Chương 85: C85: Mami Yêu Cưng, Cố Lên!
Huyền Tiên
25/06/2022
Editor: Yan lão sư
Tin nhắn xác nhận: Dì là Mẹ của Lâm Duyệt Vi.
Nếu không phải tin nhắn kia không cho phép thêm icon, Cố Nghiên Thu khẳng định sẽ thêm một cái mặt cười nghiêm túc ???? (mặt cười) rồi.
Lâm Duyệt Vi: "..."
Được rồi, mẹ thì là mẹ vậy, dù sao cũng có nhiều Mama yêu cưng đến vậy, thêm một người cũng không sao.
Lâm Duyệt Vi mở hồ oh một tiếng, xem như thừa nhận thân phận của Cố Nghiên Thu.
Vương Viên Viên chấp nhận yêu cầu kết bạn của Cố Nghiên Thu.
【 hệ thống tin tức: Bạn cùng Viên Hựu Viên đã là bạn bè, vẫy tay nào 】
【 Lâm Mama: ????(mặt cười) 】
Cố Nghiên Thu vì phòng ngừa sự cố, còn cố tình tạo thêm tên tài khoản mới để kết bạn cùng Vương Viên Viên.
Vương Viên Viên: "..."
Dùng icon này thì chắc chắn là bác gái rồi.
Lâm Duyệt Vi nghiêng đầu nhìn sang, Vương Viên Viên đơn giản đưa điện thoại trước mặt nàng, cố tình tỏ ra không quan tâm, nhàn nhạt nói: "Chị cùng bà trò chuyện đi, sau đó cùng em đi tập hợp."
"Okay."
Vương Viên Viên nắm chặt điện thoại cùng Lâm phu nhân Cố Nghiên Thu - Lâm Mama giả nói chuyện phiếm.
Không lâu sau, Vương Viên Viên liền đưa điện thoại cho nàng, nói: "Cũng không nói gì nhiều, em đọc đi, chị cùng dì nói chuyện có cần kiêng kị hay chú ý gì, em cứ nói."
【 Lâm Mama: Xin chào, dì là Mẹ của Lâm Duyệt Vi】
【 Viên Hựu Viên: Chào dì, con họ Vương, sau này cứ gọi con là tiểu Vương là được. 】
【 Lâm Mama: Được, tiểu Vương ????(mặt cười)】
【 Viên Hựu Viên: Dạ 】
【 Lâm Mama: Thật ra cũng không có chuyện gì to lớn, chỉ là Vi Vi có đôi khi quá bận, dì có chút lo lắng, tối qua gọi cho con bé rất nhiều, thế mà nó lại uống say, làm dì lo lắng không biết có chuyện gì không.】
【 Viên Hựu Viên: Không có đâu dì, chỗ này của bọn con rất an toàn 】
【 Lâm Mama: ừm, dì biết, nhưng để ngừa vạn nhất, khi tìm không thấy con bé dì sẽ liên lạc với con 】
【 Viên Hựu Viên: dạ được, dì 】
【 Lâm Mama: Cảm ơn con, tiểu Vương 】
【 Viên Hựu Viên: ???? (mặt cười)】
Xong.
Lâm Duyệt Vi cố gắng biểu hiện xem nhẹ đoạn chat khiến người xấu hổ vừa nãy, Vương Viên Viên không biết đó là Cố Nghiên Thu, nếu chị ấy mà biết, Cố Nghiên Thu lại còn đặc biệt học theo giọng điệu của Mẹ nàng để trò chuyện cùng người ta... phải cố gắng lắm Lâm Duyệt Vi mới che giấu được cảm thụ bên trong ko để lộ ra ngoài.
Vương Viên Viên hỏi: "Nếu dì hỏi đến lịch làm việc thực tế của em, chị nên nói sao?"
"Cứ nói thật thôi."
Vương Viên Viên lộ vẻ kinh ngạc – không nghĩ đến em ấy lớn như vậy mà còn chịu để mẹ kiểm soát nha.
Lâm Duyệt Vi: "..." Không phải vậy mà, chị nghe em giải thích đi chứ.
Trái lại Lâm Duyệt Vi chỉ bổ sung thêm: "Nếu là bình thường bà sẽ không kiếm chị đâu, sẽ trực tiếp gọi em trước."
Vương Viên Viên không nói gì, nhưng chân mày đã hiện rõ mấy chữ "Chính là vậy"
Lâm Duyệt Vi trả lại điện thoại, bỏ cuộc không giải thích nữa: "Như hôm qua vậy, chuyện em uống say bất tỉnh nhân sự rất hiếm thấy, cho nên ngày thường chị cứ xem bà không tồn tại là được."
Vương Viên Viên gật đầu, quay lưng đi lấy bữa sáng, thở một hơi dài 800m.
Lâm Duyệt Vi lập tức lấy điện thoại, mở khung chat: 【 Hai Chữ Mộc: !!! 】
Cố Nghiên Thu có hai tài khoản, tạm thời thoát bên kia rồi nhanh chóng trả lời:
【 Tây Cố: ????(hôn hôn)】
【 Hai Chữ Mộc: Hôn gió cái đầu chị, dám hủy hình tượng của em‼! 】
【 Tây Cố: Vậy em nghĩ còn cách nào khác tốt hơn sao? 】
【 Hai Chữ Mộc: Em không biết, thật chán ghét mà, trợ lý bây giờ nghĩ em là bị mẹ quản đó‼!】
【 Tây Cố: Suy nghĩ của cô ấy so với chị quan trọng hơn sao? 】
Lâm Duyệt Vi suy nghĩ một chút, ừm, không quan trọng!
【 Hai Chữ Mộc: Không được, chị phải xin lỗi em. 】
【 Tây Cố: Chị sai rồi. 】
【 Hai Chữ Mộc: Chị sao không có chút kiên định gì hết vậy.】
【 Tây Cố: Kiên định chuyện gì? Chị đúng là không hỏi qua em trước, đã tự ý mạo nhận làm Mẹ em mà, nên xin lỗi thôi.】
【 Hai Chữ Mộc: Lần sau sẽ biết tay em 】
【 Tây Cố: ừm, nhớ rồi x2】
【 Hai Chữ Mộc: Ở đâu ra mà x2? 】
【 Tây Cố: Sáng nay em mới nói, quên rồi sao?】
Lâm Duyệt Vi đúng là quên thật, vừa định tiếp tục hăm dọa, Vương Viên Viên đã quay về với khay thức ăn. Lâm Duyệt Vi khóa màn hình, Vương Viên Viên ngồi đối diện nàng hỏi: "Vi Vi, chị đi lấy sữa đậu nành, em muốn uống gì?"
"Sữa tươi, cảm ơn chị."
Lâm Duyệt Vi mở khóa điện thoại, tiếp tục cùng Cố Nghiên Thu nói chuyện trên trời dưới đất, hai người ngoại trừ chuyện một ngày ba bữa cũng không còn đề tài gì khác, dù vậy tới lui qua lại vẫn rất ngọt ngào.
Vừa mới nói khi nào về nhà sẽ tìm Cố Nghiên Thu tính sổ, ngẩng đầu lên đã thấy Vương Viên Viên ăn hết nửa khay bữa sáng rồi.
Vương Viên Viên cuối cùng cũng được thấy mặt nàng, trên mặt có chút biểu cảm "một lời khó nói hết".
Vương Viên Viên: "Em ăn sáng đi, sắp nguội lạnh hết rồi."
Lâm Duyệt Vi cầm ly sữa bên cạnh yên lặng uống một hớp, cũng không nhìn điện thoại nữa, thành thành thật thật ăn hết bữa sáng của mình,
Hôm nay được một ngày nghỉ, cũng là ngày thảnh thơi cuối cùng trước khi khai máy, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hôm nay chính là kì nghỉ cuối cùng trong vòng ba, bốn tháng sắp đến của nàng.
Nàng dự định buổi sáng sẽ tham quan một vòng phim trường, buổi chiều ra ngoài đi dạo, đến đây lâu như vậy còn chưa kịp đi thăm nơi nào.
Tần Lê cũng phải đến phim trường, nên hẹn nhau lúc 9 giờ, Lâm Duyệt Vi ăn xong bữa sáng thì vẫn còn chút thời gian nên ở trong phòng tiếp tục ngâm cứu kịch bản.
8:50 nàng xuống đại sảnh ở lầu một đợi Tần Lê, vẫn chưa kịp ngồi xuống salon thì Tần Lê đã xuất hiện ở cửa thang máy, Lâm Duyệt Vi liền đứng thẳng người, đi về phía anh ta: "Tần đại ca."
"Lão Lâm" Tần Lê cười đến lộ hết cả hàm răng trắng sáng.
Lâm Duyệt Vi: "..."
