôn của y hẳn là công một.
Má nó, mỗi lần nghĩ lại đều phải chửi thề.
Bộ dáng của sư tôn không hề ăn nhập gì với chuyện yêu đương được không hả!?
Y không tài nào tưởng tượng nổi lúc sư tôn cười rộ lên là thế nào.
Lâm Kỳ có rất ít ấn tượng đối với Vi Sinh Lan.
Khi bái sư nhập môn, y quỳ trên bậc ngọc, vừa ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ kịp nhìn thấy một góc y phục màu lam dường như có ánh sáng lưu chuyển, sự lạnh lẽo toát ra từ tận xương cốt
Sau đó là những sự dạy bảo không nặng không nhẹ của sư tôn trong quá trình tu luyện hằng ngày, ngữ khí như người, không buồn không vui.
Sư tôn tu Vô Tình Đạo, vốn đã định là không có quá nhiều ràng buộc, đối với tu sĩ luyện Vô Tình Đạo mà nói bất luận là thứ tình cảm gì cũng rất dễ sinh tâm ma. Cho nên thầy trò, tông môn, người nhà, người yêu, bạn bè, đối với sư tôn mà nói đều chỉ là một danh từ, ngoài chút trách nhiệm ra thì không có khái niệm cụ thể.
Không hổ là đóa hoa cao lãnh đệ nhất tu chân giới.
Thật ra Lâm Kỳ vẫn hy vọng sư tôn sẽ luôn lãnh đạm thế này.
Y lại nghĩ đến sư tôn trong sách làm những việc ấu trĩ như ghen tuông, giận dỗi là lại thấy ê răng, càng miễn bàn đến việc vì vai chính mà tự tổn hại công lực, khi ấy y thân là người đọc mà còn tức đến hộc máu thì nói gì đến lúc này lại còn là đệ tử của hắn.
Khi đọc tiểu thuyết tu chân y đã từng suy nghĩ làm thế nào mới có thể tu thành đại đạo, tư chất, thời cơ tất không thể thiếu, nhưng phẩm tính, ý chí càng quan trọng hơn. Hơn hai mươi năm so với người đã tu luyện trăm năm, ngàn năm thật sự là quá mức ngắn ngủi, hệt như muối bỏ biển, một cái búng tay, nhưng y tiếp xúc với quá nhiều người, cũng dần dần thấy rõ con đường này dài lâu và vô vọng nhường nào.
Có lão nhân cùng cực cả đời cuối cùng viên mãn ngừng ở Luyện Khí, có phú thương tán gia bại sản cuối cùng lại thất vọng mà chết.
Cũng có người giống sư tôn của y, vừa tu luyện đã trở nên kinh tài tuyệt diễm.
*Kinh tài tuyệt diễm (惊才绝艳): tài năng đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.
Lâm Kỳ đi được vài bước, nhìn biển mây hùng vĩ của Côn Ngô, ngón tay y nắm lấy chuôi kiếm sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.
Y không cầu trường sinh, chỉ mong được trở về.
Về việc sau khi đã đứng trên đỉnh cao, một tay che trời y có còn cam tâm trở về hiện đại làm một người bình thường hay không...
Ít nhất là bây giờ chưa thể trả lời được vấn đề này.
Sau khi rời đi, Lâm Kỳ liền vòng đến Tàng Kinh Các hỏi về một quyển sách,《 Sơn Xuyên Chí 》.
Y lật một mạch đến trang nói về Thập Bát sơn, quả nhiên trong sách viết cũng giống với những gì Ân Vấn Thủy đã nói, ngoài ra còn có những chuyện chi tiết hơn về Kỳ Nhất tôn nhân. Người này là một vị tiên nhân yêu cờ như mạng, từng tạc ra vài cái động phủ ở Thập Bát sơn, mỗi động đều có một ván cờ tàn, đây coi như là cách để gặp gỡ hậu nhân.
Nghĩ đến nơi đó đã có người đi qua trước bọn họ từ lâu, sau đó kết ván với thế cờ hòa.
