Làm Thê Tử Của Thẩm Tương Uyên
Chương 13: Ta sẽ đối tốt với nàng
Phượng Tê Tiền Đường
29/09/2021
Hồi mười ba: ta sẽ hảo hảo chiếu cố nàng
***
Sau một trận lăn lộn, máu mũi Thẩm Tương Uyên cũng chịu ngừng, Diệp Thê câu nệ đứng một bên chờ hắn mở miệng.
Thẩm Tương Uyên đã tỉnh, sao nàng còn dám ngồi ở mép giường nữa chứ.
Cũng không để ý chút chuyện chật vật lúc nãy, nam nhân ngồi tựa lên đầu giường, hắn nâng mắt đánh giá từ trên xuống dưới nữ nhân đang ngoan ngoãn đứng trước giường.
Thẩm Tương Uyên đối với nữ nhân bên ngoài trước giờ đều không để bụng, cũng chỉ có hai con mắt một cái mũi một cái miệng thôi.
Kinh đô danh kỹ, tái ngoại yêu hoa, cùng với nữ vương quý tộc lầu cao gác tía gì gì đó, toàn bộ đều gặp xong liền quên.
Nhưng Diệp Thê không giống họ, nếu đã cưới qua cửa, về sau sớm chiều liền chung đụng, Thẩm Tương Uyên dù thế nào cũng không thể không nhớ được bộ dáng thê tử của mình được.
Ngày thành thân có khăn voan đỏ che chắn không nhìn được gì, trước đó lại chỉ so tính lợi hại không có nhìn cho rõ ràng (lúc ở trên lầu tửu lâu rình coi con gái người ta í), hiện tại cần thiết phải rõ rõ ràng ràng mà nhìn một cái.
Nam nhân xem xét nửa ngày, liền đưa ra kết luận "Xem như thuận mắt", gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, không lớn hơn so với bàn tay hắn, đôi mắt vừa to vừa tròn, môi đầy đặn, hồng hồng, hơi vểnh lên, hai bên má đều có vết lõm xuống.
Cái kia gọi là gì nhỉ, đúng rồi, má lúm đồng tiền.
Nhìn đến cái đầu, mới đến ngực mình, là một con gà con, một tay liền có thể xách lên.
Nam nhân trong lòng đấu tranh.
Nàng rất khẩn trương sao, Thẩm Tương Uyên thầm nghĩ, hắn thấy môi nàng có chút run rẩy sau đó gắt gao mấp máy, má lúm đồng tiền càng thêm rõ ràng.
Cùng với... mình mới vừa rồi không cẩn thận nhìn thấy nơi đó... khụ, hai khối nặng trĩu, còn có hồng mai đỏ tươi bên trên.
Nam nhân không dấu vết hơi hơi nâng cằm, để ngừa khoang mũi lại đột nhiên phản chủ đổ máu.
Chỉ là động tác nhỏ như vậy nhìn ở trong mắt Diệp Thê, nàng cho rằng Thẩm Tương Uyên biểu đạt ý tứ kinh miệt bất mãn.
Diệp Thê không rõ mình có chỗ nào chọc giận hắn, liền cẩn thận nhìn qua hắn, cùng ánh mắt trắng trợn táo bạo của nam nhân đối diện nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, lại không nói chuyện, yên lặng thật lâu sau.
"Nhìn cái gì?" Thẩm Tương Uyên tính tình nóng nảy mở miệng trước, giọng nói của hắn có chút đè nén trầm thấp, nghe như bất cận nhân tình.
"Không..." Diệp Thê nhỏ giọng, có lời muốn nói liền giấu ở trong bụng, rõ ràng người nhìn chằm chằm vào ta trước mà.
Hắn không thích nhất là người nhút nhát, Thẩm Tương Uyên không kiên nhẫn lại nhăn mày, lần nữa mở miệng, lại bởi vì bị thương, hơi thở không lớn, uể oải nói: "Không cái gì, nói cho rõ ràng."
"Thiếp không có nhìn cái gì cả." Diệp Thê nói xong liền im lặng, khó trách người khác đều nói hắn tính tình kém, đã bị thương rồi, còn một bộ tư thế dọa người như vậy.
Cho nên vừa rồi chuyện hoang đường của mình quả thực là vuốt râu hùm, sờ mông lão hổ, Diệp Thê nghĩ mà cảm thấy sợ, chân nàng thoáng dịch về phía sau một bước.
"Nàng đang sợ hãi." Thẩm Tương Uyên thấy rất rõ động tác của nàng, khẳng định nói, sau khi nói xong, hắn ngồi thẳng thân mình, eo vững vàng tựa vào gối đầu, không biết vì cái gì, hắn cảm giác người mình có một cảm giác tê dại mới lạ, lão Lý đổi thuốc mỡ thành loại mới sao?