Tần Lê không nói không rằng thay cách xưng hô với nàng, lão Lâm thì lão Lâm đi, so với Lâm lão sư dù sao nghe vẫn thoải mái hơn.
Nàng híp mắt, Tần Lê so với lúc anh ta vừa xuất hiện không giống nhau, nếu là Tần Lê thì sẽ không cười đến sáng chói như vậy, dường như đây là Tần Khi, chẳng lẽ đã bắt đầu nhập vai rồi sao?
Tần Lê dùng cuộn giấy báo trong tay vỗ nhẹ vào vai nàng: "Ngốc gì đó, đi thôi, em gọi xe chưa?"
"Gọi rồi." Lâm Duyệt Vi hỏi ngược lại: "Còn anh?"
Để tránh hiểu lầm, hai người chia ra đi riêng đến phim trường.
"Đương nhiên cũng đặt rồi." Tần Lê sải bước đi phía trước: "Đi thôi."
Lâm Duyệt Vi sau đó cũng đuổi theo
Đoàn phim《 Đô thị sương mù 》tài chính đầy đủ, Dương Khiếu lại là người yêu cầu cao, chỉ riêng dựng bối cảnh đã tiêu phí không ít thời gian, trang trí trong văn phòng, mỗi một chi tiết trên bàn làm việc của từng nhân vật, đều do đạo diễn tự mình giám sát, thỉnh thoảng còn cùng chuyên viên đạo cụ đi săn thêm ở mấy cửa hàng nhỏ ven đường, vừa bước vào văn phòng Lâm Duyệt Vi và Tần Lê đều cảm nhận được không gian rất có không khí sinh hoạt.
10 sáng, Lâm Duyệt Vi cùng mọi người đang cùng chờ lễ khai máy, lúc này tiểu hoa đán hạng 85 Khuất Tuyết Tùng mới khoan thai đến muộn. Sau lưng nàng còn có cả một đoàn tùy tùng, ai không biết còn ngỡ rằng bát phủ đi tuần.
Khuất Tuyết Tùng đầu tiên đến bắt tay cùng đạo diễn, hai người họ hẳn lúc trước đã quen biết nhau, đạo diễn cười đến híp cả mắt, vô cùng vui vẻ trò chuyện cùng nàng.
Lâm Duyệt Vi đứng cách đó không xa, quan sát Khuất Tuyết Tùng, nhớ đến lời của Trần Huyên nói nàng là cao thủ sưu tập tem, trong lòng có chút sợ hãi. Tần Lê liếc qua, lấy ngón tay chọt vào vai rồi đẩy nàng về phía trước.
Lâm Duyệt Vi cùng Tần Lê bước về trước.
Tần Lê biết Khuất Tuyết Tùng, nhưng trước đây chưa từng hợp tác, chính bản thân cũng không xác định Khuất Tuyết Tùng có quen mình hay không, chủ động đưa tay, giới thiệu: "Tần Lê"
"Tôi là Khuất Tuyết Tùng, rất vui được hợp tác với anh", ánh mắt Khuất Tuyết Tùng lia qua khuôn mặt anh tuấn kia trong chớp mắt, sau lại đặt trên người Lâm Duyệt Vi: "Còn đây là..."
Official weibo của《 Đô thị sương mù 》đều công bố Lâm Duyệt Vi là nữ chính thứ hai, nếu Khuất Tuyết Tùng có chú ý đến, sẽ không đến mức không biết nàng, nhưng cũng có thể hình ảnh và người thật có khác biệt, thêm nữa người bận rộn như Khuất Tuyết Tùng khả năng cao cũng khó có thể nhớ rõ.
Lâm Duyệt Vi cúi người, trả lời: "Xin chào, Khuất lão sư, tôi là Lâm Duyệt Vi, đóng vai Bạch Thuật."
"oh, là em sao" Khuất Tuyết Tùng cười rất ngọt ngào, nắm tay Lâm Duyệt Vi trông dường như rất quen thuộc.
Bàn tay của Khuất Tuyết Tùng rất ấm áp, cùng nụ cười vừa nãy thoạt nhìn nàng chính là một người rất nhiệt tình.
Lâm Duyệt Vi bất động thanh sắc rút tay về, vờ như rất khẩn trương, núp hết nửa người sau lưng Tần Lê.
Khuất Tuyết Tùng nhìn qua cũng không quá chú ý đến nàng, sau khi Lâm Duyệt Vi lấy tay về thì tiếp tục quay lại cùng đạo diễn trò chuyện, tươi cười đến thật xinh đẹp.
Có thể trụ vững sừng sững cùng lớp lớp người mới đến giờ vẫn không ngã, ngoài may mắn còn phải có thực lực, không thể không có chút tài năng. Khuất Tuyết Tùng ngoài đời so với trên màn ảnh còn xinh đẹp hơn, năm nay vừa mới chạm ngưỡng ba mươi, trên người tỏa ra một loại nữ tính đặc biệt có sức hút, Lâm Duyệt Vi để ý thấy chính nhân quân tử như Tần Lê còn nhìn ngắm đến ngây người mất vài giây.
Giọng nói của Khuất Tuyết Tùng cũng rất êm tai, kiểu du dương nhẹ nhàng có giai điệu, Lâm Duyệt Vi trước đó từng tra qua chút thông tin, biết nàng là người Sơn Đông, nhưng lại lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam. Chỉ cần nghe mãi giọng nói này, có khi sẽ không tự chủ mà sa vào lúc này không biết chừng.
Lâm Duyệt Vi nhìn thế nào cũng không nghĩ được sao người này lại có thể là sưu tập tem, có điều nàng sẽ không hoài nghi lời của Trần Huyên, không thể trông mặt mà bắt hình dong, Trần Huyên cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà nói người ta là sưu tập tem.
Lâm Duyệt Vi không lưu lại quá lâu ở đoàn phim, khi nàng đi thì Tần Lê vẫn còn ở lại.
Buổi chiều đi dạo phố, tối về tiếp tục nghiên cứu kịch bản, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ngày hôm sau đúng hẹn khai máy, rất đông truyền thông báo chí đến tham dự, Lâm Duyệt Vi lần đầu tiên được tham dự sự kiện như vậy, Trần Huyên luôn ở bên cạnh nàng, trên bàn lễ là heo quay được chuẩn bị để tất cả mọi người trong đoàn phim từ nhân viên đến nhà tài trợ đều cùng nhau làm lễ thắp nhang bái thần, thành kính cầu khẩn mọi việc suôn sẻ thuận lợi.
Cuối cùng là nghi thức chụp ảnh chung, sau đó tuyên bố《 Đô thị sương mù 》chính thức khởi quay.
Lâm Duyệt Vi đã lâu chưa đăng nhập Weibo, lần cuối cùng là một tháng trước thông báo nàng được tham già vào 《 Đô thị sương mù 》.Nàng từng nghĩ đến có nên tạo chút tin tức nóng để fans luôn có thông tin về mình. Nhưng về sau thì hủy bỏ ý tưởng này, thứ nhất nàng không muốn đi theo hướng thần thượng, quan trọng nhất vẫn là có tác phẩm, tựa như Khuất Tuyết Tùng vậy, phải có tác phẩm hay thì chuyện gì cũng có thể nói; thứ hai, trong lòng lúc nào cũng để tâm đến kịch bản, không còn tâm trí cho chuyện khác nữa, đến cả Cố Nghiên Thu còn có thể quên, huống chi mạng xã hội, sau lại bận chuyện tập huấn, lâu thế đến mật mã tài khoản còn quên mất, nàng chưa nghĩ đây là lúc cùng fans giao lưu, đợi đến khi tương lai có tin mới sẽ lại chia sẻ cùng fans là được rồi.
Lâm Duyệt Vi V
【 Khai máy thuận lợi [ rải hoa ][ tập thể đoàn phim chụp hình chung ][ cùng nam chính chụp hình chung ][ cùng nữ chính chụp ảnh chung ][ cùng các bạn diễn khác chụp hình chung ]】
Hơn nửa tháng không có tin tức gì của idol, nhiêu đó cũng đủ làm nhóm fans sôi trào
Hơn phân nửa tháng không có được đến idol bất luận cái gì tin tức vĩ thảo nhóm sôi trào.
【 Người là ngôi sao, Tôi là quầng sáng: A a a a a bảo bối mama yêu cưng a a 】 ( 1187 likes )
【 Vĩ thảo nóng bất tận o: Bảo bảo hảo hảo chăm sóc bản thân, lão phụ thân cùng lão mẫu thân đều rất tốt, không cần nhọc lòng chúng ta 】 (1083 likes)
【 hảo hảo đóng phim, Người là tốt nhất, cố lên 】 (824 likes)
【Mrs lâm: Trời lạnh nhớ mặc ấm, không được đông lạnh bản thân, không cần sợ xấu xí, nhớ mặc quần áo mùa thu, con luôn là nhóc con đẹp nhất trong lòng papa mâm ❤️ ❤️ ❤️ (trái tim) (trái tim) (trái tim) (799 likes)
Còn có một bình luận vô cùng bình thường
【 Lâm Duyệt Vi fans.: Ma ma yêu cưng, xông lên đi! 】
Chạng vạng 5h chiều, nàng nhận được một thông báo.