Trong sách còn viết, Kỳ Nhất tôn nhân tuy thích cờ nhưng lại chơi cờ rất tệ.
Lâm Kỳ tiếp tục lật xem, say sưa đọc sách, bất tri bất giác đã đến buổi chiều.
Y từ lầu hai Tàng Kinh Các đi xuống lại gặp được Liễu Thanh Toàn đang ở lầu một, mấy ngày không gặp mà thần sắc của sư muội thoạt nhìn đã có chút ốm yếu.
Liễu Thanh Toàn cũng nhìn thấy Lâm Kỳ, nàng thất thần chào hỏi.
Lâm Kỳ phát hiện tâm tình nàng không tốt, nhưng đối với mấy vấn đề của nữ nhân da mặt y lại rất mỏng nên cũng không đến xem náo nhiệt.
Y không đến nhưng có đêm Liễu Thanh Toàn lại tìm đến tận cửa.
Tu sĩ tuy có động phủ, nhưng nhìn chung đều có nơi ở riêng.
Lâm Kỳ tự dựng một cái nhà nhỏ bằng trúc, trước cửa có mảnh đất nhỏ trồng một ít tiên thảo. Có một loại tiên thảo luôn phát ra ánh sáng xanh, cho nên mỗi đêm y đều có cảm giác hơi quỷ dị khi nhìn thấy nơi đây.
Liễu Thanh Toàn đến rất đột ngột.
Lâm Kỳ đang ngồi ở giữa mảnh đất trước cửa, dùng nước để rửa kiếm, Liễu Thanh Toàn đi im lặng như bóng ma ngồi xuống ở đối diện y.
Ánh trăng bạc ảm đạm.
Ánh sáng xanh phản chiếu chói lóa khiến gương mặt vốn đã tái nhợt của Liễu Thanh Toàn trở nên vặn vẹo, ánh mắt ngơ ngẩn, sắc môi đỏ tươi, Lâm Kỳ sợ đến mức suýt làm rơi kiếm vào ao nước.
Liễu Thanh Toàn yếu ớt nói: “Sư huynh.”
Đm! Sư huynh bị ngươi dọa suýt chết rồi ok?
Chúng ta có thể ngầm hiểu ý chút được không? Ngươi đến cũng phải thông báo trước cho người ta một tiếng chứ!
Lâm Kỳ đè xuống tiếng tim đập đến cổ họng, nói: “Muộn thế này rồi đến tìm huynh làm gì?”
Liễu Thanh Toàn ngơ ngẩn: “Sư huynh, hình như muội đang thích một người.”
“......”
Lâm Kỳ cạn lời.
Với vốn từ vựng khô khan y không cách nào diễn tả sinh động tâm trạng phức tạp của mình bây giờ được.
Nét mặt của Liễu Thanh Toàn hơi hoảng loạn, “Nhưng mà muội không biết nên làm gì bây giờ.... Sư huynh, huynh biết người đó, là cái người lần trước ôm huynh về, cái vị thanh y đấu lạp kia.”
Không phải ôm!
Chỉ là dùng linh lực cả người y nâng lên, thoạt nhìn tư thế giống ôm, nhưng mà không có ôm được chưa!
Lâm Kỳ không buồn giải thích nữa.
Việc y muốn biết hơn là: “Muội thấy mặt hắn rồi?”
Liễu Thanh Toàn thẹn thùng lắc đầu.
Lâm Kỳ dối lòng nói: “Huynh đã thấy rồi, rất xấu, muội còn muốn thích sao?”
Liễu Thanh Toàn trừng mắt: “Huynh nghĩ ta là loại người thế nào vậy!”
Lâm Kỳ đầu hàng: “Thôi được, chúng ta đổi chủ đề, muội muốn huynh giúp muội làm gì?”
Trong nháy mắt, giọng điệu của Liễu Thanh Toàn trở nên mềm mại hơn một trăm lần, nhẹ nhàng nói: “Không phải tháng sau Sơn Thủy Bí Cảnh sẽ mở ra sao? Muội muốn nhờ sư huynh giúp muội mời người ta vào.”
