Làm Thê Tử Của Thẩm Tương Uyên
Chương 4: Lại mặt
Phượng Tê Tiền Đường
29/09/2021
Lại mặt chính là về thăm nhà phụ mẫu, đây là một phong tục truyền thống của hôn nhân, nữ tử sau khi xuất giá ngày thứ ba sẽ về lại nhà mẹ đẻ thăm người thân, cùng với phu quân của mình, song song túc túc, gặp mặt gia đình thân thích bên nhà thê tử.
Cha mẹ Diệp Thê đã không còn, về nhà thăm phụ mẫu, nơi đó sao, Diệp gia có tiếng không có miếng, về rồi có thể bình an đi ra sao?
Nhưng vô luận thế nào, lễ nghĩa luôn luôn quan trọng, không thể không đi.
Ngày hôm sau, chính là ngày lại mặt, khí trời ấm áp sáng sủa, đại môn phủ tướng quân người tới tới lui lui, hoặc lén nhìn hoặc quang minh chính đại nhìn, đều khe khẽ nói nhỏ.
Diệp Thê mặc một bộ váy sa mỏng màu bạch nguyệt, phía trên thêu hoa lan, lộ ra dáng người thon thả, nổi bật thêm gương mặt thanh tú, nàng nhìn ngựa xe chỉnh tề phía dưới cửa, Thẩm lão phu nhân sai người chuẩn bị hồi môn cho nàng mang về Diệp gia nặng quá sức tưởng tượng, nhưng so với đó điều làm người ta càng chú ý hơn đó là những hộ vệ của phủ tướng quân đi theo hai bên xe ngựa.
Thời tiết dần dần vào mùa hạ, nhóm hộ vệ lại một thân hắc y, thậm chí quấn đến một chút cũng không lộ ra ngoài.
"Thất thiếu phu nhân, có thể đi rồi." Phúc Vinh nói.
Diệp Thê hơi hơi gật đầu sau đó bước đến bên xe, tiếng nghị luận như gần như xa bên tai trước sau vẫn ồn ào như một, như mạng nhện dày đặc, cuốn lấy cả người làm nàng khó có thể hô hấp, Diệp Thê không khỏi nắm chặt quyền.
Lúc này nàng đưa lưng về phía Phúc Vinh, không nhìn thấy động tác nhỏ trên tay lão quản gia, hắn hơi hơi giơ tay nhưng thật nhanh buông xuống.
"Phu nhân về thăm nhà phụ mẫu!" Thanh âm vang dội chấn động núi sông của nhóm thị vệ nhất tề (đồng thời, đều đều) vang lên.
Diệp Thê bị dọa thành ngốc tử, đang muốn bước lên xe ngựa chân thiếu chút nữa liền trượt, tay quơ lung tung bắt lấy cái gì đó mới ổn định được thân mình, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện mình bắt trúng vỏ đao.
Hộ vệ đang cầm cây đao trầm giọng nói: "Phu nhân, cẩn thận."
"Thiếu phu nhân không có việc gì chứ?" Phúc Vinh tiến lên thăm hỏi, thấy người kia lắc đầu, lại hướng thị vệ đang cầm đao dặn dò, "A Hữu, A Tả, các ngươi phải chiếu cố tốt cho thiếu phu nhân."
Diệp Thê lúc này mới chú ý tới, hộ vệ đứng phía bên kia có diện mạo hoàn toàn tương đồng với người đứng phía bên này, hóa ra là song bào thai (sinh đôi).
"Được." A Tả A Hữu lưu loát lên tiếng.
"Hai người bọn họ là người có thời gian theo tướng quân lâu nhất." Phúc Vinh giải thích.
"Đa tạ Phúc quản gia." Diệp Thê lĩnh hội, biết hắn dụng tâm lương khổ, tướng quân không ở đây, hộ vệ bên người đưa phu nhân hồi môn liền được cực kỳ coi trọng.