Thiệu Nhã Tư V
【 Phim mới của Duyệt Vi khởi động, nhất định phải ủng hộ❤️ (trái tim) ] dẫn link
Lâm Duyệt Vi : Khai máy thuận lợi [ rải hoa ][ tập thể đoàn phim chụp hình chung ][ cùng nam chính chụp hình chung ][ cùng nữ chính chụp ảnh chung ][ cùng các bạn diễn khác chụp hình chung ]】
Lâm Duyệt Vi nhắn một nụ hôn gió của chim cánh cụt trên Weibo của cô. ????(trái tim) ???? (chim cánh cụt)
Lâm duyệt hơi ở nàng Weibo lần tới một cái chim cánh cụt hôn gió biểu tình.
# Lâm Thiệu
# hot search lại lần nữa sôi trào lên, thổ bát thử mở họp, trong một đêm từ hạng 25 lên hạng 3, chia sẻ rút thăm trúng thưởng vui vẻ vô cùng.
Lâm Duyệt Vi nhìn nhìn bài viết được chia sẻ, híp mắt nhớ lại lúc đầu Thiệu Nhã Tư có nói với nàng Tần Lê và Khuất Tuyết Tùng đều là người tốt, góp phần để nàng thanh thẩn ổn định theo bọn họ học hỏi, thế nhưng tại sao Trần Huyên lại nói khác đi? Cuối cùng ai là người nói dối, Lâm Duyệt Vi cảm thấy cả đều không nói dối, bọn họ không có lý do đi lừa nàng, có thể Thiệu Nhã Tư chưa hẳn đã rõ mọi việc.
Ngón tay Lâm Duyệt Vi click chọn app Weibo trên màn hình, mở trang Weibo của Thiệu Nhã Tư. Trang của nàng ấy nhìn qua khá náo nhiệt, có quảng cáo, có tuyên truyền, rồi cả hình ảnh sinh hoạt thú vị hàng ngày, cuộc sống khá vui vẻ.
Nhưng Thiệu Nhã Tư hiển nhiên không phải kiểu ngôi sao thích public mọi thứ, nàng từng nói với Lâm Duyệt Vi, tất cả đều do đoàn đội của nàng trợ giúp chuẩn bị, nàng ấy chỉ cần post lên, xem như hoàn thành nhiệm vụ. Có đôi khi quá bận thì người đại diện sẽ giúp, đưa nàng xem qua rồi lại đăng lên.
Người đại diện của Thiệu Nhã Tư bỏ rất nhiều tâm huyết cho nàng, mặc dù Lâm Duyệt Vi hiện tại cũng được Trần Huyên xem trọng, nhưng cũng không bằng một nửa của người kia, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều quan tâm, Thiệu Nhã Tư chỉ phụ trách làm việc – nghiêm túc quay quảng cáo, chụp ảnh tạp chí, tập trung diễn xuất, những chuyện còn lại đều không cần nàng nhọc lòng.
Lâm Duyệt Vi không biết như vậy có tốt hay là không, Thiệu Nhã Tư vốn là người dễ dàng ỷ lại vào người khác, thật vất vả mới thoát khỏi nàng, giờ lại lao vào ôm ấp của người đại diện, vậy đến bao giờ mới độc lập được đây.
Lâm Duyệt Vi lại thở hơi ra, cất điện thoại, mở hộp cơm trước mặt.
Ngày đầu quay phim lịch làm việc đã bị xếp kín, ăn xong cơm chiều liền đi quay phân đoạn buổi đêm.
Trời cuối thu thời tiết khá mát mẻ, đoàn phim mở đèn, mọi người chia thành từng nhóm nhỏ, cùng ngồi xổm ăn tối, xung quanh là tiếng nói cười bàn tán xa gần, Lâm Duyệt Vi ngày đầu tiên đóng phim cảm giác còn lạ lẫm, đảo mắt quan sát khắp nơi, khóe miệng cũng không tự chủ hơi cong lên.
"Em đang nghĩ gì đó?"
Bất thình lình có tiếng người khiến Lâm Duyệt Vi hoảng sợ, một mùi hương nhàn nhạt bay qua ngày càng gần hơn, Lâm Duyệt Vi nghiêng đầu nhìn lại, hồi chuông báo động trong lòng bất giác vang lên – là Khuất Tuyết Tùng
Khuất Tuyết Tùng ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy hộp cơm trên tay nàng liền hỏi: "Em còn chưa ăn tối sao?"
Lâm Duyệt Vi: "Em đáng lẽ không cần ăn, nhưng mà đoàn phim phát rồi, cũng không nên lãng phí, ngày mai sẽ nói với họ không cần chuẩn bị cơm tối cho em."
Khuất Tuyết Tùng xì một cái cười ra tiếng, xoa đầu nàng như đang vuốt đầu mèo con: "Thật đáng yêu!"
Lâm Duyệt Vi nghe tiếng cười mà lông tơ dựng đứng cả lên, trong lòng mặc niệm thần hộ mệnh Cố Nghiên Thu 3 lần, đầu óc lập tức thanh tỉnh, tụng niệm liên hồi:
Dù cho nàng có hung hăng, chẳng qua gió mát thổi ngang núi này; Dù cho nàng có ngang tàng, khác gì trăng sáng giãi tràn sông sâu; Nàng dù hung ác tới đâu, cốt sao chân khí ta sâu đủ rồi.
Lâm Duyệt Vi nín thở, hai mắt nhìn thẳng nàng.
Khuất Tuyết Tùng hết sức vui vẻ bàn tay lại muốn xoa tiếp, Lâm Duyệt Vi tránh đi, nhàn nhạt nói: "Khuất lão sư, em muốn ăn cơm."
Khuất Tuyết Tùng nhìn nàng một lúc, bất ngờ thở dài: "Em có phải cũng nghĩ tôi là... loại người như vậy?"
Loại người như vậy?
Lâm Duyệt Vi bổ sung thêm trong lòng – sưu tập tem, chẳng lẽ không phải?
Khuất Tuyết Tùng dường như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, trong mắt hiện lên chút ưu tư, buồn bã nói: "Tôi không phải, tất cả đều do bên ngoài đông, là do Đường Tâm Nguyên cho người tung tin xấu, truyền tới truyền lui, lâu ngày ai cũng nghĩ là sự thật."
Lâm Duyệt Vi thoáng có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ thật sự là đổi trắng thay đen tung tin vịt?
Bình tĩnh ngẫm lại, từ lúc còn là học sinh Lâm Duyệt Vi đã xem phim nàng đóng mà lớn lên, đối với vị tỷ tỷ này rất có thiện cảm, mặc dù Trần Huyên nói chị ấy là sưu tập tem, Lâm Duyệt Vi cũng sợ người ta nhìn ngó đến nàng, nhưng mà chung quy vẫn không có ác cảm.
Trần Huyên là người của công ty giải trí Trái Cây, bà chủ lớn chính là Bạch Hoa, bạn tốt của Đường Tâm Nguyên, mà người này là đối thủ cạnh tranh của Khuất Tuyết Tùng, đoàn đội của Đường Tâm Nguyên từng hãm hại Khuất Tuyết Tùng, logic thành lập!
Khuất Tuyết Tùng còn đang đùa nghịch với mấy ngọn cỏ dại trên đất.
Lâm Duyệt Vi cũng không biết nên nói gì, đành lặng yên ăn cơm.
Khuất Tuyết Tùng buông tay, một thứ màu vàng xanh từ lòng bàn tay nàng rơi xuống đất, Khuất Tuyết Tùng vỗ vỗ tay, đứng lên rồi đi.
Lâm Duyệt Vi nhìn theo bóng dáng nàng khuất dần, chân mày chầm chậm nhíu lại
Nàng cúi đầu, đẩy đám cỏ sang một bên, nhặt thứ vừa rơi xuống, mắt nàng bỗng sáng lên, là một con bướm kết bằng cỏ. Vì chỉ là cỏ dại nên trông không được đẹp mắt lắm, nhưng vẫn nhìn ra được hình dạng gì.
Lâm Duyệt Vi là đứa trẻ của thành phố, lúc còn nhỏ rất ít khi được thấy mấy món thủ công mang theo hơi thở bùn đất thế này, nàng chăm chú với món đồ chơi trên tay, thấy Khuất Tuyết Tùng không chú ý đến chỗ này nên đem con bướm kết cỏ bỏ vào túi.
Quay xong phân đoạn buổi tối, nàng trở về khách sạn, gởi hình con bướm qua cho Cố Nghiên Thu.