Lâm Kỳ: “Sơn Thủy Bí Cảnh ba năm mở một lần, là tu sĩ thì đều sẽ muốn đi thử vận may một lần, còn muốn mời làm gì.”
Liễu Thanh Toàn cũng buồn bực: “Nhưng mà y vẫn luôn không đi, nhiều năm như vậy mà chẳng đến lấy một lần.”
Liễu Thanh Toàn vừa nói thế, Lâm Kỳ lại tăng thêm một chút tò mò đối với Ân Vấn Thủy, ngọn nguồn của Sơn Thủy Bí Cảnh đã chẳng thể tìm ra từ lâu, nhưng lại là thánh địa của các tu sĩ trên khắp đại lục.
Nơi này như là một phần của thế giới khác, cảnh tượng của Sơn Thủy Bí Cảnh mỗi năm đều khác nhau, sa mạc, núi sâu, ven biển, hẻm núi, nhưng bất luận ở đâu thì bên trong đều có vô số kỳ trân dị bảo, hoa tiên khắp nơi. Hơn nữa bởi vì đã tồn tại từ nhiều năm về trước nên luôn có những người may mắn gặp được và nhận được chỉ dẫn của các bậc tiền bối, khi ấy tu vi có thể tiến bộ vượt bậc.
Hành vi của Ân Vấn Thủy có thể nói là khác thường.
Lâm Kỳ suy nghĩ, lắc đầu: “Nhưng ta với hắn không thân.”
Liễu Thanh Toàn mếu máo: “Nhưng những người muội quen chỉ có mình huynh là có chút quen biết với y.”
Lâm Kỳ còn muốn từ chối.
Liễu Thanh Toàn liền lập tức vươn tay, vô cùng đáng thương kéo tay áo y cầu xin: “Sư huynh...”
Cái đứa đang làm nũng này thật sự là sư muội của y sao?
Hay là do hôm nay y mở mắt sai cách?
Cuối cùng Lâm Kỳ bị ép phải đồng ý, sờ sờ lỗ tai đang nóng lên, y nhìn bóng dáng Liễu Thanh Toàn rời đi, thở dài một hơi.
Nói đến tình cảm của Liễu Thanh Toàn thật đúng là thiếu nữ, đó chỉ đơn giản là một tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ là quá trình cứu mỹ nhân này có hơi phong nhã thôi. Trước đó vài ngày Liễu Thanh Toàn nhận một nhiệm vụ đi diệt trừ ma tu, lại không may gặp phải ma tu lại tu luyện hợp “cái kia” hoan thuật, đánh tới đánh lui mấy trận cuối cùng cũng không thắng được, ma tu này trói nàng lại bằng dải lụa, đưa vào bụi hoa muốn giở trò bậy bạ.
Lúc Liễu Thanh Toàn xấu hổ và giận dữ lại nhìn thấy biển hoa lay động, hoa Bà Sa bay khắp trời, cánh hoa nối nhau trên không trung tạo dây trói trực tiếp thít chặt cổ của ma tu, máu tươi nhuộm đỏ Bà Sa hoa.
*Hoa Bà Sa:
Sau khi ma tu kia chết cánh hoa lất phất rơi xuống, trong cơn mưa hoa đẫm màu máu, nàng đứng dậy nhìn thấy cách đó không xa có một người yên tĩnh đứng đó, y phục xanh lam tay áo rộng, đấu lạp lụa trắng, vài phần phong nhã vài phần thanh tuyệt. Người nọ nhìn thấy nàng, cũng chỉ cười nói một câu: “Sư tỷ xinh đẹp thế này, về sau nhớ cẩn thận hơn một chút.”
Pate: Nhiên Nhiên
Chân của Lâm Kỳ không bị phế, không những không phế mà còn nhờ họa được phúc, phát hiện kim đan của bản thân dường như lớn thêm một vòng, tương đương với một năm tu luyện của y.
Ước chừng nửa tháng nữa là đến truyền thống mỗi năm một lần của Thanh Sương Phong.