"Không..." Diệp Thê sửng sốt, nhanh chóng phủ nhận, "Thiếp không có sợ hãi."
"Ta không thích người nói dối với ta." Thẩm Tương Uyên nguy hiểm mà nhìn nàng, "Cho dù đó là của ta... THÊ (lẽ ra chỗ này nên để "..thê của ta..." cho xuôi nhưng vì câu bên dưới nên ta để vậy luôn.)
Thê, Thê âm đồng tự bất đồng. (đồng âm không đồng chữ, phát âm giống nhau nhưng mặt chữ khác nhau.)
Từ vốn nên chứa đầy tình yêu từ trong miệng nam nhân lại phá lệ lạnh cứng.
Thẩm Tương Uyên cưới Diệp Thê, là do tâm huyết dâng trào, nhiều lắm thì xem như một phần trách nhiệm, hoàn thành tâm nguyện phụ thân chưa làm được.
"Thiếp..." Diệp Thê ấp úng, chột dạ cúi đầu.
Hắc, người này không nghe lời, tính tình Thẩm Tương Uyên hoàn toàn trỗi dậy, đang muốn hung nàng, ánh mắt lại dừng trên sợi tóc rũ xuống bên gáy nàng, nơi đó mảnh khảnh như vậy, hai ngón tay nam nhân liền có thể dễ dàng bóp nát.
Thẩm Tương Uyên bỗng nhiên ý thức được, Diệp Thê không phải đám mãng hán tử trong quân doanh kia tùy ý hắn răn dạy quát tháo, hắn bực bội gãi gãi đầu.
"Không có thì không có." Thẩm Tương Uyên nói xong, liền thu lại tính tình đổi đề tài, "Nàng có biết vì sao ta lại cưới nàng không?"
Diệp Thê lắc đầu, nàng sao có thể đoán được tâm tư hắn chứ.
"Phụ thân nàng đã từ giúp đỡ cho phụ thân ta." Thẩm Tương Uyên nói ra đáp án, "Cho nên..."
Cho nên cái gì? Diệp Thê không hiểu nổi nhân quả trong đó, tư duy nàng không thể nào lý giải nổi phong cách hành sự thô bạo của Thẩm Tương Uyên.
Có chút ngốc a, Thẩm Tương Uyên ghét bỏ: "Cho nên ta cưới nàng, chính là phương pháp báo đáp tốt nhất."
Diệp Thê kinh ngạc, hắn coi chuyện chung thân đại sự là cái gì chứ?
"Trên đời này, không có phần đáp lễ nào so với ta quý giá hơn được cả." Thẩm Tương Uyên tự phụ cười.
Diệp Thê tiếp tục ngạc nhiên không nói một lời.
Nữ nhân không có như mình nghĩ sẽ lộ ra biểu tình vui sướng, ngược lại có hơi giật mình, Thẩm Tương Uyên bất mãn: "Chẳng lẽ nàng còn có thể tìm được một người so với ta còn tốt hơn sao?"
"Không... không thể..." Dưới sự uy hiếp của nam nhân, Diệp Thê rốt cuộc mở miệng, lại nhịn không được chửi thầm, nào có ai tự đem mình so với món hàng rồi còn đắc chí như vậy nữa chứ.
"Dĩ nhiên rồi." Thẩm Tương Uyên hừ hừ hai tiếng, có chút không được tự nhiên nói, "Về sau, ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng."
Vì để biểu đạt thành ý, nam nhân cố gắng gia tăng ngữ khí.
Hành quân đánh giặc hắn lành nghề, chiếu cố người khác là lần đầu, nhưng khẳng định không nói suông, một nữ nhân nho nhỏ, không thành vấn đề.
Diệp Thê nghe một hồi được hai chữ "chiếu cố" như nghiến răng nghiến lợi, nghe thế nào cũng giống như uy hiếp, nàng có chút hoảng...
"Cao hứng à." Thẩm Tương Uyên đắm chìm trong sự tự cảm động của mình.
"Đa tạ tướng quân..." Diệp Thê cứng đờ đáp lời, cuối cùng cũng hiểu, tính tình này của Thẩm Tương Uyên, người ngoài nói hắn kiêu ngạo ương ngạnh, còn nàng lại nhìn thấy đó là tính tình trẻ con, có chút... không nói đạo lý.
"Đừng khách khí." Nam nhân nhếch miệng cười nhưng kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng soái khí lại toát ra vẻ không hợp lắm.
- ----------------------------------------------------
Thẩm tiểu tướng quân là chủng loại Husky.