【 Tây Cố: Em kết à? 】
Lâm Duyệt Vi vừa định trả lời không phải, sau đó xóa đi, nhập lại :【 Chị đoán đi 】
【 Tây Cố: Chị đoán là em 】
【 Hai Chữ Mộc: Đa tạ đánh giá của chị, không phải em làm, là nhặt được trên đường. 】
【 Tây Cố: Nhặt được ở phim trường à? 】
【 Hai Chữ Mộc: Đúng rồi 】
Lâm Duyệt Vi không kể với cô đây là do Khuất Tuyết Tùng kết rồi bỏ trên mặt đất, cũng kể với Cố Nghiên Thu về chuyện của Khuất Tuyết Tùng, không phải do chột dạ, chỉ là cảm thấy không cần thiết.
Cố Nghiên Thu trầm ngâm trong chốc lát, trả lời: 【 Em thích cái này ? 】
Lâm Duyệt Vi xoa cằm, một tay nghịch con bướm trên bàn ăn, tay còn lại đánh chữ:
【 cũng tạm được, em chưa thấy qua, có chút mới mẻ 】
【 Tây Cố: ???? (mỉm cười)】
【 Hai Chữ Mộc: ???? (mỉm cười)】
Lâm Duyệt Vi đã quen với phong cách nói chuyện phiếm của Cố Nghiên Thu, chỉ cần người này gởi qua icon ???? (mỉm cười), nàng sẽ trả lại như thế, có đôi khi còn hồi gấp đôi, có chút thú vị.
Cố Nghiên Thu lấy máy tính bảng từ ngăn kéo ra, nhập vào khung tìm kiếm: làm sao từ mây tre lá thắt con bướm.
Ngay sau đó một loạt hướng dẫn cùng video lần lượt xuất hiện.
Cố Nghiên Thu im lặng, lướt trên màn hình nhìn một chút, hình như có chút khó, quyết định ngày mai sẽ làm thử.
Điện thoại rung ...
【 Hai Chữ Mộc: Em bận chút việc, chị ngủ trước đi】
Cố Nghiên Thu dùng một tay trả lời:【 Chút nữa chị mới ngủ, khi nào ngủ sẽ nhắn cho em. 】
Mà tầm mắt cô vẫn chăm chú trên máy tính bảng.
【 Hai Chữ Mộc: ừm】
Lâm Duyệt Vi nhét điện thoại xuống dưới gối, lại cầm kịch bản, tiếp tục nghiên cứu.
Ở nhà tự tập diễn và chân chính diễn ở phim trường rất ko giống nhau, ở hiện trường có bối cảnh, có máy móc, đầu tiên phải học được cách đối mặt với máy quay. Phim truyền hình là chính là quay cận cảnh diễn viên cho khán giả, diễn viên lành nghề có thể lập tức tìm được ống kính, rồi mới bắt đầu nhập vai, nhuần nhuyễn xuất hiện trước màn hình.
Lâm Duyệt Vi trong chương trình ≪ diễn viên thực tập sinh≫ đa phần là phong cách diễn trên sân khấu, mọi người không cần chủ động, chính xác là khả năng tìm ống kính không được xem trọng, camera được đặt khắp nơi, đến cuối cùng sẽ được cắt ghép rồi biên tập lại là được.
Ngày đầu tiên quay Lâm Duyệt Vi không được thuận lợi lắm, cảm nhận ống kính so với diễn viên lão làng luôn chậm hơn nửa nhịp, cũng may Dương Khiếu mười phần thông cảm, một lần rồi một lần quay lại, nhưng Lâm Duyệt Vi khá ngượng, ban ngày không biết phải khom lưng bao nhiêu lần nói xin lỗi.
Trong đoàn phim nàng là diễn viên nhỏ tuổi nhất, nhưng thái độ luôn thành khẩn đến khá dọa người.
Cuối cùng vẫn là bạn diễn của nàng – lão Uông cười nói: "Em cứ như vậy xin lỗi suốt, làm tôi cũng thấy ngại đó."
NG liên tục 7 lần, Lâm Duyệt Vi mới diễn xong một cảnh.
Lâm Duyệt Vi lấy hai cái ghế nhỏ bên cạnh đến, tách ra hai bên, mô phỏng góc máy thứ nhất và thứ hai, tự dựng lại cảnh quay để luyện tập, xem bản thân tạm thời là đạo diễn.
"Quay cận cảnh." Đạo diễn Lâm nói, tiếp theo nàng nghiêng mặt qua máy thứ nhất, để máy thu cận cảnh toàn bộ bản thân.
"okay, qua."
1h sáng, Lâm Duyệt Vi buông kịch bản, xoa xoa hai bả vai đang nhức mỏi, xoay nhẹ cổ rồi vào phòng tắm.
Cố Nghiên Thu một tiếng trước đã nhắn tin chúc nàng ngủ ngon, Lâm Duyệt Vi nhắn trả lại tin tương tự, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ mất.
5 tiếng sau, báo thức đúng giờ gọi Lâm Duyệt Vi thức dậy, nhanh chóng rửa mặt rồi xuống lầu lên xe đến phim trường, vừa ăn sáng vừa học kịch bản. Ngồi trên xe nhìn thoáng vào kính chiếu hậu, có một chiếc xe bảo mẫu đang theo sau nàng.
"Đó là ai vậy?" Lâm Duyệt Vi hỏi, lúc vừa lên xe hình như còn chưa thấy.
"Khuất lão sư". Vương Viên Viên trả lời
Lâm Duyệt Vi nhớ đến hành động đáng yêu điềm đạm kia của Khuất Tuyết Tùng thì oh một tiếng, không nói gì thêm.
Vương Viên Viên nhắc nhở nàng: "Trần tổng có dặn em phải tránh xa cô ta một chút, cuối cùng thì cô ta..."
Lâm Duyệt Vi gật đầu: "Em nhớ rồi."
Tuy lời của Khuất Tuyết Tùng chân tình, động lòng người, nhưng Lâm Duyệt Vi cũng không vì vậy mà xem nhẹ lời của Trần Huyên, tốt nhất vẫn nên nghe Trần Huyên vậy.
Lâm Duyệt Vi và Khuất Tuyết Tùng người trước người sau đến phim trường, hai người ngoại trừ từ xa chào nhau thì còn lại không hề nhìn qua nhau nữa. Khuất Tuyết Tùng ở đây có địa vị tiếng nói và địa vị tối cao, không ai sánh bằng, nàng chính là thẻ bảo đảm ratings, nghe nói Dương Khiếu phải mời rất lâu mới thỉnh được vị đại Phật này, thù lao so với Lâm Duyệt Vi là một trời một vực, ngay cả tiểu sinh Tần Lê cũng chỉ theo xách giày cho nàng.
Khuất Tuyết Tùng ngẩng mặt, mười phần phong thái nữ vương bước vào phòng hóa trang cao cấp của mình, sau lưng là một chuỗi trợ lý, chỉ còn thiếu một dải thảm đỏ nữa thôi. Lâm Duyệt Vi lên phía trước rồi quẹo trái, vào phòng hóa trang chung với các diễn viên phụ khác.
Lâm Duyệt Vi thở dài trong lòng, người so người làm sao so. Sau khi vào phòng hóa trang, liền tự an ủi, ít ra ở đây không khí náo nhiệt hơn.
Sáng nay Lâm Duyệt Vi cũng gặp cơ hội tốt, cùng Khuất Tuyết Tùng diễn chung. Khuất Tuyết Tùng đóng vai nữ chính thứ nhất xuất hiện ở hiện trường án mạng, Lâm Duyệt Vi đóng vai Bạch Thuật phụ trách đặt câu hỏi cho nàng, hỗ trợ điều tra.
Trước khi chính thức quay, Khuất Tuyết Tùng vẫn luôn biểu hiện rất lãnh đạm, sau khi ra khỏi phòng hóa trang thì cầm kịch bản, cả người đều là người sống chớ đến gần, khiến ai ai cũng nghi ngờ có phải hôm nay bầu trời tâm trạng của nàng không được trong xanh cho lắm.
Lâm Duyệt Vi bỗng dưng có một loại trực giác.
Khuất Tuyết Tùng lãnh đạm không phải là với đạo diễn và những người khác, chỉ là với mình nàng.
Hành động sau đó của Khuất Tuyết Tùng đã chứng thực được suy nghĩ của nàng.
Tác giả có lời muốn nói: dựa vào thế giới nguyên tắc của Thạch Lựu: tên và người giống nhau, đều là...
Hậu trường tự nghĩ
Cố Nghiên Thu: ai cho em để người khác xoa đầu mình hử? lại còn xách đồ của người ta về nhà
Lâm Duyệt Vi: ... [mắt long lanh ngấn nước, vẻ mặt vô tội icon + ???? (buồn)], thở dài bất lực
Tin nhắn xác nhận: Dì là Mẹ của Lâm Duyệt Vi.