Từ sau khi sư tôn tập trung bế quan tu luyện để bước vào Xuất Khiếu kỳ, mỗi năm đều phải có người đến trước động phủ bế quan của sư tôn báo cáo lại tình hình tu luyện trong năm của đệ tử trong môn.
Quá trình báo cáo hơi kỳ lạ, người báo cáo chỉ cần viết hết sự tình lên một loại giấy chuyên biệt, sau đó đốt nó ở trước cửa động là mọi việc trên đó đều được truyền đến tai sư tôn. Vì để có thêm cảm giác lễ nghi, đại sư huynh còn đặc biệt chuẩn bị một ít rượu và vài nén hương.
Mỗi năm Lâm Kỳ đều vô cùng cạn lời, thấy việc này khác gì đi viếng mộ.
Nếu sư tôn biết các đệ tử ruột thịt của mình xem mình như người chết e là sẽ tức đến mức xuất quan.
Năm nay bốc trúng tên Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ vội xua tay: “Không, ta không muốn, hơn nữa vài ngày trước chân ta mới bị thương, đi lại không tiện.”
Loại chuyện khi sư diệt tổ này vẫn nên cử cao nhân khác đi thì hơn.
Diệp Lưu Y chế giễu: “Hôm qua còn thấy ngươi tung tăng nhảy nhót, đừng có ở đấy mà lừa ta.”
Lâm Kỳ còn muốn ngụy biện.
Nhị sư tỷ Tô Dao Dao liền mở miệng: “Đừng nhiều lời nữa, cũng có phải ăn thịt ngươi đâu.”
Lâm Kỳ cảm thấy còn có thể giãy giụa thêm chút nữa.
Diệp Lưu Y lại nói: “Đây là quy củ của chúng ta, bốc ra ai người đó đi, ngươi cũng đừng phá quy củ!”
Một cái nồi thật lớn ụp đến.
Không còn cách nào khác, Lâm Kỳ đành phải xách một bầu rượu và mang theo ba nén hương ngự kiếm đi đến sau núi Côn Ngô.
Sau núi là nơi có nhiều linh khí hơn, Lăng Thiên Tháp là chỗ các đệ tử từ Luyện Khí đến Nguyên Anh đều có thể tu luyện đột phá, mà đến giai đoạn tu hành sau này, ví dụ như ở cấp bậc của sư tôn Vi Sinh Lan thì đều bế quan ở chỗ này.
Để đi đến sau núi cũng vô cùng gian nan, phải có các loại giấy thông hành. Sau khi trải qua vô số quy trình phức tạp, Lâm Kỳ đã đến được trước động phủ của sư tôn.
Động phủ kỳ lạ này nằm ở sườn núi. Nơi đây cây bụi và cỏ mọc um tùm, cửa đá đóng chặt, bên cạnh còn có một gốc đào. Sau lưng là mây trời bát ngát, trước mắt là hoa rơi rực rỡ.
Cây hoa đào này rụng cánh quanh năm, cánh hoa hồng nhạt rơi xuống như mưa đậu lại lên vai.
Lâm Kỳ tùy tiện viết lại vài chuyện xảy ra trên núi, trang giấy bốc cháy tỏa ra ngọn lửa màu xanh, từng chút từng chút ánh sáng màu lam rực rỡ hiện lên quanh người y, y cúi đầu, đổ rượu xuống đất, đốt ba nén nhang rồi cắm vào chỗ khe nứt của đá xanh.
“Sư tôn, đệ tử Lâm Kỳ năm nay hai mốt, vừa vào Kim Đan, không phụ sư ân.”
Y nói xong liền có một cánh hoa đào xẹt qua lông mi, để lại cảm giác ngứa ngáy. Kỳ thật y không thích hoa đào, hoa này tuy đẹp, tưởng như có thể dễ dàng bóp nát nhưng lại luôn mang theo sát khí, ngay cả màu sắc kia cũng có thể khiến y liên tưởng đến màu của tia máu.