Nguyên bản tâm trạng đang khẩn trương bất an liền hòa hoãn không ít, Diệp Thê lần nữa bước lên xe ngựa hướng đại trạch Diệp gia mà đi.
Tới nơi, đã có không ít người đang chờ, nam nữ già trẻ đều đang mang tâm trạng muốn gây rối, muốn nhìn Diệp Thê bị chê cười, muốn nhìn một chút xem nàng có phải giống như lời người ta nói trên phố bi ai như vậy hay không.
Đáng tiếc, họ chung quy hết hy vọng.
Diệp Thê dưới con mắt chăm chú của mọi người, chậm rãi xuống xe, bên cạnh là hai hộ vệ cao lớn uy vũ, tựa như hắc giáp chiến thần, còn nàng là trích tiên đang được bảo hộ.
"Ai da, tướng quân phu nhân, ngài đây là lại mặt, hai là tầm nã tội phạm quan trọng đây, như thế nào lại bày ra thế trận lớn như vậy a?" Người ngày xưa bị mọi người luôn xem thường lắc mình một cái liền đè lên trên đầu mọi người ai mà chịu được, có người đỏ mắt mỉa mai nói.
Diệp Thê ngước mắt nhìn, không muốn tính toán, cất bước đi vòng qua, hướng về phía đương gia Diệp gia mà đi tới, nghĩ muốn sớm chút kết thúc hành trình liền rời đi, nàng còn muốn đi đến mộ cha nương nữa.
Người nọ tự giác bị coi khinh, trong lòng thầm mắng nàng cẩu tiểu tiện nhân, vươn tay muốn cản nàng: "Trưởng bối cùng ngươi nói chuyện, tỏ thái độ gì hả?!"
Trong phút chốc, A Tả A Hữu đã rút đao đặt lên cổ đối phương, lưỡi dao sắc bén lạnh băng.
Người nọ suy cho cùng chỉ là mặt hàng chuyên bắt nạt kẻ yếu, vừa thấy lưỡi đao, hai chân liền phát run, tức khắc ngậm miệng không dám ho he nữa.
Không chỉ là hắn, Diệp Thê cũng bị dọa sợ đến mù mờ, nhưng giờ phút này nàng không thể rụt rè yếu thế, như vậy sẽ uổng phí tâm ý của Phúc quản gia, sau khi nàng bình phục hơi thở liền ngắn gọn nói: "Lui ra."
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng âm trung quyết liệt không cho phép cự tuyệt, A Tả A Hữu liền thu hồi đao về bên người, biểu tình trên mặt càng thêm lạnh lùng.
"Được rồi, đều là người một nhà, nháo cái gì." Diệp gia gia chủ cẩn thận đánh giá thần sắc Diệp Thê, thấy mắt nàng không hề có sắc thâm, thần thái sáng láng, quả quyết rằng nàng không phải như trong lời đồn mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, liền thay đổi ngữ khí, "Thê Nhi đã lâu không trở về, mau chút vào nhà đi thôi."
Đại môn gia khao khát bấy lâu giờ phút này vì nàng mà mở ra, nhưng Diệp Thê đã không còn mong chờ như lúc xưa, không nhiều hứng thú, sau khi cùng gia chủ nói mấy câu liền rời đi, con đường hoa viên tiểu trúc, có thanh âm từ sau tường hoa truyền tới--
"Ngươi nói bộ dáng khinh cuồng kia của nàng ta là sao chứ, hạ tiện vẫn là hạ tiện mà thôi, bên người không có một đứa nha hoàn, để hai nam nhân đi theo, còn ra thể thống gì chứ,."
Diệp Thê nghe được âm thanh của nữ tử, không khỏi dừng chân.
"Thúc phụ hảo tâm để nàng vào cửa, nàng thì sao, không nói được mấy câu liền rời đi, vội vàng trở về sống đời quả phụ à."
"Cũng không biết Thẩm thất thiếu gia kia có phải bị mỡ heo che mắt hay không, thế nhưng coi trọng Diệp Thê, một đứa con gái lỡ thì, lại còn bị thọt chân."