Nếu không phải tin nhắn kia không cho phép thêm icon, Cố Nghiên Thu khẳng định sẽ thêm một cái mặt cười nghiêm túc ???? (mặt cười) rồi.
Lâm Duyệt Vi: "..."
Được rồi, mẹ thì là mẹ vậy, dù sao cũng có nhiều Mama yêu cưng đến vậy, thêm một người cũng không sao.
Lâm Duyệt Vi mở hồ oh một tiếng, xem như thừa nhận thân phận của Cố Nghiên Thu.
Vương Viên Viên chấp nhận yêu cầu kết bạn của Cố Nghiên Thu.
【 hệ thống tin tức: Bạn cùng Viên Hựu Viên đã là bạn bè, vẫy tay nào 】
【 Lâm Mama: ????(mặt cười) 】
Cố Nghiên Thu vì phòng ngừa sự cố, còn cố tình tạo thêm tên tài khoản mới để kết bạn cùng Vương Viên Viên.
Vương Viên Viên: "..."
Dùng icon này thì chắc chắn là bác gái rồi.
Lâm Duyệt Vi nghiêng đầu nhìn sang, Vương Viên Viên đơn giản đưa điện thoại trước mặt nàng, cố tình tỏ ra không quan tâm, nhàn nhạt nói: "Chị cùng bà trò chuyện đi, sau đó cùng em đi tập hợp."
"Okay."
Vương Viên Viên nắm chặt điện thoại cùng Lâm phu nhân Cố Nghiên Thu - Lâm Mama giả nói chuyện phiếm.
Không lâu sau, Vương Viên Viên liền đưa điện thoại cho nàng, nói: "Cũng không nói gì nhiều, em đọc đi, chị cùng dì nói chuyện có cần kiêng kị hay chú ý gì, em cứ nói."
【 Lâm Mama: Xin chào, dì là Mẹ của Lâm Duyệt Vi】
【 Viên Hựu Viên: Chào dì, con họ Vương, sau này cứ gọi con là tiểu Vương là được. 】
【 Lâm Mama: Được, tiểu Vương ????(mặt cười)】
【 Viên Hựu Viên: Dạ 】
【 Lâm Mama: Thật ra cũng không có chuyện gì to lớn, chỉ là Vi Vi có đôi khi quá bận, dì có chút lo lắng, tối qua gọi cho con bé rất nhiều, thế mà nó lại uống say, làm dì lo lắng không biết có chuyện gì không.】
【 Viên Hựu Viên: Không có đâu dì, chỗ này của bọn con rất an toàn 】
【 Lâm Mama: ừm, dì biết, nhưng để ngừa vạn nhất, khi tìm không thấy con bé dì sẽ liên lạc với con 】
【 Viên Hựu Viên: dạ được, dì 】
【 Lâm Mama: Cảm ơn con, tiểu Vương 】
【 Viên Hựu Viên: ???? (mặt cười)】
Xong.
Lâm Duyệt Vi cố gắng biểu hiện xem nhẹ đoạn chat khiến người xấu hổ vừa nãy, Vương Viên Viên không biết đó là Cố Nghiên Thu, nếu chị ấy mà biết, Cố Nghiên Thu lại còn đặc biệt học theo giọng điệu của Mẹ nàng để trò chuyện cùng người ta... phải cố gắng lắm Lâm Duyệt Vi mới che giấu được cảm thụ bên trong ko để lộ ra ngoài.
Vương Viên Viên hỏi: "Nếu dì hỏi đến lịch làm việc thực tế của em, chị nên nói sao?"
"Cứ nói thật thôi."
Vương Viên Viên lộ vẻ kinh ngạc – không nghĩ đến em ấy lớn như vậy mà còn chịu để mẹ kiểm soát nha.
Lâm Duyệt Vi: "..." Không phải vậy mà, chị nghe em giải thích đi chứ.
Trái lại Lâm Duyệt Vi chỉ bổ sung thêm: "Nếu là bình thường bà sẽ không kiếm chị đâu, sẽ trực tiếp gọi em trước."
Vương Viên Viên không nói gì, nhưng chân mày đã hiện rõ mấy chữ "Chính là vậy"
Lâm Duyệt Vi trả lại điện thoại, bỏ cuộc không giải thích nữa: "Như hôm qua vậy, chuyện em uống say bất tỉnh nhân sự rất hiếm thấy, cho nên ngày thường chị cứ xem bà không tồn tại là được."
Vương Viên Viên gật đầu, quay lưng đi lấy bữa sáng, thở một hơi dài 800m.
Lâm Duyệt Vi lập tức lấy điện thoại, mở khung chat: 【 Hai Chữ Mộc: !!! 】
Cố Nghiên Thu có hai tài khoản, tạm thời thoát bên kia rồi nhanh chóng trả lời:
【 Tây Cố: ????(hôn hôn)】
【 Hai Chữ Mộc: Hôn gió cái đầu chị, dám hủy hình tượng của em‼! 】
【 Tây Cố: Vậy em nghĩ còn cách nào khác tốt hơn sao? 】
【 Hai Chữ Mộc: Em không biết, thật chán ghét mà, trợ lý bây giờ nghĩ em là bị mẹ quản đó‼!】
【 Tây Cố: Suy nghĩ của cô ấy so với chị quan trọng hơn sao? 】
Lâm Duyệt Vi suy nghĩ một chút, ừm, không quan trọng!
【 Hai Chữ Mộc: Không được, chị phải xin lỗi em. 】
【 Tây Cố: Chị sai rồi. 】
【 Hai Chữ Mộc: Chị sao không có chút kiên định gì hết vậy.】
【 Tây Cố: Kiên định chuyện gì? Chị đúng là không hỏi qua em trước, đã tự ý mạo nhận làm Mẹ em mà, nên xin lỗi thôi.】
【 Hai Chữ Mộc: Lần sau sẽ biết tay em 】
【 Tây Cố: ừm, nhớ rồi x2】
【 Hai Chữ Mộc: Ở đâu ra mà x2? 】
【 Tây Cố: Sáng nay em mới nói, quên rồi sao?】
Lâm Duyệt Vi đúng là quên thật, vừa định tiếp tục hăm dọa, Vương Viên Viên đã quay về với khay thức ăn. Lâm Duyệt Vi khóa màn hình, Vương Viên Viên ngồi đối diện nàng hỏi: "Vi Vi, chị đi lấy sữa đậu nành, em muốn uống gì?"
"Sữa tươi, cảm ơn chị."
Lâm Duyệt Vi mở khóa điện thoại, tiếp tục cùng Cố Nghiên Thu nói chuyện trên trời dưới đất, hai người ngoại trừ chuyện một ngày ba bữa cũng không còn đề tài gì khác, dù vậy tới lui qua lại vẫn rất ngọt ngào.
Vừa mới nói khi nào về nhà sẽ tìm Cố Nghiên Thu tính sổ, ngẩng đầu lên đã thấy Vương Viên Viên ăn hết nửa khay bữa sáng rồi.
Vương Viên Viên cuối cùng cũng được thấy mặt nàng, trên mặt có chút biểu cảm "một lời khó nói hết".
Vương Viên Viên: "Em ăn sáng đi, sắp nguội lạnh hết rồi."
Lâm Duyệt Vi cầm ly sữa bên cạnh yên lặng uống một hớp, cũng không nhìn điện thoại nữa, thành thành thật thật ăn hết bữa sáng của mình,
Hôm nay được một ngày nghỉ, cũng là ngày thảnh thơi cuối cùng trước khi khai máy, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hôm nay chính là kì nghỉ cuối cùng trong vòng ba, bốn tháng sắp đến của nàng.
Nàng dự định buổi sáng sẽ tham quan một vòng phim trường, buổi chiều ra ngoài đi dạo, đến đây lâu như vậy còn chưa kịp đi thăm nơi nào.
Tần Lê cũng phải đến phim trường, nên hẹn nhau lúc 9 giờ, Lâm Duyệt Vi ăn xong bữa sáng thì vẫn còn chút thời gian nên ở trong phòng tiếp tục ngâm cứu kịch bản.
8:50 nàng xuống đại sảnh ở lầu một đợi Tần Lê, vẫn chưa kịp ngồi xuống salon thì Tần Lê đã xuất hiện ở cửa thang máy, Lâm Duyệt Vi liền đứng thẳng người, đi về phía anh ta: "Tần đại ca."
"Lão Lâm" Tần Lê cười đến lộ hết cả hàm răng trắng sáng.
Lâm Duyệt Vi: "..."
Tần Lê không nói không rằng thay cách xưng hô với nàng, lão Lâm thì lão Lâm đi, so với Lâm lão sư dù sao nghe vẫn thoải mái hơn.