Nhưng hoa đào trước cửa động của sư tôn lại khác, màu sắc nhạt nhòa, không có hương thơm, chạm vào lạnh lẽo, phảng phất tựa tuyết.
Lâm Kỳ đứng yên trong chốc lát, trong lòng phức tạp.
Trong quyển “Tù Độ Tam Giới”, nếu như xếp hạng các nam nhân của vai chính, vậy thì sư tôn của y hẳn là công một.
Má nó, mỗi lần nghĩ lại đều phải chửi thề.
Bộ dáng của sư tôn không hề ăn nhập gì với chuyện yêu đương được không hả!?
Y không tài nào tưởng tượng nổi lúc sư tôn cười rộ lên là thế nào.
Lâm Kỳ có rất ít ấn tượng đối với Vi Sinh Lan.
Khi bái sư nhập môn, y quỳ trên bậc ngọc, vừa ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ kịp nhìn thấy một góc y phục màu lam dường như có ánh sáng lưu chuyển, sự lạnh lẽo toát ra từ tận xương cốt
Sau đó là những sự dạy bảo không nặng không nhẹ của sư tôn trong quá trình tu luyện hằng ngày, ngữ khí như người, không buồn không vui.
Sư tôn tu Vô Tình Đạo, vốn đã định là không có quá nhiều ràng buộc, đối với tu sĩ luyện Vô Tình Đạo mà nói bất luận là thứ tình cảm gì cũng rất dễ sinh tâm ma. Cho nên thầy trò, tông môn, người nhà, người yêu, bạn bè, đối với sư tôn mà nói đều chỉ là một danh từ, ngoài chút trách nhiệm ra thì không có khái niệm cụ thể.
Không hổ là đóa hoa cao lãnh đệ nhất tu chân giới.
Thật ra Lâm Kỳ vẫn hy vọng sư tôn sẽ luôn lãnh đạm thế này.
Y lại nghĩ đến sư tôn trong sách làm những việc ấu trĩ như ghen tuông, giận dỗi là lại thấy ê răng, càng miễn bàn đến việc vì vai chính mà tự tổn hại công lực, khi ấy y thân là người đọc mà còn tức đến hộc máu thì nói gì đến lúc này lại còn là đệ tử của hắn.
Khi đọc tiểu thuyết tu chân y đã từng suy nghĩ làm thế nào mới có thể tu thành đại đạo, tư chất, thời cơ tất không thể thiếu, nhưng phẩm tính, ý chí càng quan trọng hơn. Hơn hai mươi năm so với người đã tu luyện trăm năm, ngàn năm thật sự là quá mức ngắn ngủi, hệt như muối bỏ biển, một cái búng tay, nhưng y tiếp xúc với quá nhiều người, cũng dần dần thấy rõ con đường này dài lâu và vô vọng nhường nào.
Có lão nhân cùng cực cả đời cuối cùng viên mãn ngừng ở Luyện Khí, có phú thương tán gia bại sản cuối cùng lại thất vọng mà chết.
Cũng có người giống sư tôn của y, vừa tu luyện đã trở nên kinh tài tuyệt diễm.
*Kinh tài tuyệt diễm (惊才绝艳): tài năng đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.
Lâm Kỳ đi được vài bước, nhìn biển mây hùng vĩ của Côn Ngô, ngón tay y nắm lấy chuôi kiếm sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.
Y không cầu trường sinh, chỉ mong được trở về.
Về việc sau khi đã đứng trên đỉnh cao, một tay che trời y có còn cam tâm trở về hiện đại làm một người bình thường hay không...
Ít nhất là bây giờ chưa thể trả lời được vấn đề này.
Sau khi rời đi, Lâm Kỳ liền vòng đến Tàng Kinh Các hỏi về một quyển sách,《 Sơn Xuyên Chí 》.
Y lật một mạch đến trang nói về Thập Bát sơn, quả nhiên trong sách viết cũng giống với những gì Ân Vấn Thủy đã nói, ngoài ra còn có những chuyện chi tiết hơn về Kỳ Nhất tôn nhân. Người này là một vị tiên nhân yêu cờ như mạng, từng tạc ra vài cái động phủ ở Thập Bát sơn, mỗi động đều có một ván cờ tàn, đây coi như là cách để gặp gỡ hậu nhân.