"Ai biết được, vạn nhất người ta thấy qua quá nhiều kim chi ngọc diệp (cành vàng lá ngọc), nên muốn ăn thanh đạm đổi khẩu vị đi?"
"Ai, nói đến quý giá..." Có người đột nhiên hạ giọng, "Không phải nói công chúa thích Thẩm thất thiếu gia sao?"
"Ngươi nói ta mới nhớ, mấy ngày trước ở trường nữ học còn nghe Trương ngự sử gia nhắc tới công chúa, tựa hồ xác thực có chuyện này."
Nói xong, hai nữ nhân cười rộ lên, phô hết trò hề.
Thẩm Tương Uyên thích công chúa? Diệp Thê sau khi nghe được không khỏi sửng sốt, nhưng cũng không thật sự để trong lòng, loại lời đồn truyền miệng này, tính chân thật không cao.
Có một số việc, phu quân không thấy mặt kia của nàng không chính miệng nói ra, Diệp Thê liền sẽ không dễ dàng tin lời người khác nói để quấy rầy đến mỗi ngày của nàng.
Diệp Thê cười lắc đầu, cũng không tiếp tục nghe nữa, khi dẫn A Tả A Hữu rời đi, phía sau tường đột nhiên truyền đến âm thanh nữ tử đau đớn kêu lên sợ hãi, cất cao giọng tức giận mắng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tay A Hữu giấu phía sau người không biết từ lúc nào có thêm mấy hòn đá nhỏ.
Mắt thấy sắp ra khỏi phủ, A Tả đột nhiên dừng bước chân khẳng khái nói: "Phu... nhân, phu nhân."
"Có chuyện gì?" Diệp Thê nghi hoặc quay đầu nhìn, thấy mặt hắn đỏ lên.
"Tướng quân người... không phải là cái loại có ba còn muốn thêm bốn như vậy, này, ta..." A Tả lắp bắp nói như lọt vào trong sương mù.
"Sáng ba chiều bốn(*)" A Hữu không nhịn được nói.
(*) nguyên văn 朝三暮四 [zhāosānmùsì] - Triêu tam mộ tứ: hay đổi thất thường, sớm ba chiều bốn. Câu nói này bắt nguồn từ một câu chuyện xưa kể rằng một người rất thích khỉ thường cho khỉ ăn hoa quả, anh ta nói với bầy khỉ, buổi sáng mỗi con được ba quả, buổi chiều mỗi con được bốn quả, bầy khỉ rất vui mừng, sau đó anh ta lại nói, buổi sáng mỗi con được ăn bốn quả, buổi chiều ba quả. Sau này ví với người thông minh thường dùng thủ đoạn, người dại thường mắc lừa, nay ví với sự thay đổi thất thường. Link tham khảo: https://vtudien.com/trung-viet
"Ta biết." Diệp Thê xem ra hiểu rồi, A Tả là sợ nàng bị lời nói của hai nữ nhân lắm mồm vừa rồi mà hiểu lầm Thẩm Tương Uyên, liền sốt ruột thay thế chủ tử giải thích, "Tướng quân tất nhiên không phải.""Tướng quân không phải là người như vậy!" A Tả có điểm kích động đáp.
"Ân." A Tả dùng sức gật gật đầu, phu nhân thật tốt.
Diệp Thê nhìn khuôn mặt A Tả còn chưa cởi bỏ được đường nét của thiếu niên, thầm nghĩ, hảo chủ mới có trung phó (Chủ tốt mới có phó tá trung thành).
Dù cho bên ngoài người ta có đồn đại muôn hình vạn trạng về hắn, vẫn là chính mắt mình nhìn thấy mới là thật, đừng dễ dàng kết luận điều gì, như vậy xem ra, suy nghĩ ban đầu của mình về hắn cũng là phiến diện mà thôi, đúng là có lỗi với hắn mà.
- --------------------------------------------------------------------
Thẩm Husky đang nổ lực đánh giặc: Tốt lắm, lúc ta không có ở nhà, mọi mặt chu toàn, thưởng.