Nàng híp mắt, Tần Lê so với lúc anh ta vừa xuất hiện không giống nhau, nếu là Tần Lê thì sẽ không cười đến sáng chói như vậy, dường như đây là Tần Khi, chẳng lẽ đã bắt đầu nhập vai rồi sao?
Tần Lê dùng cuộn giấy báo trong tay vỗ nhẹ vào vai nàng: "Ngốc gì đó, đi thôi, em gọi xe chưa?"
"Gọi rồi." Lâm Duyệt Vi hỏi ngược lại: "Còn anh?"
Để tránh hiểu lầm, hai người chia ra đi riêng đến phim trường.
"Đương nhiên cũng đặt rồi." Tần Lê sải bước đi phía trước: "Đi thôi."
Lâm Duyệt Vi sau đó cũng đuổi theo
Đoàn phim《 Đô thị sương mù 》tài chính đầy đủ, Dương Khiếu lại là người yêu cầu cao, chỉ riêng dựng bối cảnh đã tiêu phí không ít thời gian, trang trí trong văn phòng, mỗi một chi tiết trên bàn làm việc của từng nhân vật, đều do đạo diễn tự mình giám sát, thỉnh thoảng còn cùng chuyên viên đạo cụ đi săn thêm ở mấy cửa hàng nhỏ ven đường, vừa bước vào văn phòng Lâm Duyệt Vi và Tần Lê đều cảm nhận được không gian rất có không khí sinh hoạt.
10 sáng, Lâm Duyệt Vi cùng mọi người đang cùng chờ lễ khai máy, lúc này tiểu hoa đán hạng 85 Khuất Tuyết Tùng mới khoan thai đến muộn. Sau lưng nàng còn có cả một đoàn tùy tùng, ai không biết còn ngỡ rằng bát phủ đi tuần.
Khuất Tuyết Tùng đầu tiên đến bắt tay cùng đạo diễn, hai người họ hẳn lúc trước đã quen biết nhau, đạo diễn cười đến híp cả mắt, vô cùng vui vẻ trò chuyện cùng nàng.
Lâm Duyệt Vi đứng cách đó không xa, quan sát Khuất Tuyết Tùng, nhớ đến lời của Trần Huyên nói nàng là cao thủ sưu tập tem, trong lòng có chút sợ hãi. Tần Lê liếc qua, lấy ngón tay chọt vào vai rồi đẩy nàng về phía trước.
Lâm Duyệt Vi cùng Tần Lê bước về trước.
Tần Lê biết Khuất Tuyết Tùng, nhưng trước đây chưa từng hợp tác, chính bản thân cũng không xác định Khuất Tuyết Tùng có quen mình hay không, chủ động đưa tay, giới thiệu: "Tần Lê"
"Tôi là Khuất Tuyết Tùng, rất vui được hợp tác với anh", ánh mắt Khuất Tuyết Tùng lia qua khuôn mặt anh tuấn kia trong chớp mắt, sau lại đặt trên người Lâm Duyệt Vi: "Còn đây là..."
Official weibo của《 Đô thị sương mù 》đều công bố Lâm Duyệt Vi là nữ chính thứ hai, nếu Khuất Tuyết Tùng có chú ý đến, sẽ không đến mức không biết nàng, nhưng cũng có thể hình ảnh và người thật có khác biệt, thêm nữa người bận rộn như Khuất Tuyết Tùng khả năng cao cũng khó có thể nhớ rõ.
Lâm Duyệt Vi cúi người, trả lời: "Xin chào, Khuất lão sư, tôi là Lâm Duyệt Vi, đóng vai Bạch Thuật."
"oh, là em sao" Khuất Tuyết Tùng cười rất ngọt ngào, nắm tay Lâm Duyệt Vi trông dường như rất quen thuộc.
Bàn tay của Khuất Tuyết Tùng rất ấm áp, cùng nụ cười vừa nãy thoạt nhìn nàng chính là một người rất nhiệt tình.
Lâm Duyệt Vi bất động thanh sắc rút tay về, vờ như rất khẩn trương, núp hết nửa người sau lưng Tần Lê.
Khuất Tuyết Tùng nhìn qua cũng không quá chú ý đến nàng, sau khi Lâm Duyệt Vi lấy tay về thì tiếp tục quay lại cùng đạo diễn trò chuyện, tươi cười đến thật xinh đẹp.
Có thể trụ vững sừng sững cùng lớp lớp người mới đến giờ vẫn không ngã, ngoài may mắn còn phải có thực lực, không thể không có chút tài năng. Khuất Tuyết Tùng ngoài đời so với trên màn ảnh còn xinh đẹp hơn, năm nay vừa mới chạm ngưỡng ba mươi, trên người tỏa ra một loại nữ tính đặc biệt có sức hút, Lâm Duyệt Vi để ý thấy chính nhân quân tử như Tần Lê còn nhìn ngắm đến ngây người mất vài giây.
Giọng nói của Khuất Tuyết Tùng cũng rất êm tai, kiểu du dương nhẹ nhàng có giai điệu, Lâm Duyệt Vi trước đó từng tra qua chút thông tin, biết nàng là người Sơn Đông, nhưng lại lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam. Chỉ cần nghe mãi giọng nói này, có khi sẽ không tự chủ mà sa vào lúc này không biết chừng.
Lâm Duyệt Vi nhìn thế nào cũng không nghĩ được sao người này lại có thể là sưu tập tem, có điều nàng sẽ không hoài nghi lời của Trần Huyên, không thể trông mặt mà bắt hình dong, Trần Huyên cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà nói người ta là sưu tập tem.
Lâm Duyệt Vi không lưu lại quá lâu ở đoàn phim, khi nàng đi thì Tần Lê vẫn còn ở lại.
Buổi chiều đi dạo phố, tối về tiếp tục nghiên cứu kịch bản, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ngày hôm sau đúng hẹn khai máy, rất đông truyền thông báo chí đến tham dự, Lâm Duyệt Vi lần đầu tiên được tham dự sự kiện như vậy, Trần Huyên luôn ở bên cạnh nàng, trên bàn lễ là heo quay được chuẩn bị để tất cả mọi người trong đoàn phim từ nhân viên đến nhà tài trợ đều cùng nhau làm lễ thắp nhang bái thần, thành kính cầu khẩn mọi việc suôn sẻ thuận lợi.
Cuối cùng là nghi thức chụp ảnh chung, sau đó tuyên bố《 Đô thị sương mù 》chính thức khởi quay.
Lâm Duyệt Vi đã lâu chưa đăng nhập Weibo, lần cuối cùng là một tháng trước thông báo nàng được tham già vào 《 Đô thị sương mù 》.Nàng từng nghĩ đến có nên tạo chút tin tức nóng để fans luôn có thông tin về mình. Nhưng về sau thì hủy bỏ ý tưởng này, thứ nhất nàng không muốn đi theo hướng thần thượng, quan trọng nhất vẫn là có tác phẩm, tựa như Khuất Tuyết Tùng vậy, phải có tác phẩm hay thì chuyện gì cũng có thể nói; thứ hai, trong lòng lúc nào cũng để tâm đến kịch bản, không còn tâm trí cho chuyện khác nữa, đến cả Cố Nghiên Thu còn có thể quên, huống chi mạng xã hội, sau lại bận chuyện tập huấn, lâu thế đến mật mã tài khoản còn quên mất, nàng chưa nghĩ đây là lúc cùng fans giao lưu, đợi đến khi tương lai có tin mới sẽ lại chia sẻ cùng fans là được rồi.
Lâm Duyệt Vi V
【 Khai máy thuận lợi [ rải hoa ][ tập thể đoàn phim chụp hình chung ][ cùng nam chính chụp hình chung ][ cùng nữ chính chụp ảnh chung ][ cùng các bạn diễn khác chụp hình chung ]】
Hơn nửa tháng không có tin tức gì của idol, nhiêu đó cũng đủ làm nhóm fans sôi trào
Hơn phân nửa tháng không có được đến idol bất luận cái gì tin tức vĩ thảo nhóm sôi trào.
【 Người là ngôi sao, Tôi là quầng sáng: A a a a a bảo bối mama yêu cưng a a 】 ( 1187 likes )
【 Vĩ thảo nóng bất tận o: Bảo bảo hảo hảo chăm sóc bản thân, lão phụ thân cùng lão mẫu thân đều rất tốt, không cần nhọc lòng chúng ta 】 (1083 likes)
【 hảo hảo đóng phim, Người là tốt nhất, cố lên 】 (824 likes)
【Mrs lâm: Trời lạnh nhớ mặc ấm, không được đông lạnh bản thân, không cần sợ xấu xí, nhớ mặc quần áo mùa thu, con luôn là nhóc con đẹp nhất trong lòng papa mâm ❤️ ❤️ ❤️ (trái tim) (trái tim) (trái tim) (799 likes)
Còn có một bình luận vô cùng bình thường
【 Lâm Duyệt Vi fans.: Ma ma yêu cưng, xông lên đi! 】
Chạng vạng 5h chiều, nàng nhận được một thông báo.