Nghĩ đến nơi đó đã có người đi qua trước bọn họ từ lâu, sau đó kết ván với thế cờ hòa.
Trong sách còn viết, Kỳ Nhất tôn nhân tuy thích cờ nhưng lại chơi cờ rất tệ.
Lâm Kỳ tiếp tục lật xem, say sưa đọc sách, bất tri bất giác đã đến buổi chiều.
Y từ lầu hai Tàng Kinh Các đi xuống lại gặp được Liễu Thanh Toàn đang ở lầu một, mấy ngày không gặp mà thần sắc của sư muội thoạt nhìn đã có chút ốm yếu.
Liễu Thanh Toàn cũng nhìn thấy Lâm Kỳ, nàng thất thần chào hỏi.
Lâm Kỳ phát hiện tâm tình nàng không tốt, nhưng đối với mấy vấn đề của nữ nhân da mặt y lại rất mỏng nên cũng không đến xem náo nhiệt.
Y không đến nhưng có đêm Liễu Thanh Toàn lại tìm đến tận cửa.
Tu sĩ tuy có động phủ, nhưng nhìn chung đều có nơi ở riêng.
Lâm Kỳ tự dựng một cái nhà nhỏ bằng trúc, trước cửa có mảnh đất nhỏ trồng một ít tiên thảo. Có một loại tiên thảo luôn phát ra ánh sáng xanh, cho nên mỗi đêm y đều có cảm giác hơi quỷ dị khi nhìn thấy nơi đây.
Liễu Thanh Toàn đến rất đột ngột.
Lâm Kỳ đang ngồi ở giữa mảnh đất trước cửa, dùng nước để rửa kiếm, Liễu Thanh Toàn đi im lặng như bóng ma ngồi xuống ở đối diện y.
Ánh trăng bạc ảm đạm.
Ánh sáng xanh phản chiếu chói lóa khiến gương mặt vốn đã tái nhợt của Liễu Thanh Toàn trở nên vặn vẹo, ánh mắt ngơ ngẩn, sắc môi đỏ tươi, Lâm Kỳ sợ đến mức suýt làm rơi kiếm vào ao nước.
Liễu Thanh Toàn yếu ớt nói: “Sư huynh.”
Đm! Sư huynh bị ngươi dọa suýt chết rồi ok?
Chúng ta có thể ngầm hiểu ý chút được không? Ngươi đến cũng phải thông báo trước cho người ta một tiếng chứ!
Lâm Kỳ đè xuống tiếng tim đập đến cổ họng, nói: “Muộn thế này rồi đến tìm huynh làm gì?”
Liễu Thanh Toàn ngơ ngẩn: “Sư huynh, hình như muội đang thích một người.”
“......”
Lâm Kỳ cạn lời.
Với vốn từ vựng khô khan y không cách nào diễn tả sinh động tâm trạng phức tạp của mình bây giờ được.
Nét mặt của Liễu Thanh Toàn hơi hoảng loạn, “Nhưng mà muội không biết nên làm gì bây giờ.... Sư huynh, huynh biết người đó, là cái người lần trước ôm huynh về, cái vị thanh y đấu lạp kia.”
Không phải ôm!
Chỉ là dùng linh lực cả người y nâng lên, thoạt nhìn tư thế giống ôm, nhưng mà không có ôm được chưa!
Lâm Kỳ không buồn giải thích nữa.
Việc y muốn biết hơn là: “Muội thấy mặt hắn rồi?”
Liễu Thanh Toàn thẹn thùng lắc đầu.
Lâm Kỳ dối lòng nói: “Huynh đã thấy rồi, rất xấu, muội còn muốn thích sao?”
Liễu Thanh Toàn trừng mắt: “Huynh nghĩ ta là loại người thế nào vậy!”