Chương sau Husky tướng quân có thể lên sân khấu rồi! Nếu thích thỉnh lưu trữ! Ngoan ngoãn ngồi cầu bình luận và trân châu!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Cha mẹ Diệp Thê đã không còn, về nhà thăm phụ mẫu, nơi đó sao, Diệp gia có tiếng không có miếng, về rồi có thể bình an đi ra sao?
Nhưng vô luận thế nào, lễ nghĩa luôn luôn quan trọng, không thể không đi.
Ngày hôm sau, chính là ngày lại mặt, khí trời ấm áp sáng sủa, đại môn phủ tướng quân người tới tới lui lui, hoặc lén nhìn hoặc quang minh chính đại nhìn, đều khe khẽ nói nhỏ.
Diệp Thê mặc một bộ váy sa mỏng màu bạch nguyệt, phía trên thêu hoa lan, lộ ra dáng người thon thả, nổi bật thêm gương mặt thanh tú, nàng nhìn ngựa xe chỉnh tề phía dưới cửa, Thẩm lão phu nhân sai người chuẩn bị hồi môn cho nàng mang về Diệp gia nặng quá sức tưởng tượng, nhưng so với đó điều làm người ta càng chú ý hơn đó là những hộ vệ của phủ tướng quân đi theo hai bên xe ngựa.
Thời tiết dần dần vào mùa hạ, nhóm hộ vệ lại một thân hắc y, thậm chí quấn đến một chút cũng không lộ ra ngoài.
"Thất thiếu phu nhân, có thể đi rồi." Phúc Vinh nói.
Diệp Thê hơi hơi gật đầu sau đó bước đến bên xe, tiếng nghị luận như gần như xa bên tai trước sau vẫn ồn ào như một, như mạng nhện dày đặc, cuốn lấy cả người làm nàng khó có thể hô hấp, Diệp Thê không khỏi nắm chặt quyền.
Lúc này nàng đưa lưng về phía Phúc Vinh, không nhìn thấy động tác nhỏ trên tay lão quản gia, hắn hơi hơi giơ tay nhưng thật nhanh buông xuống.
"Phu nhân về thăm nhà phụ mẫu!" Thanh âm vang dội chấn động núi sông của nhóm thị vệ nhất tề (đồng thời, đều đều) vang lên.
Diệp Thê bị dọa thành ngốc tử, đang muốn bước lên xe ngựa chân thiếu chút nữa liền trượt, tay quơ lung tung bắt lấy cái gì đó mới ổn định được thân mình, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện mình bắt trúng vỏ đao.
Hộ vệ đang cầm cây đao trầm giọng nói: "Phu nhân, cẩn thận."
"Thiếu phu nhân không có việc gì chứ?" Phúc Vinh tiến lên thăm hỏi, thấy người kia lắc đầu, lại hướng thị vệ đang cầm đao dặn dò, "A Hữu, A Tả, các ngươi phải chiếu cố tốt cho thiếu phu nhân."
Diệp Thê lúc này mới chú ý tới, hộ vệ đứng phía bên kia có diện mạo hoàn toàn tương đồng với người đứng phía bên này, hóa ra là song bào thai (sinh đôi).
"Được." A Tả A Hữu lưu loát lên tiếng.
"Hai người bọn họ là người có thời gian theo tướng quân lâu nhất." Phúc Vinh giải thích.
"Đa tạ Phúc quản gia." Diệp Thê lĩnh hội, biết hắn dụng tâm lương khổ, tướng quân không ở đây, hộ vệ bên người đưa phu nhân hồi môn liền được cực kỳ coi trọng.
Nguyên bản tâm trạng đang khẩn trương bất an liền hòa hoãn không ít, Diệp Thê lần nữa bước lên xe ngựa hướng đại trạch Diệp gia mà đi.