Thiệu Nhã Tư V
【 Phim mới của Duyệt Vi khởi động, nhất định phải ủng hộ❤️ (trái tim) ] dẫn link
Lâm Duyệt Vi : Khai máy thuận lợi [ rải hoa ][ tập thể đoàn phim chụp hình chung ][ cùng nam chính chụp hình chung ][ cùng nữ chính chụp ảnh chung ][ cùng các bạn diễn khác chụp hình chung ]】
Lâm Duyệt Vi nhắn một nụ hôn gió của chim cánh cụt trên Weibo của cô. ????(trái tim) ???? (chim cánh cụt)
Lâm duyệt hơi ở nàng Weibo lần tới một cái chim cánh cụt hôn gió biểu tình.
# Lâm Thiệu
# hot search lại lần nữa sôi trào lên, thổ bát thử mở họp, trong một đêm từ hạng 25 lên hạng 3, chia sẻ rút thăm trúng thưởng vui vẻ vô cùng.
Lâm Duyệt Vi nhìn nhìn bài viết được chia sẻ, híp mắt nhớ lại lúc đầu Thiệu Nhã Tư có nói với nàng Tần Lê và Khuất Tuyết Tùng đều là người tốt, góp phần để nàng thanh thẩn ổn định theo bọn họ học hỏi, thế nhưng tại sao Trần Huyên lại nói khác đi? Cuối cùng ai là người nói dối, Lâm Duyệt Vi cảm thấy cả đều không nói dối, bọn họ không có lý do đi lừa nàng, có thể Thiệu Nhã Tư chưa hẳn đã rõ mọi việc.
Ngón tay Lâm Duyệt Vi click chọn app Weibo trên màn hình, mở trang Weibo của Thiệu Nhã Tư. Trang của nàng ấy nhìn qua khá náo nhiệt, có quảng cáo, có tuyên truyền, rồi cả hình ảnh sinh hoạt thú vị hàng ngày, cuộc sống khá vui vẻ.
Nhưng Thiệu Nhã Tư hiển nhiên không phải kiểu ngôi sao thích public mọi thứ, nàng từng nói với Lâm Duyệt Vi, tất cả đều do đoàn đội của nàng trợ giúp chuẩn bị, nàng ấy chỉ cần post lên, xem như hoàn thành nhiệm vụ. Có đôi khi quá bận thì người đại diện sẽ giúp, đưa nàng xem qua rồi lại đăng lên.
Người đại diện của Thiệu Nhã Tư bỏ rất nhiều tâm huyết cho nàng, mặc dù Lâm Duyệt Vi hiện tại cũng được Trần Huyên xem trọng, nhưng cũng không bằng một nửa của người kia, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều quan tâm, Thiệu Nhã Tư chỉ phụ trách làm việc – nghiêm túc quay quảng cáo, chụp ảnh tạp chí, tập trung diễn xuất, những chuyện còn lại đều không cần nàng nhọc lòng.
Lâm Duyệt Vi không biết như vậy có tốt hay là không, Thiệu Nhã Tư vốn là người dễ dàng ỷ lại vào người khác, thật vất vả mới thoát khỏi nàng, giờ lại lao vào ôm ấp của người đại diện, vậy đến bao giờ mới độc lập được đây.
Lâm Duyệt Vi lại thở hơi ra, cất điện thoại, mở hộp cơm trước mặt.
Ngày đầu quay phim lịch làm việc đã bị xếp kín, ăn xong cơm chiều liền đi quay phân đoạn buổi đêm.
Trời cuối thu thời tiết khá mát mẻ, đoàn phim mở đèn, mọi người chia thành từng nhóm nhỏ, cùng ngồi xổm ăn tối, xung quanh là tiếng nói cười bàn tán xa gần, Lâm Duyệt Vi ngày đầu tiên đóng phim cảm giác còn lạ lẫm, đảo mắt quan sát khắp nơi, khóe miệng cũng không tự chủ hơi cong lên.
"Em đang nghĩ gì đó?"
Bất thình lình có tiếng người khiến Lâm Duyệt Vi hoảng sợ, một mùi hương nhàn nhạt bay qua ngày càng gần hơn, Lâm Duyệt Vi nghiêng đầu nhìn lại, hồi chuông báo động trong lòng bất giác vang lên – là Khuất Tuyết Tùng
Khuất Tuyết Tùng ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy hộp cơm trên tay nàng liền hỏi: "Em còn chưa ăn tối sao?"
Lâm Duyệt Vi: "Em đáng lẽ không cần ăn, nhưng mà đoàn phim phát rồi, cũng không nên lãng phí, ngày mai sẽ nói với họ không cần chuẩn bị cơm tối cho em."
Khuất Tuyết Tùng xì một cái cười ra tiếng, xoa đầu nàng như đang vuốt đầu mèo con: "Thật đáng yêu!"
Lâm Duyệt Vi nghe tiếng cười mà lông tơ dựng đứng cả lên, trong lòng mặc niệm thần hộ mệnh Cố Nghiên Thu 3 lần, đầu óc lập tức thanh tỉnh, tụng niệm liên hồi:
Dù cho nàng có hung hăng, chẳng qua gió mát thổi ngang núi này; Dù cho nàng có ngang tàng, khác gì trăng sáng giãi tràn sông sâu; Nàng dù hung ác tới đâu, cốt sao chân khí ta sâu đủ rồi.
Lâm Duyệt Vi nín thở, hai mắt nhìn thẳng nàng.
Khuất Tuyết Tùng hết sức vui vẻ bàn tay lại muốn xoa tiếp, Lâm Duyệt Vi tránh đi, nhàn nhạt nói: "Khuất lão sư, em muốn ăn cơm."
Khuất Tuyết Tùng nhìn nàng một lúc, bất ngờ thở dài: "Em có phải cũng nghĩ tôi là... loại người như vậy?"
Loại người như vậy?
Lâm Duyệt Vi bổ sung thêm trong lòng – sưu tập tem, chẳng lẽ không phải?
Khuất Tuyết Tùng dường như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, trong mắt hiện lên chút ưu tư, buồn bã nói: "Tôi không phải, tất cả đều do bên ngoài đông, là do Đường Tâm Nguyên cho người tung tin xấu, truyền tới truyền lui, lâu ngày ai cũng nghĩ là sự thật."
Lâm Duyệt Vi thoáng có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ thật sự là đổi trắng thay đen tung tin vịt?
Bình tĩnh ngẫm lại, từ lúc còn là học sinh Lâm Duyệt Vi đã xem phim nàng đóng mà lớn lên, đối với vị tỷ tỷ này rất có thiện cảm, mặc dù Trần Huyên nói chị ấy là sưu tập tem, Lâm Duyệt Vi cũng sợ người ta nhìn ngó đến nàng, nhưng mà chung quy vẫn không có ác cảm.
Trần Huyên là người của công ty giải trí Trái Cây, bà chủ lớn chính là Bạch Hoa, bạn tốt của Đường Tâm Nguyên, mà người này là đối thủ cạnh tranh của Khuất Tuyết Tùng, đoàn đội của Đường Tâm Nguyên từng hãm hại Khuất Tuyết Tùng, logic thành lập!
Khuất Tuyết Tùng còn đang đùa nghịch với mấy ngọn cỏ dại trên đất.
Lâm Duyệt Vi cũng không biết nên nói gì, đành lặng yên ăn cơm.
Khuất Tuyết Tùng buông tay, một thứ màu vàng xanh từ lòng bàn tay nàng rơi xuống đất, Khuất Tuyết Tùng vỗ vỗ tay, đứng lên rồi đi.
Lâm Duyệt Vi nhìn theo bóng dáng nàng khuất dần, chân mày chầm chậm nhíu lại
Nàng cúi đầu, đẩy đám cỏ sang một bên, nhặt thứ vừa rơi xuống, mắt nàng bỗng sáng lên, là một con bướm kết bằng cỏ. Vì chỉ là cỏ dại nên trông không được đẹp mắt lắm, nhưng vẫn nhìn ra được hình dạng gì.
Lâm Duyệt Vi là đứa trẻ của thành phố, lúc còn nhỏ rất ít khi được thấy mấy món thủ công mang theo hơi thở bùn đất thế này, nàng chăm chú với món đồ chơi trên tay, thấy Khuất Tuyết Tùng không chú ý đến chỗ này nên đem con bướm kết cỏ bỏ vào túi.
Quay xong phân đoạn buổi tối, nàng trở về khách sạn, gởi hình con bướm qua cho Cố Nghiên Thu.