Hiện tại, theo lý giải của tiểu tướng quân, tình yêu nam nữ là hoàn toàn không có, còn với Thê tỷ tỷ thì đó là trách nhiệm.
***
Sau một trận lăn lộn, máu mũi Thẩm Tương Uyên cũng chịu ngừng, Diệp Thê câu nệ đứng một bên chờ hắn mở miệng.
Thẩm Tương Uyên đã tỉnh, sao nàng còn dám ngồi ở mép giường nữa chứ.
Cũng không để ý chút chuyện chật vật lúc nãy, nam nhân ngồi tựa lên đầu giường, hắn nâng mắt đánh giá từ trên xuống dưới nữ nhân đang ngoan ngoãn đứng trước giường.
Thẩm Tương Uyên đối với nữ nhân bên ngoài trước giờ đều không để bụng, cũng chỉ có hai con mắt một cái mũi một cái miệng thôi.
Kinh đô danh kỹ, tái ngoại yêu hoa, cùng với nữ vương quý tộc lầu cao gác tía gì gì đó, toàn bộ đều gặp xong liền quên.
Nhưng Diệp Thê không giống họ, nếu đã cưới qua cửa, về sau sớm chiều liền chung đụng, Thẩm Tương Uyên dù thế nào cũng không thể không nhớ được bộ dáng thê tử của mình được.
Ngày thành thân có khăn voan đỏ che chắn không nhìn được gì, trước đó lại chỉ so tính lợi hại không có nhìn cho rõ ràng (lúc ở trên lầu tửu lâu rình coi con gái người ta í), hiện tại cần thiết phải rõ rõ ràng ràng mà nhìn một cái.
Nam nhân xem xét nửa ngày, liền đưa ra kết luận "Xem như thuận mắt", gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, không lớn hơn so với bàn tay hắn, đôi mắt vừa to vừa tròn, môi đầy đặn, hồng hồng, hơi vểnh lên, hai bên má đều có vết lõm xuống.
Cái kia gọi là gì nhỉ, đúng rồi, má lúm đồng tiền.
Nhìn đến cái đầu, mới đến ngực mình, là một con gà con, một tay liền có thể xách lên.
Nam nhân trong lòng đấu tranh.
Nàng rất khẩn trương sao, Thẩm Tương Uyên thầm nghĩ, hắn thấy môi nàng có chút run rẩy sau đó gắt gao mấp máy, má lúm đồng tiền càng thêm rõ ràng.
Cùng với... mình mới vừa rồi không cẩn thận nhìn thấy nơi đó... khụ, hai khối nặng trĩu, còn có hồng mai đỏ tươi bên trên.
Nam nhân không dấu vết hơi hơi nâng cằm, để ngừa khoang mũi lại đột nhiên phản chủ đổ máu.
Chỉ là động tác nhỏ như vậy nhìn ở trong mắt Diệp Thê, nàng cho rằng Thẩm Tương Uyên biểu đạt ý tứ kinh miệt bất mãn.
Diệp Thê không rõ mình có chỗ nào chọc giận hắn, liền cẩn thận nhìn qua hắn, cùng ánh mắt trắng trợn táo bạo của nam nhân đối diện nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, lại không nói chuyện, yên lặng thật lâu sau.
"Nhìn cái gì?" Thẩm Tương Uyên tính tình nóng nảy mở miệng trước, giọng nói của hắn có chút đè nén trầm thấp, nghe như bất cận nhân tình.
"Không..." Diệp Thê nhỏ giọng, có lời muốn nói liền giấu ở trong bụng, rõ ràng người nhìn chằm chằm vào ta trước mà.
Hắn không thích nhất là người nhút nhát, Thẩm Tương Uyên không kiên nhẫn lại nhăn mày, lần nữa mở miệng, lại bởi vì bị thương, hơi thở không lớn, uể oải nói: "Không cái gì, nói cho rõ ràng."
"Thiếp không có nhìn cái gì cả." Diệp Thê nói xong liền im lặng, khó trách người khác đều nói hắn tính tình kém, đã bị thương rồi, còn một bộ tư thế dọa người như vậy.
Cho nên vừa rồi chuyện hoang đường của mình quả thực là vuốt râu hùm, sờ mông lão hổ, Diệp Thê nghĩ mà cảm thấy sợ, chân nàng thoáng dịch về phía sau một bước.
"Nàng đang sợ hãi." Thẩm Tương Uyên thấy rất rõ động tác của nàng, khẳng định nói, sau khi nói xong, hắn ngồi thẳng thân mình, eo vững vàng tựa vào gối đầu, không biết vì cái gì, hắn cảm giác người mình có một cảm giác tê dại mới lạ, lão Lý đổi thuốc mỡ thành loại mới sao?