Tới nơi, đã có không ít người đang chờ, nam nữ già trẻ đều đang mang tâm trạng muốn gây rối, muốn nhìn Diệp Thê bị chê cười, muốn nhìn một chút xem nàng có phải giống như lời người ta nói trên phố bi ai như vậy hay không.
Đáng tiếc, họ chung quy hết hy vọng.
Diệp Thê dưới con mắt chăm chú của mọi người, chậm rãi xuống xe, bên cạnh là hai hộ vệ cao lớn uy vũ, tựa như hắc giáp chiến thần, còn nàng là trích tiên đang được bảo hộ.
"Ai da, tướng quân phu nhân, ngài đây là lại mặt, hai là tầm nã tội phạm quan trọng đây, như thế nào lại bày ra thế trận lớn như vậy a?" Người ngày xưa bị mọi người luôn xem thường lắc mình một cái liền đè lên trên đầu mọi người ai mà chịu được, có người đỏ mắt mỉa mai nói.
Diệp Thê ngước mắt nhìn, không muốn tính toán, cất bước đi vòng qua, hướng về phía đương gia Diệp gia mà đi tới, nghĩ muốn sớm chút kết thúc hành trình liền rời đi, nàng còn muốn đi đến mộ cha nương nữa.
Người nọ tự giác bị coi khinh, trong lòng thầm mắng nàng cẩu tiểu tiện nhân, vươn tay muốn cản nàng: "Trưởng bối cùng ngươi nói chuyện, tỏ thái độ gì hả?!"
Trong phút chốc, A Tả A Hữu đã rút đao đặt lên cổ đối phương, lưỡi dao sắc bén lạnh băng.
Người nọ suy cho cùng chỉ là mặt hàng chuyên bắt nạt kẻ yếu, vừa thấy lưỡi đao, hai chân liền phát run, tức khắc ngậm miệng không dám ho he nữa.
Không chỉ là hắn, Diệp Thê cũng bị dọa sợ đến mù mờ, nhưng giờ phút này nàng không thể rụt rè yếu thế, như vậy sẽ uổng phí tâm ý của Phúc quản gia, sau khi nàng bình phục hơi thở liền ngắn gọn nói: "Lui ra."
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng âm trung quyết liệt không cho phép cự tuyệt, A Tả A Hữu liền thu hồi đao về bên người, biểu tình trên mặt càng thêm lạnh lùng.
"Được rồi, đều là người một nhà, nháo cái gì." Diệp gia gia chủ cẩn thận đánh giá thần sắc Diệp Thê, thấy mắt nàng không hề có sắc thâm, thần thái sáng láng, quả quyết rằng nàng không phải như trong lời đồn mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, liền thay đổi ngữ khí, "Thê Nhi đã lâu không trở về, mau chút vào nhà đi thôi."
Đại môn gia khao khát bấy lâu giờ phút này vì nàng mà mở ra, nhưng Diệp Thê đã không còn mong chờ như lúc xưa, không nhiều hứng thú, sau khi cùng gia chủ nói mấy câu liền rời đi, con đường hoa viên tiểu trúc, có thanh âm từ sau tường hoa truyền tới--
"Ngươi nói bộ dáng khinh cuồng kia của nàng ta là sao chứ, hạ tiện vẫn là hạ tiện mà thôi, bên người không có một đứa nha hoàn, để hai nam nhân đi theo, còn ra thể thống gì chứ,."
Diệp Thê nghe được âm thanh của nữ tử, không khỏi dừng chân.
"Thúc phụ hảo tâm để nàng vào cửa, nàng thì sao, không nói được mấy câu liền rời đi, vội vàng trở về sống đời quả phụ à."
"Cũng không biết Thẩm thất thiếu gia kia có phải bị mỡ heo che mắt hay không, thế nhưng coi trọng Diệp Thê, một đứa con gái lỡ thì, lại còn bị thọt chân."
"Ai biết được, vạn nhất người ta thấy qua quá nhiều kim chi ngọc diệp (cành vàng lá ngọc), nên muốn ăn thanh đạm đổi khẩu vị đi?"