【 Tây Cố: Em kết à? 】
Lâm Duyệt Vi vừa định trả lời không phải, sau đó xóa đi, nhập lại :【 Chị đoán đi 】
【 Tây Cố: Chị đoán là em 】
【 Hai Chữ Mộc: Đa tạ đánh giá của chị, không phải em làm, là nhặt được trên đường. 】
【 Tây Cố: Nhặt được ở phim trường à? 】
【 Hai Chữ Mộc: Đúng rồi 】
Lâm Duyệt Vi không kể với cô đây là do Khuất Tuyết Tùng kết rồi bỏ trên mặt đất, cũng kể với Cố Nghiên Thu về chuyện của Khuất Tuyết Tùng, không phải do chột dạ, chỉ là cảm thấy không cần thiết.
Cố Nghiên Thu trầm ngâm trong chốc lát, trả lời: 【 Em thích cái này ? 】
Lâm Duyệt Vi xoa cằm, một tay nghịch con bướm trên bàn ăn, tay còn lại đánh chữ:
【 cũng tạm được, em chưa thấy qua, có chút mới mẻ 】
【 Tây Cố: ???? (mỉm cười)】
【 Hai Chữ Mộc: ???? (mỉm cười)】
Lâm Duyệt Vi đã quen với phong cách nói chuyện phiếm của Cố Nghiên Thu, chỉ cần người này gởi qua icon ???? (mỉm cười), nàng sẽ trả lại như thế, có đôi khi còn hồi gấp đôi, có chút thú vị.
Cố Nghiên Thu lấy máy tính bảng từ ngăn kéo ra, nhập vào khung tìm kiếm: làm sao từ mây tre lá thắt con bướm.
Ngay sau đó một loạt hướng dẫn cùng video lần lượt xuất hiện.
Cố Nghiên Thu im lặng, lướt trên màn hình nhìn một chút, hình như có chút khó, quyết định ngày mai sẽ làm thử.
Điện thoại rung ...
【 Hai Chữ Mộc: Em bận chút việc, chị ngủ trước đi】
Cố Nghiên Thu dùng một tay trả lời:【 Chút nữa chị mới ngủ, khi nào ngủ sẽ nhắn cho em. 】
Mà tầm mắt cô vẫn chăm chú trên máy tính bảng.
【 Hai Chữ Mộc: ừm】
Lâm Duyệt Vi nhét điện thoại xuống dưới gối, lại cầm kịch bản, tiếp tục nghiên cứu.
Ở nhà tự tập diễn và chân chính diễn ở phim trường rất ko giống nhau, ở hiện trường có bối cảnh, có máy móc, đầu tiên phải học được cách đối mặt với máy quay. Phim truyền hình là chính là quay cận cảnh diễn viên cho khán giả, diễn viên lành nghề có thể lập tức tìm được ống kính, rồi mới bắt đầu nhập vai, nhuần nhuyễn xuất hiện trước màn hình.
Lâm Duyệt Vi trong chương trình ≪ diễn viên thực tập sinh≫ đa phần là phong cách diễn trên sân khấu, mọi người không cần chủ động, chính xác là khả năng tìm ống kính không được xem trọng, camera được đặt khắp nơi, đến cuối cùng sẽ được cắt ghép rồi biên tập lại là được.
Ngày đầu tiên quay Lâm Duyệt Vi không được thuận lợi lắm, cảm nhận ống kính so với diễn viên lão làng luôn chậm hơn nửa nhịp, cũng may Dương Khiếu mười phần thông cảm, một lần rồi một lần quay lại, nhưng Lâm Duyệt Vi khá ngượng, ban ngày không biết phải khom lưng bao nhiêu lần nói xin lỗi.
Trong đoàn phim nàng là diễn viên nhỏ tuổi nhất, nhưng thái độ luôn thành khẩn đến khá dọa người.
Cuối cùng vẫn là bạn diễn của nàng – lão Uông cười nói: "Em cứ như vậy xin lỗi suốt, làm tôi cũng thấy ngại đó."
NG liên tục 7 lần, Lâm Duyệt Vi mới diễn xong một cảnh.
Lâm Duyệt Vi lấy hai cái ghế nhỏ bên cạnh đến, tách ra hai bên, mô phỏng góc máy thứ nhất và thứ hai, tự dựng lại cảnh quay để luyện tập, xem bản thân tạm thời là đạo diễn.
"Quay cận cảnh." Đạo diễn Lâm nói, tiếp theo nàng nghiêng mặt qua máy thứ nhất, để máy thu cận cảnh toàn bộ bản thân.
"okay, qua."
1h sáng, Lâm Duyệt Vi buông kịch bản, xoa xoa hai bả vai đang nhức mỏi, xoay nhẹ cổ rồi vào phòng tắm.
Cố Nghiên Thu một tiếng trước đã nhắn tin chúc nàng ngủ ngon, Lâm Duyệt Vi nhắn trả lại tin tương tự, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ mất.
5 tiếng sau, báo thức đúng giờ gọi Lâm Duyệt Vi thức dậy, nhanh chóng rửa mặt rồi xuống lầu lên xe đến phim trường, vừa ăn sáng vừa học kịch bản. Ngồi trên xe nhìn thoáng vào kính chiếu hậu, có một chiếc xe bảo mẫu đang theo sau nàng.
"Đó là ai vậy?" Lâm Duyệt Vi hỏi, lúc vừa lên xe hình như còn chưa thấy.
"Khuất lão sư". Vương Viên Viên trả lời
Lâm Duyệt Vi nhớ đến hành động đáng yêu điềm đạm kia của Khuất Tuyết Tùng thì oh một tiếng, không nói gì thêm.
Vương Viên Viên nhắc nhở nàng: "Trần tổng có dặn em phải tránh xa cô ta một chút, cuối cùng thì cô ta..."
Lâm Duyệt Vi gật đầu: "Em nhớ rồi."
Tuy lời của Khuất Tuyết Tùng chân tình, động lòng người, nhưng Lâm Duyệt Vi cũng không vì vậy mà xem nhẹ lời của Trần Huyên, tốt nhất vẫn nên nghe Trần Huyên vậy.
Lâm Duyệt Vi và Khuất Tuyết Tùng người trước người sau đến phim trường, hai người ngoại trừ từ xa chào nhau thì còn lại không hề nhìn qua nhau nữa. Khuất Tuyết Tùng ở đây có địa vị tiếng nói và địa vị tối cao, không ai sánh bằng, nàng chính là thẻ bảo đảm ratings, nghe nói Dương Khiếu phải mời rất lâu mới thỉnh được vị đại Phật này, thù lao so với Lâm Duyệt Vi là một trời một vực, ngay cả tiểu sinh Tần Lê cũng chỉ theo xách giày cho nàng.
Khuất Tuyết Tùng ngẩng mặt, mười phần phong thái nữ vương bước vào phòng hóa trang cao cấp của mình, sau lưng là một chuỗi trợ lý, chỉ còn thiếu một dải thảm đỏ nữa thôi. Lâm Duyệt Vi lên phía trước rồi quẹo trái, vào phòng hóa trang chung với các diễn viên phụ khác.
Lâm Duyệt Vi thở dài trong lòng, người so người làm sao so. Sau khi vào phòng hóa trang, liền tự an ủi, ít ra ở đây không khí náo nhiệt hơn.
Sáng nay Lâm Duyệt Vi cũng gặp cơ hội tốt, cùng Khuất Tuyết Tùng diễn chung. Khuất Tuyết Tùng đóng vai nữ chính thứ nhất xuất hiện ở hiện trường án mạng, Lâm Duyệt Vi đóng vai Bạch Thuật phụ trách đặt câu hỏi cho nàng, hỗ trợ điều tra.
Trước khi chính thức quay, Khuất Tuyết Tùng vẫn luôn biểu hiện rất lãnh đạm, sau khi ra khỏi phòng hóa trang thì cầm kịch bản, cả người đều là người sống chớ đến gần, khiến ai ai cũng nghi ngờ có phải hôm nay bầu trời tâm trạng của nàng không được trong xanh cho lắm.
Lâm Duyệt Vi bỗng dưng có một loại trực giác.
Khuất Tuyết Tùng lãnh đạm không phải là với đạo diễn và những người khác, chỉ là với mình nàng.
Hành động sau đó của Khuất Tuyết Tùng đã chứng thực được suy nghĩ của nàng.
Tác giả có lời muốn nói: dựa vào thế giới nguyên tắc của Thạch Lựu: tên và người giống nhau, đều là...
Hậu trường tự nghĩ
Cố Nghiên Thu: ai cho em để người khác xoa đầu mình hử? lại còn xách đồ của người ta về nhà
Lâm Duyệt Vi: ... [mắt long lanh ngấn nước, vẻ mặt vô tội icon + ???? (buồn)], thở dài bất lực
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.