Lâm Kỳ đầu hàng: “Thôi được, chúng ta đổi chủ đề, muội muốn huynh giúp muội làm gì?”
Trong nháy mắt, giọng điệu của Liễu Thanh Toàn trở nên mềm mại hơn một trăm lần, nhẹ nhàng nói: “Không phải tháng sau Sơn Thủy Bí Cảnh sẽ mở ra sao? Muội muốn nhờ sư huynh giúp muội mời người ta vào.”
Lâm Kỳ: “Sơn Thủy Bí Cảnh ba năm mở một lần, là tu sĩ thì đều sẽ muốn đi thử vận may một lần, còn muốn mời làm gì.”
Liễu Thanh Toàn cũng buồn bực: “Nhưng mà y vẫn luôn không đi, nhiều năm như vậy mà chẳng đến lấy một lần.”
Liễu Thanh Toàn vừa nói thế, Lâm Kỳ lại tăng thêm một chút tò mò đối với Ân Vấn Thủy, ngọn nguồn của Sơn Thủy Bí Cảnh đã chẳng thể tìm ra từ lâu, nhưng lại là thánh địa của các tu sĩ trên khắp đại lục.
Nơi này như là một phần của thế giới khác, cảnh tượng của Sơn Thủy Bí Cảnh mỗi năm đều khác nhau, sa mạc, núi sâu, ven biển, hẻm núi, nhưng bất luận ở đâu thì bên trong đều có vô số kỳ trân dị bảo, hoa tiên khắp nơi. Hơn nữa bởi vì đã tồn tại từ nhiều năm về trước nên luôn có những người may mắn gặp được và nhận được chỉ dẫn của các bậc tiền bối, khi ấy tu vi có thể tiến bộ vượt bậc.
Hành vi của Ân Vấn Thủy có thể nói là khác thường.
Lâm Kỳ suy nghĩ, lắc đầu: “Nhưng ta với hắn không thân.”
Liễu Thanh Toàn mếu máo: “Nhưng những người muội quen chỉ có mình huynh là có chút quen biết với y.”
Lâm Kỳ còn muốn từ chối.
Liễu Thanh Toàn liền lập tức vươn tay, vô cùng đáng thương kéo tay áo y cầu xin: “Sư huynh...”
Cái đứa đang làm nũng này thật sự là sư muội của y sao?
Hay là do hôm nay y mở mắt sai cách?
Cuối cùng Lâm Kỳ bị ép phải đồng ý, sờ sờ lỗ tai đang nóng lên, y nhìn bóng dáng Liễu Thanh Toàn rời đi, thở dài một hơi.
Nói đến tình cảm của Liễu Thanh Toàn thật đúng là thiếu nữ, đó chỉ đơn giản là một tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ là quá trình cứu mỹ nhân này có hơi phong nhã thôi. Trước đó vài ngày Liễu Thanh Toàn nhận một nhiệm vụ đi diệt trừ ma tu, lại không may gặp phải ma tu lại tu luyện hợp “cái kia” hoan thuật, đánh tới đánh lui mấy trận cuối cùng cũng không thắng được, ma tu này trói nàng lại bằng dải lụa, đưa vào bụi hoa muốn giở trò bậy bạ.
Lúc Liễu Thanh Toàn xấu hổ và giận dữ lại nhìn thấy biển hoa lay động, hoa Bà Sa bay khắp trời, cánh hoa nối nhau trên không trung tạo dây trói trực tiếp thít chặt cổ của ma tu, máu tươi nhuộm đỏ Bà Sa hoa.
*Hoa Bà Sa:
Sau khi ma tu kia chết cánh hoa lất phất rơi xuống, trong cơn mưa hoa đẫm màu máu, nàng đứng dậy nhìn thấy cách đó không xa có một người yên tĩnh đứng đó, y phục xanh lam tay áo rộng, đấu lạp lụa trắng, vài phần phong nhã vài phần thanh tuyệt. Người nọ nhìn thấy nàng, cũng chỉ cười nói một câu: “Sư tỷ xinh đẹp thế này, về sau nhớ cẩn thận hơn một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.