"Ai, nói đến quý giá..." Có người đột nhiên hạ giọng, "Không phải nói công chúa thích Thẩm thất thiếu gia sao?"
"Ngươi nói ta mới nhớ, mấy ngày trước ở trường nữ học còn nghe Trương ngự sử gia nhắc tới công chúa, tựa hồ xác thực có chuyện này."
Nói xong, hai nữ nhân cười rộ lên, phô hết trò hề.
Thẩm Tương Uyên thích công chúa? Diệp Thê sau khi nghe được không khỏi sửng sốt, nhưng cũng không thật sự để trong lòng, loại lời đồn truyền miệng này, tính chân thật không cao.
Có một số việc, phu quân không thấy mặt kia của nàng không chính miệng nói ra, Diệp Thê liền sẽ không dễ dàng tin lời người khác nói để quấy rầy đến mỗi ngày của nàng.
Diệp Thê cười lắc đầu, cũng không tiếp tục nghe nữa, khi dẫn A Tả A Hữu rời đi, phía sau tường đột nhiên truyền đến âm thanh nữ tử đau đớn kêu lên sợ hãi, cất cao giọng tức giận mắng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tay A Hữu giấu phía sau người không biết từ lúc nào có thêm mấy hòn đá nhỏ.
Mắt thấy sắp ra khỏi phủ, A Tả đột nhiên dừng bước chân khẳng khái nói: "Phu... nhân, phu nhân."
"Có chuyện gì?" Diệp Thê nghi hoặc quay đầu nhìn, thấy mặt hắn đỏ lên.
"Tướng quân người... không phải là cái loại có ba còn muốn thêm bốn như vậy, này, ta..." A Tả lắp bắp nói như lọt vào trong sương mù.
"Sáng ba chiều bốn(*)" A Hữu không nhịn được nói.
(*) nguyên văn 朝三暮四 [zhāosānmùsì] - Triêu tam mộ tứ: hay đổi thất thường, sớm ba chiều bốn. Câu nói này bắt nguồn từ một câu chuyện xưa kể rằng một người rất thích khỉ thường cho khỉ ăn hoa quả, anh ta nói với bầy khỉ, buổi sáng mỗi con được ba quả, buổi chiều mỗi con được bốn quả, bầy khỉ rất vui mừng, sau đó anh ta lại nói, buổi sáng mỗi con được ăn bốn quả, buổi chiều ba quả. Sau này ví với người thông minh thường dùng thủ đoạn, người dại thường mắc lừa, nay ví với sự thay đổi thất thường. Link tham khảo: https://vtudien.com/trung-viet
"Ta biết." Diệp Thê xem ra hiểu rồi, A Tả là sợ nàng bị lời nói của hai nữ nhân lắm mồm vừa rồi mà hiểu lầm Thẩm Tương Uyên, liền sốt ruột thay thế chủ tử giải thích, "Tướng quân tất nhiên không phải.""Tướng quân không phải là người như vậy!" A Tả có điểm kích động đáp.
"Ân." A Tả dùng sức gật gật đầu, phu nhân thật tốt.
Diệp Thê nhìn khuôn mặt A Tả còn chưa cởi bỏ được đường nét của thiếu niên, thầm nghĩ, hảo chủ mới có trung phó (Chủ tốt mới có phó tá trung thành).
Dù cho bên ngoài người ta có đồn đại muôn hình vạn trạng về hắn, vẫn là chính mắt mình nhìn thấy mới là thật, đừng dễ dàng kết luận điều gì, như vậy xem ra, suy nghĩ ban đầu của mình về hắn cũng là phiến diện mà thôi, đúng là có lỗi với hắn mà.
- --------------------------------------------------------------------
Thẩm Husky đang nổ lực đánh giặc: Tốt lắm, lúc ta không có ở nhà, mọi mặt chu toàn, thưởng.
Chương sau Husky tướng quân có thể lên sân khấu rồi! Nếu thích thỉnh lưu trữ! Ngoan ngoãn ngồi cầu bình luận và trân châu!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.