"Không..." Diệp Thê sửng sốt, nhanh chóng phủ nhận, "Thiếp không có sợ hãi."
"Ta không thích người nói dối với ta." Thẩm Tương Uyên nguy hiểm mà nhìn nàng, "Cho dù đó là của ta... THÊ (lẽ ra chỗ này nên để "..thê của ta..." cho xuôi nhưng vì câu bên dưới nên ta để vậy luôn.)
Thê, Thê âm đồng tự bất đồng. (đồng âm không đồng chữ, phát âm giống nhau nhưng mặt chữ khác nhau.)
Từ vốn nên chứa đầy tình yêu từ trong miệng nam nhân lại phá lệ lạnh cứng.
Thẩm Tương Uyên cưới Diệp Thê, là do tâm huyết dâng trào, nhiều lắm thì xem như một phần trách nhiệm, hoàn thành tâm nguyện phụ thân chưa làm được.
"Thiếp..." Diệp Thê ấp úng, chột dạ cúi đầu.
Hắc, người này không nghe lời, tính tình Thẩm Tương Uyên hoàn toàn trỗi dậy, đang muốn hung nàng, ánh mắt lại dừng trên sợi tóc rũ xuống bên gáy nàng, nơi đó mảnh khảnh như vậy, hai ngón tay nam nhân liền có thể dễ dàng bóp nát.
Thẩm Tương Uyên bỗng nhiên ý thức được, Diệp Thê không phải đám mãng hán tử trong quân doanh kia tùy ý hắn răn dạy quát tháo, hắn bực bội gãi gãi đầu.
"Không có thì không có." Thẩm Tương Uyên nói xong, liền thu lại tính tình đổi đề tài, "Nàng có biết vì sao ta lại cưới nàng không?"
Diệp Thê lắc đầu, nàng sao có thể đoán được tâm tư hắn chứ.
"Phụ thân nàng đã từ giúp đỡ cho phụ thân ta." Thẩm Tương Uyên nói ra đáp án, "Cho nên..."
Cho nên cái gì? Diệp Thê không hiểu nổi nhân quả trong đó, tư duy nàng không thể nào lý giải nổi phong cách hành sự thô bạo của Thẩm Tương Uyên.
Có chút ngốc a, Thẩm Tương Uyên ghét bỏ: "Cho nên ta cưới nàng, chính là phương pháp báo đáp tốt nhất."
Diệp Thê kinh ngạc, hắn coi chuyện chung thân đại sự là cái gì chứ?
"Trên đời này, không có phần đáp lễ nào so với ta quý giá hơn được cả." Thẩm Tương Uyên tự phụ cười.
Diệp Thê tiếp tục ngạc nhiên không nói một lời.
Nữ nhân không có như mình nghĩ sẽ lộ ra biểu tình vui sướng, ngược lại có hơi giật mình, Thẩm Tương Uyên bất mãn: "Chẳng lẽ nàng còn có thể tìm được một người so với ta còn tốt hơn sao?"
"Không... không thể..." Dưới sự uy hiếp của nam nhân, Diệp Thê rốt cuộc mở miệng, lại nhịn không được chửi thầm, nào có ai tự đem mình so với món hàng rồi còn đắc chí như vậy nữa chứ.
"Dĩ nhiên rồi." Thẩm Tương Uyên hừ hừ hai tiếng, có chút không được tự nhiên nói, "Về sau, ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng."
Vì để biểu đạt thành ý, nam nhân cố gắng gia tăng ngữ khí.
Hành quân đánh giặc hắn lành nghề, chiếu cố người khác là lần đầu, nhưng khẳng định không nói suông, một nữ nhân nho nhỏ, không thành vấn đề.
Diệp Thê nghe một hồi được hai chữ "chiếu cố" như nghiến răng nghiến lợi, nghe thế nào cũng giống như uy hiếp, nàng có chút hoảng...
"Cao hứng à." Thẩm Tương Uyên đắm chìm trong sự tự cảm động của mình.
"Đa tạ tướng quân..." Diệp Thê cứng đờ đáp lời, cuối cùng cũng hiểu, tính tình này của Thẩm Tương Uyên, người ngoài nói hắn kiêu ngạo ương ngạnh, còn nàng lại nhìn thấy đó là tính tình trẻ con, có chút... không nói đạo lý.
"Đừng khách khí." Nam nhân nhếch miệng cười nhưng kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng soái khí lại toát ra vẻ không hợp lắm.
- ----------------------------------------------------
Thẩm tiểu tướng quân là chủng loại Husky.
Hiện tại, theo lý giải của tiểu tướng quân, tình yêu nam nữ là hoàn toàn không có, còn với Thê tỷ tỷ thì đó là trách nhiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.